Buổi sáng, theo thường lệ các phi tần lại chuẩn bị xiêm y đi vấn an Hiền Phi tại Nhất Phương cung, Ngải Lệ Tư tối thức hơi khuya, nên nàng vừa đi lâu lâu lại che khăn ngáp ngắn ngáp dài. Nhiễm Tâm vẫn như cũ một thân đoan trang, lạnh nhạt đi từ Khải Tường cung qua, duy chỉ có tiểu nha đầu Khuê Thư là nháo nhào chạy xộc vào bên trong.
Hoàng thượng nghe đâu Khuê Thư bị bắt về nhà ba ngày giáo dưỡng lại, xem ra Lã thừa tướng giáo dưỡng cũng bằng thừa rồi, Cảnh Tịch nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
– Hoàng thượng có muốn dùng điểm tâm không?
Hiền phi ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi, nguyên, tối Cảnh Tịch lưu lại chỗ nàng ngủ nên sáng sớm nàng ấy cũng không phải lâm triều, ở lại đây đợi các phi tử của mình đến thỉnh an. An Trúc cũng thấy không khí các phi tần họp lại với nhau cũng không tệ, giống nhà nàng bảy người vẫn hòa hợp tuyệt đối.
– Nàng có đói không? Thôi thì lệnh ngự trù làm, các nàng ấy muốn ăn thì lưu lại.
Mỉm cười, An Trúc quay ra sau phân phó nha hoàn của mình, tiểu nha hoàn mau chóng chạy đi. Nàng nghe tiếng Khuê Thư gọi nàng như mọi ngày, tiếng giày giậm bạch bạch liền ngưng đoạn, nha đầu ấy đang chạy bỗng dừng lại nhíu mày nhìn tên ôn thần Cảnh Tịch đang ngồi ở giữa sảnh.
– Thần thϊếp thỉnh an hoàng thượng, thỉnh an Hiền phi tỷ tỷ.
– Thần thϊếp thỉnh an hoàng thượng, thỉnh an Hiền phi nương nương- Nhiễm Tâm nho nhã đồng thanh cùng thanh âm khàn khàn của Ngải Lệ Tư.
– Thần thϊếp cảm thấy hôm nay không được khỏe, không biết có thể quay về cung nghỉ ngơi không ạ?- Khuê Thư để tay lên trán mình, giả vờ nói, người tinh ý chẳng ai bị nàng lừa cả.
– Nếu ngươi muốn- Cảnh Tịch phất tay áo đuổi con ruồi vo ve bên tai đi.
Khuê Thư như được mùa, nàng nhún người hành lễ rồi chạy như bay ra khỏi Nhất Phương cung, trên đường chạy vô tình chạm phải bức tường to lớn vững chắc liền té ngã xuống đất. Nàng cong môi định mắng thiên mắng địa thì thấy thái hậu đang chau mày nhìn mình. Thì ra là thái hậu, không phải bức tường.
– Thỉnh.. thỉnh an thái hậu- Khuê Thư đứng lên, còn không dám phủi tay mình cho đỡ cát.
Thái hậu vẫn như cũ chau mày, nhéo tai nàng lên lôi vào bên trong Nhất Phương cung. Vừa đi vừa nói: – Ta xem ngươi giáo dưỡng vẫn chưa đủ nhỉ? Tiểu nha đầu hư hỏng này!
– Thái hậu nương nương, tha cho con đi mà. Huhu- Khuê Thư đau đớn cố gắng nương nương cho tai mình không quá đau, thái hậu có tuyệt chiêu nhéo tai sao Cảnh Tịch không biết, từ nhỏ đến lớn bị nhéo tai ngàn lần. Cho nên khi đang ngồi uống trà thấy Khuê Thư bị kéo tai lôi vào liền cười ra tiếng.
– Ái chà chà, ai kia.
Khuê Thư nhướn mi, Ngải Lệ Tư ở bên cạnh Nhiễm Tâm cũng che khăn khe khẽ cười, Nhiễm Tâm không cười nhưng khóe môi giật giật, nàng chỉ nhịn không buông ra tiếng cười lớn thất thố.
– Thái hậu cát tường- Tất cả đồng thanh đứng lên hành lễ, không nhanh không chậm, còn không lỡ nhau một nhịp nào.
Thái hậu cho mọi người ngồi, lôi Khuê Thư đang đứng kia cùng mình ra ghế. Vốn tưởng đích nữ Lã gia phải là người đoan chính hiền thục, ai ngờ, bà bảo rằng:
– Nha đầu này thật là không biết phép tắc. Ai gia nghĩ nên cho học lại quy củ một thời gian.
An Trúc cũng không dám giúp nàng cầu tình, chỉ yên lặng nghe thái hậu nói. Thái hậu quyết định đem Khuê Thư lên Phật An điện cùng Thái hoàng thái hậu tu dưỡng. Cảnh Tịch nghe nhắc đến nãi nãi của mình liền xanh mặt, nữ nhân phong cuồng này mà ở với thái hoàng thái hậu không chừng bị chỉnh đến chết. Khuê Thư cũng biết vậy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo nàng dính dấp, sợ hãi bị đẩy lên núi sống với thái hoàng. Nàng mếu, chuẩn bị bật khóc.
– Mẫu hậu, trẫm nghĩ cứ để nàng ở đây là được rồi. Trẫm cho các ma ma giáo huấn nàng –Cảnh Tịch tuy thích bắt nạt trẻ con, nhưng Khuê Thư bị bắt nạt vậy cũng đủ rồi, nàng từng sống với nãi nãi, nàng biết điều đó kinh dị thế nào.
Ở Phật An điện không được ăn thịt không nói, sáng dậy đi tụng kinh, trưa ăn rau, xong ngủ một tí chiều dậy lại tụng kinh. Chiều tối một chút được rảnh mở cửa phòng ra nhìn xuống chỉ toàn cây là cây, chẳng có một bóng người, chưa kể còn có ma. Cảnh Tịch rùng mình nhớ lại mỗi năm một tuần nàng lên thăm nãi nãi, sợ hãi thật sự.
Khuê Thư thấy nàng ấy cầu tình giùm mình liền cảm kích không thôi, đôi mắt long lanh đến độ sắp chảy nước mắt xuống.
– Vậy sao? Hoàng thượng nói vậy thì liền vậy – Thái hậu buông tai Khuê Thư ra, nàng ấy liền cảm tạ thái hậu rồi sang chỗ An Trúc đứng, sợ sệt chẳng dám nhìn bà.
Buổi sáng thái hậu ngoại lệ ở lại dùng cơm với các phi tử của nhi tử mình, quan sát hết một lượt bốn người, An Trúc, an nhiên, thẳng thắn, tính tình có thể tin tưởng được, lại là người một nhà. Nàng ấy với Nhiễm Tâm đối với bà như là lòng bàn tay với lưng bàn tay, là người nhà cả. Nhiễm Tâm thì tính tình bình bình thản thản, người như vô nhiễm bụi trần. Ngải Lệ Tư thì trông có vẻ gợi cảm, không đúng luân thường đạo lý, nhưng khi nói chuyện liền cười rất duyên, dù sao con nàng cũng chẳng đúng luân thường đạo lý, chấp làm gì. Nha đầu Khuê Thư ngoan ngoãn dùng cơm, chắc nàng phải cử thêm một vài ma ma có học thức dạy bảo lại.
– Ngải Lệ Tư, mẫu hậu thấy con liền vừa mắt.
Bà nói, vốn dĩ Cảnh Tịch đã đi nhờ bà giúp mình một chuyện, đó là giúp nàng thăng Ngải Lệ Tư ra khỏi chức danh nha hoàn thông phòng. Do vừa mới phong thái nữ của phụ thân lên làm bảo lâm, bây giờ lại phong sẽ gặp phải đối phó với các đại thần trong triều, nhưng mà nếu thái hậu phong liền khác. Cảnh Tịch tránh nặng tìm nhẹ.
– Thần thϊếp tạ ơn thái hậu –Ngải Lệ Tư nói, mỉm cười với bà.
An Trúc nhìn Cảnh Tịch, thừa biết chuyện này là do Cảnh Tịch bày trò. Nhưng nàng nghĩ dù sao Ngải Lệ Tư chịu ân sủng mà là nha hoàn thông phòng thì thật uất ức cho nàng ấy, cho nên cũng chẳng trách móc gì Cảnh Tịch. Nhiễm Tâm cũng vậy, dù sao cũng chỉ là danh xưng, dù cho Ngải Lệ Tư có làm nha hoàn thông phòng Cảnh Tịch vẫn cho phép nàng ấy đi thỉnh an, đi dùng cơm với nàng ấy, có gì sai biệt?
– Bổn cung thăng con lên làm Tư Mỹ Nhân, con thấy thế nào? Nhiễm Tâm cũng vậy, con lên thành Nhiễm Mỹ Nhân. Bổn cung xét thấy hai con tư chất thông minh, thế nào chịu uất ức được?
– Hai nàng tạ ơn thái hậu đi- Cảnh Tịch nói, Ngải Lệ Tư và Nhiễm Tâm mau mắn hành đại lễ cám ơn thái hậu.
Trong lòng Nhiễm Tâm không nghĩ cả nàng cũng được thăng chức, chỉ nghĩ là Ngải Lệ Tư thôi, cho nên nàng rất bất ngờ. An Trúc mỉm cười nhìn Cảnh Tịch. Cảnh Tịch nhéo vào tay nàng, khẩu hình miệng nói, "Nàng có muốn thăng chức luôn không?".
Trước Hiền phi là ai? Là hoàng hậu, ý nàng ấy là nàng có muốn làm hậu của trẫm không. An Trúc không nói gì chỉ ngó lơ đi. Nàng chẳng đủ khả năng để làm hậu, làm hậu liền quy quy củ củ mà sống, nàng không thích, nhưng nàng cũng không muốn ai khác ngồi lên ngai vị đó. Tính tình nữ nhân chung quy là ích kỉ.
Nhiễm Tâm sau bữa ăn liền được phong là Mỹ nhân, nàng không vui không buồn vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt nhìn Cảnh Tịch, Cảnh Tịch nhìn nàng, biết rằng nàng ấy gọi nàng sang chỗ nàng ấy tối nay. Quá quen thuộc với thân thể nhau rồi, Cảnh Tịch làm sao không rõ? Tối nay liền lật bài tử của nàng!
Lúc ra về, nha đầu Ngưng Nguyệt của Ngải Lệ Tư đứng sau lưng chủ tử của mình, vui vẻ nói: – Từ này bữa ăn sẽ là mười hai món, thật vui vẻ! Chúc mừng nương nương.
– Ngươi lúc nào cũng nghĩ đến ăn!- Ngải Lệ Tư mắng, nhưng khóe miệng ẩn ẩn cười, cuối cùng cũng có chút địa vị, đường đường chính chính ở bên Cảnh Tịch nàng ấy.
Buổi sáng hôm nay thật tốt.