Ngươi Xinh Đẹp Như Vậy

Chương 62: Cẩu huyết*

(Những tình huống lặp đi lặp lại)

Nhà Quan Cẩn Du ở tầng 6 nên cửa sổ không có lắp đặt thiết bị chống trộm thuận tiện cho vị nào đó dễ dàng hành động.

Giao hẹn trước chỉ cần mình mở cửa sổ ra rồi gởi nhắn tin cho nàng, Tiết Ly Y có thể đi lên vào khoảng mười một giờ Quan Cẩn Du xác nhận ba mẹ đều nghỉ ngơi thì mới được.

Quan Cẩn Du lén lút tới trước cửa phòng ngủ của ba nàng, đem lỗ tai dán lên xác nhận không có tiếng động liền trở về phòng khóa trái cửa lại, bắt đầu mở cửa sổ tin nhắn còn chưa kịp gửi Tiết Ly Y đã từ cửa sổ nhảy vào.

Hai gò má ửng đỏ vì nhiễm gió lạnh mùa đông.

Quan Cẩn Du giơ hai tay hướng Tiết Ly Y khóe môi vung lên nở nụ cười, nàng đã thay đồ ngủ vô cùng nhu thuận cùng đáng yêu.

"Ôm."

Tiết Ly Y không tự chủ được mỉm cười tiến lên ôm nàng vào trong lòng.

Quan Cẩn Du bỏ dép hai chân trần bước lên mu bàn chân Tiết Ly Y, Tiết Ly Y tháo giầy trước đó chỉ mang tất bông ấm áp hơn bất cứ thứ gì.

Tiết Ly Y ôm eo nàng, tùy ý nàng đem toàn bộ trọng lượng đặt ở trên người mình, chậm rãi đi qua đi lại trong phòng.

Phòng ngủ cách âm không tốt lắm, may mắn phòng Quan Cẩn Du ở bên cạnh phòng Quan Khải Phạm mà không phải Quan Ba cùng Liễu Dung, cho nên nói nhỏ không cần lo lắng bị Quan Ba nghe.

"Trên người chị có mùi thơm khác?" Tiết Ly Y hỏi, người trước mặt cơ thể luôn luôn có hương thơm hoa lan bây giờ còn có hương thơm ngọt ngào, ngửi vào cảm thấy thoải mái.

"Ah? Em không biết?" Quan Cẩn Du đem cổ hướng môi nàng, giọng nói mềm nhũn.

"Mùi sữa tắm?" Tiết Ly Y không chắc chắn nói.

"Trong phòng tắm có phấn trẻ con, chị thoa lên một chút." Hai tay Quan Cẩn Du câu cổ của nàng, bàn tay vuốt ve gáy nàng, hỏi: "Em thích không?"

"Rất... thích."

Quan Cẩn Du cùng nàng cùng nàng quấn lấy nhau, nói: "Đặc biệt chuẩn bị vì em."

Cái cổ thon dài thẳng tắp gần ngay trước mắt, da thịt trắng noãn, ở dưới ngọn đèn gần như trong suốt mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh đầy sức sống, trong mũi mùi phấn thơm quanh quẩn, khiến người ta không còn cách nào suy nghĩ điều gì khác.

"Cẩn Du..." Tiết Ly Y cúi đầu gọi nàng.

Bàn tay Quan Cẩn Du ấm áp, vừa nhẹ vừa nặng trêu chọc thần kinh yếu ớt của nàng, cơ thể ở bên ngoài bị gió thổi lạnh lập tức nóng lên, càm giác này không thể nói thành lời.

"Ừm?" Quan Cẩn Du dời xuống lưng nàng thuận thế hướng tới bên giường, nếu như nói vừa nãy nàng theo bước chân Tiết Ly Y, hiện tại đổi thành nàng dẫn dắt.

Tiết Ly Y đè trên người nàng, dây nịt được đôi tay linh hoạt cởi ra, kéo ra ngoài đặt ở một bên, hai tay Quan Cẩn đưa vào phía sau lưng nàng gắt gao ôm lấy, ngẩng đầu hôn lên.

Nụ hôn này bá đạo, nhiệt tình, so với lúc trước vội vả, sâu sắc hơn, thân thể rất nhanh nóng lên.

Lý trí nói cho Quan Cẩn Du không thể tiếp tục như vậy, mặc dù nói ba mẹ đã ngủ thế nhưng người già thường có thói quen đi tiểu đêm, nếu như lúc này đi ngang qua hậu quả khó mà lường được, coi như bọn họ không phát hiện, phòng Quan Khải Phạm ở bên cạnh nếu có động tĩnh gì đều không thoát khỏi lỗi tai hắn.

Về tình cảm đã nhiều lần nàng không thể suy xét, có lẽ là hai chữ 'trộm tình' mang tới cảm giác cấm kỵ làm cho nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Sau tất cả, con người đều có du͙© vọиɠ, Quan Cẩn Du còn muốn chạm vào nàng, hai tay vẫn ở trên lưng nàng không dời, trong phòng ngủ an tĩnh chỉ có tiếng thở dốc cao thấp nối tiếp nhau.

Tiết Ly Y cúi đầu nhìn Quan Cẩn Du nằm dưới người mình, khuôn mặt phiếm hồng, hô hấp nặng nề, con ngươi màu nâu phủ một lớp hơi nước mỏng lung, bàn tay đặt ở trên lưng cực kỳ nóng bỏng.

"Cẩn Du." Nàng vén mái tóc Quan Cẩn Du sang bên tai, nhẹ nói: "Nếu như chị muốn, em có thể không phát ra âm thanh."

"Không muốn, để chị ôm em một lát."

"Được."

Tiết Ly Y ngoan ngoãn để cho nàng ôm, nghe được hô hấp của nàng khôi phục bình thường, tay đặt trên lưng đã được lấy ra, mới ngồi dậy được.

"Em có thể cởϊ qυầи áo sao?" Nàng hỏi, trên khuôn mặt xinh đẹp rõ ràng lo lắng. Nàng lo lắng cái gì? Tất nhiên lo lắng Quan Cẩn Du khắc chế không được hóa thành sắc lang một lần nữa.

"Em cảm thấy thế nào?" Quan Cẩn Du cười, trong lòng cảm thấy nàng thật đáng yêu.

Tiết Ly Y hai tay nắm vạt áo, suy nghĩ, lông mày cau lại: "... Vậy em không cần cởi!"

"Thế làm sao em ngủ?"

"Em chỉ cần nhìn chị ngủ là được rồi."

Quan Cẩn Du nhào qua cầm mặt nàng, bất mãn nói: "Uy, em xem thường chị?"

"Không phải, em...."

"Nếu chị không khống chế được, không phải là em làm hại sao." Quan Cẩn Du phản công, đồng thời không quên ở trên mặt đối phương hôn một cái.

Tiết Ly Y bất đắc dĩ cười cười: "Đúng vậy là do em."

"Được rồi, ngủ thôi, chị giúp em cởϊ qυầи áo." Quan Cẩn Du đem quần áo nàng cởi ra, thay bộ đồ ngủ đã sớm chuẩn bị vô cùng quyết đoán tắt đèn ngủ.

Trong phòng tối đen, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, mơ hồ có thể thấy hai người trên giường ôm nhau ngủ.

"Cẩn Du."

"Làm sao?"

"Em.. Em muốn..." Giọng nói của người kia có chút nhỏ nhẹ run rẩy, sau đó không có câu tiếp theo.

Một lúc lâu.

Trong bóng tối truyền đến giọng nói hài hước của Quan Cẩn Du: "Bảo bối, nếu như em muốn, chị có thể không phát ra âm thanh."

"Không phải... Không cần."

"Không bằng chị nhìn em ngủ?"

"Quan Cẩn Du!" Người nọ bị trêu chọc, thở hổn hển khuôn mặt chôn trong vai đối phương, càng thêm thẹn thùng.

"Chị sai rồi."

"Ngủ thôi."

"Được, ngủ ngon bảo bối."

"Ngủ ngon."

Buổi sáng lúc Quan Cẩn Du tỉnh dậy, Tiết Ly Y đã sớm rời đi, cởi đồ ngủ xếp lại đặt ở đầu giường, nếu không phải trên xương quai xanh có một vết đỏ nhàn nhạt tưởng chừng như giấc mộng.

Quan Cẩn Du ôm chăn ngồi trên giường, nhớ lại tối hôm qua mất khống chế, rõ ràng thân thiết vô số lần, cũng không bằng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đêm qua khiến người ta run rẩy, thực sự là...

Quan Cẩn Du xoa nhẹ mi tâm của mình, cảm thấy khinh bỉ ý nghĩ của chính mình.

Trên bàn cơm, Liễu Dung chuẩn bị tốt một nồi cháo đậu xanh, một chén đậu phộng xào, Quan Ba đang ăn điểm tâm nhìn Quan Cẩn Du đi ra, thuận miệng nói: "Ta sắp xếp cho con một cuộc hẹn, đối phương là bác sĩ, cùng tuổi với con. Hai giờ chiều hôm nay gặp ở quán cà phê Thiết Nhĩ, con đi xem sao."

Rõ ràng chính là ra lệnh.

Cho dù Quan Cẩn Du tính tình tốt, nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo nhưng vẫn không nhịn được bộc phát, khuôn mặt lập tức trầm xuống: "Ba hơi quá đáng rồi."

Quan Ba cầm chén ném một cái, khuôn mặt đen lại: "Rốt cuộc là người nào quá đáng? Ta nuôi dưỡng con nhiều năm chính là cùng nữ nhân ở cùng một chỗ sao?"

"Con sẽ không đi! Người nào muốn đi thì đi."

Quan Cẩn Du không thèm quan tâm đến lời ba nàng, khuôn mặt lạnh nhạt, ăn xong sau đó vào phòng khóa trái cửa lại. Nàng càng nghĩ càng thấy ủy khuất, tay cầm điện thoại muốn gọi cho Tiết Ly Y, con mắt nhìn màn hình lại chần chờ.

Cuối cùng gửi một tin nhắn: Tiểu Y, ba chị muốn chị đi xem mắt.

Tiết Ly Y trả lời rất nhanh, có điều gửi qua wechat, Quan Cẩn Du từ trong ngăn kéo lấy ra tai nghe, muốn nghe giọng nói ôn nhu của nàng, cả người yên ổn hơn, nàng nói: "Đừng lo lắng, có em đây rồi."

Quan Cẩn Du ngón tay bấm trả lời: Chị không có lo lắng, mà là tức giận a!, chị sẽ không đi. Chị cảm thấy khổ sở, ba chị trước đây chưa bao giờ ép buộc chị làm chuyện gì cả.

"Chị cho thúc thúc một chút thời gian, đừng nóng vội."

Quan Cẩn Du: Nhưng chị nhớ em.

Tiết Ly Y ngồi ở trên giường khách sạn, thấy mấy chữ này khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, vì sao nàng có thể luôn đem những lời này nói ra miệng, a không phải, còn có trên màn hình.

Quan Cẩn Du có thể tưởng tượng đến dáng vẻ nàng đỏ mặt, nhịn không được khẽ cười.

Dừng một hồi, nàng nhắn trở lại: Em cũng vậy.

Quan Cẩn Du trêu nàng: Em tại sao không nói nữa, đánh chữ làm gì a.

Tiết Ly Y mặt càng đỏ hơn, nói: "Chúng ta tối hôm qua không đã gặp mặt sao?"

Quan Cẩn Du: Chị muốn nghe câu nói kia.

Chờ đợi lâu hơn khi nãy, Quan Cẩn Du mới nghe được giọng nói thật nhỏ, chậm rãi: "Em cũng vậy."

Quan Cẩn Du hiển nhiên không có ý định bỏ qua cho nàng: Em cũng vậy cái gì?

Lần này Tiết Ly Y thoải mái hơn, điện thoại di động lập tức chấn động: "Em cũng rất nhớ chị."

Quan Cẩn Du cười ngã xuống giường, khóe miệng cười thật to: Chị vừa nói nhớ em chứ không có nói rất nhớ em a, xem ra em thật sự rất muốn chị nha, vậy sao em không nói rõ.

Giọng nói hơi tức giận: "Quan Cẩn Du!"

Quan Cẩn Du cầu xin tha thứ: Chị sai rồi.

Tiết Ly Y đương nhiên sẽ không vì lời nói của nàng tức giận, ngược lại nàng đùa giỡn chính mình không phải ngày một ngày hai, nàng cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên nói: "Cẩn Du, buổi chiều chị nên đi xem mắt."

Quan Cẩn Du: Em sợ chị cùng ba cãi nhau? Vậy em làm sao bây giờ? Chị không đi, đã nói không đi thì không đi.

Tiết Ly Y nở nụ cười: "Nếu như em đi, chị cũng không đi sao?"