Sáng sớm.
"Thiên Nhã, chuyện gì đã qua thì cho qua đi. Ta đều nghe theo Thiên Nhã hết". Tiêu Cửu Thành mười phần quan tâm nói, Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình đối Thiên Nhã bao dung hơn tất cả.
Tiêu Cửu Thành quan tâm như vậy lại làm cho Thiên Nhã trong lòng có cảm giác có tật giật mình, nàng có chút hối hận đêm qua vậy mà để chuyện như vậy phát sinh, đêm qua lỗi tại mình cũng rất lớn.
"Sau này ngươi đừng qua phòng ta ngủ nữa". Thiên Nhã không phải lần đầu tiên nói với Tiêu Cửu Thành lời này, nhưng lần này lực cũng không đủ.
"Thiên Nhã đang sợ gì chứ? Sợ lại phát sinh chuyện như đêm qua sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi, Thiên Nhã mỗi lần đều làm vậy, động một chút lại tránh xa người ta ngàn dặm, thật là khiến người ta khổ sở.
"Chuyện đêm qua đúng là không đúng, không nên phát sinh, sau này không thể làm như vậy nữa". Thiên Nhã cố chấp nói, cho dù nội tâm đã cực kỳ chột dạ.
"Ý Thiên Nhã muốn vậy sao?" Tiêu Cửu Thành dùng cực kỳ nghiêm túc hỏi, nàng nhìn thẳng vào mắt Thiên Nhã.
Trong lòng Thiên Nhã dĩ nhiên không phải muốn như vậy, nhưng là mình lại cùng em dâu, cái này khiến Thiên Nhã vẫn là không có cách nào thản nhiên tiếp nhận.
"Đương nhiên!" Thiên Nhã tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể cố chấp.
"Ta rất yêu Thiên Nhã, tất nhiên sẽ không để cho Thiên Nhã khó xử, Thiên Nhã đã nghĩ như vậy, ta sẽ làm thỏa mãn ý Thiên Nhã" Lúc Tiêu Cửu Thành nói câu nói này nàng một mực cẩn thận quan sát thái độ Thiên Nhã, nàng phát hiện cảm xúc Thiên Nhã cũng không phải là thờ ơ.
Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói vậy, hiểu chuyện, nội tâm Thiên Nhã chẳng những không cảm thấy vui, ngược lại có chút cảm giác không thoải mái, nàng vẫn tưởng rằng Tiêu Cửu Thành vẫn sẽ bám theo mình không thả, cho nên khi Tiêu Cửu Thành dứt khoát như vậy, ngược lại làm Thiên Nhã rất không quen.
Thiên Nhã trốn tránh như vậy, tuyệt đối không phải là cái Tiêu Cửu Thành nguyện ý nhìn thấy, Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã giờ phút này trong lòng khẳng định sẽ có mâu thuẫn, nhưng là tính tình Thiên Nhã vẫn cứ như vậy. Luận tâm tư, Thiên Nhã tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành quyết định rút củi dưới đáy nồi, lấy lui làm tiến, để Thiên Nhã không thể trốn đi đâu được.
"Ừ, ngươi như vậy thì không còn gì tốt hơn" Lời nói đều đã nói ra, Thiên Nhã coi như muốn thu hồi, cũng không chịu hạ mình xuống, chỉ có thể cố chấp theo.
"Mà nói đến, năm nay ta cũng đã mười tám, cũng nên chuyển về hậu viện của phu quân, mấy năm nay quấy rầy Thiên Nhã rồi". Tiêu Cửu Thành trầm giọng nói với Thiên Nhã, tựa như bất đắc dĩ mà cũng vì hiểu chuyện.
Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói như vậy, xác thực nhớ tới ước hẹn năm đó, Tiêu Cửu Thành giờ đã mười tám tuổi, chuyển về ở cùng hậu viện với Độc Cô Thành là chuyện hợp tình hợp lý, nội tâm Thiên Nhã bản năng muốn phản đối với chuyện này. Tiêu Cửu Thành chuyển về hậu viện Độc Cô Thành, như vậy tất nhiên phải cùng Độc Cô Thành viên phòng, nghĩ đến chuyện này, cả người Thiên Nhã đều khó chịu, nội tâm bắt đầu lo nghĩ cùng xao động bất an.
"Ta không có đuổi ngươi đi, ngươi thích ở bên này thì ở". Thiên Nhã lập tức mở miệng nói ra, trong lòng vẫn là bản năng muốn giữ Tiêu Cửu Thành lại.
"Thiên Nhã biết rõ ta yêu ngươi như vậy, nếu ta ở lại đây, ta sợ ta đối với Thiên Nhã kìm lòng không được, khắc chế không được mình, ta chỉ có thể bức bách chính mình mới đoạn được tình cảm đối với Thiên Nhã" Tiêu Cửu Thành thở dài nói.
Tiêu Cửu Thành nói lời này, làm trong lòng Thiên Nhã cũng mười phần khó chịu, cũng không biết nói cái gì cho phải, hôm qua những mừng vui vì trở về nhà, giờ phút này biến mất hầu như không còn, chỉ cảm thấy nội tâm triển ép khó chịu, mặc dù tương tư lúc ở xa còn khó chịu hơn.
Tiêu Cửu Thành gặp sắc mặt Thiên Nhã ảm đạm, trong lòng có chút không nỡ, nhưng Tiêu Cửu Thành biết nếu không nhẫn chuyện nhỏ sẽ bị loạn mưu lớn, Thiên Nhã chuyện lần này vẫn cứ vậy thì ngày sau vẫn là sẽ động một chút lại đẩy mình ra.
Lúc Đình Nhi cùng Cẩm Nhi đi vào hầu hạ chủ tử của các nàng, vẫn cứ tưởng rằng hai người sẽ dị thường dính nhau, dù sao nửa đêm qua sai các nàng đổi đệm giường cùng lấy tiết khố, chuẩn bị nước nóng, tất nhiên là làm chuyện thân mật. Ai biết được sau khi vào phòng lại phát hiện tiểu thư của các nàng cảm xúc lại không phải vậy. Nhất là đại tiểu thư, rõ ràng nhìn cảm xúc sa sút nhiều, Thiếu phu nhân từ trước đến nay luôn khống chế cảm xúc, ngược lại làm người ta nhìn không ra biểu lộ.
Tiêu Cửu Thành về phòng của mình để Cẩm Nhi hầu hạ nàng rửa mặt.
Thiên Nhã súc miệng rửa mặt xong, Đình nhi chải tóc cho nàng.
"Đại tiểu thư, hôm nay tâm tình không tốt là bởi vì Thiếu phu nhân sao?" Đình nhi cùng Thiên Nhã chủ tớ tình cảm sâu, cho nên Đình nhi nhịn không được nên quan tâm hỏi.
"Không có chuyện gì đâu" Thiên Nhã cũng là không hay đem tâm sự nói cho người khác biết, tuy rất tin tưởng Đình nhi, Thiên Nhã cũng không nguyện ý nói ra.
"Hai năm nay, chuyện trong ngoài phủ đều được xử lý rất tốt, Đình nhi cảm thấy Thiếu phu nhân thật là một nữ tử cực kỳ lợi hại, tâm tư sâu không thể dò, đại tiểu thư nếu đấu tâm với nàng, sợ là phải thua thiệt". Đình nhi từ đáy lòng nói, không phải sao, nhìn tâm tình đại tiểu thư rõ ràng sa sút, Thiếu phu nhân lại biểu hiện như không có việc gì. Hai năm trước, sự quan tâm Thiếu phu nhân đối với đại tiểu thư vẫn là rất rõ ràng. Nhưng là hiện tại Thiếu phu nhân cùng hai năm trước đã khác biệt rất lớn, vui buồn không biểu lộ, nói thật, Đình nhi cảm thấy cùng người như vậy ở chung không có cảm giác an toàn, bởi vì hoàn toàn không đoán được nàng đang suy nghĩ gì, liền sợ đại tiểu thư nhà mình bị thiệt thòi.
"Ta làm sao cùng nàng đấu tâm tư gì chứ? Không có dính dáng gì tới nàng, chỉ là vấn đề của chính ta thôi". Thiên Nhã đương nhiên biết Tiêu Cửu Thành không phải nữ nhân bình thường, Tiêu Cửu Thành là quyền khuynh thiên hạ, cho nên Thiên Nhã cảm thấy không cần Đình nhi nhắc nhở, nhưng trong lời nói lại bất giác che chở Tiêu Cửu Thành.
Bởi vì Độc Cô Tấn ở nhà, cho nên buổi sáng Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành đều phải đi qua chính viện của Độc Cô Tấn cùng dùng bữa sáng, rửa mặt trang điểm xong, Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành liền cùng đi ra sau chính viện.
Cả nhà vui vẻ hòa thuận dùng bữa sáng, Tiêu Cửu Thành liền chủ động trò chuyện về chiến sự Tây Bắc vừa rồi.
"Ngô Vương thế tử sau này có cùng theo quân đi Tây Bắc không Cha?" Tiêu Cửu Thành đã biết nhưng vẫn hỏi, thật ra nàng cũng có hơi chú ý động tĩnh của Ngô vương phủ, sau khi Độc Cô Tấn tiếp nhận chức Tây Bắc đại tướng quân, Lý Quân Hạo liền cáo bệnh ra bên ngoài, quân Tây Bắc khởi binh xong, đến bây giờ vẫn còn cáo bệnh. Nhưng mà nàng cố ý hỏi là để chú ý một chút bên Thiên Nhã, bởi vì nàng vẫn nhớ Thiên Nhã tựa hồ đối với Lý Quân Hạo rất để ý, quả nhiên lúc nàng nhắc đến Lý Quân Hạo, nàng cảm giác Thiên Nhã dừng đũa lại một chút. Đối với người Thiên Nhã đặc biệt để ý, Tiêu Cửu Thành trong lòng liền cảm thấy chán ghét, mặc dù nàng cũng không biết Thiên Nhã vì sao lại để ý tới Lý Quân Hạo như thế.
"Ta làm chủ soái đi Tây Bắc, Lý Quân Hạo làm sao còn dám đi Tây Bắc, hắn nếu dám theo, phụ thân có muôn ngàn cách để hắn chôn xương luôn ở Tây Bắc, để hắn vĩnh viễn không cách nào trở về". Độc Cô Tấn ước gì Lý Quân Hạo theo đi Tây Bắc, nhưng là Lý Quân Hạo dĩ nhiên không ngốc, biết nếu là theo quân đi Tây Bắc cùng Độc Cô Tấn, tuyệt đối là dữ nhiều lành ít, cho nên giả bệnh trốn ở Ngô Vương phủ.
"Ngô Vương thế tử, Cửu Thành có cùng hắn gặp qua mấy lần, cũng có hiểu sơ về hắn, người này tâm tư thâm trầm, hết sức cẩn thận, xác thực không dễ đối phó". Tiêu Cửu Thành gật đầu nói.
"Cửu Thành thấy thế cục triều đình bây giờ thế nào?" Độc Cô Tấn hỏi Tiêu Cửu Thành.
"Thân thể Hoàng Thượng hiện tại sợ là ngày càng già yếu, tâm đã tính lập Tấn Vương làm Thái tử hết sức rõ ràng, bệ hạ là sợ trăm năm về sau, dựa theo tính cách Tấn Vương nhân hậu, là để tránh cho giữa các hoàng tử khỏi thủ túc tương tàn. Bất quá Cửu Thành thấy tới giờ mới lập Thái tử đã hơi muộn, Triệu vương, Yến Vương, Sở Vương vây cánh đã lớn, đã độc chiếm một phương, giờ phút này Tấn Vương tuổi đời mới hai mươi, căn cơ còn thấp, làm người nhân hậu nhưng không có năng lực đế vương, để Tấn Vương làm Thái tử, sợ là khó mà phục chúng". Tiêu Cửu Thành phân tích rõ ràng chi tiết nói, Hoàng đế đến giờ mới nhớ tới vì tương lai của Thái tử mà giảm thế lực các phiên vương, đáng tiếc đã quá muộn. Triệu vương, Yến Vương, còn có Sở vương đều đã có thế lực một phương, mà lại phức tạp, lão Hoàng đế bây giờ rõ ràng lực bất tòng tâm không thể thu hồi các đất phong, mà lại cũng đều là thân nhi tử của mình, nên không thể hạ tâm, đây đều là tai hoạ ngày sau.
"Hoàng Thượng thật đúng là thông minh một đời hồ đồ một phút, nếu như là Cửu Thành thì sẽ quyết sách như thế nào để ngày sau có thể tránh khỏi loạn cục?" Độc Cô Tấn hỏi.
"Hoàng Thượng ban đầu nghĩ là có thể dạy dỗ ra được một Hoàng đế năng lực xuất chúng như mình, càng về sau mới phát hiện mấy hoàng tử đều không được hoàn toàn như ý, bây giờ lớn tuổi, mềm lòng, lại không nỡ xuống tay. Nếu là Cửu Thành, chọn trong các hoàng tử người ưu tú nhất, sẽ chọn Yến Vương làm Thái tử, sau đó đem thế lực của Triệu vương cùng Sở vương nhổ tận gốc, Triệu vương cùng Sở vương yếu thế sẽ không làm gì được, chỉ là dù sao cũng là hai nhi tử mình yêu thường, người bình thường không bỏ xuống được, cũng là nhân chi thường tình" Tiêu Cửu Thành cũng không khó đoán trạng thái lão Hoàng đế bây giờ, Hoàng đế dù sao cũng đã già rồi.
"Cửu Thành thật sự là nhìn thấu tâm tư người khác, lại có thể nắm toàn cục, khó trách lại có thể quản lý chín tòa thành tốt đến như vậy, người người đều ca ngợi". Độc Cô Tấn tán dương nói, nhưng nội tâm bản năng có cảm giác bất an. Hắn biết tư chất của nữ nhi cùng nhi tử mình, nếu hắn chiếm được thiên hạ, nhi tử cùng nữ nhi đều không thể nắm giữ được thiên hạ, Tiêu Cửu Thành hiển nhiên ngày sau mới là người có thể phó thác, nghĩ đến ngày sau sợ nếu cũng bất quá là làm công toi cho Tiêu Cửu Thành. Việc này khiến Độc Cô Tấn cảm thấy lo lắng, ngày sau quyền thế trên người Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành nếu là có thể nghĩ tình, thì không cần lo lắng, bảo đảm nhi tử nữ nhi một đời phú quý không lo, nhưng nếu là trở mặt vô tình, thì hậu quả Độc Cô Tấn nghĩ cũng không dám nghĩ. Dù sao Tiêu Cửu Thành tâm tính vốn không phải nữ tử bình thường, Độc Cô Tấn không tin nữ tử thông minh đến cực điểm lại không có dã tâm, mặc dù Tiêu Cửu Thành cho đến bây giờ đều biểu hiện được mười phần có chừng mực cùng hiểu chuyện.
"Cửu Thành chỉ là tùy ý suy đoán, Cửu Thành cũng muốn lắng nghe một chút ý của phụ thân như thế nào?" Tiêu Cửu Thành rất mẫn cảm, nàng cảm giác được giọng nói Độc Cô Tấn tựa hồ hơi lấy lòng một chút, cũng không biết là có phải do ảo giác của mình không. Nếu là nhạc phụ đối với mình có lòng kiêng kỵ, kia có thể do mình quá mức lộ ý tứ, không giữ được điềm tính. Nhưng mà Tiêu Cửu Thành cũng không cần phải quá chú ý Độc Cô Tấn nghĩ gì, dù sao Độc Cô Tấn cũng không có cách nào khác, nhất định phải nhờ cậy vào mình, dù sao ông cũng không có nhiều lựa chọn.
——
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Cửu Thành: Quá thông minh cũng không tốt, ngay cả nhạc phụ đều sợ ta.
Thiên Nhã: Làm sao lại không sợ? Ngươi ngay cả ta cũng tính toán.
Tiêu Cửu Thành: Đó là bởi vì, ngươi chưa ngoan!