Thần Mộ II

Chương 105: Vũ Hinh còn sống

“Ta không biết cậu hiểu được bí mật đó từ đâu, đã vậy ta cũng không ngại cho cậu biết nhưng bí mật liên can đến thần linh ta sẽ không nói.” Tinh linh đại trưởng lão Thụy Tư Nhã nói: “Nữ hài đó bị thương rất nặng, người khiến nàng ta bị thương không phải là tu luyện giả, tu vi tuyệt đối đạt mức thần cấp, không chỉ nhục thể nàng ta tan nát mà hồn phách cũng tổn thương nghiêm trọng, cũng may nàng ta đã đạt đến tiên thần cảnh giới, lại được Sinh Mệnh nữ thần đích thân cứu giúp. Vì thế sinh mệnh chi thụ mới được trồng, tiên tử đó liền ngủ say trong thân của thần thụ.”

“Cái gì? Nàng được cứu ư, hiện tại vẫn ngủ trong thần thụ?” Thần Nam lại chộp lấy vai Thụy Tư Nhã, dùng lực lay mạnh khiến tinh linh đại trưởng lão chỉ đành cười khổ.

“Tiên tử đã ngủ trong thân sinh mệnh chi thụ qua tuế nguyệt vô tận, sau cùng đã tỉnh lại, tiên tử…đã khỏi trọng thương.”

“Nàng đi đâu, những việc sau đó thế nào?” Thần Nam nóng ruột hỏi.

“Xin lỗi, chuyện này liên quan đến bí mật của thần linh, ta không thể phụng cáo, chỉ có một điểm chính xác là tiên tử còn sống.”

“Cái gì, nàng còn sống?” Thần Nam vô cùng kinh hãi, lại hỏi: “Ông nói nàng vẫn còn sống?”

“Đúng vậy.”

Trong lòng hắn nổi sóng ngút trời, cảm giác hỗn loạn cực độ, thật ra là chuyện gì? Năm ngàn năm nay đã xảy ra chuyện gì? Vũ Hinh vẫn còn sống! Còn… thi thể Vũ Hinh xuất hiện ở Càn Thi phái là sao?

“Ông lừa tôi, lúc ở Càn Thi phái bên đông thổ tôi đã thấy thi thể Vũ Hinh. Ông không cần nói với tôi rằng “nàng” vẫn còn sống đó chỉ là thi thể “Vũ Hinh” sản sinh ra linh trí.”

Tinh linh đại trưởng lão tỏ ra mê hoặc: “Ta không hiểu cậu nói Vũ Hinh đá là gì, ta chỉ biết nữ hài tỉnh lại từ trong sinh mệnh chi thụ vẫn sống chưa từng trải qua cái gọi là “thi thể sự kiện” gì đó. Xin lỗi, ta chỉ nói được thế thôi, Sinh Mệnh nữ thần từng cảnh cáo ta, chuyện này vạn lần không thể tiết lộ.”

Thần Nam dần bình tĩnh lại, hắn biết tinh linh tộc ngạo mạn mà cố chấp, bất kể cầu xin hay bức bách, nhất thời e rằng không thể hỏi được gì.

“Xin lỗi, tôi muốn yên tĩnh một mình, các vị li khai nội thiên địa có được không?”

Lúc các tinh linh trưởng lão đi rồi, Thần Nam sa vào trầm tư, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? Rõ ràng Vũ Hinh đã qua đời nhưng hắn tận mắt thấy nàng ở Càn Thi phái, tự tay cứu nàng ra, đó tuyệt đối là thi thể nàng! Nhưng ở đây hắn lại nghe nói rằng nàng chưa chết, vẫn sống an lành.

“Lẽ nào nữ tử được Sinh Mệnh nữ thần cứu là người khác?” Hai mắt hắn xạ ra hàn quang, sát khí lan tràn khắp tiểu thiên địa.

“Có lẽ nào đã xảy ra biến cố?” Hắn suy tưởng rất nhiều, lòng nóng như lửa đốt rồi lại buồn bã, bất quá hắn đã tự thề nhất định phải giải được câu đố về sinh tử của nàng! Bằng vào cảm giác, hắn biết mọi việc ở phương tây, không làm rõ chân tướng, hắn quyết rời khỏi đây.

Suy tư hồi lâu, hắn không thể xác định được nữ tử được Sinh Mệnh nữ thần cứu là Vũ Hinh hay không. Nếu muốn tra xét thì mảnh giấy mà nàng để lại ở tầng địa ngục thứ nhất của Quang Minh giáo hội hình như có chút bí ẩn, có nói đến Sinh Mệnh nữ thần và Đại Long đao.

Bất quá, những gì ghi trên tờ giấy đó loạn xạ, từ quan trọng nhất là “Đại Long đao”, vậy không phải muốn nói rằng manh mối quan trọng ở tại “Vĩnh hằng sâm lâm” sao?

Thần Nam mở nội thiên địa rồi từ trên không chầm chậm đáp xuống mặt cỏ êm ru, run rẩy đứng dưới gốc đích sinh mệnh chi thụ, nhìn các tinh linh trưởng lão đằng trước.

Trong lúc này, hắn thậm chí muốn đánh lén, buộc mấy lão phải hé lộ bí mật nhưng cuối cùng chế trụ được. Mấy tinh linh này tướng mạo đều anh tuấn hoặc xinh đẹp nhưng đều là những lão quái vật sống mấy trăm năm, tu vi cao thâm mạc trắc, nếu dùng sức chỉ e không hay ho gì.

Các vị tinh linh trưởng lão tựa hồ cảm giác được địch ý lờ mờ của Thần Nam, đại trưởng lão Thụy Tư Nhã nói: “Chàng trai trẻ, ta biết tâm tình cậu thống khổ, vừa này ta đã thảo luận với các vị trưởng lão, quyết định giúp cậu một phần. Dù Sinh Mệnh nữ thần đã cảnh cáo không được nói ra bí mật năm đó nhưng bọn ta có thể chỉ điểm cho cậu một chút. Đương nhiên phải có thứ để trao đổi, cậu phải tìm Tinh linh thánh nữ về đây, đó là hi vọng của tộc chúng ta nên mong rằng thánh nữ được bình yên quay về.”

“Ồ.” Thần Nam hơi bất ngời: “Xin chỉ điểm cho tôi.”

“Nếu cậu có thực lực, có lẽ tìm được manh mối ở Vĩnh hằng sâm lâm.”

“Đúng là ở đó.” Thần Nam than thầm, đó vốn là nơi hắn muốn đến, hiện tại được tinh linh trưởng lão nói ra, đúng là không ngờ.

“Các vị không sợ tôi biết tin này rồi sẽ không giúp tìm tinh linh thánh nữ, mà trực tiếp đến Vĩnh hằng sâm lâm sao?” Thần Nam tỏ ra nghi hoặc.

“Không, chúng ta tin cậu là một thanh niên chính trực, tin vào con người cậu.”

Thần Nam hơi hổ thẹn, hiện tại có chuyện gì sánh được với câu đố về sống chết của Vũ Hinh? Hắn thật sự không muốn vì tinh linh thánh nữ mà trì hoãn thời gian.

Bất quá, câu tiếp theo của đại trưởng lão Thụy Tư Nhã khiến cảm giác hổ thẹn của hắn mất tiêu.

“À, kì thật… chúng ta hoài nghi Khải Sắt Lâm đã vào Vĩnh hằng sâm lâm nên chuyện này…cũng tương đồng với việc cậu vào đó tìm manh mối… “

Thần Nam cuối cùng cũng hiểu được câu tục ngữ: già ắt thành tinh! Từ phó viện trưởng Thần Phong học viện đến lão yêu quái trong hoàng cung Sở quốc, cả mấy lão tinh linh mấy trăm tuổi này đều vô cùng gian trá, ai cũng “lách cách” như tiếng bàn tính rung lên.

“Chả trách các vị đổi ý…” Vẻ mặt Thần Nam không vui vẻ gì: “Hiện tại tôi hoài nghi không biết có phải các vị thuận miệng nói láo, chắc gì Vĩnh hằng sâm lâm đã có manh mối tôi cần, chẳng qua các vị định lợi dụng tôi tìm thánh nữ.”

Tinh linh đại trưởng lão vội nói: “Ta có thể thề trước Sinh Mệnh nữ thần rằng đã không nói dối nửa câu.”

Thần Nam vốn định đến Vĩnh hằng sâm lâm, dù lời lẽ của đại trưởng lão là giả thì hắn cũng đi.

“Tôi đi Vĩnh hằng sâm lâm, nếu gặp thánh nữ của các vị sẽ đưa về luôn.” Thần Nam hứa.

Khu rừng vô tận này là địa bàn của tinh linh, hắn cần họ giúp nhiều việc, cần họ nói rõ về nơi chôn cất các thần.

“Chàng trai trẻ, cậu thật sự muốn đi Vĩnh hằng sâm lâm? Không cần suy nghĩ thêm sao? Có biết đó là địa phương thế nào không?”

Thần Nam kiên định: “Không cần nghĩ, tôi muốn đi ngay.”

Các vị trưởng lão nhìn nhau, một người lên tiếng: “Xem ra cậu thật sự muốn tìm manh mối, chỉ là… tuy cậu tu vi bất phàm nhưng chúng ta vẫn lo lắng, kì thật… cậu có thể ở lại đây tu luyện, đến khi tu vi đột phá rồi đi đến nơi thần bí đó cũng không muộn.”

“Tu vi đột phá có dễ gì, trời mới biết cần bao nhiêu thời gian. Nếu đến muộn, các vị không sợ thánh nữa sẽ xảy ra chuyện gì sao? Lẽ ra nên giục ta đi sớm mới đúng chứ.”

Tinh linh đại trưởng lão lắc đầu: “Chàng trai trẻ, chúng ta chỉ nghĩ cho cậu thôi, thánh nữ đã mất tích hai năm, nếu xảy ra chuyện gì có muốn ngăn cũng không kịp nữa. Chúng ta chỉ lo cho an nguy của cậu, phải biết đó là nơi cấm kị! Tu luyện giả cỡ pháp thần, đấu thần mà tiến vào cũng chưa thấy ai quay ra. Tuy vô số nhân loại tu luyện giả coi đó là thánh địa còn tinh linh tộc chúng ta coi đó là chốn đại hung.”

Vĩnh hằng sâm lâm này không phải lần đầu tiên Thần Nam nghe thấy.

Mỗi năm đều có không ít tây phương tu luyện giả vào thám hiểm bí mật nên hầu hết tây phương tu luyện giới đều tin rằng ở nơi sâu nhất của nguyên thủy sâm lâm có những tu luyện giả mạnh nhất Tây đại lục ẩn cư, có người từng thấy võ giả biết bay xuất hiện ở đó

Theo lời đồn, trong quá khứ xa xưa, từng có nhiều pháp thần và đấu thần của các thời đại khác nhau cùng xông vào nguyên thủy sâm lâm nhưng một đi không trở lại và nơi sâu nhất của khu rừng đó thành thánh địa của tây đại lục tu luyện giới.

Nên biết pháp thần và đấu thần là những tu luyện giả đỉnh cao, sánh được với thần linh, họ đủ tư cách nhưng không lên thiên giới, cũng là một dạng thần linh lưu lãng tại nhân gian. Những người trong tu luyện giới đạt đến cảnh giới đó không có mấy ai.

Truyền thuyết chất chồng khiến khu rừng nguyên thủy đó được tô thêm sắc màu thần bí.

Thần Nam từ lúc nghe được lời đồn, lại có kết luận khác hẳn, cho rằng đó là một nơi đại hung đại ác, là ma địa tiêu diệt thần linh! Hắn biết các pháp thần và đấu thần từng xuất hiện trong lịch sử tây phương tu luyện giới đi vào đó và đều lành ít dữ nhiều. Hiện tại, các trưởng lão của tinh linh tộc lại nhất trí với ý kiến của hắn, cho đó là nơi bất tường càng khẳng định hắn đã đúng.

Hắn tỏ vẻ kiên định: “Tôi biết đó không phải nơi tử tế gì nhưng buộc phải đến một chuyến, có thể sẽ tìm được manh mối trọng yếu.”