Một tấm màn chắn vô hình, rõ ràng trong lòng cả hai đều hiểu rõ, nhưng không bao giờ dám đâm thủng. Bởi vì Lý Lăng Nguyệt không có ý định chấp nhận tấm lòng của Đồ Thập Mị, chọc thủng tấm màn chắn cuối cùng đối với hai người mà nói đều không có ích lợi gì.
Thế nhưng thực chất hai người ở chung cũng đã phát sinh biến hóa, chí ít Đồ Thập Mị không để Lý Lăng Nguyệt uống nhuyễn cân tán nữa.
“Ngươi không hạ nhuyễn cân tán, không sợ ta thừa lúc ngươi không đề phòng lấy mạng ngươi sao?” Lý Lăng Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Ngươi sẽ không. Ít nhất thì trước khi Cảnh Thái lớn lên, ngươi sẽ không làm thế. Hiện tại gần như ngươi đã giải trừ thành kiến với ta, rõ ràng ta là người có thể tạm thời cai quản giang sơn Lý thị tốt nhất.” Đồ Thập Mị nhìn vào mắt Lý Lăng Nguyệt nói.
“Không hẳn là thế, để ngươi nắm quyền càng lâu, căn cơ càng ổn, ngày sau càng khó làm ngươi dao động.” Lý Lăng Nguyệt nhìn lại Đồ Thập Mị. Đồ Thập Mị vẫn mãi là tai họa lớn của giang sơn Lý thị.
“Lẽ nào ngươi còn có phương pháp tốt hơn sao?” Đồ Thập Mị nhướng mày hỏi ngược lại.
Lý Lăng Nguyệt không trả lời được, Đồ Thập Mị không nắm quyền nữa cũng không phải thượng sách, quả thật không có biện pháp nào tốt hơn.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ thôi.” Đồ Thập Mị ôm Lý Lăng Nguyệt từ phía sau. Lần đầu tiên nàng để mặc Đồ Thập Mị ôm mình, nhưng lại cảm thấy không đúng, bây giờ nàng đã khôi phục võ công, không như lúc trước dùng nhuyễn cân tán biến thành nữ tử yếu đuối, vậy tại sao còn do dự không đẩy ra, nếu chọc giận Đồ Thập Mị, có phải nàng ấy sẽ hạ nhuyễn cân tán nữa hay không. Sau khi rối rắm cân nhắc một hồi, nàng vẫn để cho Đồ Thập Mị ôm, thế nhưng nàng thuận theo như vậy, lại sợ Đồ Thập Mị sẽ hiểu sai ý…
Đồ Thập Mị dựa theo mức độ thả lỏng của thân thể Lý Lăng Nguyệt, tựa hồ cảm nhận được nội tâm nàng ấy đang rối rắm. Có điều hiện tại Đồ Thập Mị đang suy nghĩ một vấn đề khác, nếu bây giờ nàng yêu cầu Lý Lăng Nguyệt làm chuyện nữ nữ, Tam công chúa đã khôi phục võ công sẽ đạp mình xuống giường ngay lập tức. Còn nếu nàng ấy đồng ý, nhưng dù sao nàng đã biết tình cảm của mình đối với nàng, lỡ như nàng vì thế mà kiêu ngạo, hình như mình cũng không có biện pháp nào.
Đồ Thập Mị mà còn lo âu việc này, thì làm sao Lý Lăng Nguyệt có thể không lo lắng nên ứng xử ra sao chứ. Đại khái Đồ Thập Mị sẽ không dùng Tuyết Nhiễm ép mình nữa. Thế nhưng nếu Đồ Thập Mị nhẹ nhàng nói ra yêu cầu, thì mình nên cự tuyệt hay đồng ý đây. Theo lý mà nói, mình phải cự tuyệt mới đúng, nhưng bây giờ Đồ Thập Mị có tâm tư như vậy với mình, thì đại khái nàng sẽ không ép buộc mình. Thế nhưng mình không muốn chiếm lấy một chút tình cảm nào của Đồ Thập Mị, không muốn nợ tình cảm nàng ấy. Nếu đồng ý thì cũng kỳ quái vô cùng, dù sao chuyện giường chiếu thân mật sẽ chỉ làm quan hệ giữa nàng và Đồ Thập Mị quỷ dị hơn mà thôi. Nói chung, vấn đề này vô cùng khó xử. Cũng may mấy ngày vừa qua Đồ Thập Mị không có yêu cầu phương diện đó. Nhưng mà, Lý Lăng Nguyệt cũng không cho rằng Đồ Thập Mị vẫn sẽ quan tâm cảm nhận mình như thế.
Đồ Thập Mị đưa ra quyết định, lùi một bước để tiến hai bước, dù sao chinh phục được thân thể nữ nhân không có nghĩa là có thể chinh phục lòng nàng. Chí ít đối với Lý Lăng Nguyệt mà nói, khả năng này không lớn, sở dĩ trước kia muốn làm, chỉ là vì để nàng ấy cảm thấy khuất nhục, còn bây giờ nàng nâng niu trân trọng còn không kịp, há có thể làm nhục nàng ấy. Hơn nữa, tìиɧ ɖu͙© chi hoan không quá quan trọng với nàng, nếu không phải vậy trước kia nàng đã thích Lý Minh Nguyệt chứ không phải là Lý Lăng Nguyệt.
Đồ Thập Mị đặt tay lên vai Lý Lăng Nguyệt, ngón trỏ thon dài của nàng xoa nhẹ chiếc cổ trắng mịn của nàng ấy. Lý Lăng Nguyệt cảm thấy lỗ chân lông hơi dựng đứng lên, tựa hồ không giống cảm giác căm ghét trước kia. Dĩ nhiên, Lý Lăng Nguyệt tuyệt đối không thừa nhận mình thích cảm giác này. Nàng nghiêng cổ, tránh khỏi bàn tay đang đυ.ng chạm của Đồ Thập Mị, thầm nghĩ, quả nhiên linh cảm vừa rồi ứng nghiệm, Đồ Thập Mị sẽ không quan tâm cảm nhận của mình.
“Căng thẳng như vậy làm gì, cũng không phải lần đầu tiên?” Đồ Thập Mị cảm nhận được thân thể Lý Lăng Nguyệt lại căng thẳng, nàng hơi nhếch khóe miệng cười hỏi, động tác tay cũng không dừng lại, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Không thích, cũng không quen.” Lý Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy ngón tay của Đồ Thập Mị thật đáng ghét. Ngón tay từ sau cổ vòng lên trước vuốt ve, tựa hồ còn bắt đầu đi xuống, từ đầu đến cuối nàng cảm thấy Đồ Thập Mị luôn vui vẻ lúc làm những chuyện không đứng đắn này.
Lúc Đồ Thập Mị nghe được Lý Lăng Nguyệt nói không thích liền thu tay lại.
“Được, không thích vậy tạm thời ta sẽ không đυ.ng vào ngươi. Ta sẽ đợi đến một ngày nào đó ngươi cam tâm tình nguyện, thậm chí là yêu thích việc này.” Đồ Thập Mị thì thầm bên tai Lý Lăng Nguyệt.
“Tuyệt đối không thể.” Lý Lăng Nguyệt thấy Đồ Thập Mị thu đôi tay xấu xa lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên Đồ Thập Mị không dùng thái độ bức bách nàng, để nàng có cảm giác được tôn trọng, tuy nhiên, ngoài miệng nàng vẫn quả quyết phủ định.
Đồ Thập Mị không phản đối câu trả lời của Lý Lăng Nguyệt. Nàng cũng đã từng tin rằng nàng không thể thích bất cứ người nào, càng không thể vì người khác hy sinh tính mạng. Con người có thói quen tự cho mình là đúng, nhưng thật ra không có gì là không thể thay đổi.
Sau lần đó, Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt bắt đầu ở chung trong trạng thái hòa hợp, có thể cùng nhau đàm luận quốc sự, việc nhà, chuyện thiên hạ, chuyện gì cũng có thể nói được. Cho dù hai người không nói chuyện, chỉ cần đứng cạnh nhau thôi cũng đã thấy hài hòa vô cùng.
* * *
Rất nhanh, xe ngựa đã đưa đám người Đồ Cửu Mị tới kinh thành.
Đồ Thập Mị tự mình ra nghênh tiếp. Dù sao bên trong xe ngựa chính là mẹ của nàng, xưa nay vương triều đều lấy chữ hiếu làm đầu, Đồ Thập Mị cũng không thể ngoại lệ, ít nhất cũng phải biểu hiện bên ngoài cho tốt.
Đồ đại nương từ xe ngựa nhìn đoạn đường đi tới một thế giới khác, có chút mới mẻ, cũng có chút bất an. Thẳng tới kinh thành, nhìn cung điện nguy nga cao chót vót, nỗi bất an càng thêm rõ rệt. Làm lão phụ ở nông thôn, không có gì so với hoàn cảnh quen thuộc khiến bà an lòng. Bà nhìn thấy tiểu nữ nhi đứng ở cửa cung, tựa hồ đang chờ bà. Nhưng khi nhìn đến y phục của tiểu nữ nhi, xinh đẹp bức người, khí chất phi phàm, bà lại cảm thấy xa lạ, cũng không chắc đây có phải là nữ nhi do bà sinh ra không.
Đồ Cửu Mị nhìn thấy muội muội tự mình ra cửa cung nghênh tiếp thì thập phần vui vẻ, chỉ thiếu không có chạy ào tới.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Đồ Cửu Mị định đỡ Đồ đại nương xuống, Đồ Thập Mị liền ra hiệu để nàng.
“Mẫu thân và tỷ tỷ đi đường vất vả rồi.” Đồ Thập Mị ôn nhu nói.
Đồ đại nương nhìn Thập Mị một chút, lại nhìn Cửu Mị một hồi, rõ ràng dung mạo vẫn tương tự nhau, nhưng lại tuyệt nhiên khác nhau, tuyệt đối sẽ không khiến người ta nhìn nhầm hai người. Tâm tư Đồ đại nương có chút phức tạp.
“Nếu sợ ta vất vả, sao còn muốn ta từ xa phải chạy đến đây gặp ngươi.” Đồ đại nương biết hiện tại bà không nên nói chuyện với Thập Mị có thân phận sớm đã không chỉ đơn giản là tiểu nữ nhi như thế, nhưng là từ sau khi Đồ Thập Mị tung cánh thành phượng hoàng không còn quan tâm tới bà nữa, lời nói cũng có chút oán hận.
“Chỉ là Thập Mị muốn đón mẫu thân vào cung hưởng phúc, trong tay còn rất nhiều chuyện quan trọng phải xử lý, thực sự không có phép phân thân, bây giờ mới có thể tạ lỗi với mẫu thân.” Đồ Thập Mị đã sớm đoán được phản ứng của mẹ nàng, chỉ là trả lời quá mức nghiêm túc, lễ phép nhưng bên trong không có quá nhiều tình cảm.
Đồ đại nương sửng sốt khi nghe Thập Mị trả lời, đã từng là tiểu nữ nhi thích nhất là cãi nhau với bà, nói đến khiến bà nghẹn họng, bây giờ lại trả lời khách khí hiểu chuyện như thế. Tâm tư Đồ đại nương phức tạp cực kỳ, bà cảm nhận được tiểu nữ nhi xa lánh mình. Trong lúc nhất thời, bà cảm thấy đúng là bà không nên tới đây, không nên gặp nhau.
Lý Trì Nguyệt ở một bên nhìn ra rõ rành rành, xem ra hai mẹ con này không thân thiết như Cửu Mị. Bất quá nghĩ đến cách làm người của Đồ Thập Mị, cũng không cảm thấy kỳ quái. Đồ Thập Mị và Đồ Cửu Mị hoàn toàn trái ngược. Cửu Mị chân tình chân ý, Thập Mị lãnh đạm vô tình.
Mặc dù có thời điểm Cửu Mị thực ngu xuẩn, nhưng nàng vẫn cảm giác được muội muội và mẫu thân có gì đó không thích hợp, nhưng lại không hiểu kỳ lạ ở chỗ nào, trong lòng mơ hồ lo lắng.