Tất Cả Đều Là Cô Giáo Sao?

Chương 57: Bi Kịch ..... [ 1 ]

Haaaa......

Phun ra con cá trong miệng

Từ dưới nước bò lên, Yên Tử nằm rạp trên bờ, thoi thóp thở thiếu điều muốn kêu cha gọi mẹ.

Nga..., đã thấy gì chưa? Trời không có phụ lòng người đâu! Ta vẫn còn sống đây! Ngươi hãy chóng mắt lên mà nhìn cho rõ đi cái lão già mắc dịch......!!!!

Tịnh Lâm : " Tử? "

Nhìn thấy Yên Tử ngoi đầu từ dưới nước lên, Tịnh Lâm mừng như thấy gia đình chạy nạn nhiều năm chưa được gặp vậy a. Liều mạng thoát ra khỏi ' hai càng ' của lão mẹ, nàng ba chân bốn cẳng phi như bay lại gần nâng lên Yên Tử, cố hết sức lôi cô lên bờ.

Tịnh Lâm : " Tử, em có sao không? Có bị thương chỗ nào hay không? " nhìn trên nhìn dưới, thiếu điều muốn đem Yên Tử lật đến đột quỵ, cố gắng truy cho ra cái gì thương tích.

Yên Tử : " Không sao! Không sao!..... chị xem em vẫn còn khỏe mạnh đây, không tổn hại,...hoàn hảo!.... hahaha.... " ngăn lại Tịnh Lâm đang phát bệnh ' chuyện bé xé to ' , Yên Tử gồng mình, cong tay lên cố gắng lộ ra cái cơ bắp nhỏ xíu của mình để thuyết phục người trước mắt.

Phụt....

Tịnh Lâm bị Yên Tử chọc cho không khỏi cười ra tiếng

Yên Tử : " a....xém chút nữa là quên, chị xem, chị xem, em đã lấy được ' tiểu kỳ kỳ ' rồi nè, ..... hắc hắc....., như vậy là chứng minh được em vẫn có khả năng sánh bước bên chị, sẽ không thua một nam nhân đâu? "

Tịnh Lâm trầm mặc, hai mắt ướŧ áŧ nhìn Yên Tử toàn thân ướt sũng đang cười đến thỏa mãn kia, trong lòng chua xót, vươn tay ra kéo cô ôm vào trong lòng không ngại quần áo người trước mặt có ướt hay không, vừa cười vừa khóc, không biết là có bao nhiêu hạnh phúc đang lan tràn ra lúc này. Mỉm cười, Yên Tử đưa tay ôn nhu vuốt ve lưng của Tịnh Lâm, cảm thấy người con gái này cũng quá mức xúc động đi, nhưng cô lại yêu chết sống cái người này mới ghê chứ.

- " Khụ khụ..... "

Cảm thấy mình bị xem như không khí cũng hơi lâu, Ngôn ba và Ngôn mẹ thay phiên nhau ho khan vài cái thiếu điều muốn hở phổi banh lá lách mới cứu vãn được tình thế trước mặt. Chậm rãi buông ra, Yên Tử được Tịnh Lâm nâng lên đứng dậy, cô cười cười xòe tay trả lại ' tiểu kỳ kỳ ' cho Ngôn ba. Có chút bất khả tư nghị, Ngôn ba máy móc nhận lấy cây cờ, trắng mắt liếc Yên Tử một cái liền lôi kéo tay của phu nhân mình tiêu sái rời đi.

Ngôn ba : " Aiz...., hoàn hảo, hoàn hảo đi! Con gái ta liền giao cho ngươi, hảo hảo mà chăm sóc nàng nếu ngươi vẫn còn muốn sống thêm vài năm, đừng bao giờ để bọn ta biết ngươi đi bắt nạt nàng.... " để lại vài câu liền cong mông mà bỏ đi mất tích, Yên Tử hướng Tịnh Lâm trề ra cái mỏ, trong lòng rất muốn nhào vào bụi lùm mà ủy khuất một phen.

Bọn ngươi tại sao lại nói vậy a? Phải xem lại tình hình để biết ai mới là người bắt nạt ai đi chứ!

___________

Từ Ngôn gia trang, Yên Tử đánh một vòng xe đi trở về ' bàn tơ động ', ngồi ở đó nháo một hồi, cô thầm nghĩ mình được may mắn vì lúc vừa về đến trong nhà chỉ có mỗi một mình Lạy Tuyết, mấy nữ yêu tinh kia đang bận bịu trên lớp và công ty. Lại một hồi bị Lạy Tuyết nắm tóc lăn qua lăn lại, Yên Tử mới được cho phép rời khỏi, sống sót bước ra khỏi cửa, đưa tay nhìn lên đồng hồ, nha.....cũng đã 7:05' p.m, cô rất nhanh láy xe rời đi một đường đi thẳng đến thành phố C. Trên đường đi có chút thoải mái, ngoại trừ giữa đường cô bị một loạt các cuộc gọi từ các nữ yêu tinh liên tục truy sát thì cũng không có gì đáng ngại cho lắm.

Vai đeo balô, Yên Tử ngước lên nhìn căn đại biệt thự đứng sừng sững trước mặt, trong lòng không biết là cái tư vị gì, cô rất muốn mắng chửi một phen

Có lộn hay không a? Vì sao kim ốc của các nhà tư bản lại xa hoa như vậy chứ hả? Thật là không có công bằng mà!

Tíng tong.....

Chờ một hồi liền nghe ' xoạch ' một tiếng, Yên Tử trong lòng lại thở dài

Không biết có phải số mình đen đuổi hay sao á? Sao lúc nào cũng là mấy cái con mẹ giúp việc đi ra mở cửa là sao a? Phải được đẹp cũng đỡ, ví như cái con mắm này đây.....răng hô, mỏ nhọn, tóc rối, mặt đen như người châu Phi, aiz....., thiên a! Ngài thử nói xem? ngài thử cho ý kiến xem?

Giao lưu mấy trăm câu Yên Tử mới được phát cho giấy thông hành mà đường đường chính chính bước vào trong nhà. Vừa mới bỏ được giày ra cô liền thoáng cái đứng tròng. Trước mặt cô là ai đây? Ngoại trừ Mộ mẹ đang nhìn cô cười cười thì người bên cạnh là ai đây? Tóc lững thững ngang vai, môi đỏ, mắt to, thân ảnh hư thoát đến 80%, mị thái hoàn toàn câu người, giống như yêu tinh chuyển thế a! Này là Tô Đắt Kỹ sao?

Yên Tử : " Dạ con chào bác! " dù sao cũng phải kính cẩn mà, aiz....vợ ơi... không biết là lần này lão công của em sẽ trải qua cái gì nữa đây?

Mộ mẹ : " haha....con đến rồi đó a! Ngồi ! Ngồi! Ngồi! " nhanh tay lẹ chân lôi kéo Yên Tử lại sofa

Hướng Tô Đắt Kỹ gật đầu một cái, dường như hiểu được nghi vấn của Yên Tử, Mộ mẹ hào sảng cười haha giới thiệu.

Mộ mẹ : " Sẵn đây làm quen đi a, nàng tên Cổ Thẩm, năm nay vừa bằng tuổi tiểu Thanh, là hảo bằng hữu của nàng a! Còn đây là Tôn Yên Tử, haha.... sắp tới đây chắc là người một nhà đi! "

Người một nhà?

Yên Tử : hahaha...đúng a! đúng a! Người một nhà nha! Thật là muốn ôm ngài hôn cho mấy chục cái mà....

Cổ Thẩm : gì? Người một nhà sao? Ý tứ gì đây chứ hả?

Cổ Thẩm ai oán nhìn người trước mặt, cảm thấy cô quá là giả dối đi, không có thiện cảm! Xoay đầu nhìn lại bao nhiêu lần cũng vậy, vẫn là ưa không nổi.

Cổ Thẩm : " Nhĩ hảo! Rất vui được gặp em! " đưa tay ra phía trước trông rất lịch sự và tao nhã

Yên Tử : " Dạ, rất vui được quen biết chị! " thấy người ta lễ độ như vậy, cô cũng cẩn thận bắt tay. Nhưng ai biết được chỉ vừa mới chạm vào liền bị đối phương rút lại, tựa như một cái hành động để tượng trưng vậy! có chút bất mãn, Yên Tử cũng đành nuốt xuống cho qua.

Mộ mẹ : " nha...nha...., tốt lắm! Này nha đầu, con đã nghe tiểu Thanh nói khi nào sẽ đến hay chưa? Nàng cũng đã thật lâu không có về nhà rồi a! " nhìn Mộ mẹ buồn buồn, Yên Tử lại có chút không nỡ

Yên Tử : " Dạ...chị ấy nói sẽ nhanh đến, còn bảo con phải hảo hảo chăm sóc bác, lo lắng bác bị suy nhược đâu. " haha..... em xin lỗi Mộ lão sư, đây cũng là vì sự nghiệp của hai chúng ta mà thôi.