Dung Vũ Ca chỉ chọn lựa những đoạn thời gian ngọt ngào của nàng cùng Vệ Minh Khê, còn những gian nan khó khăn cùng đau đớn, khổ sở, Dung Vũ Ca đều giấu đi, nhưng dù là vậy, Dung Vũ Ca vẫn thấy mình còn rất nhiều điều muốn nói cho tiểu Vệ Minh Khê. Thời gian còn lại, đối với Dung Vũ Ca mà nói, thật sự quá ít ỏi.
Dung Vũ Ca đang nói, đột nhiên dừng lại.
“Sao lại không nói tiếp? Vệ Minh Khê hỏi.
“Ta chỉ lo bản thân nói đến vui vẻ, cũng mặc kệ nàng thích nghe hay không, ta sợ làm nàng nhàm chán?” Dung Vũ Ca cảm thán nói.
“Không nhàm chán, chỉ cần ngươi nguyện ý nói, ta liền đồng ý nghe.” Vệ Minh Khê hiểu lòng người nói.
“Vệ Minh Khê, nều như nàng vẫn luôn như vậy thì tốt quá, nàng sau này, quá khó tiếp cận.” Dung Vũ Ca cảm thấy Vệ Minh Khê hiện tại so với sau này đáng yêu hơn rất nhiều, thiếu chút thanh lãnh, dễ thân cận hơn nhiều, làm người như thế không vui vẻ.
“Tình cảnh của nàng nhất định cũng rất gian khổ.” Tuy nghe Dung Vũ Ca tựa hồ chỉ nói một chút ít, nhưng là Vệ Minh Khê cũng có thể đoán ra cái kia của mình nhất định cũng là ở trong tình cảnh phi thường gian nan.
Dung Vũ Ca gật đầu, khi đó tuổi còn trẻ, nàng đối với Vệ Minh Khê trước sau đều không đem mình đặt ở vị trí đầu, luôn canh cánh trong lòng, khi trưởng thành về sau, mới hiểu bản thân mình đối với Vệ Minh Khê, cũng là kiếp số. Là chính mình hại Vệ Minh Khê, đến chết đều cả đời gay rứt, nghĩ đến Vệ Minh Khê đến chết đều không thể tiêu tan áy náy đối với Cao Hiên, Dung Vũ Ca liền không nhịn được mà đỏ hốc mắt, nàng biết mình mới chính là người trói buộc cả đời Vệ Minh Khê.
“Vệ Minh Khê.” Dung Vũ Ca đột nhiên gọi tên Vệ Minh Khê.
“Ừm.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng lên tiếng.
Dung Vũ Ca bỗng muốn nói cho Vệ Minh Khê những khó khăn mà các nàng đã vượt qua, muốn để các nàng không cần phải vất vả như vậy, chính là khi lời nói tới bên miệng, Dung Vũ Ca lại thay đổi chủ ý, các nàng về sau như thế nào, vẫn là nên để tùy duyên đi.
“Ta đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, rất muốn ngủ một giấc.” Dung Vũ Ca cảm giác chỉ cần nàng nằm xuống, liền cảm thấy mí mắt mình thật nặng, nhưng là nàng không dám nhắm mắt lại.
“Nếu mệt mỏi liền đi ngủ đi.” Vệ Minh Khê nhẹ giọng nói.
“Ta sợ sau khi nhắm mắt lại, liền sẽ không gặp được ngươi.” Dung Vũ Ca nhẹ giọng nói, nàng luyến tiếc tiểu Vệ Minh Khê. Nàng chính là bộ dáng của Vệ Minh Khê khi còn nhỏ, Dung Vũ Ca cở nào hy vọng bản thân có thể bồi bên cạnh tiểu Vệ Minh Khê ngoan ngoan hiểu chuyện cùng nhau trưởng thành, nhìn thấy được bộ dáng trưởng thành của Vệ Minh Khê, nhất định là một chuyện cực kỳ hạnh phúc.
“Thấy được ta hay không, không quan hệ, ngươi liền có thể nhìn thấy một cái Vệ Minh Khê khác.” Tiểu Vệ Minh Khê trấn an nói.
“Ta nhất định có thể tìm được nàng đúng không?” Dung Vũ Ca lại lần nữa hỏi tiểu Vệ Minh Khê.
“Nhất định sẽ, ngươi ngoan ngoan nhắm mắt lại ngủ một giấc, dưỡng đủ tinh thần, mới có sức tìm nàng.” Tiểu Vệ Minh Khê không biết Dung Vũ Ca có thể tìm được hay không, nhưng là nàng biết Dung Vũ Ca muốn mình cổ vũ một chút để có thể làm cho nàng càng thêm kiên định.
“Ừ, ta sẽ tìm được.” Dung Vũ Ca mỉm cười nói.
Vệ Minh Khê gật đầu.
“Ta đi ngủ một lát nha?” Dung Vũ Ca giống như trưng cầu ý tiểu Vệ Minh Khê nhẹ giọng nói.
“Ừ, ngủ đi.” Tiều Vệ Minh Khê thập phần nhẫn nại nhẹ giọng nói.
“Ta đi ngủ đây.” Dung Vũ Ca nhắm mắt lại nói một lần nữa
. “Ừ, ngủ đi.” Tiều Vệ Minh Khê nhẹ nhàng trả lời.
“Ta thật sự ngủ đây.” Dung Vũ Ca nhắm mắt lại giống như không yên tâm nói lại lần nữa. Câu ta đi ngủ này, tựa như một lời từ biệt, như vậy lưu luyến không muốn rời.
“Ngủ đi.” Tiểu Vệ Minh Khê vẫn như cũ nhẹ giọng đáp.
Dung Vũ Ca rốt cuộc không nói chuyện nữa, Vệ Minh Khê dừng trên mặt Dung Vũ Ca, nhìn đến đôi mắt đã nhắm kia, ở khóe mắt có một ít ướŧ áŧ, nàng tựa hồ cảm nhận được cổ mãnh liệt quyết không buông tay của Dung Vũ Ca, làm trong lòng Vệ Minh Khê hơi hơi xúc động.
Sau khi Dung Vũ Ca ngủ, đem thân thể trả lại cho Vũ Dương, linh hồn của nàng một lần nữa thoát ra khỏi thân thể Vũ Dương. Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê canh giữ bên cạnh thân thể mẫu thân, nhìn Vệ Minh Khê, trong lòng nàng cảm thấy không thể buông xuống, Dung Vũ Ca duỗi tay nhẹ nhàng chạm đến gương mặt tiểu Vệ Minh Khê, ngón tay không thể chạm đến độ ấm trên da thịt. Vệ Minh Khê giống như cảm ứng được cái gì, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Dung Vũ Ca đang đứng, tuy rằng nàng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng là trong lòng sinh ra cảm giác bi thương khó tả.
Dung Vũ Ca cảm thấy Vệ Minh Khê đang nhìn mình, nàng đối với Vệ Minh Khê mở miệng cười một cái, nụ cười khuynh quốc khuynh thành kia, đẹp đến kinh tâm động phách. Nàng muốn cho tiểu Vệ Minh Khê nhớ kỹ mình, nhớ rõ dung mạo chính mình, chỉ là Vệ Minh Khê cái gì cũng đều nhìn không thấy.
Sau khi Dung Vũ Ca hướng Vệ Minh Khê cười xong, nhẹ nhàng sờ một chút lên gương mặt Vệ Minh Khê, mới không nỡ xoay người rời đi.
Từ tẩm cung Vũ Dương công chúa đi ra, liền nhìn thấy vị cao tăng đã chờ ở bên ngoài lâu kia.
Dung Vũ Ca dừng bước chân, nhìn về phương hướng nơi Vệ Minh Khê, dừng hồi lâu, mới theo lão cao tăng rời đi.
Sau khi Dung Vũ Ca rời đi, Vệ Minh Khê liền có loại cảm giác, tựa hồ Dung Vũ Ca đã không còn nữa, nàng theo trực giác bản thân, buông xuống thân thể Vũ Dương, đứng lên, đi ra đại điện.
Ở ngoài đại điện, Vệ Minh Khê nhìn thấy bóng dáng đi xa của Tuệ Hành, tuy nàng chỉ nhìn thấy bóng dáng của Tuệ Hành, nhưng là nàng lại cảm thấy giống như nhìn thấy được bóng dáng của Dung Vũ Ca. Thật lâu lúc sau, cổ cảm giác buồn bã mất mát kia cũng không thể tiêu tan.
Khi phía chân trời bắt đầu sáng, Vũ Dương tỉnh lại, đối với sự tình hai ngày này Vũ Dương tựa hồ không hề biết.
“Ngươi vì sao lại ở chỗ này?” Vũ Dương khó hiểu vì sao Vệ Minh Khê đột nhiên xuất hiện ở trong tẩm cung của mình.
Vệ Minh Khê nhìn vềphía Vũ Dương, sự thanh lãnh cùng khó hiểu trong mắt Vũ Dương, không còn nóng bỏng,chỉ là thay đổi một ánh mắt, lại đã có thể thay đổi thành một người khác, đây mớichân chính là Vũ Dương công chúa.