Tử Dương tắm ở gần đây, tóc còn chưa khô, để trần nửa thân trên, chỉ mặc một cái quần.
Khi Lam Dao nhìn thấy tóc hắn, cùng với bộ dạng ướt sũng lại nhẹ nhàng khoan khái, không hiểu sao lại thấy hắn gợi cảm.
Tuy bây giờ nàng sợ hắn, nhưng cũng biết nên dụ dỗ hắn như thế nào.
Nàng trở mình, nhẹ nhàng hôn ngón chân lại dùng khuôn mặt cọ xát bàn chân hắn, giống như con mèo nhỏ vô tội ngẩng đầu nhìn hắn.
- Tử Dương, trên người ta thật khó chịu.
Tử Dương nín thở, vốn không muốn dịu dàng với nàng, bây giờ hung ác không thể nào dậy nổi.
Hắn nhìn tất cả dấu vết xanh tím trên người nàng do mình tạo ra, trên đùi còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙, khóe miệng cũng dinh dính ẩm ướt, là kết quả mình mới bắn không lâu.
Trong đầu hắn vùng vẫy kịch liệt, tự nói với mình: Chỉ tốt với nàng bây giờ, một lần cuối cùng. Không phải thấy bây giờ nàng không thể đứng dậy nổi, mình tuyệt đối sẽ không mềm lòng.
Hắn bế nàng lên, mặt không chút thay đổi đi về phía hồ nước, chuẩn bị tắm rửa cho nàng.
Trên đường đi Lam Dao yên tâm dựa vào ngực hắn, đầu tựa vào l*иg ngực cường tráng, trong lòng ngây ngất nhìn hắn, ngọt ngào nói:
- Tử Dương, ta rất nhớ chàng.
Tử Dương "hừ" một tiếng, vẻ mặt không tin:
- Nhớ ta còn muốn mở đại hội luận võ sao?
Lam Dao cười:
- Ghen à?
Thấy hắn không nhìn nàng một lần, nàng lại lấy tay chọc chọc khuôn mặt tuấn tú lãng phí giá trị nhan sắc làm hòa thượng.
Nhưng hắn vẫn không để ý tới nàng, Lam Dao lấy lòng nói:
- Ta nghĩ chàng không cần ta nữa, cho nên mới... Chàng xem, Yến Khải thắng đại hội luận võ đó, không phải ta không để hắn ta động vào người đấy sao.
Ánh mắt Tử Dương ít đi vài phần lạnh lùng, Lam Dao thừa thắng xông lên, hai tay ôm lấy cổ hắn, làm nũng nói:
- Ta đều không thích người khác, ta chỉ thích chàng.
Hắn dừng bước một lát, nhớ tới đêm qua nàng bị mình thao thỏa thích, kêu tên mình một tiếng lại một tiếng, lửa giận trong lòng cháy sạch không còn thịnh vượng nữa.
Lam Dao thấy có tác dụng, vui vẻ hôn hắn. Từ đôi má chậm rãi đến vành tai, lại từ vành tai liếʍ quanh một vòng, sau đó chậm rãi từ cổ đến hầu kết, cuối cùng khi muốn mυ'ŧ hầu kết của hắn, lại bị hắn ném vào trong ao phịch một tiếng.
Nàng sợ tới mức thét chói tai.
Tử Dương cười ha ha.
Lúc lơ đãng hắn nhìn thấy ảnh ngược của mình trong ao, chỉ thấy trên cổ hắn có vài vết hôn, chắc chắn vừa rồi nàng cố ý làm ra.
Hắn sờ cổ mình, nghĩ thầm rằng: Trách không được vừa rồi nàng dùng lực mυ'ŧ như vậy. Nhưng nàng làm vậy làm gì? Cho mình ấn ký thuộc về nàng sao?
Hắn nhìn Lam Dao, ao nước không sâu, nàng đứng trong ao vừa vặn lộ ra nửa bộ ngực.
Bầu ngực to nhờ nước đẩy lên cao, bơi trong nước, nhũ hoa đỏ au vừa vặn ở trên mặt nước.
Tử Dương nhìn thấy miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được cũng xuống nước.
Phía sau có thêm thân thể khô nóng cường tráng, thậm chí còn có thứ cứng rắn chạm vào mông mình. Lam Dao kêu khổ trong lòng, ấm ức nói:
- Tử Dương, chàng thương ta một chút đi, để ta khỏe lại rồi làm tiếp.
Tử Dương:
- Biết rồi, ta xuống giúp nàng tắm.
- Thật sao?
Lam Dao không tin hắn có thể kiềm chế được.
Tử Dương "ừm" một tiếng, một tay ôm lấy eo nàng, một tay cắm vào trong tiểu huyệt của nàng.
Một lúc lâu sau, trong hồ nước dập dờn tràn đầy tiếng rêи ɾỉ của Lam Dao.
- A... A a...
Nàng nghĩ thầm, sư phụ nói không sai, nam nhân đều là kẻ lừa đảo. Tử Dương thối còn nói giúp nàng tắm, nhưng rõ ràng là trêu đùa mình!
- A... Nào có người giúp người khác... Giúp người khác tắm như chàng...
Nàng sẵng giọng.
Tử Dương làm chuyện dâʍ đãиɠ nhưng trên mặt là nghiêm túc:
- Ngoan, bên trong nàng bị ta bắn quá nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙. Không lấy ra sẽ bẩn.
Đây là lý do gì chứ? Căn bản đừng nói còn hơn.
Lam Dao quay mặt đi, cảm thấy tiểu huyệt bị hắn khuấy đảo đến cao trào:
- A... A... Còn không phải bị chàng làm bẩn.
Lời này làm phía dưới Tử Dương cứng hơn, hắn hỏi ngược lại:
- Nàng thích bị ta làm bẩn hay không?
Bây giờ Lam Dao chẳng quan tâm đến chuyện lấy lòng hắn, ăn ở hai lòng nói:
- Không, không thích... A!! A!! Chàng đừng... Đừng véo chỗ đó... A!!!
Tử Dương véo âʍ ѵậŧ của nàng, véo nàng đến cao trào rồi.
Sau khi cao trào đầu óc Lam Dao trống rỗng, toàn thân xụi lơ vô lực, biến thành món đồ chơi mặc người ta ức hϊếp.
Tử Dương muốn thao nàng nhưng tiểu huyệt và cúc huyệt của nàng đều bị mình thao sưng lên, bất luận thế nào hắn cũng phải nhịn xuống.
Cuối cùng thật sự không có biện pháp, hắn để nàng ở bờ ao, kẹp chặt hai chân nàng lại, rút ra cắm vào hai chân nàng đến khi bắn ra.
Tiểu huyệt mới được rửa lại dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm, Lam Dao bĩu môi nói:
- Người ta lại bị chàng làm bẩn rồi.
Tử Dương cười nhẹ, giọng nói trầm thấp hỏi:
- Có thích hay không, hửm?
Lam Dao mệt mỏi ăn ngay nói thật:
- Thích.
Nàng tựa lưng vào người hắn:
- Rất thích dính mùi của chàng... Thích chàng.
Nàng bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.
Sau khi Tử Dương dịu dàng lau giúp nàng, đặt nàng lên xe ngựa đã chuẩn bị xong.
Sau đó hắn điều khiển xe ngựa đến một ngôi nhà ở Lâm thành.
Lúc Lam Dao tỉnh lại phát hiện mình nằm trên một chiếc giường mềm mại. Nàng nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tinh xảo thanh lịch. Tuy cửa sổ đóng kín nhưng vẫn có thể thấy ánh sáng xuyên qua cửa sổ, bây giờ là buổi chiều.
Đây là đâu?
Cửa phòng được đẩy ra, Tử Dương mặc y phục quý giá rất đẹp đi đến.
Sau khi nhìn thấy hắn, Lam Dao liền yên lòng. Nàng ngồi dậy, giang hai tay ra làm nũng:
- Ôm ta một cái.
Tử Dương cười dịu dàng, đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, nghe lời ôm lấy nàng.
- Ngoan, nên rời giường ăn một chút gì đó, sau đó...
Hắn nắm lấy hai vυ' nàng nói:
- Ta muốn mυ'ŧ sữa rồi.
Lam Dao cảm thấy bộ ngực căng to, khi bộ ngực được hắn vuốt ve giống như có thứ gì đó xuất hiện trên nhũ hoa.
Loại cảm giác kỳ lạ này nàng chưa bao giờ có. Nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy vạt áo trước ngực theo động tác vuốt ve của hắn, đã bị thấm ướt...