Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 16: Gậy ông đập lưng ông

Nếu không kinh doanh vào đêm những lúc khác Tuý Hoa lâu đều thật lãnh thanh, các cô nương trong lâu đều nhân lúc nghỉ ngơi ra ngoài mua yên chi thuỷ phấn (mỹ phẩm), cũng sẵn trưng diện bản thân phiêu phiêu lượng lượng. Cũng có người ở lại trong phòng không muốn ra khỏi cửa, hoặc là xoa cổ cầm trên bàn, hay như Hồ Linh Tiêu vậy, nằm trên giường rung chân. Trước mặt nàng là ma vòng hôm trước, trong đó hiện lên Tô Vận Hàm đi đường gặp các loại cảnh ngộ.

"May mà những tặc nhân kia còn chưa làm cử chỉ gì tổn thương nàng." Hồ Linh Tiêu độc thoại với hoạ diện, ngón tay chỉ gương mặt đau khổ kia của Tô Vận Hàm, nổi lên chút ý cười không dễ phát giác. Cái gọi là trời không toại lòng người, nhưng giờ lại thoả lòng yêu đó! Hồ Linh Tiêu đâm thủng hoạ diện kia, thân mặc váy dài đại hồng rời khỏi phòng, chuyển qua gõ gian phòng cách vách.

Sau ba tiếng gõ liền có giọng nữ dễ nghe đáp lời "Vào đi". Đẩy cửa ra, vị nữ tử ngồi trong phòng xoa cổ cầm, tuy nữ tử kia không kiều mị mỹ mạo như Hồ Linh Tiêu, nhưng trời sinh có ý vị riêng, trong mi mắt đều là nhu ý nhàn nhạt. "Hoá ra là Linh Tiêu muội muội à, không biết muội tìm ta có việc gì?"

"Ngưng Nhi tỷ tỷ, người ta tìm ngươi tự nhiên là có đại sự cầu ngươi giúp đỡ rồi!" Hồ Linh Tiêu lại làm nũng, lấy ghế tròn ngồi bên cạnh nàng, kéo cánh tay nàng lắc lư qua lại, không cho nàng không đáp ứng giúp giúp đỡ mình.

"Nha? Đại sự? Ta thực không biết đại sự gì mà ta có thể giúp đỡ đó, vậy là đại sự gì mà Hồ Linh Tiêu cần cầu người giúp đỡ?" Ngọc Ngưng Nhi cười lên, tuy người trước mắt này đeo mang diện sa cũng có thể mị đảo (đẹp thắng) hầu hết nữ tử chúng sinh, cơ hồ tất cả mọi người đều muốn liều mạng tâng bốc lấy lòng. Chỉ cần nàng nói một câu, có gì không có được chứ? Hồi tưởng lúc lại lần đầu gặp nàng, thực bị dung mạo nàng làm kinh diễm một phen, thế gian này sao có nữ tử mỹ mạo đến vậy, càng thẳng thừng khiến hạ thấp mình xuống đó!

"Chuyện này nha, cũng chỉ có Ngưng Nhi tỷ tỷ có thể làm được thôi!" Hồ Linh Tiêu kề sát Ngọc Nhưng Nhi, bên tai nàng nhỏ nhẹ nói qua ý nghĩ trong lòng, đợi sau khi nói xong, nàng lại bắt đầu lắc cánh tay Ngọc Ngưng Nhi, nói: "Có được không Ngưng Nhi tỷ tỷ, cùng lắm... Muội tặng cho tỷ viên dạ minh châu Đông Hải coi như tạ lễ thế nào?"

"Chuyện này... Ngươi xác định muốn ta làm như vậy? Nhưng ta, nếu ta không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước thì làm sao đây? Muội muội hẳn biết là ta không biết bơi..." Tuy Ngọc Ngưng Nhi vô cùng muốn lấy viên dạ minh châu Đông Hải kia, nhưng cũng do dự không dám tuỳ tiện đáp ứng. Nàng thực không hiểu nổi Hồ Linh Tiêu, sao đột nhiên muốn nàng đi làm loại chuyện này, lẽ nào công tử trong miệng nàng rất khác biệt so với tất cả mọi người? Có thể khiến nàng tự thân mang dạ minh châu đi nhờ...

"Sao vậy được? Chỉ là muốn tỷ tỷ làm ra vẻ mà thôi, nếu tỷ tỷ có thể khiến người đó... Tỷ tỷ cứ nói vầy..." Hồ Linh Tiêu lại tiến tới bên tai nàng nhỏ giọng dạy Ngọc Ngưng Nhi nên nói gì, xong còn không quên che miệng cười khẽ, con mắt chớp chớp thật là tinh nghịch.

"Ngươi nhaa, quả thật là cái quý tinh linh (ranh ma)! Rồi rồi rồi, ta liền giúp đỡ ngươi này! Muội muội cũng đừng quên... nếu như ta giúp xong, viên dạ minh châu Đông Hải kia..."

"Hiển nhiên của tỷ tỷ rồi, tỷ tỷ cũng nhanh chút đi thôi! Tính ra đợi tỷ tỷ đến chỗ ấy, ngốc tử kia cũng nên tới bên kia rồi đó!" Hồ Linh Tiêu đứng dậy hơi hơi thi lễ, xoay người lại nói: "Tỷ tỷ có thể có thêm ngàn vạn cố gắng, cần phải khiến người đó tới đây. Còn mỗ mỗ bên kia, ta tự nhiên sẽ chiêu thật khéo với bà." Nói xong, Hồ Linh Tiêu chờ mong lách vào gian phòng của mình, thi pháp vòng ra hoạ diện, đang đợi một tên ngốc tử nào đó đi tới bên bờ sông hộ thành bên ngoài kinh thành.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nhịn đói nhịn khát cuối cùng Tô Vận Hàm cũng coi như nhìn thấy sông hộ thành bên ngoài kinh thành trước khi mặt trời lặn. Nhìn thấy nước chẳng khác nào nhìn thấy hy vọng, Trên mặt Tô Vận Hàm vốn buồn khổ rốt cục cũng lộ ra nụ cười, nàng lại xách xách bao phục lên trên bả vai, ngồi xổm nơi bờ sông dùng hai tay nâng nước sông thanh triệt thấu lương lên uống. Một nắm không đủ, nàng lại nâng hai nắm, ba nắm... Mãi đến khi cảm giác đói trong bụng được nước sông mát thanh lương rót đầy, lúc này mới đứng dậy hướng về mặt sông hít thở thật sâu, thở dài nói: "Cuối cùng cũng đã tới! Quả nhiên phong cảnh ngoài kinh thành muốn mỹ hơn nhiều so với ngoài thành Tô Châu!"

"Ai." Một tiếng thở dài truyền nào tai Tô Vận Hàm, nàng theo thanh âm nhìn qua hướng bên trái, ra là một nữ tử nhỏ gầy mặc váy dài tố sắc (trắng thuần) mang diện sa. Nữ tử kia một mình đứng bên bờ sông, ánh mắt nhìn thẳng nước sông lân lân, tựa như có tâm sự gì đó lại tựa như đang đợi người nào đó. Có lẽ trên mặt nàng ta mang diện sa khiến nàng nhớ tới người trong mộng bồi bên mình đi bắt cá ngắm mỹ cảnh mặt trời mọc Hồ Linh Tiêu, ánh mắt Tô Vận Hàm không tự chủ dừng lại rơi trên người nữ tử này.

Biện pháp của Linh Tiêu muội muội thật là không tệ, lại thực sự hấp dẫn được ánh mắt của vị công tử anh tuấn kia. Nữ tử váy dài tố sắc đứng nơi bờ sông tự nhiên là Ngọc Ngưng Nhi không thể nghi ngờ, nàng vừa giả vờ có tâm sự đứng bên bờ sông thở dài, vừa dùng dư quang chú ý người đứng cách đó không xa Tô Vận Hàm. Đã ngốc trong Tuý Hoa lâu đã lâu, dạng công tử ca nhi* nào mà chưa từng thấy? Cư nhiên công tử thanh tú sạch sẽ dường như không hợp với thế tục bực này là nàng chưa từng gặp, đặc biệt là môi hắn, càng khiến người muốn thưởng thức một phen thật tốt.

[cậu ấm, cách gọi con trai nhà có tiền]

Dường như có thể bắt chuyện rồi đó! Khoé môi Ngọc Ngưng Nhi hơi câu lên dưới diện sa, lúc đang định xoay người đi về phía Tô Vận Hàm, phía sau tựa như có một cổ lực đẩy vô hình nào đó dùng sức đẩy mạnh nàng vào sông. Sao nàng biết được nguồn lực này là do Hồ Linh Tiêu ở trong phòng giở trò quỷ, chỉ cần ngón tay điểm nhẹ, người nàng lập tức vùng vẫy trong sông. Người không biết bơi càng vùng vẫy càng chìm xuống, hít thở ngày càng khó, Ngọc Ngưng Nhi dùng hai tay vẫy hết sức, mắt thấy tầm mắt nàng trở nên mơ hồ, một thân ảnh tất tốc nhảy xuống sông, dốc hết sức chín trâu hai hổ cứu nàng lên bờ sông.

Vốn Tô Vận Hàm nhìn thân ảnh Ngọc Ngưng Nhi xuất thần mà phát ngốc, sao liệu được rằng thân ảnh kia càng như bị người đẩy mà lao thẳng vào lòng sông. Mắt thấy nàng ấy không biết bơi không ngừng vùng vẫy, Tô Vận Hàm liền bất chấp cái khác, vội vàng ném bao phục xuống đất, giữ nguyên y phục trên người nhảy vào lòng sông, cứu người sắp chìm vào lòng sông Ngọc Ngưng Nhi.

"Cô nương, cô nương ngươi không sao chứ?" Tô Vận Hàm khó khăn lắm mới đỡ nàng nằm thẳng trên bờ, kết quả gọi thế nào cũng không thấy nàng lên tiếng, hẳn là lúc rơi xuống nước vùng vẫy quá mạnh, dẫn tới uống nhiều ngụm nước sông. Y phục trên người đã ướt đẫm, ngay cả vấn tóc trên đầu cũng thiếu chút nữa rơi xuống. Tô Vận Hàm đơn giản chỉnh chỉnh vấn tóc, để nó buộc chắc chắn tóc bị nước sông thấm ướt của mình, hai tay đan xen đặt trong lòng Ngọc Ngưng Nhi, liên tục ấn mấy cái sau đó lại tháo diện sa trên mặt nàng ra, mở miệng nàng ra, truyền khí cho nàng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Xú ngốc tử! Ngốc tử chết tiệt! Hôn ta thì uỷ khuất như sắp chết tới nơi, hôm nay lại chủ động hôn lên miệng Ngưng Nhi tỷ tỷ! Xú ngốc tử! Xú ngốc tử! Sớm biết vậy, ta mới không cần để Ngưng Nhi tỷ tỷ rơi xuống nước!" Hồ Linh Tiêu ở trong phòng hiển nhiên là thấy hoạ diện Tô Vận Hàm giúp Ngọc Ngưng Nhi chuyền khí, khí vung vẫy đôi chân qua lại phẩy đá cẩm bị (chăn bằng gấm) trên giường. Giỏi lắm Tô ngốc tử! Hôn đi, hôn đi! Hôn chết ngươi xú ngốc tử! Sắc phôi! Ngốc phôi! Lúc hôn ta thì bất tình bất nguyện vậy đó, giờ hôn lúc Ngưng Nhi tỷ tỷ cả mặt cũng chẳng hồng nữa!

Hồ Linh Tiêu sinh khí rồi, chăn gối trên giường đều bị nàng ném xuống đất. Đúng ra nàng chỉ nhàn rỗi tới nhàm chán hay hoặc là đổi hướng thích câu dẫn Tô Vận Hàm mà thôi, cư nhiên nhìn thấy nàng giúp Ngọc Ngưng Nhi truyền khí cho khí mà chua xót trong lòng. Dù nàng biết này không tính là hôn môi, đó chỉ là chuyện truyền khí có nguyên nhân, nhưng chua xót trong lòng nổi lên lại ngày càng nhiều, nhiều tới nổi nàng không muốn lại nhìn hai người trong hoạ diện, trực tiếp đâm thủng nó, để hoa diện sớm biến mất.

"Ôi, tiểu cô nãi nãi (bà cô nhỏ) nhà ta cũng ném đồ a? Thật là chuyện ngạc nhiên đây!" Không biết từ lúc nào Hồ Kiều Kiều đã xuất hiện tại cửa gian phòng Hồ Linh Tiêu, nàng duỗi chân ra chỉ chỉ cái gối nằm dưới đất, bồ phiến (quạt cói) trong tay nhẹ nhàng đung đưa, lại nhẹ nhàng nói: "Sao vậy? Đây là bị ai chọc giận? Ngay cả chăn gối cũng ném đi."

"Nào có đâu? Người ta tính tình theo mỗ mỗ, sao có thể sinh khí chứ!" Hồ Linh Tiêu trở mặt tựa như lộ ra tươi cười nhu thuận, đi tới lấy những chăn bông cùng gối kia đều chuyển lên giường, lại dính trên người Hồ Kiều Kiều, nói: "Mỗ mỗ, mấy ngày gần đây Tuý Hoa lâu chúng ta còn thiếu tiên sinh trướng phòng (phòng thu chi) phải không? Con thấy sài phòng (phòng chứa củi) nơi hậu viện còn trống, chi bằng thu dọn chỉnh sửa lại để cho tiên sinh trướng phòng tương lai thế nào?" Hồ Linh Tiêu khẽ cười, vốn nàng muốn cho Tô Vận Hàm ở gian phòng đối diện mình, cũng tiện ngày đêm gặp mặt. Giờ nàng chọc mình, mới không để nàng ở thoải mái như vậy, cứ để nàng ở sài phòng được rồi! Tránh cho trêu chọc hết oanh oanh yến yến* trong lâu a!

[Chỉ người đẹp như chim oanh, chim yến]

"Trướng bộ (sổ sách thu chi) tiên sinh? Từ khi nào tiểu tổ tông nhà ta biết quan tâm tới chuyện trong Tuý Hoa lâu a? Lại nói, trướng bộ trong Tuý Hoa lâu vẫn do ta tự mình bảo quản, chỗ nào cần tới trướng phòng tiên sinh?" Bộ dạng Hồ Kiều Kiều giả vờ không tri tình (không hiểu rõ tình hình), chỉ chờ Hồ Linh Tiêu nói ra toàn bộ thực tình mới tính tiếp sau.