Lý Lăng Nguyệt còn phát sốt nhẹ, vì lẽ đó mà ổ chăn phi thường ấm áp, đối với người chịu lạnh quen như Đồ Thập Mị mà nói còn có chút nóng. Nhưng mặc dù Đồ Thập Mị thấy nóng, vẫn vươn tay ôm lấy lò sưởi Lý Lăng Nguyệt.
“Đừng lại gần ta.” Lý Lăng Nguyệt thủy chung sợ mình lây bệnh cho Đồ Thập Mị.
“Không sao, nếu lây đã lây từ sớm rồi.” Đồ Thập Mị không để tâm nói.
“Ta mới không phải sợ lây bệnh cho ngươi, ta chỉ không thích ngươi gần ta quá…” Lý Lăng Nguyệt cãi lại, dường như nàng sợ Đồ Thập Mị sẽ nghe ra ý quan tâm trong lời nói của mình. Nhưng nàng đã quên, ở thời điểm nàng thống hận Đồ Thập Mị nhất cũng chưa từng nói những lời này. Lời của Lý Lăng Nguyệt vào tai Đồ Thập Mị lại có chút thẹn thùng, không hiểu sao khiến nàng thấy vui vẻ.
“Ngươi nói vậy thì là vậy.” Ngữ khí của Đồ Thập Mị không che giấu được ý cười.
Lý Lăng Nguyệt nghe ra ngữ khí trêu tức của Đồ Thập Mị, có chút tức giận, nàng chán ghét nhất là lúc Đồ Thập Mị như vậy, làm như bản thân mình giấu đầu lòi đuôi. Ngay cả Phò mã năm đó cũng không mang đến cho nàng cảm xúc như vậy, khiến Lý Lăng Nguyệt cảm thấy hoàn toàn lạ lẫm, vì thế sau khi xấu hổ xong, còn có thêm một chút hoảng sợ.
Lý Lăng Nguyệt xoay lưng, không tiếp tục để ý Đồ Thập Mị nữa. Nói thật nàng đối với dáng vẻ “mặc ngươi gây sự” của Đồ Thập Mị không cảm thấy quá khó chịu, nhưng phải tận lực khiến bản thân tỏ vẻ khó chịu, làm cả người nàng không được tự nhiên.
Đồ Thập Mị thấy Lý Lăng Nguyệt đưa lưng về phía mình, liền ôm lấy nàng từ phía sau, hai khỏa ngực mềm mại dán chặt vào tấm lưng thanh mảnh. Hai người không nói tiếp nữa, không gian lập tức trở nên yên tĩnh, còn có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.
Có lẽ hiện tại không suy nghĩ gì là tốt nhất, sau khi Lý Lăng Nguyệt trải qua một trận rối rắm, đành bỏ qua đấu tranh tư tưởng, nhắm mắt lại, chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Ngón tay Đồ Thập Mị vân vê mấy sợi tóc của Lý Lăng Nguyệt, rất ít khi nàng làm việc không lý trí như vậy, nàng hiểu rõ bản thân đã động tình, cũng để Lý Lăng Nguyệt biết được, vậy chẳng khác nào tự đưa điểm yếu mình cho nàng ấy xem, cũng nằm ở vị trí phi thường bị động. Mặc dù cuối cùng nàng cũng có thể làm Lý Lăng Nguyệt yêu thương nàng, nhưng vẫn còn nhiều mầm họa lắm. Nàng và Lý Lăng Nguyệt vĩnh viễn không chỉ có ái tình đơn giản như thế, không thể tiếp tục nghĩ nữa, nàng đành dừng lại tất cả suy nghĩ của mình, không muốn nghĩ thêm nữa. Đi tới đâu hay tới đó, đây là lần đầu tiên Đồ Thập Mị làm việc không có kế hoạch.
Có lẽ là thật sự mệt mỏi, lúc Đồ Thập Mị không suy nghĩ nữa, liền mơ màng ngủ thϊếp đi, cảm giác như giấc ngủ này vừa dài vừa sâu, hay là do thời khắc này, nàng thật sự có thể không cảnh giác Lý Lăng Nguyệt, chí ít trước khi nàng ấy hết bệnh, nàng không có lực uy hϊếp với mình.
Mấy ngày tiếp theo, Đồ Thập Mị vẫn tỉ mỉ chu đáo ở một bên chăm sóc, Lý Lăng Nguyệt từ sốt nhẹ đã hạ xuống, xem như là hoàn toàn hết bệnh, chỉ có thân thể còn hơi suy yếu, cũng may Lý Lăng Nguyệt là người tập võ, có nội lực, hồi phục nhanh hơn các cung nữ bình thường.
* * *
Bên ngoài lòng người hoang mang, Thái hậu đã một tháng không thượng triều, thế nhưng kinh thành canh gác nghiêm ngặt hơn bất kỳ lúc nào, còn có một vài đại thần không hiểu thế nào bị kỵ binh của triều đình diệt môn, tựa hồ toàn bộ kinh thành đều bị bao phủ trong một luồng không khí u ám đến đáng sợ.
Cuối cùng, Thái hậu một lần nữa xuất hiện trong triều sau một tháng biến mất, cung bào màu đen huyền ảo nạm cửu phượng kim sắc, vẫn xinh đẹp đến không thể xâm phạm. Nhưng là các đại thần bên dưới lại thấp thỏm lo âu hơn bất kỳ lúc nào, tất nhiên cũng có đại thần bình tĩnh thong dong, tạo ra hai cực đối lập.
“Một tháng nay, thân thể bổn cung không khỏe. Lại nói, chỉ mới hơn một tháng, nhưng lại xảy ra không ít chuyện, khẳng định mọi người rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra đi.” Ngữ khí Đồ Thập Mị nhẹ nhàng, nhưng mang đến một luồng khí tức áp bách.
“Binh bộ thị lang Đỗ Thân…Lại bộ…Mưu phản tội chứng xác thực, cả nhà bị xử trảm…” Thái giám ở một bên đọc danh sách những đại thần bị diệt môn và tội danh, triều đình bên dưới đặc biệt yên lặng, thanh âm của Trịnh Lễ như phá lệ đặc biệt vang vọng.
Hiện tại là cuối thu sang đông, tuy nhiên một vài người từng bị dao động, nhưng không có tham gia nghe được bị dọa tới đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ luôn cảm thấy Thái hậu nương nương như mọc thêm con mắt thứ ba, đây tuyệt đối là do Thái hậu nương nương đã có sẵn mưu đồ thanh tẩy từ trước. Từ đó về sau cũng không dám có tư tâm, chí ít tự nói với bản thân, tại thời điểm triều cục còn chưa sáng tỏ tuyệt đối không thể manh động.
* * *
Bởi vì dịch bệnh từng xảy ra ở Sóc Nguyệt điện, nên Đồ Thập Mị để Vĩnh Dương và Lý Tuyết Nhiễm dời qua Vĩnh Thọ cung. Từ khi khỏi bệnh, đây là lần đầu Lý Lăng Nguyệt gặp lại Lý Tuyết Nhiễm và Vĩnh Dương. Tuyết Nhiễm cũng đã khỏi bệnh, lại trở về là một tiểu nha đầu hoạt bát, Lý Lăng Nguyệt thấy vậy mới yên tâm.
Một lần nữa Lý Lăng Nguyệt rời khỏi Sóc Nguyệt điện trở về Vị Ương cung của Đồ Thập Mị. Sau lần đó, Đồ Thập Mị vẫn chưa cho nàng dùng lại nhuyễn cân tán. Trở lại Vị Ương cung, Lý Lăng Nguyệt có loại cảm giác như cách mấy thế hệ, không biết nên cư xử như thế nào.
Lý Lăng Nguyệt dừng trước cửa Vị Ương cung hồi lâu vẫn chưa bước vào, đúng lúc Đồ Thập Mị vừa bãi triều trở về nhìn thấy dáng vẻ đứng ngây ngốc mờ mịt bên ngoài của Lý Lăng Nguyệt, trong lòng mơ hồ khó chịu. Quả nhiên vừa rời khỏi Sóc Nguyệt điện, chút tình cảm khó khăn lắm mới bồi đắp được liền biến mất không để lại dấu vết.
Rất nhanh Lý Lăng Nguyệt đã nhận ra sự trở lại của Đồ Thập Mị, lập tức thu hồi dáng vẻ mờ mịt. Nàng nhìn về phía Đồ Thập Mị, thấy nàng ấy cũng đang nhìn nàng. Nhìn nhau trong chốc lát, Lý Lăng Nguyệt liền thu hồi tầm mắt.
“Nhìn dáng vẻ của ngươi, nhất định là có không ít người phạm tội.” Cũng không khó để Lý Lăng Nguyệt đoán được, Đồ Thập Mị biến mất một tháng nay, tất nhiên triều đình sẽ gợn sóng, nàng ấy cũng sẽ không bỏ qua cơ hội bài trừ phe phái đối lập lần nữa. Tuy nhiên, đối với thủ đoạn bài trừ của Đồ Thập Mị lần này, nàng không quá lưu tâm. Thiên hạ này là của dòng chính Lý gia, không phải người nào cũng có thể chia sẻ. Chỉ là Lý Lăng Nguyệt không biết trong đó đã đổ bao nhiêu máu, Đồ Thập Mị cũng không có ý định nói cho nàng biết.
“Sao ngươi biết?” Đồ Thập Mị nhướng mày hỏi, kỳ thật khứu giác chính trị của Lý Lăng Nguyệt vô cùng nhạy bén, cũng như năm đó một chút đã cảm thấy mình là mối đe dọa.
“Trên người ngươi có sát khí.” Lý Lăng Nguyệt nửa thật nửa giả nói.
“Ta ngửi rồi, không có, chỉ có hương thơm thôi, không tin ngươi ngửi thử xem.” Đồ Thập Mị làm bộ như tự ngửi thân thể mình, sau đó thuận tiện đem thân thể dán về phía Lý Lăng Nguyệt muốn đùa giỡn, nhưng lại bị Lý Lăng Nguyệt đẩy ra.
Đồ Thập Mị tránh nặng tìm nhẹ, Lý Lăng Nguyệt cũng biết nàng không muốn nói cho mình những chuyện đã xảy ra trong một tháng qua. Mặc dù Đồ Thập Mị không nói, nhưng Lý Lăng Nguyệt vẫn chắc chắn những chuyện này Đồ Thập Mị đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay. Không biết bắt đầu từ bao giờ, nàng vô cùng tin tưởng năng lực của Đồ Thập Mị mà không một chút nghi ngờ. Tâm tư Đồ Thập Mị cẩn thận, nhìn rõ tiên cơ, sát phạt quyết đoán, ít có nhược điểm. Chí ít thì trong thời gian nàng quan sát Đồ Thập Mị không tìm thấy sơ hở nào, nếu thật sự có nhược điểm, vậy đó chính là…