Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 18: Người Mang Tiếng Xấu

- Đây là thời gian làm việc, mọi người đang làm gì!

Ngô Thu Yến "Bịch" một tiếng, đem tài liệu ném lên trên mặt bàn, vẻ mặt lạnh như băng, tràn đầy sự tức giận!

Nàng mệt mỏi, nổi giận đùng đùng, xem ra trong lúc họp đã chịu không ít chê trách của Trần Đại Nha. Cả thân thể và tinh thần đang ở biên giới sắp bộc phát.

Đó là một thùng thuốc nổ lớn ! Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Nằm trong loại trạng thái này, phụ nữ cũng không có lý trí gì!

- Sếp, chúng tôi vừa làm xong công việc nên trò chuyện vài câu, thư giãn một chút.

Lão Vương tươi cười, giải thích.

Ông ta cũng không nghĩ đυ.ng đến cái thùng thuốc súng này, thế nhưng với tư cách già nhất, tuổi tác lớn nhất, ông ta không ra mặt thì ai ra mặt.

Không lẽ, để Tiểu Tống hay Diệp Tử va vào cái rủi ro này?

Lão Vương không làm được.

Huống hồ, Ông ta cũng tự nhận là có mối quan hệ cũng không tệ lắm, chút chuyện nhỏ như vậy, Ngô Thu Yến hẳn sẽ cho ông ta chút mặt mũi.

- Trò chuyện một chút? Ông cho rằng tôi không có nghe được các người nói cái gì sao, đem lãnh đạo của các người ra làm đối tượng tiêu khiển hả!

Ngô Thu Yến lạnh lùng nhìn về phía lão Vương, nói một cách châm chọc,

- Lão Vương, ông thật sự coi chính mình là già đời là có thể không chút kiêng kỵ? Tôi cho ông biết, ông còn chưa có tư cách này!

- Tuổi đời vài chục năm, ông cũng không phải chỉ là tên nhân viên quèn sao? Đừng cậy già lên mặt! Không muốn làm, tôi thay Lý tổng cho ông nghỉ!

Dưới cơn tức giận, Ngô Thu Yến nói ra lời ác độc.

Gương mặt cười của Lão Vương lập tức cứng lại..

Ông ta lớn hơn năm sáu tuổi so với Ngô Thu Yến, cũng làm việc chung rất nhiều năm, nhưng lại bị mắng như phun máu chó!

Lão Vương trầm mặc.

- Trưởng phòng, nói lão Vương như vậy không tốt đâu.

Tiểu Tống sợ hãi nhỏ giọng nói. Cậu ta cái gì cũng tốt, chỉ là có chút nhát gan, bình thường lão Vương giúp cậu ta không ít, nếu là người khác bị mắng, thậm chí là chính cậu ta bị mắng, cậu ta đều không nhất định dám ngay mặt phản bác.

- Chuyện này có phần cho cậu nói chuyện sao!

So sánh với lão Vương, bên trong sự không kiên nhẫn của Ngô Thu Yến mang theo một tia xem thường, đến tâm tư mắng Tiểu Tống đều không có.

Tiểu Tống mất tự nhiên nuốt một ngụm nước bọt, không dám lên tiếng.

- Ngô tổng, cô nói như vậy là không đúng!

Diệp Tử kìm nén không được,

- Cô. . .

- Cô lại muốn nói gì!

Ngô Thu Yến nghiêm nghị nói, trực tiếp đánh gãy lời của Diệp Tử.

Hiện tại Ngô Thu Yến đang ở loại trạng thái này, xem ai đều không vừa mắt, lời gì cũng dám nói!

Lúc này coi như Trần Đại Nha tiến đến, cô ta cũng muốn chống đối một phen!

Lão Vương không nói, tiểu Tống khϊếp nhược, Diệp Tử cũng hờn dỗi không nói một lời.

Trầm mặc phía dưới, liền không khí đều tựa hồ ngưng kết, sự kiềm chế vô hình tràn ngập cả văn phòng.

Ước chừng qua một phút đồng hồ.

- Ngô tổng.

Bạch Tiểu Thăng đứng người lên, đánh vỡ loại yên lặng này.

Ngô Thu Yến lạnh lùng nhìn về phía hắn.

Bạch Tiểu Thăng cũng không ngại ánh mắt của cô ta, sắc mặt bình tĩnh nói,

- Công việc phía tôi gần xong rồi, giai đoạn tiếp theo chúng ta cần làm những gì?

Bạch Tiểu Thăng nói chuyện rất khéo léo.

Bất luận kẻ nào sau khi xúc động, kỳ thật hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút hối hận. Ngô Thu Yến cũng thế, sau khi phát tiết, cô ta cũng ý thức được mình nói quá lời.

Bạch Tiểu Thăng chú ý tới nét mặt của cô ta, để hòa hoãn không khí làm việc của mọi người, một câu "chúng ta" đã kéo đám lão Vương vào, cho mọi người một bậc thang.

Đã tránh đi mẫn cảm, lại đánh vỡ trầm mặc.

Lão Vương bọn hắn không nhịn được nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

Sắc mặt Ngô Thu Yến cũng thoáng chậm lại, nhưng vẫn lạnh băng như trước.

Cái tên Bạch Tiểu Thăng trước mắt này, cô ta tìm Lý Minh Đồng nói chuyện qua. Ý của Lý Minh Đồng là vì để tránh cho sinh việc rắc rối, người này nhất định phải nhanh đuổi đi!

- Gần xong rồi? Công việc của chúng ta có thể sử dụng từ "gần xong rồi" sao! Gần xong rồi là làm gần xong đến đâu? Bạch Tiểu Thăng, anh vẫn còn là người Trần tổng mang tới, tôi không biết anh bối cảnh gì, nhưng mà ở chỗ này anh đang là cấp dưới của Ngô Thu Yến tôi, làm việc thì không thể dùng "gần xong rồi" !

Ánh mắt Ngô Thu Yến lạnh như băng.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Đó là do tôi dùng từ không thích hợp, tôi báo cáo lại một lần nữa là công việc phía tôi đã làm xong hết rồi.

Làm xong hết?

Ngô Thu Yến hơi nheo mắt lại.

Ba người Lão Vương cũng kinh dị nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Đây chính là hơn ba mươi trang tài liệu sơ lược!

Cần năm sáu người tăng giờ làm việc một tuần mới có thể làm đến mức ‘’gần xong’’!

Một mình cậu ta làm xong hết, mà còn làm "Tốt" nữa? !

Không ai tin tưởng!

Bao quát Tiểu Diệp Tử, trong lòng của nàng âm thầm lo lắng.

- Anh ấy đang muốn giải vây cho chúng ta, bị sư thái nói vặn nên mới nói như vậy! Người này, làm sao ngốc như vậy chứ! Sư thái vốn là muốn nhằm vào anh ấy, nếu như anh ấy lại bị cô ta nắm được đằng chuôi, nói anh ấy báo cáo sai công việc thì phải làm sao bây giờ!

Lão Vương, Tiểu Tống, không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.

Bạch Tiểu Thăng muốn báo cáo công việc, hoàn toàn không cần ngay tại lúc này, hắn hoàn toàn có thể chỉ lo thân mình, thậm chí ở một bên xem náo nhiệt.

Nhưng bây giờ, Bạch Tiểu Thăng đang thu hút sự tức giận của Ngô Thu Yến vào người mình!

Trong lòng có một tia cảm kích, lại có chút không đành lòng.

- Ha ha!

Ngô Thu Yến bỗng nhiên cười, tiếng cười rất khó nghe.

- Được, tôi ngược lại muốn xem cậu làm xong kiểu gì. Bạch Tiểu Thăng, tôi nói thật cho cậu biết, phòng chúng ta vừa mới bị Trần tổng điểm danh phê bình, ông ấy mắng tôi suốt hai giờ! Mấu chốt ngay tại trong những tài liệu này, nếu như cậu gạt tôi, vậy cậu liền tự mình giải thích với ông ấy đi!

Biểu lộ của Ngô Thu Yến có chút dữ tợn,

- Thuận tiện nói cho ông ấy biết, bộ phận phát triển không hoàn thành công việc, chính là cậu Bạch Tiểu Thăng làm liên lụy!

Ngô Thu Yến không che giấu chút nào, đây là đang muốn để Bạch Tiểu Thăng chịu trách nhiệm thay!

Kỳ thật hắn mới đến mấy ngày.

Tôi liên lụy? Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, lập tức cảm thấy buồn cười. Làm sao mình tới chỗ nào thì đều là người chịu oan ức!

- Xem! Tôi hiện tại liền xem, mọi người cũng tới!

Ngô Thu Yến kêu lên.

Lão Vương, Tiểu Tống và Diệp Tử nhìn nhau một cái rồi vây đến. Khuôn mặt của Bạch Tiểu Thăng đầy bình tĩnh, trực tiếp thao túng con chuột, mở ra file văn bản.

"Cốc cốc."

Hai tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, cửa phòng phát triển bị đẩy ra, một tên nhân viên thò vào đầu, ánh mắt quét qua liền nhìn thấy Ngô Thu Yến.

- Ngô trưởng phòng, Trần tổng bảo cô. À, đúng, mang tất cả mọi người của phòng cô cùng đi.

Người kia nói xong, không đợi Ngô Thu Yến trả lời liền lui ra ngoài, đóng lại cửa.

- Rốt cục đến lượt phòng chúng ta sao?

Ngô Thu Yến nhịn không được nói.

Ban lãnh đạo và nhân viên các phòng tổ chức hội nghị tập thể, chính là phương thức họp của mấy ngày nay, ai cũng chạy không thoát.

Ngô Thu Yến vốn thừa dịp giữa hội nghị để nghỉ ngơi ngắn ngủi hai phút đồng hồ, vội vàng về văn phòng.

Sau đó, "Gọi đến" liền đến.

Trải qua chuyện những phòng khác lần lượt bị phê bình, Ngô Thu Yến biết bọn họ lần này cũng muốn đối mặt với mưa to gió lớn.

Nhưng mà, mình với bọn họ cũng không giống nhau! Ngô Thu Yến nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Thăng, khóe miệng nhiều thêm một tia cười lạnh.

Mình có át chủ bài!

Để cậu ta đi chịu tiếng xấu, trước mặt mọi người tạo áp lực cho trần Đại Nha, đuổi cậu ta đi!

Mình ngược lại muốn xem thử, lần này Trần Đại Nha dời tảng đá đập vào chân của mình như thế nào! Trong lòng Ngô Thu Yến không nhịn được có một tia vui vẻ.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu đưa thứ cậu làm nén lại rồi copy vào USB, trực tiếp cầm tới phòng họp lớn để báo cáo với những người lãnh đạo khác! Nếu như xảy ra vấn đề, tôi hi vọng chính cậu sẽ giải thích với Trần tổng, không được để liên lụy tới toàn bộ phòng chúng ta!

Giọng nói của Ngô Thu Yến lạnh lùng.

- Được thôi!

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt một tiếng, miệng mỉm cười đầy ung dung tự tin.