Đối với Hứa Đan Lạc ngày đó khi Giang Hoài Sương thỏa hiệp, không thể nghi ngờ đã biến mùa hè năm đó thành một mùa hè vô cùng mỹ mãn nhất trong cuộc đời. Người với người ở chung chính là như vậy, ngươi cứng ta mềm, ngươi mềm ta cứng. Làm Hứa Đan Lạc biết được rằng Giang Hoài Sương rất quan tâm đến mình, lại giống như là đυ.ng trúng điểm yếu của Giang Hoài Sương, rốt cục có thể chuyền mình.
Bên giường, đồng hồ báo thức lớn tiếng kêu to, Hứa Đan Lạc mở mắt ra, không có nửa phần khó chịu thậm chí còn hơi nở nụ cười, nhanh chóng vươn mình xuống giường. Nhân sinh chuyện tốt đẹp nhất là không có gì bằng tóm chặt lấy dạ dày của người yêu. Bởi vì nghỉ hè không cần phải đi học, Hứa Đan Lạc mỗi ngày đều có đủ thời gian để sáng tạo phương thức làm bữa sáng cho Giang Hoài Sương. Hai cái trứng như mặt trời, một ly sữa, một chén xà lách nhỏ, còn có trước đó một ngày nướng một hộp bánh quy. Hứa Đan Lạc đem đồ chuẩn bị tốt từng cái đặt lên bàn ăn, thời gian vừa đúng lúc. Hài lòng liếc mắt nhìn thành quả to lớn trên bàn, Hứa Đan Lạc xoay người đi tới cạnh phòng ngủ lớn nhẹ nhàng gõ cửa. Ở cạnh cửa đợi một lúc, Giang Hoài Sương liền uể oải đi ra.
Tuy rằng mỗi ngày có người làm tốt điểm tâm chờ mình ăn thế nhưng so với ở nhà được nghỉ hè cùng dậy sớm đi làm, vẫn để cho Giang Hoài Sương cảm thấy vô cùng đau buồn. Bất quá bữa sáng yêu thích vẫn là làm người ngóng trông nha. Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy bắt đầu nghỉ hè cùng Hứa Đan Lạc đem mọi chuyện nói thông suốt cũng chưa chắc là việc xấu, chí ít sau thời gian lúng túng ngắn ngủi, khoảng cách giữa hai người liền vô thanh vô tức được hàn gắn như vậy. Chính mình cũng không cần phải tìm cách làm sao lưu lại công ty nhiều hơn để cùng Hứa Đan Lạc tách ra, mỗi ngày đều về nhà rất sớm cùng nhau ăn cơm, xem TV, đi tản bộ một chút. Tháng ngày như vậy lập tức trở nên tốt đẹp đến khiến người ta khó có thể tin.
"Khóe miệng có dính sữa…" Hứa Đan Lạc trong lúc Giang Hoài Sương nuốt xuống miếng đồ ăn cuối cùng, hơi di chuyển ghế, cười híp mắt nói.
Khăn giấy ngay ở trên bàn cách đó không xa, Giang Hoài Sương lại không đưa tay đi lấy. Thực sự là Hứa Đan Lạc ám chỉ quá mức rõ ràng, Giang Hoài Sương mím mím miệng, nhắm mắt lại. Rất nhanh, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng đặt lên môi chính mình, đầu lưỡi nhỏ đảo qua khóe miệng một lần lại một lần. Từ ngày đó bắt đầu tới nay hơn một tháng, trong ngày nghỉ Hứa Đan Lạc mỗi ngày đều sẽ tìm cớ làm chuyện xấu, chính mình cũng đã quen, ngày hôm nay cái này vẫn tính là đáng tin. Hai người trong lúc đó như có ước định, không nói cũng không đánh vỡ.
Cảm giác được Hứa Đan Lạc hô hấp trở nên hơi gấp gáp, đầu lưỡi cũng bắt đầu hạnh kiểm xấu muốn cạy răng với môi đang siết chặc của mình, Giang Hoài Sương đột nhiên mở mắt ra, ho nhẹ một tiếng.
"~~~~(>_