Đế Vương Luyến

Quyển 2 - Chương 17: Giúp đỡ cậu nhé

Sau khi Dịch Chính đi rồi, Nghiên Mạn Hy mới hoàn hồn trở lại, thì ra nàng thất thố đến như vậy. Phải nói điều kiện của Dịch Chính cực tốt, chưa đến ba mươi đã leo lên chức phó tổng, gia cảnh khá giả, lại yêu thương nàng. Đây là một người phi thường hoàn mỹ để lấy làm chồng, ai thường đi xem mắt đều ưng người như vậy. Vậy mà Mạn Hy lại một cước đánh gãy Dịch Chính, nàng không thấy buồn, chỉ thấy hơi tiếc nuối.

Nếu có trong tay một thứ gì đó, sau nhiều năm liền có cảm tình gắn bó với nó, đó là điều không thể tránh khỏi. Nhưng Dịch Chính đã thẳng tay đóng sập cửa lại rồi, hắn ta sẽ không quay lại, tính tình của Dịch Chính trước giờ luôn cương trực như thế.

Bên kia Dịch Chính sau khi rời khỏi nhà của Mạn Hy liền đi vào quán bar RP, ai cũng biết RP là thiên đường trên mặt đất, đến đó tùy tiện tìm một bạn tình ngủ một đêm còn dễ hơn Mạn Hy. Dịch Chính tức tối, ngủ với nhau thôi mà, mọi ngày bài xích hắn, hắn đều không nổi đóa. Hôm nay còn ói, chưa có người đàn ông nào chịu được điều này. Người đàn ông kiêu ngạo như Dịch Chính càng không chịu được.

Dịch Chính lúc nào cũng xuất hiện trên bìa doanh nhân thành đạt, tài sản có, dung mạo có, lãng mạn có, không gì là không xứng với hoa khôi của cục cảnh sát cả. Cũng không đến nổi phải khiến người ta tởm lợm đến mức phát ói, càng nghĩ tới càng khiến lòng tự tin của hắn giảm xuống trầm trọng.

Nghiên Mạn Hy, là do em tự tay vứt bỏ cơ hội là Dịch phu nhân, em nhất định sẽ hối hận. Dịch Chính nghiến răng nghĩ thầm.

Mạn Hy thơ thẩn ngồi trên giường một lúc lâu thì nghe có điện thoại, là Tiểu Lục gọi nàng, trong điện thoại có vẻ gấp gáp:

– Ê Mạn Hy, người yêu của bồ đang tán tỉnh gái ở đây này! Mau đến đánh ghen.

Mạn Hy cười cũng không nổi, bèn đáp: – Vừa chia tay rồi, hắn tán tỉnh ai kệ hắn.

Đầu dây bên kia Tiểu Lục dường như rớt hàm xuống đất, tiếng nhạc xập xình trong bar lớn đến nỗi nàng cho dù đứng bên ngoài vẫn không nghe rõ Mạn Hy nói gì. Nàng hét lên, hỏi lại:

– Gì cơ? Cậu nói gì cơ?

Nếu nghe không lầm, thì Mạn Hy nói vừa chia tay với Dịch Chính. Tin động trời như vậy còn có thể xảy ra được. Phải biết Mạn Hy năm nay đã hai mươi bảy, độ tuổi dở dở ương ương, kiếm một người đàn ông tốt mà chưa có vợ thì khó, muốn tìm người chưa vợ thì lại xấu, nghèo. Ai lại muốn bỏ Dịch Chính trong độ tuổi như vậy? Dịch Chính là nam nhân hoàn mỹ a! Tiểu Lục thật tiếc.

– Chia tay rồi- Mạn Hy nhàn nhạt đáp lời, qua điện thoại nên Tiểu Lục không biết Mạn Hy đang cảm thấy thế nào. Bạn của nàng mặc dù tính tình không đến nỗi nào, nhưng đối với nhân sinh nàng ấy đều nhàn nhạt như thế. Nhàn nhạt yêu Dịch Chính, thậm chí đi làm cũng nhàn nhạt. Tiểu Lục thật muốn mang một tấn muối đổ xuống nhà Mạn Hy.

Tiểu Lục hét to vào trong điện thoại: – Đến đây uống rượu với mình, ở nhà chết dí làm gì.

Thường ngày khi Tiểu Lục rủ Mạn Hy đi uống rượu, Mạn Hy đều từ chối, nhưng hôm nay nàng cũng thấy buồn nên do dự một chút rồi đồng ý. Tiểu Lục biết độ tuổi các nàng đang chơi vơi, Mạn Hy cũng biết, chỉ sợ bỏ Dịch Chính như thế này, sẽ khó có người đàn ông nào hợp nhãn lại độc thân khác chiều chuộng, lãng mạn với nàng. Càng nghĩ càng tiếc nuối.

Tiểu Lục nghe Mạn Hy đồng ý liền hưng phấn phóng con xe mình trên phố, vừa đi vừa huýt sáo chạy đến chỗ của Mạn Hy. Căn nhà này cũng là nhà của Dịch Chính thuê cho Mạn Hy, một căn nhà không phải nhỏ trong thành phố chật hẹp này. Tiểu Lục nhìn lên mà thấy tiếc, chỉ sợ tháng sau phải dọn ra rồi.

Không phải Mạn Hy không có đủ tiền để thuê nhà này, nhưng nàng chỉ có một mình, cũng không cần rộng đến thế. Nhưng Dịch Chính cương quyết chọn căn nhà này, bảo với nàng chỗ này vừa thuận tiện đi làm, vừa có thể đi đêm những khi nàng trực ca về trễ. Càng nghĩ, Mạn Hy càng thấy mình sai, đáng lẽ ra không nên như vậy mới phải. Dịch Chính đi rồi ai trả tiền nhà cho nàng, cái nhà này cũng tốn không ít, nghĩ đến mà nước mắt muốn trào ra.

– Sao? Ban nãy vẫn còn ổn mà giờ khóc rồi?- Tiểu Lục thấy Mạn Hy khóe mắt phiếm đỏ trong nhà đi ra liền trêu chọc một chút.

Mạn Hy mở cửa ghế phụ ra chui vào, nhìn một lượt căn nhà của mình rồi cảm thán: – Chỉ là nghĩ phải dọn ra khỏi căn nhà này, đến một khu nhà trọ ọp ẹp thôi.

– Tớ cũng nghĩ vậy- Tiểu Lục khởi động máy, sau đó xe bon bon chạy trên đường. Hai người không tới RP nữa mà chọn một quán bar dành cho đồng tính. Tại vì Mạn Hy không quen nơi pha tạp nhiều đàn ông, mà Tiểu Lục lại là thụ, cho nên dẫn Mạn Hy đến nơi đầy nữ nhân là tốt nhất.

Vào bên trong quán bar, Mạn Hy có chút lạ lẫm ngó nhìn xung quanh. Quán bar này toàn là phụ nữ, nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt. Tiểu Lục chở Mạn Hy đến chỗ này cũng bởi vì nơi này khá kín đáo, người đến đây cũng giống như đến RP, đều bị thu điện thoại, rà kim loại. Vì bảo mật tuyệt đối nên trong đây có cả giới thượng lưu, siêu sao, hai nàng hai người cảnh sát vào được đây cũng bởi nhà Tiểu Lục không phải nghèo khó.

– Sao cậu không nói mình, để thay đồ đẹp- Mạn Hy hơi trách móc liếc qua Tiểu Lục một chút. Tiểu Lục mặc một bộ váy dài quá đầu gối màu vàng nhạt, trang điểm đậm, nhìn thế nào cũng thấy khả ái. Còn nàng chỉ mặc một cái váy đơn giản, nhìn thế nào cũng thấy quê mùa trong một đám phụ nữ đầy phấn son xinh xắn ở đây.

– Ai biết cậu, mình còn tưởng cậu muốn thành người phụ nữ tri thức- Tiểu Lục ngồi lên ghế xoay nhìn chị gái pha chế, chớp mắt một cái đầy gợϊ ȶìиᏂ rồi nói: – Cho em hai ly như mọi khi nhé.

Chị pha chế cũng nhìn nàng rồi cười một chút, Mạn Hy thấy mái tóc ngắn của chị pha chế rất đẹp, nhìn rất hợp với gương mặt sắc sảo của chị ấy. Tiểu Lục nói:

– Sao hai người chia tay, kể mình nghe?

Nhìn nơi này một mảnh đông đúc, nhạc thì lớn, thế nên Mạn Hy không ngại đem chuyện mình ói ban nãy nói với Tiểu Lục. Ai ngờ Tiểu Lục phá lên cười ha hả, nàng chỉ hận không thể bịt miệng Tiểu Lục lại.

– Thì ra là thánh nữ không muốn động phòng.

Thái độ giễu cợt của Tiểu Lục khiến Mạn Hy chán ghét, nàng hừ một tiếng nhẹ trong miệng, nói:

– Ai bảo không muốn động phòng, mình tự nhiên lại ói.

– Thôi thôi đi cô nương, làm như tôi mới biết cô nương đây, bao nhiêu năm rồi có cho hắn đυ.ng tới miếng nào đâu mà bảo cũng muốn mà tự nhiên ói. Mình nói cậu, hắn chịu đựng cậu đến giờ phút này cũng là quá nhẫn nại rồi. Đàn ông mà- Tiểu Lục gọi cho hai người thêm hai ly rượu nữa, Mạn Hy nốc cạn ly rượu thứ nhất, tiếp tục uống tới ly rượu thứ hai.

– Phải vậy không?- Ly rượu đắng chát ở bên môi, Mạn Hy uống thêm một ly nữa. Rất nhanh uống tới ly thứ tư, thứ năm.

– Phải, không chừng cậu không thích con trai đó, thử con gái thử xem- Tiểu Lục nhướn mày ẩn ý nói.

Mạn Hy lại nốc đến ly thứ sáu, chỉ thấy cổ họng mình nóng buốt, nhưng chưa thấy say. Nàng thấy mình chỉ mới lâng lâng đầu óc.

– Thử con gái sao? Sao mà thử?- Mạn Hy cười có chút khác với mọi ngày, Tiểu Lục nhìn ngó nghiêng một lúc xem có ai được không? Nàng thấy trong góc có một nữ tử nhìn cũng được, thế nên muốn sắp xếp cho Mạn Hy ngoạn một nữ nhân. Không chừng ánh sáng của Đảng sẽ đem chân lý rọi xuống người ngu ngốc như Mạn Hy.

– Cậu có phải giữ mình vì đạo không?- Tiểu Lục hỏi.

Mạn Hy lắc đầu, nói: – Đạo gì? Mình là nữ cảnh mà.

Tiểu Lục nhắn cho chị pha chế, gọi chị pha cho mình một ly rượu có pha thuốc kí©ɧ ŧìиɧ cho Mạn Hy. Coi như Tiểu Lục giúp đỡ Mạn Hy tìm ra giới tính thật của mình, với cả, nếu mà chọn một thụ để nằm dưới cũng không mất trinh tiết của Mạn Hy, lợi cả đôi đường.

Tiểu Lục vất vả đem Mạn Hy say rượu ném vào trong phòng, sau đó đi một lượt tìm tiểu thụ nào có vẻ yếu đuối cho Mạn Hy ngoạn. Ăn một lúc sẽ nghiện thôi, Tiểu Lục khoái chí cười, nàng thấy trong góc có một tiểu thụ đang nằm xõa tóc trên bàn, dáng vẻ có thể là say rồi.

Chị pha chế đem một ly rượu để xuống trước mặt bạn thụ đó, sau đó nháy mắt với Tiểu Lục. Bạn thụ uống một lúc sau thì lên cơn khát tình, thấy Tiểu Lục đi lại bên cạnh bèn ngả vào người nàng, âu yếm sờ soạng mông.

– Nhanh lên- Chị pha chế nhíu mày nhìn Tiểu Lục, nói ra hai chữ nhanh lên không nhẫn nại.

Tiểu Lục chỉ đành vâng dạ đem bạn thụ ném vào trong phòng của Mạn Hy. Sau đó đóng cửa phòng lại, nàng cười hi hi, thưởng ngoạn nữ nhân ngon miệng, bạn thân của mình. Dáng vẻ sói già hung ác nham hiểm cười khoái trá rời khỏi phòng khách sạn.