Đồ Thập Mị để Đồ đại nương, Đồ Cửu Mị và Lý Trì Nguyệt cùng ngồi trong phượng giá của mình. Phượng giá hết sức hoa lệ quý giá và thoải mái, nhưng Đồ đại nương lại đứng ngồi không yên, bà nhìn thị vệ và cung nữ đứng đầy bên ngoài thì càng thêm hiểu rõ, Đồ Thập Mị đã không còn đơn thuần chỉ là nữ nhi của bà nữa. Đồ Thập Mị không mở miệng nói chuyện, Đồ đại nương cũng không lên tiếng trước. Vì thế, bên trong phượng giá thập phần yên tĩnh.
“Thập Mị, ta rất nhớ ngươi.” Bên trong phượng giá không có người ngoài, lúc này Đồ Cửu Mị mới dám làm càn ngồi sát vào muội muội, nói lên tình cảm thương nhớ của mình, cũng để quan sát muội muội thuận tiện hơn. Cửu Mị cảm thấy bộ dáng Thập Mị không nói lời nào thực sự quá lạnh lùng, hình như còn mang dáng vẻ uy nghiêm, gần giống với cảm giác lần đầu tiên mình nhìn thấy phu nhân, cao cao tại thượng, không thể chạm đến, thậm chí còn có loại cảm giác mình không thể theo kịp nàng. Ấy vậy mà Đồ Cửu Mị vẫn không bị dọa sợ, nàng cảm thấy tất cả những thứ này chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, Thập Mị vẫn là Thập Mị của nàng.
“Ta cũng nhớ tỷ tỷ.” Đồ Thập Mị nhỏ giọng nói với Cửu Mị. Nàng biết Cửu Mị nhớ nàng, tuy nàng và tỷ tỷ song sinh chưa đạt tới độ tâm ý tương thông, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, tình cảm của hai người vẫn thân thiết hơn các tỷ muội bình thường rất nhiều, dù có qua bao lâu đi chăng nữa cũng không thể làm phai nhạt tình cảm giữa hai người.
“Mẫu thân cũng rất nhớ muội.” Đồ Cửu Mị không hổ là nữ nhi tri kỷ nhất của Đồ đại nương, lập tức thay mẹ mình lên tiếng.
Đồ Thập Mị cười nhạt, không tiếp lời, chỉ nhìn về phía Đồ đại nương. Nàng cũng tin nương nhớ nàng, nhưng cùng lắm chỉ là nghĩ không biết nàng ở đâu mà thôi. Mẫu thân nàng có đến tám người con, cháu chắt nhiều vô số, trái tim cũng phải chia ra làm nhiều ngăn. Nếu nói Cửu Mị là người bà dành nhiều tình cảm nhất, vậy thì tình cảm mà mẫu thân dành cho nàng, chỉ có ít và ít hơn nữa.
Đồ đại nương thấy Thập Mị nhìn bà, trước đây mắt nhìn của Thập Mị đã vô cùng thấu đáo, giống như có thể nhìn thấu kẻ đứng trước mặt nàng, mà giờ khắc này ánh mắt của nàng càng thêm sắc bén, thậm chí khiến người ta không dám đối diện với nàng. Đúng là ngay từ nhỏ, bà đã không có cách nào thân thiết với nàng như Cửu Mị. Giờ khắc này bà mới biết, trong lòng bà có chút e ngại Thập Mị. Bà là mẫu thân của nàng, xưa nay lại hung dữ, cũng chưa bao giờ thừa nhận bà sợ chính nữ nhi của mình.
“Tất nhiên con cũng nhớ mẫu thân.” Đồ Thập Mị thu hồi tầm mắt khỏi người Đồ đại nương, tựa tiếu phi tiếu nói. Trên thực tế, số lần nàng nhớ đến mẹ mình cũng không nhiều lắm. Nếu có, nhớ nhất chính là những lần mẹ bạo lực, không ngừng đả kích mình, và những lúc vô tình đối xử bất công. Nếu tâm trí nàng không kiên định một chút đã không có ngày hôm nay, mà người hủy hoại nàng lại chính là mẹ của nàng. Vì lẽ đó, chẳng bằng không nhớ tới những hồi ức như vậy thì hơn. Bất quá bây giờ Đồ Thập Mị còn muốn biểu hiện ra bên ngoài thật tốt, vì vậy nàng cố tỏ ra tự nhiên, để mẹ nàng hài lòng, Cửu Mị hài lòng, cũng tránh cho người ngoài chê cười. Không sai, người ngoài ở nơi này chính là Lý Trì Nguyệt.
Lý Trì Nguyệt biết rõ ở nơi này không tới phiên nàng nói chuyện. Tuy rằng thân thể Đồ Cửu Mị dán sát vào người Đồ Thập Mị, dáng vẻ vô cùng thân mật khiến lòng nàng có vài phần khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra biểu cảm gì, một bộ dáng nhàn nhã kính cẩn nghe theo.
* * *
Thời điểm Đồ Thập Mị đưa Đồ đại nương vào tẩm cung của mình, Lý Lăng Nguyệt lập tức đặt quyển sách đang cầm trên tay xuống. Nàng cũng có chút hiếu kỳ người có thể sinh ra Đồ Thập Mị sẽ như thế nào.
Lý Trì Nguyệt vừa mới bước vào điện, mũi đã đi trước nhận ra sự tồn tại của Lý Lăng Nguyệt. Nàng kinh ngạc, Tam công chúa lại ở trong điện của Đồ Thập Mị. Nếu hỏi trong thiên hạ này, ai là kẻ ghét Đồ Thập Mị nhất, nếu không phải là Lý Lăng Nguyệt thì còn ai khác. Sau khi Đồ Thập Mị soán quyền, Lý Lăng Nguyệt là huyết thống chính thống nhất, là Hoàng tộc có tư tưởng truyền thống nhất, lẽ ra phải lấy trừng phạt nghịch đảng làm nhiệm vụ của mình mới phải, sao lại ở trong điện của Đồ Thập Mị đây? Lý Trì Nguyệt chưa bao giờ hoài nghi khứu giác của mình, vì lẽ đó cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ đi vào. Người nàng không muốn nhìn thấy trong cung nhất không phải Đồ Thập Mị mà là Lý Lăng Nguyệt. Lý Lăng Nguyệt tựa như tấm gương trong sáng thanh khiết, sẽ phản chiếu vào con người mình, mình sẽ hổ thẹn với nàng.
Sau khi vào điện, quả nhiên Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Lý Lăng Nguyệt đang ngồi ở vị trí chủ tọa, ngạc nhiên đến không thể ngạc nhiên hơn. Đồ Thập Mị có thể cho phép Lý Lăng Nguyệt ngồi bên cạnh sao, các nàng thế nhưng lại có thể hòa bình ở chung với nhau. Sự kinh ngạc cao tới tận trời này đánh tan cả tâm lý xấu hổ không có mặt mũi nhìn Lý Lăng Nguyệt.
Đồ Cửu Mị nhìn thấy Lý Lăng Nguyệt cũng có chút kinh ngạc. Tuy nàng chỉ gặp có một lần, nhưng có thể nhận ra Lý Lăng Nguyệt, mỹ nhân như Lý Lăng Nguyệt sẽ làm người ta nhớ mãi không quên. Vì thế Cửu Mị cũng nhớ rõ Lý Lăng Nguyệt, nàng nhớ tới ánh mắt lúc trước Tam công chúa nhìn Thập Mị có bao nhiêu ghét bỏ, ghét bỏ đến nỗi giống như nhìn sâu bọ khiến người ta căm ghét. Bây giờ thấy nàng ấy và Thập Mị ngồi cạnh nhau, trong ánh mắt của Tam công chúa làm sao còn có một tia ghét bỏ nào. Nhưng cái này không phải điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là Đồ Cửu Mị phát hiện ra Thập Mị đối xử với Tam công chúa hoàn toàn khác biệt cách đối xử với những người khác, ánh mắt Thập Mị nhìn Tam công chúa tràn ngập ấm áp, tuy người bình thường không nhìn ra được, nhưng Cửu Mị là song sinh tỷ tỷ với Thập Mị có thể cảm nhận được. Trong nháy mắt, tâm tình Cửu Mị có chút vi diệu.
Đồ đại nương nhìn Lý Lăng Nguyệt, cảm giác nàng và nữ tế Lý Trì Nguyệt của mình hơi giống nhau, không phải dung mạo tương tự, mà là khí chất, dung mạo bậc này làm sao có thể xuất hiện ở gia đình bình thường. Đồ đại nương luống cuống nhìn Lý Lăng Nguyệt, cũng không biết nên ứng đối ra sao.
Lý Lăng Nguyệt nhìn Đồ đại nương, người đã bảy mươi tuổi lại rất có sức sống. Tuy rằng đã già, nhưng vẫn có thể nhìn ra được lúc còn trẻ cũng rất xinh đẹp, sự khôn khéo và già dặn cũng thể hiện trên mặt. Mặc dù thời khắc này xem ra vô cùng luống cuống, nhưng chắc chỉ là do lạ mặt. Thì ra người sinh ra Đồ Thập Mị trông như thế.
“Công chúa điện hạ…” Lý Trì Nguyệt hành lễ với Lý Lăng Nguyệt. Lý Lăng Nguyệt không biểu cảm, chỉ gật đầu. Giờ khắc này, Lý Trì Nguyệt đoán không ra Lý Lăng Nguyệt nghĩ gì.
Kỳ thực Đồ Cửu Mị không biết mình có nên hành lễ không, dù sao muội muội nàng cũng là Hoàng hậu, nhưng là thấy phu nhân của nàng hành lễ, nàng cũng theo phu nhân làm một chút lễ nghi cơ bản.
Lần trước chán ghét Đồ Thập Mị nên bất kể người nào có dung mạo tương tự cũng ghét theo. Vì vậy, lúc này Lý Lăng Nguyệt mới chân chính chú ý tới Đồ Cửu Mị. Nàng nhìn thấy bóng dáng của Vĩnh Dương trên người Cửu Mị. Đôi mắt Đồ Cửu Mị quá thuần khiết, tuy rằng dung mạo tương tự Thập Mị, nhưng không nhìn ra được chỗ nào giống nhau. Lý Lăng Nguyệt nhìn Đồ Cửu Mị một chút, lại nhìn Lý Trì Nguyệt một chút, bởi vì nàng nhớ Đồ Thập Mị từng nói, các nàng cũng là quan hệ kia. Quả nhiên từ ánh mắt Lý Trì Nguyệt nhìn Đồ Cửu Mị, có thể cảm nhận được sự thân mật trong đó. Thì ra Trì Nguyệt cũng thích nữ nhân, đây đại khái là chuyện Lý Lăng Nguyệt không thể ngờ tới. Thế nhưng vừa nghĩ tới mình và Đồ Thập Mị cũng có làm chuyện nữ nữ, không hiểu sao trong lòng dâng lên một loại cảm xúc kỳ quái.
“Thái hậu và lão phu nhân đã lâu không gặp rồi, chắc là có rất nhiều chuyện muốn nói. Bổn cung và Trì Nguyệt sẽ không phiền mọi người tâm sự.” Lý Lăng Nguyệt cảm thấy mình là người ngoài, không nên làm phiền mẹ con tỷ muội người ta ôn chuyện.
Lý Trì Nguyệt nghe vậy, sửng sốt nhìn Lý Lăng Nguyệt. Nàng còn cho rằng đại khái cả đời này Lý Lăng Nguyệt sẽ không bao giờ muốn gặp lại nàng, huống chi là cùng nàng một chỗ. Vừa nghĩ tới chút nữa sẽ ở riêng với Lý Lăng Nguyệt, trong lòng có chút không thoải mái, nàng cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với Lý Lăng Nguyệt.
Đồ Thập Mị nhìn Lý Lăng Nguyệt và Lý Trì Nguyệt một chút, sau đó khẽ gật đầu, biểu hiện đồng ý. Nàng nghĩ Lăng Nguyệt nên tha thứ cho Trì Nguyệt, chí ít Lý Trì Nguyệt vẫn tốt hơn Lý Minh Nguyệt nhiều, ít nhất thì trong lòng Lý Lăng Nguyệt chính là như vậy.