Đương nhiên Lý Lăng Nguyệt không hy vọng thời điểm mình khuất nhục bị Lý Minh Nguyệt nhìn thấy, quả thật không khác gì xát muối lên vết thương, vì thế nàng không thể không thỏa hiệp đi đến phượng tháp của Đồ Thập Mị, mỗi một bước đi cực kỳ khó khăn.
Đồ Thập Mị thấy Lý Lăng Nguyệt lại gần, nàng liền cởi bỏ y bào vốn đã mỏng như lụa, lộ ra thân thể xinh đẹp mê người, sau đó nằm trên giường chờ đợi.
Nhìn thấy thân thể trắng trẻo xinh đẹp này, Lý Lăng Nguyệt thật sự muốn che mặt bỏ chạy. Đồ Thập Mị là nữ tử không nói, lại còn là người nàng thống hận nhất, bắt nàng phải làm chuyện xấu xa giống Lý Minh Nguyệt, nàng vạn lần cũng làm không được loại chuyện như vậy, mặc dù ủy khuất tự tôn nàng cũng không làm được.
“Bản cung không làm được, thật sự không làm được…” Lý Lăng Nguyệt khó khăn mở miệng nói, nàng không có cách nào dùng tay chạm đến thân thể Đồ Thập Mị, huống chi dùng miệng. Vừa nghĩ đến mình cũng giống Lý Minh Nguyệt dùng miệng hầu hạ Đồ Thập Mị, Lý Lăng Nguyệt có loại xúc động muốn chết.
Đồ Thập Mị ngồi dậy, nhìn Lý Lăng Nguyệt vẫn đang bất động ngồi ở mép giường, xem ra nữ nhân này vẫn là không có cách nào hạ thấp tự tôn của bản thân, cũng khó trách nàng luôn có thói quen cao cao tại thượng, chưa từng hạ mình hầu hạ ai, hơn nữa còn là làm chuyện nữ nữ với người nàng hận nhất.
“Không làm được cũng không sao, vậy ngươi cởi y phục nằm xuống đây.” Đồ Thập Mị thay đổi chủ ý, hiển nhiên bắt Tam công chúa điện hạ thanh cao phải làm chuyện hạ thấp bản thân như vậy hẳn là cực kỳ khó khăn. Vậy cũng không sao, không phải Tam công chúa luôn giữ mình trong sạch sao, ngoại trừ Phò mã đã chết không có ai chạm vào thân thể nàng, nếu như bị mình đυ.ng đến đối với Lý Lăng Nguyệt mà nói cũng là một loại ô nhục.
“Không được!” Lý Lăng Nguyệt không hề nghĩ ngợi đã kiên quyết cự tuyệt, nàng tuyệt đối không cho phép Đồ Thập Mị chạm vào thân thể mình.
“Hoặc là hầu hạ ta, hoặc là để ta chạm vào, không có lựa chọn khác, tính nhẫn nại của ta có giới hạn, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta, hậu quả ngươi không gánh nổi đâu.” Đồ Thập Mị hạ ngữ khí băng lãnh uy hϊếp, tính nhẫn nại của nàng đã bị Lý Lăng Nguyệt hút sạch. Nếu Lý Lăng Nguyệt còn không khuất phục, nàng cũng sẽ chấm dứt trò chơi này. Đồ Thập Mị cảm thấy nàng vì Lý Lăng Nguyệt tiêu phí nhiều tâm tư cùng tinh lực như vậy đã không phải là tác phong của nàng.
Lý Lăng Nguyệt ngửi được hơi thở nguy hiểm trong giọng nói Đồ Thập Mị, nàng biết Đồ Thập Mị động sát khí, nếu ngay từ đầu Đồ Thập Mị cũng động sát niệm với mình, Lý Lăng Nguyệt sẽ vui vẻ hơn, không cần chịu đựng nhục nhã, Đồ Thập Mị cũng sẽ không giận chó đánh mèo gϊếŧ người vô tội. Nhưng mà hôm nay, nàng không tin nếu Đồ Thập Mị gϊếŧ mình rồi còn có thể đối xử tử tế với đứa con duy nhất của huynh trưởng. Nếu hiện tại cứng đối cứng với Đồ Thập Mị, vậy khuất phục và hy sinh trước kia đều trở thành chuyện buồn cười vô nghĩa.
Giữ mình hay là chịu khuất nhục đi đυ.ng chạm thân thể dơ bẩn của Đồ Thập Mị, cuối cùng Lý Lăng Nguyệt lựa chọn hầu hạ Đồ Thập Mị, vô luận có chọn như thế nào cũng là một loại vũ nhục đối với nàng.
Đồ Thập Mị còn tưởng rằng khả năng Lý Lăng Nguyệt để mình đυ.ng vào cao hơn, nhưng cũng không ngoài ý muốn Đồ Thập Mị là Lý Lăng Nguyệt muốn giữ gìn trinh tiết. Chẳng qua Đồ Thập Mị cảm thấy Lý Lăng Nguyệt vẫn quá ngây thơ rồi, nếu mình thực sự muốn chạm vào nàng, nàng há có thể bảo vệ trinh tiết nữa đây?
Đồ Thập Mị khẳng định Lý Lăng Nguyệt cũng chưa từng chạm qua thân thể của bản thân nàng ấy, hoàn toàn không biết gì về thân thể nữ nhân, không hề có kỹ thuật, động tác lại vô cùng cứng ngắc. Đồ Thập Mị biết nữ nhân này rất chật vật để ứng phó mình, nhưng là dù vậy nàng vẫn cảm thấy hiện tại thân thể mình mẫn cảm hơn bất kì lúc nào, rõ ràng Lý Minh Nguyệt đối với thân thể mình rõ như lòng bàn tay, nhưng dù Lý Minh Nguyệt có trêu chọc cỡ nào thế nhưng vẫn kém hơn Lý Lăng Nguyệt miễn cưỡng ứng phó cho có lệ. Đồ Thập Mị nghĩ, bình thường Lý Lăng Nguyệt cao ngạo, thân phận tôn quý nhất lại đi hầu hạ mình, sẽ làm cho mình càng thêm hưng phấn, đặc biệt là nàng còn dùng thôi tình hương, cảm giác so với bình thường phải mãnh liệt hơn nhiều.
“Dùng miệng của ngươi.” Đồ Thập Mị ra lệnh, thân thể khô nóng làm cho nàng muốn nhiều hơn nữa.
Lý Lăng Nguyệt nghe vậy thân thể trở nên cứng đờ, tuy rằng vẻ mặt không chút thay đổi làm ra một loạt động tác xấu hổ nhưng nội tâm đã sớm sụp đổ, mình chỉ là tùy ý sờ soạng thân thể Đồ Thập Mị một chút mà nàng ta đã phát ra thanh âm làm người ta cảm thấy thẹn, khiến nàng cũng muốn che hai lỗ tai lại. Lý Lăng Nguyệt xem ra Đồ Thập Mị là dâʍ đãиɠ đến cực điểm. Hơn nữa Đồ Thập Mị thế nhưng cởi y phục của nàng, dùng tay vuốt ve người nàng. Nàng cảm thấy nổi da gà, đặc biệt là khi tay Đồ Thập Mị vuốt ve ngực nàng, với tác dụng của thôi tình hương nàng cũng cảm thấy khô nóng khó chịu, thân thể và tinh thần song song bị tra tấn.
Bây giờ còn muốn mình dùng miệng hầu hạ nàng, nghĩ đến đây Lý Lăng Nguyệt liền cảm thấy khuất nhục đến cực điểm. Từ lúc bắt đầu chạm vào thân thể Đồ Thập Mị, nàng đã cảm thấy linh hồn mình đã bị nhiễm bẩn, không còn sạch sẽ nữa, tâm Lý Lăng Nguyệt đau đớn, vùi đầu vào giữa hai chân Đồ Thập Mị. Nàng gần như tuyệt vọng khi phải dùng miệng hầu hạ Đồ Thập Mị. Ngược lại đến một khắc nào đó Lý Lăng Nguyệt có một loại cảm giác bình vỡ không sợ nứt, nàng thoát ly linh hồn khỏi thể xác, giờ khắc này, nàng giống như không còn nghe được thanh âm gì, cũng không còn cảm giác gì nữa, nàng chỉ muốn mau chấm dứt, chấm dứt khuất nhục, chấm dứt tra tấn.
Rốt cuộc Đồ Thập Mị cũng không quấn lấy nàng nữa, ngay lúc Lý Lăng Nguyệt cảm thấy đã kết thúc, nàng vốn có thể lực tốt lại bị Đồ Thập Mị cùng thôi tình hương làm cho kiệt sức.
Đồ Thập Mị cũng không định cứ như vậy mà buông tha nàng, thừa cơ tiến vào, tay nàng từ trước ngực Lý Lăng Nguyệt gian xảo trượt vào giữa hai chân.
“Không được chạm vào ta!” Đôi tay xấu xa của Đồ Thập Mị nhẹ nhàng vuốt ve, Lý Lăng Nguyệt theo bản năng phẫn nộ gầm nhẹ, nhưng thân thể của nàng giống như bị rút cạn khí lực, hư nhuyễn vô lực, cảm giác như có hàng ngàn con kiến bò trên người, càng lúc càng khó nhịn, thôi tình mị hương chết tiệt, trong lòng Lý Lăng Nguyệt khẽ nguyền rủa.
“Lúc này còn có thể ngoan cố chống cự, lần sau hẳn là nên để Lý Trì Nguyệt đưa loại thôi tình hương mạnh hơn.” Đồ Thập Mị cảm thán, lúc trước mình bị Lý Minh Nguyệt cho dùng thôi tình hương đều không hề có ý chống cự, bởi vì chống cự chỉ đem lại tư vị khó chịu hơn mà thôi. Thôi tình hương ngửi vào càng nhiều, dược tính sẽ càng cao, đủ để làm liệt nữ biến thành da^ʍ phụ, nhưng Lý Lăng Nguyệt có thể nhẫn nại như thế, tự chủ vô cùng cao, điều này làm cho Đồ Thập Mị có chút ngoài ý muốn cùng kính nể.
Đồ Thập Mị nghĩ ý chí của Lý Lăng Nguyệt đã tan rã, môi của nàng ngậm lấy chỗ mềm mại trước ngực Lý Lăng Nguyệt, nàng học được vô số cách lấy lòng nữ nhân từ Lý Minh Nguyệt lại đem tất cả dùng trên người Lý Lăng Nguyệt. Nàng muốn nhìn thấy dáng vẻ Lý Lăng Nguyệt hoàn toàn mất kiềm chế nằm dưới thân nàng quyến rũ thở gấp, phát ra thanh âm yêu kiều mị hoặc, muốn nhìn thấy nữ nhân cao cao tại thượng này hầu hạ dưới thân mình.
Lý Lăng Nguyệt vốn bị thôi tình hương tra tấn, mặc dù có tự chủ rất mạnh nhưng cuối cùng vẫn bại dưới Đồ Thập Mị rất biết cách trêu chọc cùng lấy lòng, thân thể vô cùng đáng xấu hổ mà sinh ra kɧoáı ©ảʍ, nhưng tâm hồn lại chịu khuất nhục trước nay chưa từng có, so với vừa rồi càng thêm nhục nhã hơn. Lúc thân thể đạt tới đỉnh điểm cao trào, Lý Lăng Nguyệt nhắm hai mắt lại, khóe mắt chảy xuống hàng lệ trong suốt, đó là sự sụp đổ của quật cường và tôn nghiêm trong nàng.