Đồ Thập Mị nhìn nước mắt từ khóe mắt Lý Lăng Nguyệt chảy xuống, cảm giác bất lực và khuất nhục nàng đã từng nếm qua, thân thể nàng cũng đã từng vì ở dưới thân Lý Minh Nguyệt không thể kiềm chế mà cảm thấy nhục nhã. Nàng nghĩ Lý Lăng Nguyệt bị lăng nhục còn nặng hơn mình, dù sao mình chỉ là một nữ nhi nhà đồ tể, không giống nàng ấy trước giờ là cành vàng lá ngọc. Trong lòng nàng có loại cảm giác khó hiểu, vô cùng phức tạp, nàng nói không rõ cảm giác lúc này của nàng là gì, ít nhất không có đắc ý và vui vẻ như nàng tưởng tượng. Nàng biết tại một khắc này kiêu ngạo của Lý Lăng Nguyệt hoàn toàn bị nàng phá hủy.
Dĩ nhiên giờ phút này Đồ Thập Mị cũng không dừng động tác tay, tựa hồ còn nhiệt tình hơn ban nãy, mình sẽ không dành quá nhiều thương cảm cho Lý Lăng Nguyệt, bởi vì nếu hôm nay mình không thể thành công vậy những nhục nhã mình từng chịu trước kia có thể đòi ai đây, nhân sinh cùng tín niệm của bản thân mình cũng sẽ sụp đổ. Thế giới này chính là tàn khốc như thế, không có dư thừa thương hại dành cho kẻ yếu.
“Có từng hối hận không?” Đồ Thập Mị nhẹ giọng thì thầm bên tai Lý Lăng Nguyệt, có từng hối hận hành vi ngày đó gây ra không, bằng không nàng đã không trả thù bằng cách này.
“Chỉ…hối hận lúc trước…không gϊếŧ ngươi…” Trong thoáng chốc, Lý Lăng Nguyệt tựa hồ nghe được câu hỏi của Đồ Thập Mị, nàng tuyệt không hối hận chuyện ngày đó, nếu lúc đó ác độc hơn một chút thì tất cả những nguy cơ này đã bị tiêu trừ.
Đồ Thập Mị nhếch miệng, đến giờ này khắc này còn mạnh miệng được, chẳng lẽ không biết thái độ như vậy chỉ có thể chuốc lấy càng nhiều đau khổ hơn thôi sao? Nhưng Đồ Thập Mị cũng không chắc nàng có thể chân chính hủy hoại được Lý Lăng Nguyệt mạnh mẽ ngạo nghễ từ trong xương tủy này, mặc dù hiện tại quả thật nàng đã làm nhục được Lý Lăng Nguyệt rồi, nhưng có những người ngạo khí và niềm tin sẽ không thể nào bị phá hủy.
* * *
Thôi tình hương dần dần tiêu tán, trận chiến kịch liệt trên giường mới dừng lại, không khí còn lưu lại hơi thở da^ʍ mỹ, Lý Lăng Nguyệt cảm thấy thân thể mỏi mệt đến cực điểm, động đậy một chút cũng thấy khó khăn, nhưng nàng không có cách nào nhắm hai mắt lại, nàng trợn tròn mắt nhìn hình rồng được chạm khắc trên xà ngang, mãi cho đến hừng đông cũng không ngủ được.
Đồ Thập Mị chưa bao giờ nhiệt tình trên giường như lúc nãy, tinh thần phấn khởi nhưng nàng cũng không ngủ được. Nàng chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, phía chân trời bắt đầu sáng lên, nàng chiêu Tử Sam vào hầu hạ tắm rửa thay y phục sau đó thượng triều.
* * *
Hơi thở của Đồ Thập Mị trong không khí rốt cục cũng biến mất, lúc này Lý Lăng Nguyệt mới cực kỳ đau thương nhắm hai mắt lại. Đêm qua giống như một cơn ác mộng, nghĩ lại những chuyện đêm qua, tâm nàng khó chịu như bị thiêu đốt. Nàng nghĩ từ nay về sau những chuyện như vậy sẽ còn diễn ra thường xuyên, nhớ tới đêm qua thân thể không chịu khống chế, Lý Lăng Nguyệt thật muốn đập đầu tự vẫn, nhưng đây chỉ có thể là ý nghĩ xa vời của bản thân nàng. Nàng biết hiện tại còn muốn tìm đến cái chết không khỏi quá quái đản, nàng đã chịu được như vậy rồi thì còn có điều gì có thể tệ hơn đây, nàng đã là bình vỡ không sợ nứt, Lý Lăng Nguyệt tự tìm lấy một cái cớ an ủi chính mình. Điều duy nhất có thể làm là chờ đợi, chờ một ngày nào đó nàng có thể phản kích, nhất định đem những nhục nhã ngày hôm nay phải chịu đòi lại hết trên người Đồ Thập Mị.
“Người đâu, bản cung muốn tắm!” Lý Lăng Nguyệt mặt không đổi sắc hướng về phía không khí hô, nàng cảm thấy thân thể của mình đã bị nhiễm bẩn, nàng cần phải rửa sạch thân thể dơ bẩn này.
Tử Sam và một vài cung nữ được huấn luyện cẩn thận lập tức tiến vào, hiển nhiên Đồ Thập Mị cũng cho người hầu hạ Lý Lăng Nguyệt chu đáo.
“Lui ra ngoài hết đi.” Lý Lăng Nguyệt bước vào dục trì, vẻ mặt không có biểu cảm như trước ra lệnh cho cung nữ.
Đám người Tử Sam đều lui ra ngoài, chỉ còn lại một mình Lý Lăng Nguyệt.
Lý Lăng Nguyệt vùi đầu vào dòng nước ấm, cảm thấy giống như người sắp chết đuối hít thở không thông, động tác gần như tự ngược đãi bản thân này lại làm cho lòng nàng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Thời điểm Lý Lăng Nguyệt cảm thấy phổi nàng đã cạn kiệt không khí mới ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, nàng nhìn thân thể bị che phủ bởi hồng ngân còn có chỗ đã tụ máu bầm do Đồ Thập Mị lưu lại, vô cùng chói mắt. Nàng lấy tay tẩy rửa như muốn xóa đi hết những dấu vết dơ bẩn này. Nàng dùng hết sức chà lau thân thể nhưng cũng không làm mất đi hồng ngân, ngược lại làm cho làn da mềm mại của nàng càng thêm đỏ bừng.
Chờ Lý Lăng Nguyệt tắm rửa xong đi ra, đã là một canh giờ sau, cung nữ đưa điểm tâm đến nhưng nàng không hề muốn ăn.
Đúng lúc này, Lý Minh Nguyệt một lòng muốn xem náo nhiệt, cũng thích bỏ đá xuống giếng sớm đã tiến cung. Lý Minh Nguyệt thấy vẻ mặt Lý Lăng Nguyệt vô cảm dùng điểm tâm, so với dự đoán của nàng tốt hơn rất nhiều. Thật đáng tiếc, nàng muốn nhìn thấy Lý Lăng Nguyệt khóc sướt mướt, mang bộ dáng thê thảm như đưa đám.
“Hoàng tỷ đang dùng bữa sao, muội muội bồi Hoàng tỷ cùng dùng bữa.” Lý Minh Nguyệt tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lý Lăng Nguyệt.
Lý Lăng Nguyệt không chớp mắt, coi Lý Minh Nguyệt như không khí, nàng biết rõ mục đích Lý Minh Nguyệt tới nơi này là để chê cười nàng, sao nàng có thể thỏa mãn ý đồ của Lý Minh Nguyệt chứ?
Sau khi ngồi xuống, Lý Minh Nguyệt am hiểu chuyện phòng the liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối, ngoại trừ cổ Lý Lăng Nguyệt, bên cạnh vành tai cũng lưu lại ấn ký của Đồ Thập Mị. Hiển nhiên nàng thập phần ngoài ý muốn, nàng nghĩ Đồ Thập Mị sẽ nằm yên cho người hầu hạ, không nghĩ tới Đồ Thập Mị lại chủ động. Từ sau khi Đồ Thập Mị nắm quyền, nàng chưa bao giờ nguyện ý chủ động thỏa mãn mình, bây giờ lại đi phục vụ Lý Lăng Nguyệt, đối xử khác biệt như vậy khiến lòng Lý Minh Nguyệt nổi lên tư vị không đúng. Không đúng nhất đó là Lý Lăng Nguyệt đã trở thành đồ chơi của Đồ Thập Mị, dựa vào cái gì còn có thể bày ra tư thái cao cao tại thượng với mình!
“Tỷ tỷ, đêm qua thế nào?” Lý Minh Nguyệt là thập phần cố ý xát muối vào vết thương của Lý Lăng Nguyệt.
Trong lòng Lý Lăng Nguyệt vô cùng không thoải mái, nhưng nàng vẫn không muốn quan tâm Lý Minh Nguyệt. Nàng hiểu rõ, Lý Minh Nguyệt chỉ là cáo mượn oai hùm không hề có quyền lực để diễu võ dương oai với nàng, nàng cần gì phải quan tâm, càng để ý tới nàng ta, nàng ta càng lấn lướt mình.
“Khiến Thái Hậu nương nương ở trên vạn người cũng phải lên giường hầu hạ tỷ tỷ, hẳn là thể xác và tinh thần của tỷ tỷ đều thoải mái, quả thực là dục tử dục tiên, thực tủy tri vị…” Từ trước đến nay Lý Minh Nguyệt không hề kiêng kỵ gì cả, nay Lý Lăng Nguyệt đã thất thế, nếm mùi nhục nhã, lời nói càng khó nghe hơn, thập phần rõ ràng, thậm chí còn đem thân thể dán sát lại, từng đợt khí nóng phả vào mặt Lý Lăng Nguyệt. Nhìn sắc mặt Lý Lăng Nguyệt càng lúc càng khó coi, trong lòng Lý Minh Nguyệt thập phần vui sướиɠ. Nàng đột nhiên có thể lý giải vì cái gì Đồ Thập Mị lại dùng hết tâm lực để chiếm lấy thân thể Lý Lăng Nguyệt, bởi vì nàng muốn đặt Lý Lăng Nguyệt dưới thân muốn làm gì thì làm, muốn nhìn thử xem đến trên giường nàng ta còn có thể bày ra tư thái cao cao tại thượng hay không, tư vị kia nhất định rất thú vị. Cao ngạo, cấm dục, xinh đẹp, tản mát ra một cỗ hơi thở mê người trí mạng, thực làm cho người ta nổi lên du͙© vọиɠ.
Lý Lăng Nguyệt không chút khách khí đẩy Lý Minh Nguyệt đang cố phả khí vào mặt nàng ra, nàng cảm thấy hơi thở của Lý Minh Nguyệt còn dơ bẩn hơn cả Đồ Thập Mị.
“Cút!” Ngữ khí Lý Lăng Nguyệt lạnh như băng, thật đúng là hổ lạc đất bằng bị chó khi, người hạ đẳng cỡ này cũng muốn khi dễ mình, người như nàng ta mà xứng sao!
“Lý Lăng Nguyệt, đừng bày ra tư thái thanh cao nữa, ta cũng không tin tối hôm qua ngươi nằm dưới thân Đồ Thập Mị cũng có thể thanh cao như vậy. Hiện tại ngươi và ta có gì khác nhau đâu, không phải cũng nằm trên giường nữ nhân của ca ca như nhau sao, sao ngươi còn không lấy cái chết thủ tiết đi?” Lý Minh Nguyệt biết rõ lý do Lý Lăng Nguyệt không thể chết, lại càng cố ý đâm vào chỗ đau của Lý Lăng Nguyệt.