“Nương nương, Quốc cữu cầu kiến bên ngoài.” Trịnh Lễ nhẹ giọng bẩm báo với Đồ Thập Mị.
“Truyền.” Quốc cữu chính là Đồ Lục Lang, Đồ gia chỉ có Đồ Lục Lang biết chữ, được triệu vào làm quan. Những người trong Đồ gia, chỉ có Đồ phụ được phong Hầu, những ca ca khác vẫn chưa được phong tước vị. Đồ Thập Mị không hề trắng trợn phong vị cho thân thích của mình.
“Có chuyện gì vậy Lục ca?” Đồ Thập Mị vẫn thường gọi Đồ Lục Lang là Lục ca.
“Một tháng nữa là đại thọ lần thứ bảy mươi của mẫu thân, ca muốn hồi hương mừng thọ với người, không biết muội muội có tính toán gì không?” Đồ Lục Lang nói, mấy ngày trước mẫu thân có gửi thư đến, mẫu thân đi một vòng lớn, rốt cuộc ý tứ vẫn là muốn gặp Thập Mị. Đồ Lục Lang biết rõ, không phải mẫu thân muốn gặp Thập Mị thì có thể gặp, còn phải xem Thập Mị có muốn hay không.
“Muội sẽ phái người dâng lễ vật.” Dĩ nhiên Đồ Thập Mị cũng nhớ sinh thần của mẫu thân, chỉ là nàng không muốn quay về, nàng có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian rãnh. Hơn nữa, nàng rời khỏi kinh thành, chỉ sợ thế cục triều đình có biến, tuy rằng hiện tại không thể nổi lên sóng gió gì lớn, nhưng cẩn thận thì tốt hơn. Nàng cũng biết rõ mẫu thân sẽ nghĩ thế nào về mình, đại khái chính là bạch nhãn lang, bạc tình bạc nghĩa, đương nhiên nàng cũng chưa bao giờ phủ nhận.
“Thập Mị…” Hiện tại lúc bình thường Đồ Lục Lang chỉ gọi Đồ Thập Mị là nương nương, nhưng giờ khắc này vì quá sốt ruột mới thốt ra.
“Lục ca còn có chuyện gì sao?” Đồ Thập Mị nhíu mày hỏi.
“Mẫu thân… Mẫu thân muốn gặp muội…” Sau khi Đồ Lục Lang muốn nói lại thôi, cuối cùng một lần nữa thốt lên.
“Bổn cung biết rồi, lui ra đi.” Đồ Thập Mị không trực tiếp trả lời, nhưng nhìn nàng khôi phục lại uy nghiêm của Thái Hậu nương nương thì Đồ Lục Lang đã hiểu, lần này về nhà khó có thể báo kết quả, đại khái sẽ bị mẫu thân nhéo lỗ tai nữa rồi.
“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Con muốn báo đáp thâm ân thì cha mẹ còn đâu nữa. Dù có bận rộn cỡ nào đi chăng nữa thì chí ít cũng phải dành chút thời gian đến thăm mẹ mình.” Lý Lăng Nguyệt ở một bên thờ ơ lên tiếng, nàng không thể lý giải nổi tại sao Đồ Thập Mị không muốn gặp mẹ của mình. Từ trước đến nay, nàng luôn luôn nhớ thương mẫu hậu, vô số lần thầm ước mẫu hậu còn sống trên đời, để nàng có thể tận lực làm tròn chữ hiếu.
“Hẳn là mẫu hậu của ngươi rất thương ngươi, cũng chỉ có mình ngươi là nữ nhi, đại khái Tam công chúa chưa từng trải qua cảm giác bị phân biệt đối xử.” Đồ Thập Mị nhàn nhạt nói, nàng không quá oán hận mẫu thân, nhưng cũng không quá thương yêu. Nàng cũng tự biết mình bạc tình bạc nghĩa, thế nhưng giờ khắc này lại không muốn Lý Lăng Nguyệt nghĩ mình là người như thế. Nàng thừa nhận mình là người tính toán thiệt hơn, người nào không để nàng trong lòng, thì nàng cũng sẽ đối xử lại y như vậy.
“Dù có như thế nào thì phận làm con không nên quá tính toán với cha mẹ.” Lý Lăng Nguyệt luôn có tư tưởng truyền thống.
“Không phải là ta không muốn gặp, mà là rời khỏi kinh thành, nếu triều cục xảy ra biến cố thì phải làm sao?” Đồ Thập Mị chỉ đành dùng lý do chính đáng trả lời qua loa lấy lệ.
“Cũng có thể rước cha mẹ ngươi đến kinh thành.” Lý Lăng Nguyệt thấy có thể dùng cách này.
“Chỉ có nữ nhi đi thăm cha mẹ, há có đạo lý để cha mẹ già yếu đi đường xa khó khăn tới gặp mình?” Đồ Thập Mị hỏi.
Lý Lăng Nguyệt nghẹn lời, quả thật là có đạo lý, nhưng nàng vẫn cảm thấy là do trong lòng Đồ Thập Mị không muốn gặp, chứ nếu không lấy năng lực của Đồ Thập Mị, làm sao lại không có cách.
Mới được nửa ngày, Đồ Thập Mị đã nhận được thư của Đồ Cửu Mị từ Bình Âm huyện đưa tới. Nàng mở ra, bên trong lại là chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo mười năm như một của Cửu Mị, lúc trước còn viết sai, gần đây chữ chỉ xấu, lỗi chính tả đã ít đi nhiều. Đại khái cách một hai tháng, Cửu Mị sẽ gửi thư tới, mở đầu đơn giản lúc nào cũng là nhớ muội muội, sau đó là kể một vài việc linh tinh lặt vặt gì đó, nói liên miên những chuyện sinh hoạt thường ngày, cuối cùng trọng điểm là biểu đạt mình rất nhớ muội muội, mẫu thân cũng muốn gặp muội muội.
Đồ Thập Mị khẽ thở dài một hơi, những người này thay phiên nhau đổi biện pháp, nếu còn không gặp sẽ bị chụp cái mũ bất hiếu lên đầu. Được rồi, gặp thì gặp.
“Truyền chỉ xuống, bổn cung rất nhớ mẫu thân, không đành lòng để mẹ con chia lìa hai phương, muốn đón người vào cung an hưởng tuổi già, truyền Mị phu nhân đi theo, trên đường hầu hạ lão phu nhân.” Đồ Thập Mị đột nhiên mở miệng nói.
Lý Lăng Nguyệt vừa nghe đã biết, quả nhiên trước đó chỉ là Đồ Thập Mị viện cớ để không gặp.
* * *
Nhận được ý chỉ của Thái hậu từ trong cung truyền tới, bà chỉ là muốn tiểu nữ nhi về nhà thăm mình một chút, cũng không nghĩ sẽ tới kinh thành, càng không nghĩ an hưởng tuổi già ở trong cung. Ma ma còn trịnh trọng truyền lại ý chỉ của Thái hậu cho Đồ đại nương, không nghe không được. Sớm biết vậy, đã không muốn gặp bạch nhãn lang này rồi.
“Nương, Thập Mị cũng muốn gặp người, muốn cho người hưởng phúc. Nếu người cảm thấy không quen, có thể nói với Thập Mị, chắc chắc muội muội sẽ đưa người trở về.” Trong lòng muội muội Đồ Thập Mị của nàng hẳn sẽ không có nửa điểm ý xấu, là nương nghĩ quá nhiều thôi.
“Nàng muốn gặp ta thì trở về là được rồi, ta đã già mà còn làm khó ta như thế!” Đồ đại nương tức giận nói. Rời nhà nhiều năm như vậy chưa một lần trở về, rốt cuộc lần này cũng gặp được nữ nhi do mình sinh ra, thì phải lặn lội đường xa như vậy, thật không hiếu thuận chút nào, nghĩ lại liền thấy tức giận. Kỳ thực tuy ngày thường Đồ đại nương mạnh mẽ, thế nhưng dù sao cũng chỉ là lão thái thái gắn bó cả cuộc đời ở Bình Âm huyện, đối với thế giới bên ngoài có bản năng bài xích và bất an.
“Nương, người yên tâm, ngồi trên đại mã xa đi kinh thành này rất thoải mái, không có khó chịu chút nào đâu.” Đồ Cửu Mị không nhìn ra được trọng điểm.
Nói thật thì lúc nhận được ý chỉ này, tâm Lý Trì Nguyệt sinh ra mấy phần phức tạp. Nàng không muốn đến kinh thành lần nữa, càng không muốn bước vào cung, chí ít sẽ làm nàng nhớ lại ngày đó nàng từng khom lưng dưới Đồ Thập Mị, cũng từng làm chuyện không tử tế với Công chúa Lý Lăng Nguyệt, nói chung là không có gì đáng tự hào. Thế nhưng, Cửu Mị và Thập Mị là tỷ muội tình thâm, trong lòng Cửu Mị nhớ thương muội muội, chẳng qua do ngại mình nên xưa nay không có mở miệng nói muốn vào kinh thăm muội muội. Lần này Đồ Thập Mị hạ chỉ, Đồ Cửu Mị có không muốn đi cũng phải đi, huống hồ Cửu Mị lại vô cùng muốn đi.
“Thái hậu nương nương hạ chỉ cũng chỉ là muốn gặp lão phu nhân. Chẳng qua do Thái hậu nương nương bận rộn chính sự, không tiện xuất cung, nếu lão phu nhân không muốn an hưởng tuổi già trong cung thì chỉ cần nói với Thái hậu, tất nhiên Thái hậu sẽ không làm khó người.” Lý Trì Nguyệt thấy Đồ đại nương không được vui, liền thay Đồ Cửu Mị khuyên giải.
Đồ đại nương luôn không tự giác tin tưởng lời của Lý Trì Nguyệt, kể từ sau khi biết được quan hệ giữa Cửu Mị và Trì Nguyệt đã đến mức độ kia, bà liền xem nàng là nữ tế, nữ nhi vô dụng cũng còn có nữ tế rất đáng tin cậy.
“Cũng may là có ngươi theo ta và Cửu Mị tiến cung, lão nương không sợ mất mặt.” Dù sao Lý Trì Nguyệt cũng là Hoàng thân quốc thích, lớn lên ở kinh thành, nghĩ tới có nàng ấy đi theo, Đồ đại nương liền an lòng.
“Có Cửu Mị đi theo lão phu nhân, người sẽ không sợ trên đường buồn chán không có người bầu bạn. Đến kinh thành, lão phu nhân lại càng không phải lo lắng, tất nhiên Thái hậu nương nương sẽ cho người đến an bài thỏa đáng, chỉ e là Trì Nguyệt không thể theo lão phu nhân đến kinh thành.” Lần này Lý Trì Nguyệt không định sẽ cùng Cửu Mị đến kinh thành, vậy chính là cách tốt nhất, không cần gặp Đồ Thập Mị mà mình vô cùng chán ghét, cũng không cần phải lúng túng với Tam công chúa.
“Không đi? Sao phu nhân không đi?” Đồ Cửu Mị vô cùng kinh ngạc hỏi. Trong lòng nàng, nàng và phu nhân chính là một, đi đâu cũng phải đi cùng nhau, những năm tháng cùng chung sống, phu nhân có ra ngoài đều dẫn nàng theo, bây giờ nàng đến kinh thành, sao phu phân có thể không đi! Lý Trì Nguyệt không đi, Đồ Cửu Mị lập tức đập tan kỳ vọng đến kinh thành gặp muội muội.