Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau cũng không có khác biệt gì so với bình thường, rửa mặt xong rồi dùng qua điểm tâm, chậm rãi ngâm trà ấm trò chuyện một hồi, cùng Luyện nhi nhàn nhã đi bộ đến phòng nghị sự, đợi nàng cùng thủ hạ nói chuyện xong, lại cùng nhau đến một trong hai đỉnh núi ở Minh Nguyệt hạp, giống như là một hình thức du núi ngắm cảnh.
Nhưng đương nhiên không phải là du ngoạn, tản bộ đến khoảng đất trống ở lưng chừng ngọn núi đã ước hẹn trước, nơi này hoang vắng hiểm trở, người không có bản lĩnh nhất định rất khó đi lên, cho nên là một nơi tốt để đấu kiếm.
Khi chúng ta đến đó sắc trời còn sớm, bốn phía còn không có một bóng người, vì muốn cẩn thận để đạt được mục đích, bản thân liền nhân lúc này kiểm tra qua địa hình địa vật ở khắp nơi để có thể dụng sách vạn toàn, vì vậy còn bị Luyện nhi trêu chọc vài câu, nói cái gì mà từ nhỏ đã là tính tình hay lo nghĩ vân vân, chuyệnn này cũng không cần phải tranh luận, chẳng qua là cười cười, thuận miệng uyển chuyển mà chuyển chủ đề, lại trò chuyện một hồi, mới nhìn thấy từ xa xa có hai bóng người đi tới.
"Ha! Thật ra cũng không có nhân lúc đêm tối mà bỏ trốn sao, không tệ." Luyện nhi mỉm cười nghênh đón, mở đầu chính là một câu không khách khí như vậy, sắc mặt của Thiết Mục hai người cũng không quá tốt, Mục Cửu Nương coi như bảo trì được bình thản, Thiết San Hô nghiêm mặt muốn nói gì đó, lại bị ta tiến đến nháy mắt một cái lắc đầu tỏ ý ngăn cản, vươn một bàn tay ra, cứ như vậy kéo nàng đứng sang bên ngoài vòng chiến.
Khi kéo nàng đi, Thiết San Hô vốn là không tình nguyện, trước còn kháng nghị nói: "Trúc Tiêm tỷ tỷ, ngươi làm cái gì vậy? Dù sao cũng nên để cho người ta nói hai câu a." Thẳng đến khi bị ta thấp giọng đáp lại: "Đừng chỉ lo tranh cao thấp nói cho sướиɠ miệng, lúc này chọc giận Luyện nhi đối với Cửu Nương không có chỗ tốt, đã quên tối hôm qua đã đáp ứng chuyện gì sao?" Lúc này nàng mới im lặng, vừa đi, lại vừa quay đầu trong ngóng nhìn lại.
Mục Cửu Nương cũng đang nhìn nàng, ánh mắt nhìn nhau như vậy làm cho người sinh ra cảm giác dường như là đang chia rẽ uyên ương, ngoài buồn cười, ít nhiều cũng làm cho bản thân cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cố tình loại chuyện không được tự nhiên này đối sơn đại vương lại là hoàn toàn vô hiệu, Luyện nhi đối với một màn trước mắt tựa như hoàn toàn không có cảm giác, thấy người không có phận sự đã tránh đi, liền có phần thoả mãn mà gật đầu, cất cao giọng nói với Mục Cửu Nương: "Đúng vậy, nếu như không trốn, đó chính là đã hạ quyết tâm? Ta cũng sẽ không lưu thủ, ngươi muốn đổi ý vẫn còn kịp."
Mục Cửu Nương ôm kiếm trong lòng, đoan chính đáp lại: "Chỉ mong Luyện trại chủ nói lời giữ lời, liền nguyện ý thử một lần." Cũng không nhiều lời, nói xong liền rút kiếm, bản thân nàng không có quen dùng binh khí, binh khí lúc này là thanh cương kiếm của Thiết San Hô, nhìn qua cũng là vừa tay, Luyện nhi cười cười, thanh kiếm trong tay điềm tĩnh vuốt ra khỏi vỏ, cũng không vội vàng tiến công, phủi phủi thân kiếm nói: "Cũng tốt, ta cũng không lừa gạt ngươi, trong mười chiêu này lúc nào chịu không được, ngươi có thể tùy thời xin tha, nếu không...Liền không thể trách ta a!"
Một lời nói ra, hàn quang lượn quanh.
Luyện nhi không đọc sách nhiều, càng không xem là người có lòng dạ toan tính, chỉ là lời nói và hành động lại thường thường bất tri bất giác đánh trúng chỗ trọng yếu, bởi vì cái gọi là hào phóng dễ chịu chết, ung dung khó hy sinh, một người càng suy nghĩ quá nhiều, lại càng do do dự dự thậm chí lùi bước, huống chi tình cảnh một bên bức bách một bên lưu cho đường lui như bây giờ, nếu không phải ta hiểu rõ Luyện nhi, gần như cho rằng nàng là có chủ tâm tính toán, mà Mục Cửu Nương chẳng qua là lặng lẽ, nàng vốn là chuẩn bị theo hướng phòng bị, nhìn thấy một kiếm đột kích, liền nhấc tay ngăn cản, không nghĩ đến tấn công chỉ mong không thất bại, chỉ chuẩn bị tâm thế tử thủ mười hiệp vượt qua cửa ải này.
Nhưng mà làm sao có chuyện dễ dàng như vậy, ngân quang chớp lóe, chiêu thứ nhất này vốn là một đường kiếm đâm thẳng, khi đến gần nửa đường mũi kiếm lại run lên, bỗng nhiên lướt qua đâm sang vai trái, cánh tay cũng lúc vung lên, Mục Cửu Nương nhìn thấy lại ngăn không được, đến thời khắc mấu chốt cả người xoay nửa vòng, mới hiểm hiểm tránh được chiêu này, lại lập tức bị áp sát triệt để, thân thủ của Luyện nhi cực nhanh vốn là trên đời hiếm thấy, hôm nay trường kiếm như gió, nghe xoẹt một tiếng, tay áo rách máu chảy, chiêu thức thứ hai này đã làm đối thủ chảy máu.
Một chiêu đắc thủ, Luyện nhi cười ha ha, nói: "Thế nào? Hiện tại xin tha vẫn còn kịp!" Mục Cửu Nương cắn chặt hàm răng vung kiếm không nói một lời, mà ta lại nghe được tiếng hô hấp nhè nhẹ của Thiết San Hô ở bên cạnh, tựa như một kiếm kia đâm vào máu thịt của chính mình, cho dù là như vậy, nhưng nàng lại không có lên tiếng nói chuyện, có lẽ là sợ quấy nhiễu đến động tĩnh trong trận đấu.
Nàng đúng, thế cục trước mắt gần như là thiên về một bên, bên không thể phân tâm nhất chính là bên yếu thế kia, Luyện nhi quát hỏi một tiếng, thấy đối phương không có đáp lại, liền không chút do dự mà tiếp tục ra chiêu, kiếm thức lơ lửng không cố định, giống như từ trên xuống dưới, lại giống như từ trái sang phải, buộc Mục Cửu Nương luống cuống tay chân mà chống đỡ, liên tiếp lui về phía sau.
Bất quá từ sau khi chiêu thứ hai đắc thủ, mấy hiệp tiếp theo lại đều là hữu kinh vô hiểm, cũng không phải là do thực lực của Mục Cửu Nương bỗng nhiên ngang hàng cùng Luyện nhi, kỳ thật thay vì nói là phòng thủ tốt, chi bằng nói là đoán trúng, hẳn là đối với vài chiêu thức này vừa vặn còn có chút ấn tượng a, nàng đối với đường lối biến hóa của kiếm pháp dường như nhận ra, tất nhiên có thể sớm dự phán để phản ứng, kiếm pháp sư phụ truyền lại dùng kỳ quỷ khó lường làm chủ, trong lòng có tính toán, tất nhiên áp lực sẽ giảm xuống rất nhiều, lại thêm nàng đã mang chủ ý phòng thủ nghiêm ngặt mà tử thủ, trong lúc nhất thời cũng không để bị tấn công trúng.
Bóng người giao thoa, trong nháy mắt đã qua mấy chiêu, nhìn thấy đã qua hiệp thứ tám, chỉ cần lại chống đỡ hai chiêu thức nữa liền có thể vượt qua cửa ải này, hy vọng đã ở ngay phía trước không xa, trong mắt Mục Cửu Nương dường như đã có chút ít hào quang, mà Thiết San Hô ở bên cạnh cũng siết chặt nắm tay dường như đang tự động viên nàng, chỉ có bản thân đứng ở ngoài vòng tròn, trong lòng mơ hồ đã có một loại cảm giác không tốt trái ngược.
Ngay khi sinh ra loại cảm giác này, chỉ nghe thấy thiếu nữ trong vòng chiến bỗng nhiên cười dài một tiếng, nói: "Tốt! Vậy đừng trách ta không khách khí." Vung kiếm hoa, đâm tới cổ tay Mục Cửu Nương, đối phương giơ kiếm chống đỡ, nàng liền xoay ngược cổ tay, trong phút chốc mũi kiếm bổ nghiêng, đồng thời chân trái đá thẳng vào bụng đối phương, thật ra đó chính là một chiêu thức vừa được dùng qua.
Mục Cửu Nương cũng biết đây là chiêu thức lúc trước đã dùng qua, nhưng tốc độ của một chiêu này lại cực nhanh so với lúc trước dường như không còn giống nữa, nói là chiêu thúc tung ra nhanh như điện chớp, quả thực chính là nhanh như chớp, mặc dù biết phương pháp chống đỡ, cũng không có khí lực để chống đỡ, hiểm hiểm tránh được mũi kiếm, lại rắn rắn chắc chắc bị đối phương đá trúng, lập tức kêu thảm một tiếng thân mình ngã xuống đất, liền lăn vài vòng về phía sau mới dừng được dư lực của một chiêu này, có thể thấy được thật sự là không lưu tình.
"Cửu Nương!" Thiết San Hô thấy vậy nghẹn ngào sợ hãi kêu lên một tiếng, trong lúc cấp bách Mục Cửu Nương còn liếc nhìn sang đây một lần, nhưng mà Luyện nhi cũng không cho các nàng cơ hội để trao đổi, phi thân vυ't lên trời cao, mũi kiếm xoay tròn, xoay chuyển đâm xuống, quát: "Ngươi có đầu hàng hay không!" Chiêu thức cuối cùng đúng là đằng đằng sát khí, một chiêu đâm thẳng đến chỗ yếu hiểm!
Mục Cửu Nương nhìn thấy khó giữ được tính mạng, sắc mặt tái nhợt, trên trán thấm mồ hôi, chỉ là ngoài miệng lại cắn răng dứt khoát nói: "Đừng mơ tưởng!" Chật vật ngồi dậy, nâng kiếm vung lên, còn muốn chống đỡ đến cùng.
Bên ngoài Thiết San Hô nhìn thấy một màn này, nhảy dựng lên rút lục ngọc tiêu bên người ra liền muốn nhảy vào vòng chiến trợ lực, mặc dù ta mơ hồ do dự, nhưng vẫn là kéo nàng lại, vội vàng lên tiếng: "Đừng đi! Đi đến ngược lại sẽ gây ra chuyện xấu!" Nhưng lúc này làm sao nàng còn có thể nghe lọt tai, trước mắt cảm thấy hành động bị ngăn trở, cũng bất chấp tất cả, vung ngọc tiêu lên liền hướng ta mà đánh tới.
Ngọc tiêu này của Thiết San Hô chuyên nhắm và huyệt vị kinh mạch, là một chiêu thức gia truyền, chiêu số là đệ nhất, bất quá khí lực của nàng yếu kém, nội lực cũng chưa thật tốt, nếu là tình huống bình thường ta đối phó với chiêu thức của nàng cũng không đáng ngại, chẳng qua là hôm nay thời hạn nữa năm chưa tới, khó khăn lắm chỉ còn lại ba phần công lực, lại là tay không tấc sắt, ngược lại không thể sánh bằng nàng, trước né tránh hai cái, trong lòng đột nhiên run lên một chút, lập tức động thân nhưng vẫn là trúng chiêu thứ ba, kêu lên một tiếng, ngã trên mặt đất.
Trong sân ngoài sân cách nhau cũng không tính xa, bản thân vừa mới trúng chiêu ngã xuống, sau đầu đã nghe thấy thanh âm kim thạch xé gió vυ't đến, còn có từ một nơi xa xa bỗng nhiên vang lên một tiếng gọi: "Đừng làm tổn thương nàng!" Thế nhưng lại là thanh âm của Mục Cửu Nương.
Một tiếng kêu này đã là cực nhanh, nhưng có thứ gì đó so với thanh âm này còn nhanh hơn, trong phút chốc một tia sáng trắng bạc từ đỉnh đầu xẹt qua, chuẩn xác va vào ngọc tiêu đang vung đến, Thiết San Hô ai nha một tiếng, ngọc tiêu rời khỏi tay bay ra xa hơn một trượng, còn chưa chờ nó rơi xuống bụi cỏ, tia sáng bạc kia đã vòng lại, vẽ ra một đường cong trong không trung, ánh mắt không kịp đi theo, nhưng nghe được mấy tiếng boong boong boong boong khi kim loại va chạm, phía sau cũng có thứ gì đó bị đánh sang một bên.
Một lát sau, luồng khí lưu xoay chuyển thành một vòng tròn nguyên vẹn, ngồi ở chính giữa vòng tròn vô hình kia, dường như đưa thân vào phong nhãn, ngược lại tâm tình giống như một mặt hồ bình lặng, đợi đến khi gió dừng lại mây yên tĩnh, ta mới vuốt vuốt chỗ đau mà đứng dậy, trái phải trước sau nhìn nhìn một chút, ba người ở phía bên ngoài, hai đứng một quỳ, đứng thẳng chính là Thiết San Hô đang ôm lấy cổ tay ở phía trước và Luyện nhi ở phía sau trong gang tấc, mà quỳ dưới đất chính là Mục Cửu Nương đang ở xa hơn một chút.
"Cửu Nương! Ngươi không sao chứ?" Thiết San Hô cũng lập tức bất chấp mọi thứ, nhìn thấy trận đánh đã dừng lại, trước tiên chạy tới đỡ người, đối với chuyện này Luyện nhi xem như không thấy, chỉ từ từ thu kiếm duỗi cánh tay tới đây, kéo bàn tay đang xoa bóp chỗ đau của ta ra, kéo vạt áo ra nhìn nhìn, lần này trúng ngay xương quai xanh, kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng, tối đa chỉ là có chút bầm lên mà thôi, kiểm tra không có gì đáng ngại, nàng kéo vạt áo lại, lại trừng mắt nhìn ta một cái, ta hướng nàng mỉm cười một cái, đều hiểu rõ lòng dạ của đối phương.
"Luyện trại chủ..." Ngay khi chúng ta làm như vậy, Mục Cửu Nương đã được Thiết San Hô đỡ lên, trên người nàng có hai nơi bị thương, bụng dưới bị đánh trúng một cước, đã là một bộ dáng thở dốc thoát lực, chỉ là kiếm vẫn còn nắm trong tay, che tổn thương ngẩng đầu nói: "Luyện trại chủ, mười hiệp này...Đã qua đi? Có tính không?"
"Ngươi vẫn còn muốn nói chuyện với nàng? Không thấy vừa rồi nàng ra tay hung ác như vậy sao? Bây giờ chúng ta liền đi, lưu lạc chân trời xa xôi cũng tốt hơn so với cầu xin nàng!" Đoạt lời mà nói chính là Thiết San Hô, nỗi khϊếp sợ của nàng vẫn còn chưa tiêu tan, đỡ người, cảm xúc tức giận bất bình liền bộc lộ trong lời nói, lại bị Luyện nhi cười cười, nói: "Hôm nay rời đi, Cửu Nương liền xem như chịu tội vô ich rồi a." Nói xong nàng xoay người sang chỗ khác, cong ngón tay lại gõ lên trán Thiết San Hô một cái, lại liếc mắt nói: "Ta có ra tay lợi hại đến đâu, vẫn luôn là nói trước, tiểu cô nương ngươi sao lại không nói một tiếng liền đã ra tay với người ta? Lại còn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thật sự là mất mặt Thiết gia. Lần này xem như bỏ qua, nếu như có lần sau ta cũng sẽ không khách khí như vậy, nếu ngươi dám ra tay với nàng, ta sẽ đem gương mặt của Cửu Nương nhà ngươi rạch ra cho ngươi xem."
Thiết San Hô né tránh không kịp, trên đầu bị gõ trúng, lại bị những lời trsch móc dẫm trúng chân đau, trong lúc nhất thời đôi mắt mở tròn xoe, lại nửa câu cũng không thể mở miệng phản kháng được, Luyện nhi cũng mặc kệ nàng, lại quay sang nói với Mục Cửu Nương ở bên cạnh: "Luyện Nghê Thường ta nhất ngôn cửu đỉnh, tất nhiên là giữ lời, ngươi rốt cuộc cũng làm rất khá, xứng với San Hô, qua hôm nay ta liền đứng về phía các ngươi, đối với nghĩa phụ muốn giấu giếm hay muốn nói muốn gạt, nên như thế nào đều do các ngươi."
Mục Cửu Nương liều sống liều chết, chính là mong được một câu hứa hẹn như vậy, ngay lập tức liên tục gật đầu, lại nói vài câu, liền bị Thiết San Hô lôi kéo trở về trại để chữa thương.
Mấy ngày sau, Thiết Mục hai người nhìn thấy chúng ta dù sao cũng có chút không tự nhiên, đặc biệt là Thiết San Hô, tựa hồ lại trở về thời kì không chào đón Ngọc La Sát lúc trước, chẳng qua là Luyện nhi đối với chuyện này lại biểu hiện thản nhiên như thường, dường như là hành động đả thương người cũng không liên quan đến nàng, nên mời đến liền mời đến, nên nói cười liền nói cười, thái độ trước kia như thế nào bây giờ thái độ chính là như vậy. Thời gian lại trôi qua thêm một chút, đầu tiên là Mục Cửu Nương đã khôi phục thái độ bình thường, sau đó thương thế của nàng cũng khỏi hẳn, lại thêm có ta ở bên cạnh hòa giải, thời gian dần qua Thiết San Hô cũng nhận thức được dụng tâm của Luyện nhi, đem mọi chuyện để xuống, xem như chuyện cũ liền bỏ qua.
Chuyện này cứ như vậy qua đi, dường như bất quá là một chút phong ba nho nhỏ, lăn tăn gợn song, văng lên một chút bọt nước, sau đó sẽ gió êm sóng lặng, không có khả năng tạo thành sóng to gió lớn đại phiền toái gì.
Không ngờ, liền vì chuyện này, trong hơn mười ngày sau, lại rước lấy một kiếp số không ai ngờ đến.