Thần Mộ II

Chương 106: Vĩnh hằng sâm lâm

Thần Nam đã quyết định đến đó tìm kiếm một phen, đương nhiên không cố sống cố chết xông vào cấm địa đó, không được sẽ lùi ngay.

“Kì quái thật, mấy vị trưởng lão tu vi cao thâm mạc trắc, chắc đã đạt đến cảnh giới khó tưởng tượng nổi, vì sao còn cần một người ngoài như tôi đi tìm thánh nữ? Các vị không tự đi được sao?”

Mấy vị tinh linh trưởng lão tỏ vẻ ngượng ngập, đại trưởng lão Thụy Tư Nhã nói: “Không phải chúng ta tham sống sợ chết, chỉ vì từ xa xưa Sinh Mệnh nữ thần từng nói với chúng ta rằng không được xông vào vùng cấm địa đó. Nên chúng ta tuy suy đoán được, có cả những thánh nữ phản lại lời nữ thần mà tiến vào đó nhưng chúng ta không dám kháng lại thần dụ tiến vào truy tìm.”

“Tôi từng nghe nói nhiệm vụ tìm tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm được dong binh công hội của nhân loại ra giá trăm vạn kim tệ, ngang với kế hoạch tối cao tìm thần thú Kỳ lân tại miền trung Thiên Nguyên đại lục. Không biết nếu tìm được thánh nữ về, các vị sẽ nói toàn bộ bí mật cho tôi?”

“Nếu thánh nữ thật sự an nhiên trở về, chúng ta sẽ phá lệ, cho cậu biết tất cả.”

Đoạn, Thần Nam hỏi các trưởng lão tình hình trong vùng cấm địa, nhưng đáng tiếc là tinh linh tộc e ngại lời dặn của nữ thần, không dám đến gần nên không hiểu nhiều, chỉ biết quanh khu vực đó có không ít ma quái hùng mạnh, ngoài ra không biết gì thêm.

Ở lại tinh linh bộ lạc một ngày, Thần Nam tiếp tục lên đường khiến hai con rồng và Tiểu Phượng Hoàng tỏ ra tiếc nuối, các tinh linh quá ư nhiệt tình với thần thú, các loại kì quả trân quý đều mang cho chúng hưởng dụng, không cần phải “len lén hái” như ở Côn Luân Huyền giới.

Vùng nguyên thủy sâm lâm vô cùng rộng lớn, Thần Nam đi theo phương hướng được tinh linh đại trưởng lão chỉ điểm, được mấy ngày liền vẫn không thấy khu vực đó, thỉnh thoảng họ lại phi hành trên không.

Dãy núi liên miên bất tuyệt, man thú ẩn hiện, dị thú hoành hành, nếu là tu luyện giả bình thường, chỉ e đi chưa được mấy bước đã bị ma thú hung tàn kết đàn xông tới xé nát xác.

Nhưng bọn Thần Nam có vô thượng long uy của hai con rồng nên ma thú không dám quấy nhiễu hay cản trở.

Đương nhiên Long Bảo Bảo và con rồng du côn không chịu ngồi rồi, ma tinh hạch của ma thú là những thức ăn bổ dưỡng với chúng. Hai con rồng lẩn vào rừng núi săn bắt, Tiểu Phượng Hoàng cứ ở lỳ cạnh Thần Nam đợi hai con rồng về mới đòi chia phần.

Cứ thế tổ hợp kỳ quái tiến bước trong nguyên thủy sâm lâm rộng lớn, mỗi ngày đều nghe tiếng hổ gầm vượn hót, truy tìm Vĩnh hằng sâm lâm.

Năm ngày sau, Long Bảo Bảo đang lắc lắc lư lư đột nhiên kêu lên: “A, Quang Minh đại thần côn trên cao, có nhiều tro quá, tựa hồ có người đã nổi lửa.”

Đúng là có dấu vết con người nướng thức ăn, cạnh đó còn rất nhiều xương thú. Thần Nam từng nghe nói rằng trong nguyên thủy sâm lâm có nhiều cường giả ẩn cư, hiện tại xem ra là thật.

Lại đi qua hai ngọn núi lớn, phía trước chợt vang lên tiếng sấm động, từ xa nhìn lại chỉ thấy ánh chớp nhập nhằng. Thần Nam vội vàng đằng không bay lên, nhanh chóng lao tới, hai con rồng và Tiểu Phượng Hoàng theo sát.

“Soẹt.”

Một tia chớp quét qua, một vạt rừng bị đốt thành than.

“Ầm.”

Một đạo đấu khí quang mang lóe sáng, cuồng phong cuồn cuộn, cát bụi ngập trời, vô số đá núi bị cuốn tung lên đoạn bị cương phong chấn nát thành bụi.

Thần Nam đứng trên không, phát hiện vùng rừng núi bên dưới, một ma pháp sư và một võ giả đang đấu nhau, tu vi cả hai đều cực cao, đã đạt đến ngũ giai đại thành cảnh giới.

Ở trong rừng núi mà gặp tu luyện giả mạnh thế này khiến Thần Nam hưng phấn hẳn lên, xem ra lời đồn là thật, ở đây có nhiều người ẩn cư.

Hiển nhiên ai người đang đấu nhau cũng cảm nhận được khí tức dị thường, đồng thời ngẩng đầu quan sát, thấy một người trẻ tuổi và thần thú đứng trên không, thần tình hơi sửng sốt.

“Tiền bối là… đấu thần?”

“Tiền bối chuển bị tiến vào Vĩnh hằng sâm lâm?”

Hai người thay nhau hỏi.

Lời lẽ cung kính của hai người chứng tỏ rằng họ hiểu lầm, cho rằng Thần Nam là một tiền bối tu luyện giả nào đó.

Thần Nam chầm chậm đáp xuống, đưa mắt nhìn hai trung niên, cả hai khoảng trên dưới bốn chục tuổi, vừa nãy tuy đấu chiến nhưng hình như không phải là tử địch của nhau mà chỉ so sánh tài nghệ.

“Ồ, ta quả thật chuẩn bị vào Vĩnh hằng sâm lâm, nhưng không biết địa điểm.” Thần Nam không muốn mất công bày tỏ thân phận, nên té nước theo mưa nhận luôn mình là đấu thần.

“Không ngờ chúng ta lại có may mắn gặp một đấu thần, trời ạ, đúng là kích động.” Cả hai kích động phi thường.

“Ta cũng nghe nói có cao thủ ẩn cư ở đây, các các ngươi biết vị trí của Vĩnh hằng sâm lâm, có thể chỉ điểm cho ta chăng?” Thần Nam hỏi.

“Vâng, đương nhiên rồi, Vĩnh hằng sâm lâm cách năm chục dặm nữa, chỉ tiếc tu vi của chúng tôi có hạn nên không dám tiếp cận.”

Thông qua giới thiệu của hai người, Thần Nam cả kinh, vùng ngoại vi Vĩnh hằng sâm lâm có không ít tu luyện giả ẩn cư, hình như đều là đời sau của đấu thần và pháp thần.

Trong lịch sử tu luyện giới, từng có đấu thần và pháp thần tiến vào Vĩnh hằng sâm lâm nhưng từ đó không xuất hiện nữa, đời sau của họ vì truy tìm dấu vết tổ bối nên theo nhau vào rừng nhưng đáng tiếc đều thất bại. Một số con cháu của đấu thần và pháp thần ẩn cư tại đó nên khu vực này có tới gần trăm ẩn tu giả.

Theo hai người đó kể, vị pháp thần gần nhất tiến vào Vĩnh hằng sâm lâm cũng đã bốn trăm năm rồi, từ đó chưa từng thấy đấu thần và pháp thần xuất hiện nữa. Hôm nay họ được tận mắt thấy một vị “đấu thần”, làm gì có chuyện không kích động?

Cáo biệt hai người rồi, Thần Nam lại tiến lên, lướt đến khu vực hai tu luyện giả chỉ điểm, hắn cảm giác bức bối khó nói.

Tiểu Phượng Hoàng rụt cổ lại, đứng trên vai hắn, lí nhí nói: “Ta… ta hơi sợ.”

Long Bảo Bảo cũng thấp giọng: “Kì quái thật, ở đây… tựa hồ là một nơi bất tường, ta loáng thoáng ngửi thấy mùi máu tanh.”

Còn lão du côn Tử Kim thần long cũng thấy nóng nảy bất an, bay đi bay lại trên không: “Đúng là một địa phương khốn kiếp, lại khiến… long đại gia hoảng sợ.”

Nhìn vào khu rừng chỉ thấy một màn âm u, tuy đang lúc giữa trưa, ánh nắng chiếu soi nhưng ai cũng thấy hàn ý trào dâng, phảng phất có trùng trùng ma ảnh quấn quít, càng quan sát cẩn thận càng thấy không nhìn được gì rõ ràng.

Liền đó cả Thần Nam và ba con thần thú đều thấy tâm linh bị quấy nhiễu, không tài nào nhìn rõ ràng cảnh vật gì. Rõ ràng dưới ánh mặt trời ban trưa, lại không có gì ngăn cản mà cả khu vực như chìm trong vùng âm ảnh, phảng phất một vùng tử địa trầm tịch mà rộng lớn.

“Đáng sợ quá.” Tiểu Phượng Hoàng kinh hãi chui vào ngực Thần Nam, chỉ thò đầu ra ngoài quan sát.

Nhiệt phong thổi qua mà Thần Nam vẫn thấy lạnh ngắt khiến trong lòng hắn run rẩy, đối diện với vùng đất tà dị khiến cả đấu thần và pháp thần cũng không thể toàn thân lui ra, hắn thật sự không dám nắm chắc.

“Chắc chắn, đây là nơi đại hung, trên tầng không tựa hồ có cấm chế cực kỳ lợi hại khiến chúng ta không nhìn được cảnh vật chân thật bên dưới. Đi nào, chúng ta đáp xuống, cẩn thận lại gần, nếu tình huống không ổn, chúng ta đào tẩu ngay, không nên mạo hiểm.”

Núi rừng yên lặng tuy cây cối cao vυ't nhưng không nghe thấy tiếng dã thú gào rống, càng không có chim chóc bay lên, ở đây tuyệt đối yên tĩnh, cảm giác trầm trầm.

Khắp vùng núi chỉ có tiếng bước hắn giẫm lên lá khô, tu vi hiện tại đủ cho hắn ngự không phi hành, nhưng lại buộc phải dùng phương pháp này, từng bước tiến tới, hắn thích dùng biện pháp trực tiếp nhất, nguyên thủy nhất để cảm thụ vùng đất hung hiểm này.

Rốt cuộc hắn cũng đi vào vạt rừng âm u, nhìn thấy trên không trung vầng thái dương tròn vành vạnh nhưng trong rừng âm ám vô quang, lãnh khí ràn rạt.

Tiểu Phượng Hoàng trốn trong ngực Thần Nam, cặp mắt đen láy đảo qua đảo lại, cẩn thận quan sát chung quanh. Long Bảo Bảo lắc lắc lư lư đáp xuống vai hắn, không muốn hành động một mình nữa, thấp giọng bập bẹ nói: “Đúng là đáng sợ, cảm giác còn khó chịu hơn ở tử vong tuyệt địa lúc trước.”

Con rồng du côn hóa thành đầu rồng thân người, cầm tử kim song tiết côn, cẩn thận giới bị, sắc mặt tỏ ra ngưng trọng.

Im lặng tuyệt đối đến âm u, đáng sợ.

Đi được chừng mười mấy dặm, đột nhiên vang lên tiếng động như tiếng nổ bên tai Thần Nam và ba con thần thú khiến họ lạnh buốt trong lòng.

Chuyện xảy ra quá đột nhiên.