"Ta chính là không muốn phụ thân tới đây, bởi vì ta muốn cùng một chỗ với Cửu Nương, vĩnh viễn!"
Khi nghe Thiết San Hô dứt khoát kiên định quyết đoán nói ra lời này, liền bất giác nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cũng may xưa nay Luyện nhi không thích có người hầu hạ ở bên cạnh, gian nhà lại chọn phải nơi cao nhất của sơn trại, không đến mức tình cờ có người đi ngang qua, một gian phòng nho nhỏ chỉ có bốn người chúng ta ngồi quanh một bàn, nghe được một câu chém đinh chặt sắt này.
Nhìn bên ngoài cửa sổ xong, bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, Luyện nhi đang có chút nhướng mi, trong ánh mắt mang theo vài phần thú vị, mà Mục Cửu Nương bị Thiết San Hô nắm lấy bàn tay rõ ràng là đang cấp bách, sắc khí lo lắng trên gương mặt muốn che cũng không thể che hết, vẫn còn có ý định muốn khúc gia phấn sức*, mang theo nụ cười hoang mang rối loạn tiếp lời: "A Hô ngươi nói cái gì vậy? Chúng ta tình như người nhà, tất nhiên là muốn được cùng một chỗ, chỉ là ngươi cũng không thể bởi vì vậy mà không chú ý đến phụ thân của mình a? Không thể nói chuyện trẻ con tùy hứng như vậy..."
(*Tô son trát phấn, ý là nói những lời không thật lòng)
Nàng vừa nói xong, vừa lắc lắc thật mạnh bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, không biết là muốn mượn chuyện này để nhắc nhở gì đó hay đơn thuần là muốn buông ra, kết quả lại bị đối phương cầm lấy thật chặt, chỉ thấy Thiết San Hô quay đầu hướng nàng nói: "Ta biết việc này không thể tùy tiện nói ra, chỉ là hôm nay nói ra dù sao cũng tốt hơn chúng ta phải chiến đấu một mình, cửa ải của phụ thân cũng phải bước qua, cho dù chỉ là lấy cớ lừa dối để qua được, nếu không chẳng lẽ lại muốn trốn tránh phụ thân cả đời? Hay là ngươi thật sự muốn ta gả cho Nhạc Minh Kha kia hoặc là một nam tử tùy tiện nào khác?"
Ở đây trong bốn người chúng ta Thiết San Hô là nhỏ tuổi nhất, trước mắt lại thấy nàng nói chuyện có đạo lý rõ ràng, rất trật tự, Mục Cửu Nương lớn hơn nàng hơn một giáp, nghe xong lời nói này của nàng, lại chỉ có thể thở dài, không có nói thêm gì nữa, chẳng qua là ánh mắt nhìn về phía chúng ta lóe lên sự dó xét cùng bất an, có lẽ còn có chút tính toán.
Thấy bên kia không lên tiếng, phía bên này liền tiếp tục mở miệng, cũng không biết Luyện nhi nghĩ như thế nào, cười dài mà nói: "Thế nào? San Hô muội muội, chẳng lẽ ngươi không muốn gả cho người ta? Lúc trước là chính ngươi nói có ái mộ đối với Nhạc Minh Kha, nghĩa phụ mới nói ta làm mai mối, cuối cùng không thành còn luôn cảm thấy có chút thua thiệt đối với ngươi, đang suy nghĩ xem lúc nào đó nên bắt lấy một người vừa lòng để bồi thường cho nươi, hôm nay lại là thế nào đây?"
Thiết San Hô nghe thấy nhắc lại chuyện xưa, đỏ mặt, cũng không biết là xấu hổ hay là túng quẫn, chỉ là lại chợt kiên định nói: "Luyện tỷ tỷ, ban đầu là ta không tốt, Nhạc Minh Kha là ta... Là ta bị tức giận nên mới làm như vậy, lại làm khó cho các ngươi, việc này không cần nhắc tới, ta bội phục cách làm người của Nhạc đại ca, chỉ là lòng ái mộ lại chưa bao giờ có, nam nhi trên đời này ai ta cũng không thích, ta..." Nàng dừng một chút, lại quay đầu nhìn nhìn sang người bên cạnh, hít vào một hơi mà nói: "Trong lòng của ta chỉ có một người, nàng không phải nam nhi, cũng đã cùng ta huyết thệ, muốn họa phúc cùng chịu, cả đời không rời nhau nửa bước! Ta biết chuyện này nói ra kinh thế hãi tục trái với luân thường, chỉ là hai vị tỷ tỷ cũng không phải là người coi trọng thế tục, cho nên mong rằng hãy tác thành cho một tấm chân tình của chúng ta!"
Một hơi nói xong, nữ hài nghiêng đầu liền thẳng tắp muốn quỳ xuống, phát hiện ra ý đồ của nàng, Mục Cửu Nương bên cạnh cũng cong đầu gối muốn cùng quỳ, lại đã có người nhanh hơn các nàng một bước, chỉ thấy thân thể Luyện nhi nhoáng lên một cái, đã lẫn tránh mà đi qua một bên, phất tay nói: "Đừng quỳ, quỳ cũng là quỳ nơi trống không, đại lễ này ta cũng không nên nhận, tránh cho sau này lại bị nghĩa phụ nói ta khi dễ nữ nhi của ông ấy"
Khi nàng nói xong lời này thần sắc rất tự nhiên, thậm chí xem như chuyện trò vui vẻ, thấy nàng phản ứng như vậy, lại nhìn nhìn sang bên này mỉm cười với, trên mặt Thiết San Hô lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Các tỷ tỷ, các ngươi chính là nguyện ý..."
"Khoan đã." Ngay lúc đó Luyện nhi lại phất tay áo, xoay người ngồi xuống chiếc ghế thái sư bên cạnh bàn nhỏ, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào Thiết San Hô nói: "Ta hỏi ngươi, mấy câu nói vừa rồi của ngươi, ý tứ chính là nói muốn cùng một chỗ với Mục Cửu Nương, cũng không phải là thân tình cũng không phải là bằng hữu, mà là tình yêu? Các ngươi chỉ thuộc về duy nhất đối phương, muốn ở bên cạnh đối phương cả đời, thật giống như... Ân, có chút giống như hình thức của tình yêu nam nữ sao?"
Bị hỏi như vậy, hai người đang đứng bên kia song song liếc mắt nhìn, gương mặt đều lộ vẻ ngượng ngùng, chỉ là hai bàn tay cũng không buông ra, Thiết San Hô ngược lại hướng Luyện nhi gật gật đầu, nói: "Tỷ tỷ ngươi nói rất đúng, đúng là như vậy, tuy rằng... Có chút xin lỗi phụ thân, chỉ là trong lòng chúng ta đã không thể dung nạp người khác, thầm nghĩ kết bạn cùng nhau cả đời, mong Luyện tỷ tỷ tác thành."
"Thật khó mà làm được." Luyện nhi đảo tròn đôi mắt, một tiếng liền cự tuyệt.
Lúc này lời cự tuyệt quá đột ngột, đừng nói là Thiết Mục hai người cứng đờ ngay lập tức, ngay cả bản thân đang ngồi bên cạnh bàn mỉm cười xem tình hình thế nào cũng có chút ngạc nhiên, vốn khi nghe nàng hỏi như vậy, còn tưởng rằng... Đem ánh mắt khó hiểu ném về phía Luyện nhi, nhận được lại là một ánh nhìn không rõ ý tứ của nàng, sau đó chỉ thấy thiếu nữ này tựa tiếu phi tiếu mà đứng lên, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, nói: "Ta trái lại thật ra không quan tâm San Hô ngươi yêu thích ai, nam tử cũng được, nữ tử cũng được, thích liền thích là được rồi, chỉ là ta lại nên đứng về phía nghĩa phụ, dù sao ta là có nghĩa phụ trước, rồi mới có muội muội, hôm nay lại muốn ta từ bỏ nghĩa phụ mà tới giúp ngươi, thật sự là có chút không thể nói nổi."
Nàng nói chuyện hùng hồn đầy lý lẽ, Thiết San Hô nghe thấy liền sững sờ, giống như không nghĩ tới lại xuất hiện loại nguyên nhân này, không khỏi vội vàng lên tiếng: "Hảo tỷ tỷ! Tục ngữ nói bang lý bất bang thân, nếu như ngươi chấp nhận chúng ta, làm sao lại muốn khó xử chúng ta? Tính khí của phụ thân ngươi cũng rõ ràng, nếu như để phụ thân biết rõ hẳn là một phen sóng to gió lớn, đến lúc đó nếu như hai chúng ta mất mạng dưới tay phụ thân, hay từ nay về sau tránh né thật xa lưu lạc chân trời xa xăm, vô luận là loại tình huống nào, Luyện tỷ tỷ ngươi nhẫn tâm nhìn thấy sao?" Nàng càng nói càng sốt ruột, nói đến đây lại quay đầu nói với ta: "Trúc Tiêm tỷ tỷ, cũng nói giúp một câu a, tâm địa của ngươi tốt, nhất định là không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó xảy ra a?"
Đối mặt với lời xin giúp đỡ này, bản thân tất nhiên là không thể thờ ơ, nhưng lại không rõ trong hồ lô của Luyện nhi cuối cùng đang bán loại thuốc gì, liền không biết nên nói như thế nào, lúc này Luyện nhi đã tiến lên trước một bước nói với Thiết San Hô: "Ngươi đừng kéo nàng vào, nàng là tốt bụng, thực sự cũng không thể ra lệnh cho ta làm việc, lại nói người nhận nghĩa phụ chính là ta không phải là nàng, nàng khuyên nhủ cũng vô dụng." Nói xong nhanh chóng đưa mắt về phía ta nháy một cái.
"Vậy, vậy Luyện tỷ tỷ, ngươi nói nên làm thế nào mới tốt? Thật sự muốn bức chúng ta rời đi hay sao?" Thiết San Hô cũng trở nên gấp gáp, dậm chân đứng lên, Mục Cửu Nương ở bên cạnh khe khẽ vuốt vuốt phía sau lưng nàng, trong miệng trầm thấp nói một lời, dường như đang khuyên nàng đừng nóng vội.
Lúc này Luyện nhi lại mở miệng nói: "Này ——" đối tượng được nhắc đến chính là Mục Cửu Nương, Luyện nhi hướng nàng nhíu mày nói: "Từ ban đầu người liền không nói với ta nửa câu, là không có gì muốn nói sao? Nói thế nào ngươi cũng lớn tuổi hơn rất nhiều, sao lại để San Hô ra mặt thay ngươi nói chuyện?"
Mục Cửu Nương nghe thấy liền thở dài một tiếng, từ phía sau Thiết San Hô đứng ra, khách khí nói: "Luyện trại chủ, A Hô tốt xấu gì cũng có tuổi tác tương đương ngài, lại coi như người thân, nếu như nàng nói đều vô dụng, không nghĩ cũng biết lời ta nói càng là vô dụng. Nói thật lòng, việc này ta vốn không muốn nói với bất kỳ người nào, không liên quan đến chuyện tin tưởng, chỉ là sợ không cẩn thận sẽ rước lấy lời đồn nhảm, ta là người bị trượng phu ruồng bỏ tuổi tác lớn cũng không có gì, A Hô nàng là tiểu cô nương rất tốt, thật sự không nên chịu những chỉ trích phiền lòng kia... Nếu việc này Luyện trại chủ chịu giúp đỡ, chúng ta vô cùng cảm kích, nếu không chịu cũng mong ngài nói thẳng, cho hai chúng ta một con đường sống, nhất là A Hô đứa nhỏ này."
Kỳ thật lúc trước Luyện nhi nói như vậy, nhất định là có dụng ý gì đó, điểm này ta rất rõ ràng, chắc hẳn Mục Cửu Nương cũng nhìn ra chút ít đầu mối, cho nên mới có những lời này, quả nhiên Luyện nhi ở đối diện cười cười, thoả mãn gật đầu nói: "Đúng vậy, xem như có vài phần tự hiểu rõ, lúc trước thấy ngươi không nói lời nào, ta còn tưởng rằng ngươi sợ hãi..." Suy nghĩ một chút, lại nói: "Ta cũng không thích dài dòng, như vậy đi, nếu như ngươi dám làm một chuyện, vậy còn có hy vọng, nếu không dám làm, liền đừng oán trách ta đứng về phía nghĩa phụ."
"Xin Luyện trại chủ nói rõ!" Lúc này Mục Cửu Nương ôm quyền đáp lời, ta và Thiết San Hô cũng dừng ánh mắt trên người Luyện nhi, đã thấy thiếu nữ này du nhiên tự đắc đứng dậy, phủi phủi vạt áo, nói: "Chúng ta ngày mai đánh nhau một trận, luận bàn sinh tử, ta cũng không khi dễ ngươi, nếu như ngươi có thể chống đỡ được mười hiệp coi như ngươi thắng, từ nay về sau việc này ta giúp các ngươi đến cùng; nếu thua, vậy xin lỗi, ta vẫn phải đem chuyện của các ngươi từ đầu chí cuối nói cho nghĩa phụ; đương nhiên, nếu như bất ngờ thất thủ trong lúc so chiêu... Hì hì, lại cũng không thể trách ai, ngươi nghĩ rõ ràng là được, nếu muốn chạy trốn cũng được."
Nàng mỉm cười nói đến tự nhiên thanh thản, dường như là một việc hết sức bình thường, trong thính đường lại là một mảnh lặng ngắt như tờ.
"Ngươi... Ngươi đây là chủ ý tệ hại gì vậy!" Người phản ứng đầu tiên chính là Thiết San Hô, sau khi lấy lại tinh thần nàng lập tức nhảy dựng lên, dường như bị dẫm phải đuôi mèo: "Ngọc La Sát ngươi đừng quá đáng! Ta thiệt tình gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, đem mọi chuyện nói cho ngươi nghe, ngươi không giúp thì thôi, vì sao lại muốn làm như thế? Ngươi biết rõ thân thủ của nàng và ngươi chênh lệch khá xa, làm khó dễ nàng như vậy làm gì!" Nói xong lôi kéo Mục Cửu Nương nói: "Là mắt ta bị mù, đi! Nàng muốn nói liền để nàng nói, chúng ta rời đi là được!"
Người bình thường nếu dám can đảm hướng Luyện nhi phát giận như vậy, hậu quả e là khó đoán, chẳng qua giờ phút này Luyện nhi lại lơ đễnh xem như không bận tâm đến, ngược lại vẫn là bảo trì thần sắc tựa tiếu phi tiếu như cũ, trong mắt lóe ra tràn đầy hào hứng, điều này làm cho bản thân vốn đang muốn tiến lên khuyên can liền thay đổi chủ ý, tạm thời ổn định yên lặng theo dõi kỳ biến, dù sao tình thế vẫn là chưa tới tình trạng cần phải can thiệp.
Nhưng thấy Mục Cửu Nương bị kéo đi hai bước, bỗng nhiên liền đứng lại, cũng không để ý đến ánh mắt khó hiểu của Thiết San Hô, xoay người lại hỏi Luyện nhi: "Luyện trại chủ, lời này của ngươi...Là thật sao?"
"Luyện Nghê Thường ta nói lời, khi nào không thủ tín?" Nhận được đương nhiên là câu trả lời ngạo nghễ như vậy.
"Tốt lắm..." Nhìn thấy Mục Cửu Nương cắn chặt răng, bên sườn mặt bởi vì cái cắn kia mà có chút động đậy, sau đó nàng dường như đã hạ quyết tâm dứt khoát đáp lại: "Đã như vậy, vậy chúng ta liền một lời đã định!"
Một đêm này cũng không tính là thái bình, bởi vì nổi lên gió lớn, gió núi ô ô mà thổi mạnh, nếu không quen nghe đến sẽ có chút thẩm thấu vào lòng người, gió đêm lớn như vậy còn phải đi ra bên ngoài, là vì có ước hẹn cùng người khác, xác thực nói đúng ra là bị người khác ước hẹn, bị người khác ước hẹn, không đi liền không tốt lắm.
"Trúc Tiêm tỷ tỷ, ngươi phải giúp ta một chút, ta thực sự vô pháp tưởng tượng rồi!" Nói chuyện tất nhiên là Thiết San Hô, lúc này đã là nửa đêm giờ tý, nữ hài lén lút gõ cửa sổ gọi tên của ta, sau khi dẫn ta đến một nơi có thể nói chuyện liền vội vàng nói một câu như vậy, đôi mắt thậm chí đều có chút phiếm hồng rồi.
"Đươc rồi, từ từ sẽ đến không cần gấp gáp, nói cụ thể một chút." Bản thân an ủi một chút, tóm lại trước an ủi xong lại nói đến chuyện khác: "Nếu như là chuyện hai người bọn họ hẹn ước lúc trước, vậy so với khuyên nhủ Luyện nhi, ta thấy khuyên nhủ người bên các ngươi liền khả thi hơn, Mục Cửu Nương nghĩ thế nào?"
"Ai da, nếu có thể khuyên được nàng cần gì phải gấp gáp như vậy! Cũng không biết thế nào, nàng chính là ăn nhầm xứng đà thiết tâm*, còn nói với ta cái gì mà trước kia ít nhiều từng xem qua kiếm phổ kia, mặc dù không học được, chỉ là mười chiêu có thể sẽ chống đỡ được." Thiết San Hô buồn rầu nói: "Ta dọn dẹp xong hành lý muốn kéo nàng đi, nói rách cả miệng mép cũng không được, bình thường rất cẩn thận, tại sao lần này lại trở nên không muốn sống như vậy, thật sự là buồn bực chết người đi được."
(*Quyết tâm liều chết không thể thay đổi)
Nàng nói đến phiền lòng, ta lại nghe đến ấm áp, chỉ cười nói: "Tính tình của Cửu Nương cũng có một mặt kiên trì, điểm này ngươi hẳn là rõ ràng hơn so với chúng ta, lần này nàng dám không muốn sống mà nhận lời, cũng là vì suy nghĩ cho tương lai các ngươi, ngươi nên cao hứng mới phải a?" Tiếp theo lại khuyên nhủ vài câu, khiến cho Thiết San Hô trở nên đỏ mặt mà đánh ta hai cái, chỉ là dù sao trong lòng có việc bận tâm, trong chốc lát lại nhíu mày, nhờ cậy ta khuyên nhủ Luyện nhi hồi tâm chuyển ý, hoặc là, ít nhất là hạ thủ lưu tình vân vân...
Đối với chuyện này tất nhiên là luôn miệng đáp ứng, kỳ thật trong lòng rõ ràng, Luyện nhi chắc có lẽ sẽ không thật sự làm tổn thương người khác.
Chẳng qua là rốt cuộc nàng có dụng ý thế nào, lần này bản thân vẫn thật sự là không biết.
Thật vất vả an ủi Thiết San Hô, để nàng đáp ứng ngày mai tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến, lại nói nàng trở về phòng, mới một mình cầm theo đèn l*иg quay trở về chỗ ở của ta cùng Luyện nhi, cố ý tắt ánh nến từ ngoài cửa, nhẹ chân nhẹ tay mà sờ soạng đẩy cửa tiến vào trong phòng, ở bên giường mò mẫm ngồi xuống chỗ của mình, mới cởϊ áσ khoác, đột nhiên bên người siết chặt, một trận choáng váng rất nhỏ, không đợi hoàn hồn, đã là trời đất quay cuồng ngã xuống mền sợi mềm mại.
"Lâu như vậy, nàng gọi ngươi đi ra làm cái gì?" Bên tai là lời nói và tiếng cười khẽ, nghe rất gần, cũng rất thanh tỉnh, ta cũng không cảm thấy có cái gì phải kinh hãi, chẳng qua là mỉm cười đáp lại: "Ngươi quả nhiên còn chưa ngủ sao?" Thuận tiện thoáng điều chỉnh tư thế một chút, để nằm thoải mái hơn một chút.
Tuy rằng lúc trước khi Thiết San Hô gõ cửa sổ gọi người đã rất cẩn thận, mà lúc bản thân đi ra ngoài trên giường cũng không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ là này cũng không có nghĩa là người bên cạnh đã thật sự ngủ rồi, kỳ thật dù cho ngủ rồi cũng nhất định sẽ giật mình tỉnh lại, dù sao, nàng chính là Luyện nhi từ nhỏ liền đối với những thay đổi xung quanh thập phần mẫn cảm.
"Ít nói lảng sang chuyện khác với ta, nhanh chóng thành thật khai báo, nếu không sẽ không khách khí với ngươi a." Thanh âm bên tai uy hϊếp như vậy, nhưng lại mang tính chất vui đùa, không làm cho người ta cảm thấy có cái gì đáng sợ, vỗ vỗ cánh tay vẫn vòng quanh người chưa từng buông ra kia, ta bật cười nói: "Này có cái gì phải khai báo, ngươi đoán cũng có thể đoán ra được mà? San Hô khuyên bảo Cửu Nương không được, chỉ có thể xin ta nghĩ biện pháp làm ngươi thay đổi tâm tư, ít nhất là phải nghĩ biện pháp để ngày mai ngươi có thể hạ thủ lưu tình, đừng thật sự tổn hại đối thủ của ngươi."
Trong bóng tối, bên tai vang lên một tràn tiếng cười, tựa như cảm thấy thập phần thú vị, nói: "Vậy ngươi đã đáp ứng? Lại muốn chuẩn bị nghĩ ra biện pháp như thế nào? Nói nghe một chút." Nghe thấy nàng hỏi như vậy, trên mặt không khỏi liền lộ ra nét cười khổ, bởi vì nhìn không thấy dứt khoát nhắm nghiền hai mắt lại, chẳng qua là trong miệng vẫn đáp lại: "Có thể có biện pháp nào đây? Luyện đại trại chủ xưa nay là nói một không hai, nói chuyện không thay lời, ta ngược lại thật ra muốn lén lút hạ chút Mông Hãn dược cho nàng, đáng tiếc là không được, hơn nữa..." Nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại.
"Hơn nữa cái gì?" Nàng thuận theo không buông tha mà truy vấn, còn lắc lư người hai cái, bất đắc dĩ, chỉ có thể nói thật: "Hơn nữa, cũng lại không nỡ."
Lời nói là nói thật, chẳng qua là nói ra có chút không tốt lắm, nếu đổi lại là trước kia nhất định sẽ không nói ra khỏi miệng, bất quá từ sau ước hẹn trong khách điếm đêm đó cho đến nay, dần dần cũng có chút ít cảm giác chân thực, không biết có phải là ảo giác của bản thân hay không, sau đó những cử chỉ thân mật của Luyện nhi thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, tuy rằng còn ngây thơ thăm dò, lại tựa như làm cho người ta cảm thấy nàng là đang nghiêm túc đối mặt với vị trí mới mẻ này, bởi vì như vậy, bản thân cũng chậm rãi thả lỏng sự ràng buộc đối với chính mình một chút, bắt đầu thử biểu đạt ra ngoài.
Nghe xong câu trả lời này, bên tai cũng không có nghe thấy lời nào, ngược lại là một hồi tiếng xột xoạt nhẹ nhàng vang lên, Luyện nhi cũng nằm xuống bên cạnh, nhưng một tay vẫn là vòng ở bên người ta không có rời đi, đợi đến khi nằm xuống thoải mái, mới nói khẽ: "Hừ, nói như vậy còn được." Sau khi hơi ngừng một chút, lại nói: "Kỳ thật ta cũng không phải là muốn làm khó Thiết San Hô, chẳng qua là đối với Mục Cửu Nương có chút lo lắng, hơn nữa, ta và ngươi khó khăn lắm mới có thể xác định minh ước, dựa vào cái gì đến phiên các nàng lại dễ dàng như vậy? Cũng nên cho nếm chút mùi đau khổ mới được."
"Cái gì? Ngươi là vì chuyện này mới..." Trong phút chốc mở to đôi mắt, bản thân kinh ngạc hỏi, nhất thời khó nén được sự kinh ngạc này, nàng muốn thử thăm dò Mục Cửu Nương coi như nằm trong dự liệu, dù sao phụ nữ càng tinh tế biết nhân tình thế thái, có lẽ cũng lại càng ích kỷ, là suy nghĩ thay Thiết San Hô cũng coi như hợp lý, chẳng qua là nửa câu sau... Nếu thật là như vậy, thật là làm cho người khác dở khóc dở cười.
"Có gì không đúng?" Nàng lại rất thản nhiên, thậm chí hùng hồn mà nói: "Ta phải nghĩ sâu tính kỹ như vậy mới xem như là đối tốt với ngươi, ta thấy các nàng đến với nhau quá dễ dàng, làm sao có chuyện đơn giản như vậy? Hẳn là nên nếm chút khổ sở, chịu chút ít trắc trở, mới xem như chân chính có tư cách để cùng một chỗ."
Nghe nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, tựa như một người lão luyện muốn cố gắng đem kinh nghiệm của bản thân đổ lên đầu người khác, thật khiến cho người ta không biết nên nói cái gì cho phải, cẩn thận nghĩ lại, đạo lý trong đó cũng coi là oai đả chính trứ, cũng liền không muốn tranh luận, chẳng qua là xoa xoa bàn tay nàng mỉm cười nói: "Hảo hảo, theo ý ngươi, rốt cuộc thì thăm dò một chút cũng tốt, chẳng qua là đừng để xảy ra án mạng là được rồi, nếu như ngày mai còn có một cuộc chiến, vậy sớm đi nghỉ ngơi đi." Nói xong hai mắt lại nhắm nghiền.
Vừa mới nhắm mắt lại, bên người lại đột nhiên tăng thêm chút ít trọng lượng, người ở bên gối nghiêng thân nửa đè ép tới, hơi thở chạm đến da thịt, sau đó chợt nghe thấy nàng cười nói: "Mới không thể để tiện nghi cho ngươi, đã đánh thức ta, tỉnh ngủ rồi, liền phải thực hiện một lần nữa mới được." Nói xong liền tiến tới gần.
Sẽ không cự tuyệt trốn tránh, thậm chí sẽ không ngại ngùng, khe khẽ ôm lấy nàng, tiếp nhận, hùa theo, thỉnh thoảng cũng sẽ đánh trả nho nhỏ một chút.
Từ sau đêm đầu tiên đó, không biết từ lúc nào đã tạo thành thói quen phải thân mật một chút sau khi tắt đèn đi ngủ, đối với chuyên này biểu hiện của Luyện nhi thập phần nhạc thử bất bì*, tiến bộ vô cùng...Nhanh...Vì vậy bản thân dần dần cũng phóng khoáng một chút, không còn tận sức chuyên tâm dẫn dắt phối hợp, mà dần dần trở nên nhập tâm, thỉnh thoảng khi quá nhập tâm, cũng sẽ trở nên kìm lòng không được.
(*Làm không biết mệt, làm không chán)
Hôn nhau, tựa hồ như ngay từ đầu đã không có cơ hội để đơn thuần, cũng liền không tồn tại cái gọi là lớn mật hay không lớn mật, cao thấp chẳng qua là kỹ xảo mà thôi, bình thường còn có thể khắc chế, chẳng qua là khi không thể tự kiềm chế được, liền có một khoảnh khắc lạc mất bản thân, tiến đến gần nàng mà ngậm lấy, gần như là càn rỡ mà cuốn động khắp nơi, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ một cái, một lòng chỉ muốn giải tỏa khao khát kiềm nén trong lòng.
Thẳng đến nghe được một tiếng than nhẹ rõ ràng vang lên trong không gian yên tĩnh này, mới mãnh liệt chấn động phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng kết thúc mà tách nhau ra, trong bóng tối không nhìn thấy bộ dáng của nàng, chỉ có tiếng thở dốc trầm thấp so với bình thường càng thêm gấp gáp, nhiệt độ cơ thể của Luyện nhi có chút cao, tứ chi thϊếp hợp rất chặt, chặt đến mức có chút... Không ổn.
Bỗng nhiên trống ngực vang lên thình thình, không phải là bởi vì gắn bó thân mật, mà càng nhiều chính là từ ý niệm trong đầu, những chuyện kia bình thường sẽ không nghĩ đến, cũng sẽ không để cho bản thân nghĩ đến, tận lực thả du͙© vọиɠ vào một nơi xa xôi, hôm nay đột nhiên lại đến gần ngay trước mắt, đưa tay liền có thể chạm vào.
Mà nàng hẳn là sẽ không cự tuyệt, hoặc phải nói là, vốn không biết cự tuyệt mới đúng.
Cắn cắn môi, cảm giác như kim châm truyền đến, cẩn thận từng li từng tí mà ôm lấy nàng nhè nhẹ vuốt ve mái tóc nàng, khi những sợi tóc nhu thuận chảy qua giữa các ngón, liền khẽ thở dài: "Được rồi, tối nay liền hảo hảo ngủ đi"
Người trong lòng giống như nói mê mà trầm thấp hừ một tiếng, bất mãn lắc lắc tránh khỏi sự quấy rối trên đầu, lại trở tay ôm lấy ta, lúc này mới dần dần ngủ thϊếp đi, thẳng đến khi nàng ngủ say, cũng có thể cảm nhận được bàn tay kia bất giác khe khẽ vuốt ve ở phía sau lưng.
Cuối cùng Luyện nhi cũng đã ngủ thật say, mà bản thân lại khó có thể chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chuyện trước đây chưa từng để mắt đến, mà hôm nay lại đã đến lúc vì nó mà phiền não sao?
Loại "Du͙© vọиɠ" này, khi một thân một mình, bất quá là một loại bản năng nguyên thủy mà thôi, nhưng nếu như là lưỡng tình tương duyệt, liền đã giao phó cho nó một loại ý nghĩa quan trọng hoàn toàn bất đồng.