Nụ cười khẽ bất chợt lúc ấy của cô Trang thật nhe nhàng lắm.
Nó mang theo một chút hơi ấm của sự mãn nguyện, hơi ấm của sự từng trải khôn nguôi và cả một thứ tình cảm chất chứa đầy lạ lẫm đang dần định hình đến với lí trí mình, nó bỗng khiến cho tâm hồn này lặng im thao thức chìm đắm vào những ngây dại.
Cô dành nhiều tình cảm chân thành cho mình, cho thằng Duy đù này, có lẽ là mình biết à không, mình biết rõ ấy chứ vì đâu có đơn giản gì để mình và cô tiến triển được đến mức như thế này mà nhất là có được một ngày thứ 7 màu nhiệm như hôm nay.
Cô Trang yêu mình không, mình đâu biết.
Cái thứ tình cảm đang dần ấm lên trong cô có được gọi là tình yêu hay không, mình cũng đâu rõ vì hiển nhiên mình không phải là cô nên đừng bao giờ bắt mình đoán hay tả về những thứ mà mình không thể nào biết chính xác được.
Về phần mình thì xin thú nhận luôn là mình cũng có một sự xao xuyến không hề nhẹ với cô Trang nhưng mình không thể nói là mình yêu cô, mình không nói thế vì thứ tình cảm này rất đặc biệt, nó khó tả nhưng mình có thể khăng định chắc chắn rằng, nó không phải là tình yêu.
Nhân đây mình cũng xin nói rộng ra hơn về những cảm giác mà bạn sẽ nhận được khi đang “sỡ hữu” một mối quan hệ mập mờ mà mình đã trải qua cho mọi người dễ hình dung và cũng xin nhắc lại, mập mờ chứ không phải là nɠɵạı ŧìиɧ hay gian díu nhé.
Một mối quan hệ không định hình, không rõ ràng, nó là một cái gì đó rất mơ hồ,mông lung.
Nó tạo cho con người ta cảm giác bình yên dễ chịu, sự lắng đọng của tâm hồn mỗi khi nghĩ đến hay cuồng say háo hức mãnh liệt tinh thần trong những giờ khắc được trải nghiệm hai chữ “nɧu͙© ɖu͙©”.
Một mối quan hệ mập mờ thì sẽ không có căn nguyên nào để làm khó nhau, không phải lo nghĩ quá nhiều về tình hình hiện tại của đối phương cũng như những cái khó khăn trước mắt họ.
Vì bản thân người trong cuộc tự cho mình cái quyền không dính líu, không can thiệp gì đến cuộc sống của nhau.
Không phù phiếm hay lí thuyết suông đâu bởi nó có thể không hoàn toàn đúng vì những cái trong thực tế có thể sẽ diễn biến khác đi tùy theo “tính xấu” của từng thể loại người.
Và ở đây chắc chắn sẽ có cá nhân nói rằng đó là sự vô trách nhiệm trong một mối quan hệ nghiêm túc hay không rõ ràng, nhưng mấy ai hiểu được rằng đó là một sự vô trách nhiệm không sai, vô trách nhiêm có lí lẽ vì rằng sẽ chẳng bao giờ có một tòa án đời thật hay lương tâm nào chịu đứng lên để chê trách hoặc phân xử một mối quan hệ hờ hững khi mà cả hai bên đều chẳng muốn động chạm quá nhiều vào cuộc sống của đối phương như thế.
Tiêu chí thống nhất cho cái lối vô trách nhiệm đầy hiển nhiên đó rất chủ động, nó mặc định giao ước cả hai bên không ràng buộc, không gắn kết cuộc sống vào nhau và nhất là không thể công kích từ cả ba phía.
Giống như là một thế giới khác, nơi mà bản thân ta không lo không nghĩ và có thể tạm thời thoải mái cởi bỏ những lo toan dằn vặt trong cuộc sống đầy mệt mỏi mà đắm chìm vào sự tinh khiết, mới lạ mà đối phương ban tặng.
Đối với mình lúc đó cũng thế, căn phòng nhỏ nhà cô Trang như là thiên đường đa sắc và rằng nụ cười của cô là chiếc chìa khóa vàng vạn năng để mình có thể mở toan mọi cánh cổng, mọi ngóc ngách xa vời để mà thong dong, từ tốn bước vào khám phá.
Không những thế, mình còn thực sự cảm nhận được sự e dè của cảnh vật xung quanh trong giờ phút mù khơi mà tĩnh lặng trong khu vườn địa đàng này.
Mọi thứ của không gian nơi đây như ngừng chuyển động, chúng ngừng chuyển động để lặng yên chứng kiến hình ảnh hai con người xa lạ đang dần trở nên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hết mực để tiện bề mải miết mân mê nhau trên một chiếc giường cũ kĩ, cọt kẹt đã sờn màu sơn gỗ óng ánh vàng.
Và rồi đây họ sẽ…
Thôi, đùa đấy!
Nói cho lãng xẹt thế thôi chứ cái giường mình và cô Trang đang nằm trông hiện đại và tiện nghi lắm chứ chẳng phải cũ mòn hay mối miết gì đâu mà cót két, bằng chứng là nó hãy còn rất mới và có cả nhiều ngăn kéo bé tí tẹo hai bên thành giường để cất trang sức hay đồ dùng nhỏ nhắn tránh mất nữa mà.
Chính vì vậy, nó cũng đóng góp một phần quan trọng không nhỏ tạo điều kiện để hình thành nên cái viễn cảnh thật đê mê và vô cùng màu nhiệm trước mắt.
Nơi mà những thứ bí hiểm, nhiều lần ẩn dật sẽ từ từ được đưa ra trước ánh sáng dù cho là lần đầu hay lần thứ bao nhiêu đi chăng nữa thì đối với mình, tất cả vẫn mới toanh, vẫn luôn thôi thúc bản thân làm sáng tỏ.
Mình nhìn cô không chớp mắt, cảm giác như càng ngày lại càng bị hút sâu hơn vào bóng đen sâu thẫm của đôi mắt kia vậy, nó đầy quyến rũ nửa níu kéo lại gần nửa cho rời ra xa nhưng lại khiến đối phương không bao giờ có thể vượt khỏi giới hạn của tầm kiểm soát.
Nói vậy nghe hơi tiêu cực và có chút gì đó đen tối thì cũng không đúng lắm so với hoàn cảnh.
Vì thật ra đôi mắt ấy cũng khá là nhẹ nhàng nhưng chẳng hiểu sao lại đầy ma lực, nó làm mình đến là thở dốc, lâng lâng cả tâm hồn và “khó chịu” nơi nhiều bộ phận.
Ngay đến việc mặc dù chỉ là đang trong tư thế nằm thôi nhưng cơ thể mình lại chợt run bần bật từ đầu cho đến tận dưới những ngón chân là cũng đủ hiểu rồi, một thứ rung động mà đàn ông chẳng ai thích cả vì sự bồi hồi, nao núng ấy làm cho cơ thể yếu đi nhiều và “chi thừa” thần thánh bên dưới kia trước muốn căng lên nhưng khi lâm vào tình cảnh này thì lại không “lên” được dường như ý muốn.
Cuối cùng như không còn chịu đựng thêm được nữa, mình đổ gục trước ánh nhìn ấy mà hối hả đưa cả cặp mắt ngây dại này tiến sát vào khuôn mặt cô Trang hơn, vào đến cái độ khi mà hơi thở của cả hai lúc này đã có thể làm ấm mặt nhau mặc dù nhiệt độ trong phòng không hề lạnh bởi từ nãy giờ có bật điều hòa đâu.
Miệng của cả hai dần dà áp sát vào nhau thật nhanh chóng, mình chợt để ý thấy đôi môi cô được son nhẹ một lớp khá mỏng trên vành hờ hững như đang tỏ ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ mời gọi mình vậy.
Và rồi trong cái lúng túng của hành động bộc phát, mình mạnh bạo đặt lên môi cô một nụ hôn vội vã, một nụ hôn bất chợt làm cô ngạc nhiên đến tròn mắt.
Cô bỗng nhìn mình lung lắm, nhìn sâu vào tận trong màu đen chất ngất của hốc mắt.
Ánh mắt của cô Trang lúc này không còn sự đê mê, gợϊ ȶìиᏂ thoáng qua như ban nãy nữa mà đã chuyển hẳn sang cảm giác biểu hiện sự kinh ngạc đầy thích thú, một ánh mắt cười trừ thay cho làn môi biết nói.
Cô có cái gì đó lạ lắm và mình cảm nhận được sự phấn khởi đó của cô, mặc dù lúc đó thì vẫn không hiểu lí do chính xác tại sao cô lại híp mắt trông vui đến thế, nhưng phỏng đoán chắc có lẽ cô vui vì sự chính chắn và vô tư nơi mình.
Không bận tâm quá lâu về điều lạ lùng ấy mà chỉ biết được nước làm tới, mình nhích phần đầu nhè nhẹ về phía sau để lấy đà rồi sau đó nhanh chóng nhoài phần cổ thẳng về phía cô như lúc nãy để hai bờ môi hiện tại vẫn còn đang ướt nhẹ thứ nước kết tinh từ lần hôn đầu tiên vừa rồi được một lần nữa hòa quyện và chìm dần vào nhau.
Môi mình thật sự tham lam quá, nó bóp chặt miệng cô mãi không buông, nó hung hãn nhào nặn theo đủ kiểu từ trên xuống dưới, từ trái qua phải và hễ cứ mỗi khi bị miệng cô chèn ép hòng giành thế chủ động trên chiến trường chính là nó lại căng cơ gồng mình để vượt lên trên chiếm hữu thế thượng phong.
Lưỡi cô cũng đâu chịu thua kém gì, nó luồn lách từng ngõ ngách trong miệng mình đến nhột nhạt và thỉnh thoảng làm mình khó chịu đến mỏi nhừ nơi khoét môi, sự nhột nhạt đó càng lúc tăng cao mà lắm khi khiến mình như muốn buông xuôi và thả lỏng mọi thứ.
Tất cả hòa quyện vào nhau để cùng góp phần làm trào dâng cơn đê mê khoái lạc đang ngùn ngụt tăng cao trong cơ thể của cả hai người, cái tâm lí có chút “cuồng loạn” đó đang dần được nuôi dưỡng khiến mình và cô Trang càng ngày lại càng xung lực hơn, quấn chặt vào nhau hơn đến cái độ mà cô phải nhanh chóng di chuyển một cánh tay lên gần miệng “hai đứa” để hạ nhẹ cằm mình nhằm giảm nhịp độ “trận đấu” xuống.
Đó là còn chưa kể đến nỗi khổ của “thằng nhỏ” tội nghiệp nãy giờ đang căng cứng cực độ nhưng không được thỏa sức vùng vẫy mà lại bị bóp chặt trong hai lớp quần dày cộm và chịu cả sự đè nghiến to lớn bởi sức nặng của cả thân người mình hiện trong tư thế nằm úp nữa.
Không khí tuy thoáng đãng nhưng lại khá nóng nực trong phòng lúc này khiến cho mồ hôi trên người cả hai bắt đầu xuất hiện và dần “nặng hạt” hơn sau vài phút giao chiến của hai bờ môi ướt đẫm, mình thấy lưng mình lạnh lắm mà nhất là mỗi khi cơ thể chuyển động va chạm nhè nhẹ với lớp áo đang mặc, mình biết là lưng mình đã rỉ nước ra nhiều lắm rồi vì có vẻ như là chiếc áo ấy đang dần thít vào phía sau người mình vậy.
Mình và cô Trang hôn nhau ngấu nghiến, hôn nhau lâu lắm đến chừng cũng vài phút là ít.
Đến khi mình gần như đứt hơi và có lẽ cô cũng không thể nín thở lâu hơn được nữa thì như thức thì cô dùng bàn tay ấm áp đẩy môi mình ra xa để cứu cả hai.
Vừa dứt miệng ra khỏi nhau là lập tức mình và cô thở dốc, thở hổn hểnh vô cùng khó khăn mà vì sao thì các bạn cũng biết rồi đó, việc nằm úp này khiến cho thao tác lấy nhịp thở rất trầy trật chứ chẳng chơi.
Đến độ cũng phải gần hơn 30 giây sau đó thì cả hai mới bình thường trở lại.
Lúc này cô mới lại nhướn đôi mắt lên, nhìn mình đầy trìu mến và thoáng chút hơi chờ đợi.
-Duy…Duy không mác-xa nữa à Duy…_Cô Trang nhìn mình lém lĩnh với vần trán lấm tấm mồ hôi.
Vừa nghe câu nói của cô xong thì như một phản xạ tự nhiên nhưng có phần tinh ranh chút đỉnh, mình liền di chuyển cánh tay đang đặt hờ trên mông cô từ nãy giờ dịch xuống tới phần dưới mông, lần mò kế chiếc qυầи ɭóŧ để rờ rẫm định vị và rồi cuối cùng chọt nhẹ và nguấy khẽ vào giữa cái khe hẹp của chiếc bím núc thịt đang ứ thứ nước nhờn đùng đυ.c ban nãy nhưng dường như đã có phần khô đi.
-Thì Duy vẫn đang mác-xa còn gì…_Mình mím môi nhìn cô cười nhẹ.
Vừa lúc cô Trang cảm nhận được mình đang trêu chọc quấy phá là ngay lập tức cô liền lắc mông nguầy nguậy đủ cách để né những ngón tay yêu quái của mình đang mân mê, mò mẫm đều xung quanh bím cô và la oai loái.
-Trời Duy…Duy…hư…hư quá đó…_Cô nhõng nhẽo cười khẽ và la thành tiếng nghe vui vẻ lắm.
Mình vẫn chẳng để im, vừa nhìn mặt cô vừa lấy tay móc nhè nhẹ để cho thứ nước nhờn trong bím cô chảy ra nhiều và đều đặn hơn cả lúc nãy mặc kệ cho những điệu lắc cả thân người hay tiếng rên í ới chịu thua của cô cứ liên tục phát ra.
Dần dà cho đến khi tiếng thở của cô không còn theo nhịp mà lúc mạnh lúc nhẹ như thể chủ nhân đang bức bối một điều gì vậy.
-Duy…Duy…nằm ngửa dậy…nằm úp vầy…cô tức ngực quá…_Cô Trang mặt hơi nhăn vì khó chịu nhưng vẫn cố cười gượng nói với mình.
-Dạ…_Mình gật đầu ưng thuận vì thằng nhỏ của mình cũng tức như cô vậy, nó “thở” không được.
Mình và cô đồng loạt trở người dậy sau khi đã thống nhất với nhau.
Cô trở người dậy thì liền lập tức tuột hai dây áo ngực xuống rồi với tay ra phía sau lưng mở luôn cái chốt khóa để có thể kéo ra khỏi người, cả chiếc qυầи ɭóŧ của cô lúc này đã bị di chuyển sâu xuống tận hai đầu gối cũng đồng cảnh ngộ bị vứt sang một bên khá vội vã.
Mọi thứ xong xuôi cô khẽ với tay lấy cái mền nhỏ để che hờ lên ngực kéo dài xuống phần háng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang lộ thiên sau đó thì nằm xuống lại ở trạng thái ngửa như ban nãy.
Mình mở mắt trao tráo bởi một chuỗi hành động nhanh như chớp ấy của cô Trang mà thật sự thì mình cũng muốn làm y như cô vậy, vì mình cảm thấy vô cùng khó chịu nơi hạ bộ bởi con chim thần kì bé nhỏ của mình nãy giờ bị đay nghiến vô tội vạ khiến cho sự tập trung giảm sút ít nhiều.
Chỉ chờ có thế, mình bắt chước cô chống tay liền ngồi dậy cởi nhanh cả áo và chiếc quần jean đen ra khỏi thân thể.
Đầu tiên mình định cởi hết, cởi tất mà bằng chứng là mình đã gấp gọn nó vào chung với đống quần áo vừa cởi ra sang bên nhưng rồi mình lại chợt nghĩ, một ý nghĩ gì đó hơi rụt rè vào thời khắc quyết định nên đành thôi, đành loay hoay lộn ngược chiếc quần sịp đen lại mặc vào để che đi hình ảnh thằng nhỏ đang căng cứng tránh lộ liễu trước mắt cô Trang.
Xong xuôi đâu đó, mình cũng bắt chước nằm xuống ngay cạnh bên cô mà thản nhiên theo hướng cô đang nhìn với vẻ suy tư lắm.
Nhìn lên trần nhà, nhìn sang phía cô, nhìn ra trước mặt thì càng lúc mình lại càng thấy khó chịu thay bởi ánh đèn điện dài lúc này đang chói thẳng vào hướng đầu nằm của cả mình và cô vì cả hai đang đối diện nó mà.
Mình lại quay sang nhìn cô khi thấy cô vẫn đang trằn trọc nhìn sang hướng bức tường bên cạnh với một bên vυ' hở hờ trong rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ và mời gọi.
-Trang…Duy tắt đèn nha…chói quá à…_Mình thì thầm nhỏ vào tai cô.
-Ừm…Duy tắt đi…_Cô giật mình quay sang nhìn rồi cười nhẹ trông rất dịu dàng.
-Dạ…_Mình gật khẽ đầu.
Nhanh chóng đứng dậy, mình từ tốn đi lại gần chỗ cánh cửa phòng và gạt nhẹ từng nút ấn trên chiếc bảng công tắc màu trắng đυ.c cho đến khi bóng đèn dài tắt ngấm.
Căn phòng lúc này chợt chìm vào một thứ bóng tối lành lạnh, một thứ bóng tối màu xanh nhè nhẹ, một thứ bóng tối có thể nhìn được mặt người nhờ những nét quang đãng lờ mờ của trời hừng đông gần về sáng được chia sẻ ít ỏi từ những cánh cửa sổ nơi góc phòng.
Nhìn thì dịu mắt và mát mẻ là thế nhưng không khí trong phòng vẫn cứ nừng nực sao đó, nó nóng nóng làm cho mồ hôi mình vẫn tiếp tục rơi lả chả không ngớt.
Mình tiến từng bước chầm chậm lại ngồi lên cạnh giường sau đó thì ngả lưng nằm cạnh cô Trang như lúc nãy nhưng chẳng muốn đắp chăn hay gì đâu vì người mình đã quá nóng rồi.
-Duy…buồn ngủ thì ngủ đi…sáng nay tính đi đâu đó mà…_Cô Trang bất giác nhìn lên trần nhà và nói nho nhỏ.
-Đi đâu đâu…_Mình quay sang nhìn cô đầy ngạc nhiên.
-Ủa…sao nói Duy muốn đi chơi xa gì đó mà…rủ cô mà…_Cô cũng tỏ ra ngạc nhiên chẳng kém mình là mấy.
-À…Duy nói rồi…bỏ đi chơi xa với lớp để qua đây với cô còn gì…_Mình thở dài vì nghĩ có lẽ cô đã hiểu sai ý mình thì phải.
-Cô biết rồi…nhưng ý là Duy có muốn đi chơi xa hông á…bữa trước khi có dịp này…cô có nghe Duy nói mà…nếu thích thì mình đi cũng được…_Cô Trang gật đầu và giải thích tỏ tường.
Đến lúc này thì mình mới chợt nhớ ra trước giờ đã không ít lần mình đưa ra ý định cùng cô đi đâu đó, đi một chuyến để xa rời căn nhà chán chường mà mình phải nằm dài suốt gần 3 tháng hè để dưỡng thương kia, xa cả cái chốn đô thị lắm phù phiếm tai ương này-cái chốn mỹ miều, “hoa lệ” mà người giàu thì đầy “hoa” còn người nghèo thì đẫm “lệ” này.
-Ừm…Duy thích đi chơi xa…mà biết đi đâu giờ…_Mình gật đầu lia lịa.
-Cô có căn nhà dưới Thủ Đức á…cũng to…mình xuống đó đi…_Cô Trang cười nhẹ nhắm hờ mắt nói với mình.
-Ủa…vậy ngoại ô rồi còn gì…sướиɠ quá…gần đây ở nhà không thôi…chán…được đi thì vui kinh…_Mình mừng rỡ ra mặt vì đã được đi chơi xa mà lại còn có nhà riêng để ở lại.Quá tuyệt rồi còn gì!
-Ừa…đáng lẽ ra là nó bị bán rồi đó…nhưng cô lấy tiền cô mua lại nửa còn lại…_Cô Trang thở dài nghe khá buồn.
-À mà…sao trước con tưởng cô với…với…với Ba của My vì chuyện tiền nong đất cát…kẹt gì đó mà…nên mới…sao…sao giờ Trang có căn nhà này…_Mình nhíu mài thắc mắc về những điều chưa biết tường tận.
-Kỉ niệm…cô lấy tiền mua lại nửa của Ba My để khỏi mất căn nhà này…cô không muốn bán…mà thôi…nhắc lại cũng đâu được gì…có chỗ là vui rồi…tính ra cũng gần…đi nhanh ấy mà…tầm tiếng…_Cô Trang lại nói giọng buồn rầu nhưng chẳng mấy chốc sau đó là lại cười tít mắt.
-Ok…vậy khi nào đi đây cô…mà con đâu lái xe được…đi taxi hủm…_Mắt mình sáng ngời bởi những dự định vô cùng tươi đẹp đang hiển hiện trong đầu.
-Để cô chở cho…như lúc nãy á…_Cô Trang lại nhìn mình và cười hích mặt tỏ ra rất người lớn.
-Dạ…cũng được…mấy giờ đi cô…_Mình gật lấy gật để vì vui mừng.
-Ừm…lát dậy đi…Duy ngủ đi…không lại mệt…_Cô Trang nhìn về hướng bức tượng một lát sau đó thì quay lại trả lời mình.
-Nhưng mà giờ Duy hông muốn ngủ…_Mình trề môi ra có lẽ là trông rất nghịch.
-Sao vậy…_Cô Trang nướn một bên chân mài thắc mắc hỏi lại.
-Thì không muốn ngủ…muốn cái khác…_Mình lắc đầu sau đó dùng một bên tay chống nhẹ đầu rồi quay cả thân người nhìn về phía hạ bộ cô đằng sau lớp mền mỏng.
-Muốn gì…_Cô Trang vẫn tỏ ra ngu ngờ mặc dù miệng đã bắt đầu xuất hiện những nụ cười mỉm rất bí hiểm.
Chỉ chờ có thế, mình nhanh chóng luồn cả thân người vào cái mền mỏng cô đang đắp rồi tinh ranh dùng cả hai cánh tay thọt mạnh vào bên hông eo của cô Trang tới tấp làm cô cười như nắc nẻ và giãy giụa không ngừng.
Vì quá nhột nhạt nên cô tức tốc nghiêng người qua cả hai bên để né tránh hoặc chèn ép hai cánh tay mình thôi không cho chúng hoạt động làm khó cô nữa.
Nhưng vì thương mình vẫn còn đau và cũng vì cánh tay vẫn đang băng bó nhẹ nên cô Trang hình như không dám giãy mạnh sợ động vào chấn thương của mình nên cô cứ thế, cắn răng giãy đành đạch lên xuống trông rất ngượng nghịu.
-Duy…Duy…kì quá…tha Trang…tha…á…Duy…hư…Duy…_Cô kêu lên những tiếng thất thanh í ới mà không còn giữ nép như lúc nãy nữa.
-Không tha…ai biểu…không tha…_Mình hồ hởi chọt tay lia lịa vào nách cô và cả không quên bóp nhè nhẹ vào hai bầu vυ' đang tưng tưng theo từng nhịp rung động của cả thân người cô đằng sau lớp mền mỏng.
Mình làm căng lắm, được chừng một lúc thì có vẻ như cô không còn chịu nổi nữa mà đã chợt rên ứ ừ nên mình từ từ dừng lại để cho cô thở, nghĩ mệt sau một hồi cười như điên như dại.
Cô thở dốc, vừa cười vừa liếc mình trông cực ngộ.
-Duy quấy cô hoài nha…hư…_Cô híp mắt lại cằn nhằn mình trông khá khó chịu.
-Duy…giỡn…Duy xin lỗi…_Mình gật đầu tỏ vẻ hối lỗi đầy giả tạo.
Dần dà cô Trang cũng trở lại bình thường nhưng khi chỉ vừa kịp xuất ra một tràn thở dài đánh lạc hướng là cô liền nhanh chóng quay người sang sau đó nhướn dậy kề sát mặt mình và khẽ đặt lên môi mình một cái hôn nhẹ.
-Cám ơn…Duy…_Cô cười nhẹ và khẽ nói.
Hành động của cô thật sự khá khó hiểu, mình chẳng hiểu vì sao cô lại cảm ơn mình nữa nhưng lúc ấy mình đã tự nhủ rằng là không nên hỏi, không khí giữa hai người bây giờ đang vui vẻ mà mình lại tò mò đi sâu vào mọi chuyện thì sẽ làm cho nó lắng xuống thì hỏng.
Chắp miệng một cái lấy le và cũng là để xua tan câu nói đầy lễ nghi của cô Trang vừa rồi, mình nhướn người dậy tuột nhanh chiếc quần sịp đang bao bọc “thằng nhỏ” cương cứng của mình từ nãy giờ xuống và vứt hờ hững qua một bên trước cặp mắt tò mò của cô.
Không để cô mở miệng hỏi thêm điều gì nữa, nhanh như cắt mình hất tung chiếc mền mỏng ra khỏi thân người của cả hai sau đó chống tay lấy đà nhích người dậy nằm đè lên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mảnh vải của cô đầy táo bạo.
Cô giật bắn mình theo phản xạ tự nhiên nên có chút chống trả bằng cách lấy hai tay chống hờ lên phần gực mình nhưng chỉ một thoáng sau khi nhận ra ý định của đối phương là cô liền hạ tay xuống.
Mình và cô nhìn nhau đầy tình cảm trong giây phút phần hạ bộ của cả hai va chạm vào nhau mà cụ thể là thằng nhóc nhỏ của mình cứ khuấy và chọt lung tung ben vào phần háng chân của cô như thể nó bị mù ấy, à mà nó bị mù thật mà nhỉ vì mình chưa có chủ đích đưa nó vào hang cọp để thăm cọp cái.
Chú trọng phần trên, lại một lần nữa mình đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ mà cánh tay thì không quên bới móc nhè nhẹ vào chiếc bím kia với mục đích để cho nó lại tiết ra thứ nước nhờn ấy thật nhiều như ban nãy.
Cũng chỉ đơn giản là những màn khóa môi đầy điệu nghệ nhưng ước chừng phải hơn một phút sau thì miệng của cả hai mới tách khỏi nhau.
Như sợ rơi rớt thời gian, mình hấp tấp di chuyển đôi môi vẫn còn ướt đẫm hun chùn chụt từ cằm cô xuống cổ rồi từ cổ xuống tận nơi hai bầu vυ' căng tròn nung núc của cô đang án ngự.
Mình mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để, mυ'ŧ thành tiếng động lạ tai “thịch thịt”, mυ'ŧ thật nhiều và đều đặn của hai bên.
Núʍ ѵú cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ và cả lực kéo nên chẳng biết từ khi nào nó đã căng cứng và nhô cao chỉa thẳng lên trời trong cực kì kiêu hãnh.
Mình như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng cực nên cứ thế, mυ'ŧ và liếʍ đủ kiểu trên hai ngọn đồi vơi vớt vài sợi lông tơ cho thỏa cơn khát đang cháy hừng hực trong người.
Mồ hôi của mình túa ra như tắm và cô cũng thế, nơi khoét ngực của cô đã ướt đẫm chứ không còn lấm tấm như lúc nãy nữa.
Vừa hay say rà lưỡi trên ngực cô, mình ại vừa móc mạnh bạo thật sâu vào bên trong chiếc bím mềm nhũng và dần ướŧ áŧ của cô hơn.
Tuy tập trung với những hành động là thế nhưng thỉnh thoảng mình vẫn ngơớc lên nhìn sắc mặt của cô, nó đên mê và thèm khát lắm.
Cô nhắm mắt thở khe khẽ và bỗng đưa hờ một bàn tay lên gần miệng cắn nhè nhẹ trông cực gợϊ ȶìиᏂ.
Biểu hiện đó của cô lại càng làm mình thêm thích thú hơn, nó như là kết quả của cả một quá trình cố gắng tự nãy giờ của mình vậy, thêm động lực để mình nhanh hơn và vội vã hơn gấp bội.
Bất chợt, mình cảm nhận được thứ nước nhờn thần kì của cô Trang đã ra khá nhiều đến mức ướt đẫm cả hai ngón tay nãy giờ đang làm nhiệm vụ bới móc.
Và cũng vì thứ nước đó đã ra quá nhiều đi nên cứ mỗi nhịp chọt sâu vào và kéo ra của ngón tay mình lại tạo thành từng tiếng lép nhép đầy nɧu͙© ɖu͙©.
Và rồi như đã định từ trước, mình hồ hởi ngước cả thân người lên nhìn vào mặt cô lần cuối trước khi thực hiện cái ý định đen tối trong đầu.
Cô vẫn nhắm nghiền mắt và rên khe khẽ.
Cười nhẹ với khuôn mặt cô lúc đó, mình từ từ banh nhẹ háng chân cô ra và ngồi vào ngay giữa cái khoảng trống nhỏ hẹp vừa tạo ra đó.
Mình nhẹ nhàng co phần thân dưới lùi lại phía sau để lấy đà hất thật nhanh, thật mạnh về phía trước khiến cho thằng nhỏ mình như xé toạt cái rãnh ứ nước ướŧ áŧ ngay chính giữa chiếc bím của cô ra làm hai để chui tọt vào đầy tham lam tuy là có hơi chút vướng víu.
Cô Trang nhắm nghiền mắt, nhăn mặt rên lên một tiếng khá to:
…”ứm…ừm”…