Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 96: Giấu giếm.

Chương 96. Giấu giếm.

Chu Đình Vũ về đến nhà thấy trong phòng khách vắng tanh, tưởng Hàn Linh Hi vẫn chưa về nhà.

Đẩy cửa bước vào, Hàn Linh Hi đang ngồi một bên bàn làm việc, cúi người không biết đang viết gì.

"Linh Hi?"

Nghe tiếng Chu Đình Vũ, Hàn Linh Hi nhanh chóng khép sổ ghi chép lại, "Cậu về rồi."

"Cậu đang làm gì vậy?" Chu Đình Vũ đi tới, nhìn chằm chằm máy tính cô đang ôm chặt, cười hỏi: "Làm gì mà thần bí dữ vậy."

"Không, không có gì, viết kinh nghiệm làm việc. Hành văn quá kém, ngại cho cậu xem."

Hàn Linh Hi bỏ sổ ghi chép vào ngăn kéo nói sang chuyện khác, "Cậu làm xong rồi?"

"Ừ, dự án vừa kết thúc." Chu Đình Vũ hoạt động cổ, cúi người xuống ôm Hàn Linh Hi, thở phào một cái: "Lễ chúc mừng ngày mai lại phải lăn lộn rồi. Này, cậu không được mặt quá xinh đẹp đâu đó, mình không muốn cậu lại bị người khác để ý đâu."

"Mình nào có mị lực người gặp người thích hoa gặp hoa nở lớn vậy đâu." Hàn Linh Hi mất tự nhiên đẩy Chu Đình Vũ ra đứng lên, "Bên ngoài rất lạnh, mình giúp cậu hâm nóng ly sữa tươi."

"Không cần, cậu đừng đi." Chu Đình Vũ kéo Hàn Linh Hi lại, "Đưa tay đây mình nhìn xem, không phải bị đứt sao?"

"Vết thương nhỏ thôi." Hàn Linh Hi vươn tay, "Cậu nhìn đi, cầm máu lâu rồi."

Chu Đình Vũ nhìn cẩn thận một chút, trên đầu ngón tay chỉ có một vết thương tái nhợt, khôi phục rất nhanh. Lúc ngước mắt lên, ánh mắt của cô và Hàn Linh Hi chạm nhau, đối phương chuyển mắt đi chỗ khác rất nhanh.

"Cậu làm sao vậy?"

Chu Đình Vũ cầm tay Hàn Linh Hi tới gần, "Sao mình lại cảm thấy gần đây cậu có vẻ rất lạ, có tâm sự à?" Cô suy nghĩ một chút hỏi: "Có phải mẹ mình tìm cậu không?"

"Mẹ cậu muốn tìm cũng phải tìm cậu chứ tìm mình làm gì." Hàn Linh Hi làm bộ nghe không hiểu, cười nhạt nói: "Làm sao mình có tâm sự gì được, có cũng sẽ nói cho cậu biết."

"Nhưng mình cảm thấy cậu đang tránh né mình." Chu Đình Vũ đăm chiêu, giơ tay lên sờ sờ gò má Hàn Linh Hi, ánh mắt chăm chú như đang quan sát gì đó.

Hàn Linh Hi sợ bị nhìn ra khác thường, lập tức nghiêng mặt đi, đồng thời rút tay về, cố ý nói: "Tay cậu lạnh quá, khó chịu."

Chu Đình Vũ áy náy: "Xin lỗi."

"Tối nay mình có tài liệu phải chỉnh sửa, cần tăng ca, không đến phòng cậu đâu." Hàn Linh Hi chủ động ôm Chu Đình Vũ một cái, lại nhanh chóng buông cô ra, "Cậu nghỉ ngơi thật tốt, nhân vật chính của lễ chúc mừng ngày mai là cậu đó, tiếp đó còn phải tới thành phố S tham gia buổi lễ trao giải nữa, nhiều chuyện chất chồng chung chỗ mình sợ thân thể cậu không chịu nổi."

"Nếu muốn, mình có thể giúp cậu."

"Không cần đâu, đây vốn là công việc của mình, vẫn nên để tự mình làm."

Chu Đình Vũ lo lắng nhìn Hàn Linh Hi chăm chú, trong mắt mang theo rất nhiều không xác định, "Linh Hi, cậu thật sự không có chuyện gì sao?"

"Thật sự không có." Hàn Linh Hi mỉm cười, "Cậu nhận được giải mình vui lắm, chỉ là cảm thấy mình cần phải càng cố gắng hơn mới xứng với người ưu tú như cậu."

Chu Đình Vũ cong môi lên, vuốt xuôi sống mũi của cô, nói với giọng cưng chiều: "Ngốc, mình thích chính là cậu, nói gì mà xứng hay không."

"Ừm, cậu đi tắm nhanh đi, mình có thể làm được."

Chu Đình Vũ gật đầu, "Cậu muốn làm việc mình sẽ không làm phiền cậu, cậu cũng đừng chịu đựng lâu quá, chú ý thân thể."

"Được rồi."

Cửa lại bị Chu Đình Vũ khép lại, Hàn Linh Hi nhìn chằm chằm ván cửa hơi ngây người, trong không khí lưu lại mùi hương thoang thoảng của người ấy. Cô kéo cái ghế lại ngồi xuống lần nữa, lấy sổ ghi chép vừa bỏ vào ngăn kéo ra.

Mở ra một trang dùng bút mực đen để viết: Đơn từ chức.

Nước mực khô rồi mà nội dung vẫn trống không như trước.

Cô bỏ sổ ghi chép ra sau lục vài tờ, lấy ra một tấm hình ở trong hai lớp. Thời gian lâu dài, ảnh chụp đã ố vàng mài mòn, nó từng bị xé thành hai mảnh, một nữa mẫu bị thiếu Hàn Linh Hi lục tung cả nhà lên mới tìm được, lại dùng băng dán cẩn thận dán lại.

Loáng thoáng vẫn nhớ rõ ánh mặt trời ngày hôm đó rất chói mắt, cây bạch quả trong công viên Nhân Dân rụng lá đầy đất vàng óng ánh, cô và Chu Đình Vũ bị cha mẹ ôm đến ghế, ép giơ lên "tay cây kéo" để chụp chung làm kỷ niệm, bây giờ nhìn lại hai người đều rất ngốc, đúng là hai đứa nhà quê, cô nhịn không được cười lên.

Muốn Hàn Linh Hi từ bỏ tất cả mọi thứ đang có bây giờ không phải chuyện dễ dàng, đó là thu hoạch cô cố gắng mấy năm trời mới đổi lấy được, là công nhận và chứng minh với bản thân. Nhưng cho dù kéo dài thế nào cuối cùng vẫn phải quyết định.

------------------------------------------

Lễ chúc mừng sẽ được tổ chức tại tiền sảnh của một khách sạn năm sao trong thành phố, ngoài các khách hàng từng hợp tác, Kỳ Tư còn mời các bạn hợp tác và bạn hâm mộ đến. Tiểu Kim đứng ở cửa nhìn chăm chằm khách mời ra vào, hai con mắt phấn khích ứa ra cả ánh vàng, khách hàng của Kỳ Tư đến từ tất cả các tầng lớp xã hội, không thiếu nhân tài trẻ, chỉ nhìn thôi đã rất quyến rũ.

"Tiểu Hàn à, em không để ý à?"

Tiểu Kim lôi kéo Hàn Linh Hi không ngừng làm ồn, "Mau nói cho chị biết đi, mấy khách hàng em và Tiếu tổng hay gặp có người nào có tiền có thế lại không có vợ không?"

"..."

Hàn Linh Hi ôm bình nước, quan sát tiểu Kim từ đầu xuống chân, mặc dù trong đại sảnh có máy điều hòa, nhưng trang phục của người phụ nữ này quá mát mẻ rồi, có phải quá khoa trương rồi không.

"Tội gì mà không nói đi chứ... Ấy, cô Khương!"

Vẫn không tìm được nam thần vậy nhìn thấy nữ thần cũng được, tiểu Kim hưng phấn vung hai tay lôi kéo sự chú ý của Khương Tử Doanh, "Còn nhớ tôi không? Tôi là nhân viên của Kỳ Tư."

Khương Tử Doanh suy nghĩ thật lâu vẫn không nhớ ra được cô ta là ai, gật đầu theo lịch sự, thấy Hàn Linh Hi cũng ở đây, chậm rãi đi tới mỉm cười nói: "Linh Hi, lâu rồi không gặp."

"Xin chào cô Khương." Hàn Linh Hi nhìn thấy Khương Tử Doanh có chút bất ngờ, ngược lại cảm thấy cũng rất hợp lý mà, cô ấy vốn là khách hàng của công ty.

"Tôi..."

"Cô Khương! Có phải cô muốn tìm giám đốc Chu không?" Tiểu Kim xung phong nhận việc, "Tôi dẫn cô qua đó!"

"Cũng phải, tôi muốn nói tiếng chúc mừng với Đình Vũ." Khương Tử Doanh tự quyết định, "Tôi đi trước dây Linh Hi."

Hàn Linh Hi nhìn theo bóng lưng hai người càng đi xa, mãi đến bên cạnh Chu Đình Vũ. Dường như Chu Đình Vũ biết mình ở đây, quay đầu lại nhìn mình.

"Đứng đây một mình làm chi, không cần giúp sếp à?"

Bên cạnh hiện ra một người, Hàn Linh Hi ngẩng đầu, Lý Kha mặc âu phục màu trắng vẫn duy trì nụ cười xán lạn, "Hay là đang chờ tôi?"

"Da mặt dày quá rồi đó." Hàn Linh Hi liếc mắt khinh bỉ, "Hình như Tiếu tổng không có mời anh, anh tới làm chi."

"Ừm, chú tôi là khách hàng của mấy người, dẫn tôi đi chơi." Lý Kha tiện tay cầm lên một ly thức uống, "Mục đích chủ yếu là đến thăm cô. Nghe nói gần đây cô thường mất hồn mất vía, có vẻ tâm trạng không tốt."

"Nghe nói?" Hàn Linh Hi có thể khẳng định cái này, "Anh cài gián điệp ở công ty chúng tôi để quan tâm tôi? Công tử Lý, chắc anh rảnh lắm nhỉ."

"Đừng nói lời khó nghe vậy chứ, tôi quan tâm cô mà." Lý Kha cợt nhả, không hề tức giận, "Chúng ta là bạn mà đúng không?"

"Kính thưa các vị khách quý, chào mừng mọi người đến đây hôm nay..."

"Này, ở đây chẳng có ý nghĩa gì cả, dứt khoát theo tôi ra ngoài chơi đi." Lý Kha nháy mắt với Hàn Linh Hi, "Tôi dẫn cô tới chỗ này vui hơn."

"Tôi không đi." Hàn Linh Hi từ chối thẳng, "Đợi lát nữa nếu như Tiếu tổng tìm tôi giao việc thì sao."

"Cô cũng đâu phải nhân vật chính hôm nay, biến mất một lúc thì có sao đâu?" Lý Kha không nói nữa kéo cổ tay cô đi, "Đi theo tôi đi, chuyến này tuyệt đối không tệ."

Chu Đình Vũ vừa thấy người đàn ông đứng bên cạnh Hàn Linh Hi, người kia nhìn như bạn của Lôi Dương, lúc này lại thấy cô bị người đàn ông đó kéo đi ra ngoài, Chu Đình Vũ không tự chủ được bước ra nửa bước.

"Đình Vũ, lát nữa là em lên đài phát biểu rồi, em đi đâu vậy?" Khương Tử Doanh cản cô lại, nhìn theo ánh mắt của cô, "Em đang nhìn gì vậy?"

"Giám đốc Chu, tiểu Kim, mọi người thấy chị tiểu Hàn đâu không?"

Lâm Diệu Diệu hết nhìn đông tới nhìn tây, kỳ lạ hỏi: "Vừa rồi không thấy chị ấy..."

"Chị thấy nè, em ấy bị một người đàn ông lôi đi rồi." Tiểu Kim dẫn Khương Tử Doanh đi tìm Chu Đình Vũ rồi không đi nữa, lòng nhiều chuyện của chị ta lại lên, nháy mắt với Lâm Diệu Diệu, "Mặc một bộ vest trắng, trông đẹp trai lắm! Chắc là bạn trai."

"Có phải vóc dáng cao cao, đầu đinh, mầy rậm, mũi rất cao không?"

"Đúng vậy."

"Thì ra là anh ta à." Lâm Diệu Diệu hiểu ra, lại thất vọng mân mê môi, "Đi vội vậy, còn chưa bắt chuyện nữa."

Chu Đình Vũ nghi ngờ hỏi: "Tiểu Lâm, em biết người đàn ông đó à?"

"Tất nhiên biết." Lâm Diệu Diệu mang theo biểu cảm hâm mộ nói: "Tặng hoa cho chị tiểu Hàn chính là anh ta đó, con người rất tốt, có tiền có thế, vẫn luôn theo đuổi chị tiểu Hàn, nói không chừng là thành công rồi..."

"Thật à, thì ra người đàn ông cuồng dại đó là anh ta..."

Tặng hoa? Chu Đình Vũ nhíu mày lại, lúc trước hỏi Hàn Linh Hi, cô nói người tặng hoa không quan trọng, cho dù là đến nhà Lôi Dương làm khách cô cũng nói là không có gặp Lý Kha nhiều. Nếu như như Lâm Diệu Diệu nói bọn họ luôn tiếp xúc, vậy Hàn Linh Hi đang nói dối, thảo nào tương tác giữa hai người hơi là lạ. Nghĩ đến như vậy, "Porsche" lần trước Trương Phượng Lan thấy đưa Hàn Linh Hi về nhà cũng có thể chính là Lý Kha.

Nhưng tại sao cậu ấy lại giấu giếm mình?

"Chắc bọn họ là người quen, đừng lo lắng." Khương Tử Doanh đè vai Chu Đình Vũ lại khuyên, "Chắc là ra ngoài rồi về nhanh thôi."

Những lời này đều bị Khương Tử Doanh nghe vào tai, cô quan sát vẻ mặt của Chu Đình Vũ, âm thầm suy nghĩ, nếu như không phải người thật sự thân, không thể nào Hàn Linh Hi lại liều lĩnh ra ngoài một mình với người đàn ông xa lạ được. Chỉ là theo Lâm Diệu Diệu nói, quan hệ của hai người thật sự nên suy nghĩ đây.

***