Không biết vì sao Lam Dao lại sợ người trước mắt.
Bây giờ tay nàng bị hắn đè chặt, chân lại bị hắn đẩy ra, không thể động đậy làm nàng hoảng hốt, nước mắt không khống chế nổi chảy ra ngoài.
Hắn không hung mãnh thao nàng, mà chậm rãi cắm côn th*t vào trong. Hắn thưởng thức biểu tình của nàng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng theo tiểu huyệt chậm rãi nuốt vào mà bộ dạng khó nhịn, làm cho hắn ý loạn tình mê.
Từ khi Tử Dương rời khỏi Lam Dao, nàng không có tiếp xúc với nam nhân, tiểu huyệt lại căng chặt như chưa phá màиɠ ŧяiиɧ, côn th*t lớn như vậy làm nàng không thích ứng.
Nàng uốn éo người, với ý đồ tránh thoát đi.
Hắn buông tay nàng ra, xem mình đã cắm vào trong thân thể nàng, nàng còn có thể làm gì.
Lam Dao lại đẩy ngực hắn ra, nhưng vô dụng, mình ở trước mặt hắn như con mèo nhỏ đối diện với mãnh hổ.
Hắn thích thú nhìn nàng phản kháng, nàng càng dùng lực đẩy hắn, hắn gặm cổ nàng càng hăng hái. Theo sát còn có côn th*t lớn bắt đầu đâm mạnh vào tiểu huyệt non mềm của nàng.
Lam Dao bị cắm khóc hu hu:
- Quá lớn, ngươi nhẹ một chút...
Hắn vỗ mạnh cái mông tròn tròn của nàng, hỏi:
- Đau thật sao?
Lam Dao gật đầu.
Hắn cười nhẹ nói:
- Được rồi, làm chậm rãi.
Lam Dao cho rằng mình có thể thoải mái một chút, kết quả hắn đẩy hai chân nàng ra, đè chặt lên trên ngực, làm tiểu huyệt và cúc huyệt nàng đều lộ ra.
Lam Dao nghĩ thầm rằng không ổn, quả nhiên hắn bắt đầu đâm vào cúc huyệt nàng rồi.
Chỗ đó càng đau...
Lam Dao thét chói tai, muốn đẩy tay hắn đè chặt hai chân mình ra, nhưng không làm gì được.
Hắn chơi rất vui vẻ, hắn đâm vào tiểu huyệt một lát, lại đâm vào cúc huyệt một lát, hai cái động bị cắm luân phiên, cắm Lam Dao một lát bay lên thiên đường, một lát xuống địa ngục.
Chơi chán tư thế này, hắn liền bảo Lam Dao quay lưng ngồi lên người mình.
Lam Dao vốn định nhân cơ hội này chạy trốn, nhưng nàng chạy chưa được hai bước đã bị hắn tóm lại. Nàng vẫn không ngoan ngoãn làm hắn không có kiên nhẫn.
Hắn ôm lấy nàng từ phía sau, để nàng ngồi lên người mình, côn th*t cắm vào trong cúc huyệt của nàng. Tư thế này vốn cắm rất sâu, Lam Dao cảm thấy thân thể mình sắp bị hắn xuyên qua rồi. Nhưng còn chưa xong, hắn lại dùng ba ngón tay cắm vào da^ʍ huyệt của nàng, cùng làm hai tiểu huyệt.
Lam Dao khóc đến mức cổ họng khàn khàn, cảm thấy mình sắp điên rồi, sao người này lại chơi đùa người khác như vậy?
- Đừng mà... Đừng mà... Ngươi sắp chơi hỏng ta rồi...
Hắn còn một bàn tay rảnh rỗi, không để ý nàng vừa chạy trốn, hắn dùng một tay bóp ngực nàng, ra sức bóp, thịt trắng noãn non mềm hiện ra qua ngón tay, có vẻ thật đáng thương.
- Nói cho nàng biết, trước khi lão tử không chơi ngán nàng, nếu nàng dám chạy, sẽ chặt đứt gân tay gân chân nàng. Sau đó lại nhốt nàng lại, dùng xích sắt buộc lại, thao như động vật!
Lam Dao cảm thấy hắn không hù dọa mình, hắn đang nói thật. Bây giờ toàn thân nàng phát run, không biết là bị hắn thao hay là sợ hãi. Ngực bị hắn chơi đùa đau quá, nàng quay đầu lại khóc lóc cầu hắn:
- Ngươi nhẹ một chút.
Hắn đùa nàng:
- Vậy nàng muốn ta bóp như thế nào?
Bây giờ Lam Dao không dám chống đối hắn, chắc là cũng biết hắn muốn nghe lời dâʍ đãиɠ, liền nghe theo hắn:
- Gia, ngực ta vừa trướng vừa đau, ngươi nhẹ một chút. Nếu lát nữa bóp ra sữa, đều cho ngươi uống.
Sau khi thốt ra lời này Lam Dao cảm thấy côn th*t trong cúc huyệt mình lại to hơn. Nàng kêu khổ trong lòng, ngoài miệng tiếp tục nói lời dâʍ đãиɠ.
- Gia, côn th*t của ngươi thực lớn, tiểu huyệt của người ta sắp bị ngươi thao hỏng rồi...
Hầu kết của hắn di chuyển, cuối cùng không khống chế nổi mình. Hắn đẩy Lam Dao về phía trước, để nàng quỳ trên mặt đất. Sau đó côn th*t to lớn đâm mạnh vào tiểu huyệt nàng.
- Đồ dâʍ đãиɠ! Ai bảo ngươi lẳиɠ ɭơ như vậy! Hôm nay lão tử làm chết ngươi!
Giống như lời hắn nói, thật sự làm chết nàng.
Lam Dao chịu đựng, bộ ngực to cũng bị hắn chà đạp. Nàng muốn khiến hắn nhanh chóng bắn ra, tiểu huyệt dùng sức kẹp chặt côn th*t hắn. Hắn sảng khoái đến mức hít một hơi khí lạnh, hai tay nắm lấy nhũ hoa của nàng ra sức nhéo.
Nghe tiếng rêи ɾỉ thống khổ của nàng, thú huyết của hắn sôi trào, chỉ muốn chơi nàng thảm hại hơn.
Lam Dao bị thao đến thất thần. Giữa lúc hoảng hốt nàng suy nghĩ, vì sao côn th*t của nam nhân đều giống nhau, nàng cảm thấy côn th*t của người này không khác Tử Dương lắm, đều làm nàng thấy đau...
Hắn thấy nàng thất thần, đâm mạnh nàng vài cái.
Lam Dao hoàn toàn bị thao mất đi năng lực suy nghĩ. Toàn thân nàng vô lực quỳ rạp trên mặt đất, thắt lưng được nâng lên. Bởi vì chiều cao hai người cách khá xa, hai đầu gối của nàng đều đã rời khỏi đất. Có thể nói là tiểu huyệt mặc hắn thao...
Ý thức càng ngày càng mơ hồ, nàng đã không phân rõ là ai rồi. Trong miệng vô lực nỉ non:
- Tử Dương... Tử Dương ừm... A, ta đau quá...
Hắn nghe thấy nàng gọi tên mình, trái tim khẽ động, bất tri bất giác động tác dịu dàng hơn.
Sau đó hắn không liều mạng thao nàng nữa, nếu không bị hắn chơi đùa hung ác một đêm như vậy, Lam Dao sợ mạng của mình không còn.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên mặt đất, toàn thân giống như bị xe ngựa nghiền qua vậy, động một chút liền đau.
Cổ họng khàn khàn vì khóc, nàng mới mở miệng phát hiện khóe miệng đầy nước. Vừa sờ đúng là tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc. Vẫn còn hơi nóng, xem ra hắn mới bắn chưa được bao lâu.
Lam Dao thở dài, nghĩ thầm rằng có phải người này là gấu hay không, sao sức lực lại tốt như vậy, vậy mà thật sự thao nàng cả đêm.
Nàng đang suy nghĩ liền thấy một đôi chân đi tới trước mặt nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn, trợn to hai mắt...
Chỉ thấy sau khi hắn cạo sạch râu, vậy mà lộ ra gương mặt Tử Dương! Hoặc là nói... Tử Dương lại có tóc rồi! Tuy không dài lắm.
Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của nàng, hắn cười hài lòng, mu bàn chân khẽ chạm vào mặt nàng, hỏi:
- Tỉnh rồi sao?
Lam Dao miễn cưỡng chống người dậy, hơi tức giận.
- Là chàng...
Tử Dương biết bây giờ nàng không còn sức lực, đá nàng quay lại mặt đất, để nàng tiếp tục nằm.
Hắn không dùng lực đá, bây giờ chỉ khẽ động là nàng ngã.
Sau khi Lam Dao tiếp tục nằm xuống, hắn thưởng thức bộ dạng trần trụi của nàng, càng nhìn trái tim càng ngứa ngáy, nhưng cũng biết nếu lại chơi tiếp sẽ hỏng mất. Không ăn, giải thèm cũng được. Hắn dùng chân giẫm lên bộ ngực của nàng, để nhũ hoa trơn mềm mềm mại cọ vào bàn chân hắn.
Thân thể Lam Dao run rẩy, cắn môi hỏi:
- Chàng! Vì sao chàng lại nhục nhã ta như vậy?
Tử Dương thu hồi chân, ngồi xổm người xuống, lấy một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ mình bắn vào trong tiểu huyệt nàng, lại cho tay vào trong miệng nàng để nàng mυ'ŧ.
Lam Dao không dám phản kháng, khi nàng đối mặt với Tử Dương hiện tại liền cảm nhận được Tử Dương đã biến thành con gấu đầy lông tàn nhẫn rồi.
Tử Dương không trả lời vấn đề của nàng, mà trực tiếp tuyên bố:
- Sau này nàng là đồ chơi của ta rồi.