Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 139

"Mẹ…" Chúc Tiểu Ngũ thận trọng kêu, đến cùng vẫn là một hài tử tám tuổi, mặc dù trưởng thành sớm hơn so với hài tử bình thường, nhưng vẫn rất khát vọng tình thân, lại cảm thấy nữ tử thân phận tôn quý trẻ tuổi mỹ mạo như vậy biến thành mẹ nuôi của mình, ngẫm lại làm cho nàng cảm thấy tự lấy làm xấu hổ.

Một tiếng mẹ rụt rè này, làm cho tâm Thiên Nhã mềm ra, rất tự nhiên áp mặt vào mặt của Chúc Tiểu Ngũ, gương mặt này chỉ lớn bằng cỡ bàn tay mình, thật sự hài tử nhỏ gầy đến làm đau lòng người.

Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã cùng Chúc Tiểu Ngũ dựa sát mặt vào cùng nhau, nội tâm ghen tuông càng dày đặc, nhớ đến năm đó mình đủ kiểu lấy lòng, Thiên Nhã còn không thèm để ý, bây giờ Chúc Tiểu Ngũ không cần tốn nhiều sức lại làm cho Thiên Nhã thân cận như thế, tư thái hai người thân mật như vậy, Tiêu Cửu Thành thấy dị thường chướng mắt. Hết lần này tới lần khác, Thiên Nhã chỉ một mực chú ý tới Chúc Tiểu Ngũ, một chút cũng không phát giác được tâm tình của mình, Tiêu Cửu Thành cảm xúc không vui càng lâu càng nhiều lên.

"Ngươi gầy yếu quá đi, chờ lớn thêm chút nữa, ta sẽ cho người dạy ngươi tập võ." Thiên Nhã nói với Tiểu Ngũ.

"Dạ" Chúc tiểu Ngũ nhẹ nhàng đáp, chỉ cần có thể lưu lại phủ tướng quân, muốn nàng làm gì, nàng đều nguyện ý.

Tiêu Cửu Thành thấy hai người mẹ hiền con hiếu, trong nội tâm nàng khó chịu, đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết.

"Bạch Âm." Tiêu Cửu Thành kêu một hài tử chừng mười tuổi, xinh đẹp nhất trong các nữ hài, nàng cùng Chúc Tiểu Ngũ cũng đều là tám tuổi, nhưng lại cao hơn so với Chúc Tiểu Ngũ một cái đầu. Dung mạo tú mỹ, ở giữa lông mày và mắt có một nốt ruồi màu đỏ, mặc dù mới tám tuổi, cũng đã là mỹ nhân tương lai. Bạch Âm là do thϊếp của một địa chủ bất nhân sinh ra, bởi vì chiến loạn cùng hạn hán, các lưu dân xông vào điền trang, gϊếŧ chết địa chủ, mẫu thân nàng bởi vì xinh đẹp nên bị đầu lĩnh lưu dân cướp đoạt mang đi. Nàng cửa nát nhà tan, không nhà để về, cũng chỉ có thể theo lưu dân vào các thành của Độc Cô gia. Thật ra lúc Tiêu Cửu Thành nhìn thấy Bạch Âm, trên mặt vô cùng bẩn, nhưng nốt ruồi son kia làm cho cô bé này nhìn có một chút khác thường, lại biết chữ, cho nên chiêu vào trong phủ.

Thiên Nhã quả nhiên chuyển sự chú ý từ Chúc Tiểu Ngũ qua Tiêu Cửu Thành, thấy Tiêu Cửu Thành gọi nữ hài tên Bạch Âm. Tựa như Tiêu Cửu Thành không thích Chúc Tiểu Ngũ, Thiên Nhã lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Âm, cũng không thích Bạch Âm, cô bé này dáng dấp rất xinh đẹp, xinh đẹp đến tựa hồ làm cho Tiêu Cửu Thành đặc biệt chú ý, nghĩ đến Tiêu Cửu Thành luôn thích sắc, Bạch Âm xinh đẹp làm Thiên Nhã lập tức cảnh giác.

Bạch Âm đi đến trước mặt Tiêu Cửu Thành.

"Thiếu phu nhân có gì phân phó." Bạch Âm mặc dù là do thϊếp thất sinh ra, nhưng cũng là tiểu thư, cho nên thái độ của nàng liền hào phóng tự nhiên hơn rất nhiều so với Chúc Tiểu Ngũ.

"Ngươi sau này gọi ta Tiêu tỷ tỷ là được." Tiêu Cửu Thành cảm giác được Thiên Nhã chú ý mình, khóe miệng có chút giương lên.

"Tiêu tỷ tỷ." Bạch âm vẫn là rất hiểu thuận, ngọt ngào kêu một tiếng Tiêu tỷ tỷ.

"Ở trong phủ có quen chưa?" Tiêu Cửu Thành dịu dàng mỉm cười mà hỏi, thật ra nàng đối với Bạch Âm cũng không mấy quan tâm, nhưng mà Thiên Nhã không để cho nàng vui vẻ, nàng đương nhiên cũng muốn làm cho Thiên Nhã ngột ngạt, đã Thiên Nhã nhận một nữ nhi, vậy mình liền nhận một muội muội.

"Dạ đã quen, trong phủ tướng quân hết thảy đều rất tốt." Bạch Âm hồi đáp.

Ngay cả Chúc Tiểu Ngũ đều cảm giác được lực chú ý của Thiên Nhã đã từ trên người mình dời đi, nàng mẫn cảm phát giác được người ôm mình giờ phút này cảm xúc đang thay đổi.

Thiên Nhã nghe Bạch Âm kia buồn nôn gọi Tiêu tỷ tỷ, cả người đều không tốt, nàng đem Chúc Tiểu Ngũ thả xuống, đi lại chỗ Tiêu Cửu Thành, trực tiếp từ phía sau ôm lấy eo Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành cảm giác được Thiên Nhã từ phía sau lưng ôm lấy mình, khóe miệng nâng lên ý cười thì càng đậm, thuận thế liền đem thân thể dựa vào người Thiên Nhã.

"Tiêu tỷ tỷ a?" Thiên Nhã ghen tuông mười phần ở bên tai Tiêu Cửu Thành nhẹ giọng chất vấn, mặc dù Thiên Nhã cảm thấy mình ghen tị cùng một nữ hài tám tuổi cũng vô lý, nàng đã sống hai đời, nhưng cũng không biết người nào đó vừa rồi chính là cũng ghen với một nữ hài tám tuổi, mới cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng như vậy.

Chúc Tiểu Ngũ cùng Bạch Âm nhìn xem hai tuyệt thế mỹ nhân thân mật như thế, trong lòng đều có cảm giác kỳ lạ, nhưng các nàng nhỏ nên không rõ kỳ lạ chỗ nào.

"Tất cả các ngươi lui xuống đi." Tiêu Cửu Thành liền cho lui Chúc Tiểu Ngũ cùng Bạch Âm.

Chúc Tiểu Ngũ cùng Bạch Âm liền lập tức rời đi, để lại Tiêu Cửu Thành cùng Thiên Nhã.

"Ta ngửi thấy vị chua, Thiên Nhã là ăn dấm sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nàng bất quá là có qua có lại mà thôi, Thiên Nhã liền không chịu được a?

"Bạch Âm thật là một nữ hài rất xinh đẹp." Thiên Nhã càng nói ngữ khí càng chua.

"Nàng mới tám tuổi, vẫn chỉ là đứa bé thôi, Thiên Nhã cùng một đứa bé ăn dấm cái gì chứ?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi.

"Năm đó ta mới sáu tuổi, ngươi liền thích thân cận ta, huống chi nàng đã tám tuổi!" Thiên Nhã cảm thấy chỉ cần là xinh đẹp, đối với nàng mà nói đều là có uy hϊếp, mặc kệ là nữ hài hay nữ nhân, Tiêu Cửu Thành thực chất bên trong rất phong lưu.

"Thiên Nhã quên là mới vừa rồi, một khắc trước, Thiên Nhã cũng là ôm một nữ hài tám tuổi trong lòng." Tiêu Cửu Thành nhắc nhở Thiên Nhã.

"Cái đó không giống…" Thiên Nhã bản năng nói, nói xong, mới đột nhiên nghĩ đến, Tiêu Cửu Thành vừa rồi cố ý để Bạch Âm gọi nàng Tiêu tỷ tỷ, chẳng lẽ là vì trả thù mình vừa rồi quá mức thân cận với Tiểu Ngũ? Càng nghĩ, Thiên Nhã càng cảm thấy có thể lắm, ngẫm lại Tiêu Cửu Thành thật đúng là bình thản so với mình.

"Chỗ nào không giống?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.

"Tiểu Ngũ nhỏ như vậy, nhìn như mới bốn năm tuổi, Bạch Âm nhìn đã như thiếu nữ, mặt mày còn có một cỗ họa thủy…" Thiên Nhã ngụy biện nói.

"Bạch Âm cùng Chúc Tiểu Ngũ đều là tám tuổi, trong mắt của ta, các nàng không có gì khác nhau." Tiêu Cửu Thành thản nhiên nói, trên thực tế, nàng xác thực thấy không có khác biệt gì quá lớn.

"Cho nên ngươi lượn quanh một vòng lớn như thế, cũng chỉ là muốn nói cho ta biết là ngươi ghen, không thích ta quá mức thân cận với Tiểu Ngũ đúng không?" Thiên Nhã cười hỏi.

"Thiên Nhã muốn thân cận ai là tùy ý Thiên Nhã, đồng lý, ta cũng sẽ có qua có lại, dù sao Thiên Nhã cũng không thể chỉ cho châu quan phóng hỏa mà không cho phép bách tính đốt đèn a?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.

Thiên Nhã không biết nói gì nữa, trong lúc nhất thời không phản bác lại được, Tiêu Cửu Thành thật đúng là không muốn chịu thiệt thòi chút nào.

"Tiểu Ngũ là ta nhận làm nghĩa nữ, đã thu dưỡng nàng, ta thật dự định coi nàng là nữ nhi, tự nhiên muốn tốt với nàng một chút, ngươi như vậy, làm cho ta cũng không biết nên làm gì bây giờ?" Thiên Nhã cảm thấy mình cũng không có cách nào chịu đựng được Tiêu Cửu Thành quá thân cận với Bạch Âm, mà lãnh đạm đối với Tiểu Ngũ, nàng lại cảm thấy không tốt.

"Ta cũng không muốn Thiên Nhã không hoàn toàn quan tâm Tiểu Ngũ, nhưng quan tâm bảo vệ có rất nhiều loại, ta chỉ không cho phép ngươi lại đem nàng ôm vào trong ngực, không cho phép giữa các ngươi có bất kỳ tứ chi tiếp xúc thân mật nào, cho dù ta biết, Thiên Nhã đối với Tiểu Ngũ chỉ là tình mẹ con, nhưng là vị trí kia là của ta, ta không muốn cùng bất luận kẻ nào chia sẻ. Hôm nay ta cũng chỉ là để Bạch Âm gọi ta Tiêu tỷ tỷ, nếu ta mà cũng giống như Thiên Nhã, đem Bạch Âm ôm ngồi trên đùi ta, không biết Thiên Nhã sẽ cảm thụ như thế nào đây?" Tiêu Cửu Thành hỏi.

Thiên Nhã vừa nghĩ tới Tiêu Cửu Thành ôm Bạch Âm ngồi trên chân của mình, hình ảnh kia Thiên Nhã chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã cảm thấy trong lòng đều muốn bốc lửa.

"Vậy cũng được, ta sau này sẽ tận lực phòng ngừa cùng Tiểu Ngũ tiếp xúc thân mật, nhưng là ngươi cũng không được phép cùng bất luận kẻ nào có bất kỳ tứ chi tiếp xúc thân mật." Thiên Nhã thỏa thuận.

"Đương nhiên." Ngoại trừ Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành cũng không muốn bất luận kẻ nào gần người mình.

——

Tác giả có lời muốn nói: Hai cái hũ dấm, có thể ngâm dưa chua mỗi ngày.