– Chúng ta phải tự thân trồng lương thực.
Tiếng Cảnh Tịch vang lên trong nội điện, chúng thần như cũ đứng đó đợi nghe ý kiến từ hoàng thượng. Vấn đề trồng lương thực vốn là vấn đề muôn thuở của Cảnh quốc, vị quân vương ngồi trên ngai vàng cao cao tại thượng cư nhiên là nữ nhân lại nói về vấn đề này, chẳng biết nàng giải quyết sao, cũng chẳng biết nàng định thế nào.
Hoàng thượng của họ là nữ nhân có mái tóc dài mượt tới eo, khi nào vui nàng sẽ thắt hai bím tóc rồi cột đuôi ngựa tất cả lên, hoặc nàng sẽ vấn tóc mây, trâm rũ. Khi nào nàng buồn nàng chỉ tùy tiện cột gọn hết lên, mắt xếch nhưng lại to tròn, mũi cao thanh tú, môi nàng lúc nào cũng đỏ hồng. Có một số quan văn ngày đêm tưởng nhớ nàng, nhưng mộng phải tự dẹp khi thấy nàng tự tay ban tử quan tham.
Chẳng có nam nhân nào cao hơn nàng ngoại trừ thái thượng hoàng, chẳng nam nhân nào có thể chạm vào gót chân như sen như ngọc của nàng. Khi nàng cười, ở khóe miệng ẩn ẩn một đồng tiền xinh xắn, nếu mà chỉ là nữ nhân chắc hẳn sẽ là tài nữ mỹ mạo hơn người. Nhưng nàng làm hoàng, số phận định nàng sẽ không thể có nam nhân tuyệt đối yêu nàng một lòng một dạ.
– Trẫm muốn xem xem ai là quan lo nông vụ.
Khi nàng nghiêm túc, nàng sẽ chẳng cười. Nhất loạt quan nhân đều rùng mình sợ hãi, mồ hôi ướt đẫm lưng.
– Dạ bẩm hoàng thượng, là hạ thần, Nghiêm Các.
– Vụ trồng khoai mì của khanh tốt chứ?- Cảnh Tịch diễm mâu khẽ nhíu lại, Nhược Vân vẫn như cũ hầu hạ sau lưng Cảnh Tịch, chốc chốc lại nhìn Cảnh Tịch một lúc. Thấy nàng ấy ưu tư như thế liền than thầm không ổn.
– Dạ bẩm hoàng thượng, mỗi năm đều thu được rất nhiều khoai mì.
Nghiêm Các cung kính nói, vốn đây là chuyện ông rất tự hào, hằng năm ông đều lấy đất sản xuất được rất nhiều khoai mì cho dân chúng Cảnh quốc. Có bao nhiêu đất liền trồng bấy nhiêu đất khoai mì. Có năm được vụ mùa còn được Cảnh Minh thái thượng hoàng khen.
– Ngay cả quan lo về nông vụ còn không có kiến thức trồng cây. Hôm qua trẫm đã đi ngang qua các vùng đất khanh trồng tất cả đều xói mòn. Nếu muốn trồng khoai mì phải trồng xen canh, hoặc là cải tạo đất cho tốt mới trồng được thứ khác. Khanh xem, ngay cả rau còn không trồng tiếp được sau vụ mùa của khanh!
Nghiêm Các vốn tưởng mình tài giỏi, thấy sắc mặt hoàng thượng cực kì kém liền quỳ xuống dập đầu, liên tục nói rằng: – Thần không biết, thưa hoàng thượng –Dù sao đi nữa, mạng sống vẫn là quan trọng nhất, tạ lỗi trước sửa lỗi sau được thì tạ lỗi.
– Vốn đất ven Hoàng Hà rất tốt khanh phá hết phân nửa, tội thật đáng chết.
– Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng. Thần sẽ sửa sai, thần.. thần..
Cảnh Tịch phất cánh tay áo, bảo: – Trẫm cho khanh cơ hội chuộc lỗi, sau này trồng khoai mì chỉ trồng miệt xa Hoàng Hà, cải tạo cho tốt. Còn đất ven Hoàng Hà để cho trẫm giao người khác làm.
– Tạ ơn hoàng thượng, thần ngay lập tức tuân theo.
Nghiêm Các sợ hoàng thượng nổi điên lên sai người xử mình, cũng may không bị sao, âm thầm thở dài một hơi đem nỗi sợ tống một ít ra ngoài.
Xong việc, quan nhân lục tục ra ngoài, hoàng thượng đi theo lối riêng sau ngai vàng đi về điện Bàng Thế, vừa đi vừa suy nghĩ một chút về tình hình lương thực hiện tại. Nam quốc cho nàng sáu năm lương thực, còn sau đó thì sao? Chẳng lẽ lại phải mang ngân lượng qua mua tiếp về lương thực cho dân? Lệ thuộc hẳn vào một nước là không tốt, Cảnh Tịch không hoan nghênh cách này cho lắm.
Muốn độc lập tự cường, nàng buộc phải cải tạo đất. Khi là Cổ Tịch ở thời hiện đại, Cổ Tịch thấy viết về Cảnh Tịch cũng chỉ là những gạch đầu dòng thô kệch, giờ muốn nhớ lại để vận dụng cũng không xong. Làm sao nàng làm theo được gì khi trong sách chỉ ghi "Tịch vương cho cải tạo lại ruộng đất, năm Cảnh Khang thứ bốn mươi thoát khỏi cảnh nô ɭệ lương thực".
– Hoàng đế lão công!!
Cảnh Tịch đang đi bộ nghe gọi liền quay đầu lại nhìn, thì ra là Lã Khuê Thư đang gọi nàng. Bên cạnh nàng ấy là Hiền phi, thấy hoàng thượng liền hành lễ. Cảnh Tịch đứng yên đợi hai nàng đi đến bắt kịp nàng, đến khi thấy một cao một thấp đến chỗ nàng mới nói:
– Hai nàng đi đâu qua lối này?
– Thϊếp định dẫn Khuê Thư ra khỏi hoàng cung, mua một chút đồ ở ngoài thành- An Trúc cũng không giấu diếm gì.
Cảnh Tịch chau mày, vốn dĩ Hiền phi ra khỏi cổng cùng với Lã tài nhân nên phải có người theo bảo vệ. Vậy mà chỉ có hai nha hoàn đi dưới sau hai nàng, chẳng có vẻ gì là an toàn cả. Nàng nói: – Nếu đã đi, để ta cùng hai nàng đi. Sau này đi phải thông qua trẫm, cho hộ vệ theo mới được ra khỏi thành. Muốn mua gì nhờ hạ nhân mua là được.
– Hoàng đế lão công, nàng nói nhiều quá. Ta muốn ăn hồ lô đường, muốn ăn kim ngọc mãn đường của Duyệt Lai, nên ta mới kéo Trúc tỷ tỷ đi cùng ta…
– Này Khuê Thư!- An Trúc nghe Khuê Thư kêu mình một tiếng Trúc tỷ tỷ liền hoảng, nàng sợ hoàng thượng trách phạt nàng ấy không quy củ.
– Muốn thì nói ta, ít nhất phải có người bảo vệ hai người. Có chuyện gì ngươi bảo vệ Trúc tỷ tỷ được không? Nha đầu!-Hoàng thượng vừa nói vừa cốc lên đầu Khuê Thư một cái, Khuê Thư liền sừng sổ lên, nàng bám vào chân hoàng thượng cắn lấy bắp đùi non mềm.
An Trúc sợ đến đổ mồ hôi tay, nàng lật đật kéo hai người ra, còn liên tục quát lớn: – Khuê Thư, Khuê Thư, như vậy là phạm thượng! Dừng lại mau!
– Ưʍ..ưʍ..- Khuê Thư vẫn cắn chân Cảnh Tịch, Cảnh Tịch mới đầu thấy đau liền la oai oái, sau liền vận nội công biến nơi Khuê Thư cắn trở nên cứng hơn, gồng hết sức căng cơ chống đỡ. Khuê Thư cắn không được liền buông ra, miệng còn dính chỉ vàng trên áo bào của Cảnh Tịch.
Vốn định dẫn hai nàng đi ra ngoại thành chơi, rốt cuộc biến thành cuộc ẩu đả đáng xấu hổ. Ai đời phu nhân lại đi đánh trượng phu của mình, thật không ra thể thống gì. Cảnh Tịch hừ một tiếng, An Trúc liền nghiêm mặt bảo: – Khuê Thư, mau tạ lỗi với hoàng thượng!
– Nhưng nàng ta cốc đầu muội trước!- Khuê Thư vùng vằng, nàng không phục nắm lấy tay An Trúc cầu tình. Tỷ tỷ trước giờ vẫn thương nàng nhất, đúng không?
– Nếu muội không tạ lỗi với hoàng thượng, tỷ liền bỏ mặc muội – An Trúc không khoan nhượng nói.
Chân tuy đau nhưng không có gì đáng ngại, Cảnh Tịch chỉ muốn nha đầu kia cúi đầu nhận lỗi. Thấy An Trúc định bỏ mặc Khuê Thư thật thoải mái trong lòng, nha đầu kia đúng là thất thố, mới nói đến bỏ mặc đã khóc đến điên đầu người nghe. Nàng ấy mới chín tuổi, tuổi này ở thời hiện đại còn chưa học xong tiểu học, chắc chỉ mang cặp hồng đi lon ton học chữ. Vậy mà nha đầu này thật tinh quái!
– Mau tạ lỗi, bằng không ta sẽ xử lí nghiêm! Nha đầu nhà ngươi dám hành thích hoàng thượng- Cảnh Tịch giả vờ nhướn mi nói.
An Trúc liền quỳ xuống, theo lễ dập đầu với hoàng thượng, nói rằng: – Khuê Thư còn nhỏ không biết phải trái, hoàng thượng thỉnh thứ lỗi cho nàng. Thϊếp sẽ dạy nàng ấy lại.
– Ta có yêu cầu nàng quỳ sao?- Cảnh Tịch từ giỡn chơi biến thành tức giận, nàng kéo tay An Trúc nhưng nàng ấy không chịu đứng dậy, một người cứng đầu dạy một người ngang bướng, dạy như thế nào? Khuê Thư thấy tỷ tỷ giúp mình quỳ liền ngậm môi lại, nàng cũng quỳ, miễn cưỡng nói: – Thần thϊếp biết lỗi rồi, mong hoàng thượng thứ tội.
– Ừ
Hoàng thượng đi về, một chân đau nên cứ đi bấp bênh. An Trúc cũng không bỏ mặc Khuê Thư đi theo hoàng thượng được, vì Khuê Thư đang rất giận Cảnh Tịch, không muốn đi cùng đường với nàng ấy nữa. Rốt cuộc hai bên chia ra làm hai đường đi, Cảnh Tịch ôm chiếc chân đau thương đi về Khải Tường cung của Nhiễm Tâm, mách lẻo nàng.
Nhiễm Tâm thấy nàng đau đớn đi vào liền lo lắng không thôi, đỡ lấy nàng từ cửa dìu vào trong. Người học võ như Cảnh Tịch làm sao đau đến độ ấy, chỉ là nàng giả vờ xem mỹ nhân sẽ như thế nào. Nhiễm Tâm lo lắng hỏi: – Hoàng thượng làm sao thế này?
Cảnh Tịch nhắm mắt lại nằm trên giường, bảo rằng: – Trẫm bị dã cẩu cắn, đau chết mất.
– Trong cung có chó hoang sao?- Nhiễm Tâm tháo đai lưng của Cảnh Tịch ra, vén chiếc quần lụa lên xem thì thấy dấu răng thật, nhưng đây là hàm răng của người, không phải do hàm răng chó cắn vào.
Lắc đầu, Cảnh Tịch nhìn chân mình bị cắn rướm máu, bảo rằng: – Nha đầu Khuê Thư cắn trẫm. Để trẫm xem, lớn lên thế nào có được người yêu.
Mà Cảnh Tịch không nhớ rằng nàng ấy là thê tử của mình, chỉ một lòng trù ẻo người xui xẻo sau này lấy phải Khuê Thư. Đường đời còn dài, cũng không phải ngày một ngày hai Cảnh Tịch bị cắn, sau này nghĩ lại bèn thấy mình quả thật là xui xẻo, trúng ngay thê tử thích cắn người.