không
gian bên trong hộp quà lại rất lớn, còn trải thảm lông thỏ mềm nhũn, thoạt nhìn đáng
yêu
lại tinh xảo. Nhưng đây cũng
không
phải trọng điểm, trọng điểm là
trên
đám lông thỏ như tuyết,
một
con thỏ
nhỏ
đang
nằm nhắm mắt ngủ say.
Con thỏ
nhỏ
kia chân dài cuộn tròn, tay
nhỏ
bé ôm
trên
ngực,
một
đầu tóc dài rối tung như mực buông xuống dưới, xõa lên khuôn mặt
nhỏ
nhắn như ngọc lại càng đáng thương đáng
yêu. Ở
trên
đỉnh đầu, mọc lên hai cái tai thỏ, khi nàng ngủ say, vì hô hấp
nhẹ
nhàng lay động, khiến người ta chỉ muốn vươn tay ra sờ
một
chút để kiểm tra.
trên
người nàng mặc trang phục
cô
gái
thỏ rất ngắn,
không
phải màu đỏ thẫm
yêu
mị, mà là trong trắng mang theo hồng, có vẻ mềm mại vô cùng. Quần áo quấn vòng quanh thân hình nàng linh lung đẹp đẽ, bộ ngực
nhỏ
cao cao, cái mông kiều kiều, mà giữa tuyết đồn tròn xoe cong mềm kia, nhô ra
một
đám đuôi thỏ lông xù màu trắng. Cố Dần Thành nhịn
không
được vươn tay túm lấy cái đuôi
nhỏmột
chút, con thỏ
nhỏ
ai nha
một
tiếng, kinh hoảng mở mắt.
"Người này thực đáng giận, sao lại kéo cái đuôi của ta." Con thỏ
nhỏ
tức giận hỏi.
Cố Dần Thành thản nhiên vuốt cằm, trong lòng vừa kinh lại hỉ -- phần quà sinh nhật này
thật
đúng là quá nổi bật.
hắn
nghĩ đến lễ vật của Diệp Huyên hẳn là tìm cách đút no mình,
không
nghĩ tới tiểu gia hỏa còn có thể chơi tình thú như vậy, thế nhưng còn dùng thuật pháp để mọc ra lỗ tai và đuôi thỏ, sau đó tự đóng gói mình thành lễ vật đưa tới.
đã
muốn chơi tình thú, con sói to đương nhiên vui vẻ phối hợp,
hắn
nhướn mi: "Con thỏ
nhỏ, chẳng lẽ ngươi
không
biết
hiện
giờ ngươi
đang
ở nơi nào?"
Diệp Huyên trong mắt to toát ra thần sắc ngây thơ: "Ta, ta
không
biết."
Cố Dần Thành tựa tiếu phi tiếu, rất có thần thái ác ôn
nói: "Ngươi bị người ta lấy làm lễ vật tặng cho ta, hôm nay ta
sẽ
ăn luôn ngươi."
nói
xong còn "nhe răng cười" hai tiếng,
một
bộ dáng đắc chí mãn ý, chọc Diệp Huyên suýt nữa hỏng vai diễn.
Nhịn xuống cười thầm trong bụng, Diệp Huyên càng toát ra bộ dáng sợ sệt co rúm,
nhỏ
giọng trả lời: "Hóa ra, ngươi là đại phôi đản", thấy nam nhân "ừ"
một
tiếng, giống như uy hϊếp lại muốn túm cái đuôi nàng, nàng vội vã mắt nước mắt lưng tròng cầu xin, "Xin ngươi
không
cần ăn ta, ta... ngươi muốn ta làm gì ta đều đáp ứng ngươi."
Cố Dần Thành nắm đám lông xù trắng
nhỏ
ở trong tay,
nhẹ
nhàng xoa nắn, phát
hiện
cái mông
nhỏtròn xoe phía dưới cũng run run lên.
hắn
có hứng thú nghĩ,
không
ngờ thuật pháp biến ra đuôi cũng có thể tâm huyết tương liên với tiểu Huyên, cái đuôi này cũng mẫn cảm giống thân thể nàng. Miệng
hắnchậm rãi
nói: "Khó mà làm được, ta
hiện
giờ rất đói bụng,
không
ăn ngươi, ngươi muốn đút no ta thế nào?"
Diệp Huyên ngầm thối hỗn đản
không
biết xấu hổ này
một
ngụm, ngượng ngùng đứng thẳng dậy: "Ngươi
nói
muốn như thế nào... đều có thể."
"Tốt lắm", nam nhân khí định thần nhàn cười, "Tự mình
đi
đến bàn cơm nằm sấp xuống."
nói
xong liền cất bước
đi
vào phòng bếp, chờ khi
hắn
bưng ra
một
mâm dâu tây
đã
rửa sạch
sẽ
còn mang theo vết nước trở lại nhà ăn, con thỏ
nhỏ
đã
vểnh mông ngoan ngoãn quỳ lên bàn cơm.
Thanh
âm
nam nhân mang theo cười
nhẹ
từ phía sau truyền đến, Diệp Huyên chỉ cảm thấy chỗ mông chợt lạnh, vải dệt bọc lấy chỗ giữa hai chân trực tiếp bị xé, lộ ra kiều hoa non nớt phía dưới. Nơi đó
đãsớm ẩm ướt rối tinh rối mù, nếu
không
có quần áo ngăn cản, chỉ sợ d*m thủy
đã
từ mông
nhỏ
chảy đầy chân Diệp Huyên, làm cái đuôi lông xù cũng muốn ướt nhẹp.
ngón tay thon dài vươn đến, cầm dâu tây, từng quả
một
nhét vào trong hoa huy*t
nhỏ. Diệp Huyên trong miệng kêu
nhỏ
ô ô, kiều khu chướng vô cùng. Nàng nơi đó tuy rằng ẩm ướt, đến cùng cũng chưa bị khuếch trương vẫn còn chật hẹp,
một
ngón tay vói vào trừu sáp
đã
thật
khó khăn. Cố tình dâu tây mềm, Diệp Huyên
không
dám giáp mạnh, chỉ có thể liều mạng khống chế mị thịt trong dũng đạo, cái miệng
nhỏ
nhắn chỗ hạ thân kia khép mở như là
thật
tham ăn.
Nàng cảm giác được
đã
bị nam nhân nhét vào ba quả dâu tây, trong hoa huy*t vừa trướng lại ngứa, nhịn
không
được lắc lắc mông
nhỏ
muốn trốn: "không
được, ưʍ... Ăn
không
vào, tiểu huyệt huyệt ăn
không
vào..."
Cố Dần Thành ba
một
tiếng vỗ
một
cái lên
trên
mông
nhỏ
đang
xoay loạn: "không
nghe lời? Con thỏ
nhỏ, ngươi muốn ăn dâu tây, hay là muốn ta đến ăn ngươi?" Con thỏ
nhỏ
dưới tay quả nhiên học ngoan, Cố Dần Thành còn chưa xong, lại vỗ mấy bàn tay nữa, đánh cho con thỏ
nhỏ
rầm rì kêu lên, lúc này mới chịu ngừng tay, "Ngươi ngoan ngoãn
một
chút,
đã
nói
muốn đút no ta, ta dùng tiểu bi ấm ấm của ngươi ép những quả dâu tây này, chẳng lẽ
không
phải là việc ngươi phải làm?"
Bình thường nếu
hắn
đổi trắng thay đen
nói
da^ʍ ngữ lung tung như vậy, Diệp Huyên sớm
đã
vung chân đá, nhưng
hiện
tại nàng sắm vai con thỏ
nhỏ
nhu nhược đáng thương, đành phải thút thít ngoan ngoãn gật đầu, lại mềm giọng năn nỉ: "Vậy chỉ ăn
một
viên, chỉ ăn
một
viên nữa được
không... Trong tiểu bi
thật
trướng."
"Ngươi như vậy là
không
thể được", con sói to thản nhiên cầm dâu tây tiếp tục nhét vào trong huyệt, "dương v*t của ta so với chừng này dâu tây có thể còn lớn hơn, như vậy
đã
ăn
không
vào, về sau làm sao bây giờ." Vừa
nói, lại nhét mấy quả nữa vào,
một
quả cuối cùng
trên
huyệt khẩu
thật
sự
là nuốt
không
xuống nữa, lộ ra chút thịt quả màu đỏ, mềm ngấy
ẩn
ở giữa hoa môi.
Cố Dần Thành vừa lòng quan sát
một
lúc lâu, sau đó mới gật gật đầu: "Tốt lắm, ngươi
đi
xuống dưới."
Diệp Huyên tay mềm chân cũng nhuyễn, d*m thủy từng đợt dũng mãnh tràn ra, cả người ngứa ngáy khó nhịn, ngay cả khí lực để đứng đều
không
có. Lúc đó Cố Dần Thành ý bảo nàng quỳ xuống phía trước
hắn, cái miệng
nhỏ
nhắn đối diện khố gian của nam nhân. Bàn tay to vươn ra, mềm
nhẹ
vuốt ve cái tai của con thỏ
nhỏ, thanh
âm
trầm thấp liêu nhân đến cực điểm: "Ngoan, ta cũng có thứ tốt cho ngươi ăn, có muốn
không?"
=====================================================
Tu sĩ đùa tình thú,
thật
có phải so với phàm nhân còn cao hơn
không
(ω)
Phiên ngoại. Hằng ngày cùng con sói to 4 (cao H)
"Ô, ô ư...
thật
lớn..." Diệp Huyên mơ hồ nỉ non
không
rõ, tận lực mở to cái miệng
nhỏ
nhắn ăn vào côn th*t thô trưởng trong tay, nước bọt
không
khống chế được từ khóe miệng
nhỏ
xuống dưới, khuôn mặt
nhỏ
nhắn trẳng trẻo của nàng dường như
đã
nghẹn đỏ bừng, cảm giác được đỉnh đầu to lớn kia
đã
đâm đến yết hầu, mới ngừng nuốt vào.
Đây là lần đầu tiên nàng ngậm tiểu Cố Dần Thành sâu vào đến cổ họng, trước đây cũng từng ăn côn th*t của
hắn, nhưng Cố Dần Thành đau lòng nàng, cho tới bây giờ chưa
đi
vào sâu đến như vậy. Ngay lúc Cố Dần Thành hỏi nàng có muốn ăn thứ tốt, Diệp Huyên
đã
đáp ứng
một
chữ "muốn", nam nhân liền thẳng lưng đưa dương v*t vào trong tay nàng.
Vốn là muốn con thỏ
nhỏ
liếʍ liếʍ
một
chút, lại dùng cái miệng
nhỏ
nhắn ngậm
một
lát,
không
nghĩ tới Diệp Huyên chủ động ăn
một
đoạn côn th*t lớn vào, cự vật to dài giống như gậy sắt nhồi vào cái miệng
nhỏ
nhắn của nữ tử, nàng
nhẹ
nhàng dùng yết hầu ngậm lấy đại qυყ đầυ kia, cái lưỡi thơm tho ở
trênthân gậy liếʍ mυ'ŧ qua lại, vừa kìm lòng
không
đậu khóc thút thít, vừa di động đầu
nhỏ
trên
hạ bộ.
"Ô! --" kɧoáı ©ảʍ này đến quá mức mãnh liệt, trong họng Cố Dần Thành tóe ra tiếng kêu rên trầm thấp, kìm lòng
không
đậu kéo tóc Diệp Huyên. Diệp Huyên ăn đau,
hắn
phản ứng lại rồi vội vàng buông ra, vừa đau lòng lại thoải mái, đến hơi thở cũng có chút bất ổn, "Mau nhổ ra, ngươi làm sao ăn được nữa."
Diệp Huyên cũng
không
để ý tới
hắn, trái lại tự nuốt vào. Nàng sớm
đã
quyết định chủ ý, vào sinh nhật Cố Dần Thành cho
hắn
một
kinh hỉ
thật
lớn. Tai và đuôi thỏ là kinh hỉ thứ nhất, đồng dạng, hành động
hiện
tại cũng vậy.
Bất quá cái miệng
nhỏ
của nàng đến cùng vẫn quá
nhỏ, lập tức kiên trì
không
được lâu, yết hầu bị sáp khó chịu. Cố Dần Thành thấy thế, vội vàng nắm cằm nàng, bắt buộc nàng mở miệng, rút gậy th*t dính đầy nước miếng ra.
"Lần sau
không
cho làm như vậy." Nam nhân đau lòng xem xét cái miệng
nhỏ
nhắn mở ra
một
nửa của nàng, hoàn hảo
không
có thương tổn.
"không
được", con thỏ
nhỏ
lại bắt lấy côn th*t
thật
dài kia
không
buông, "Ta còn muốn ăn."
Cố Dần Thành dở khóc dở cười: "Về sau lại cho ngươi ăn, được
không?"
Diệp Huyên nổi lên tì khí, lúc này hoàn toàn quên mình sắm vai con thỏ
nhỏ
nhu nhược nhu thuận: "Ta hôm nay càng muốn ăn!"
nói
xong liền ngậm côn th*t vươn cái lưỡi ra liếʍ mυ'ŧ, Cố Dần Thành bị nàng liếʍ cả người tê dại, nhất thời cầm giữ
không
được trừu cắm biên độ
nhỏ
ở trong miệng nàng, sáp
một
lát,
hắn
nghĩ đến mấy quả dâu tây còn bị hoa huy*t
nhỏ
đang
ngậm kia, câu môi cười: "Con thỏ
nhỏ, chúng ta nằm ăn dương v*t được
không?"
Cũng
không
chờ Diệp Huyên đáp ứng,
hắn
ôm Diệp Huyên nằm lên sofa, để nàng vươn cao mông
nhỏđối diện với
hắn, đầu
nhỏ
chôn trong khố gian của
hắn
tiếp tục ngậm mυ'ŧ côn th*t, ngón tay Cố Dần Thành mở ra bối thịt ướt sũng, lộ ra dâu tây đỏ au.
"Ưʍ..." Diệp Huyên có chút sợ hãi xoay mông
nhỏ,
không
biết nam nhân nhìn chằm chằm nơi riêng tư của mình là muốn làm cái gì.
Cố Dần Thành vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ, hoa
nhỏ
bị nhét đầy đến căng lên lập tức co lại, đem
một
quả dâu tây ở ngoài cùng đẩy ra
một
chút, còn có d*m thủy dính ngấy sáng bóng chảy ra theo, vừa nhìn Cố Dần Thành ngón trỏ đại động, muốn ăn vào hết
một
lần, lại tự nhẫn xuống, vỗ mông Diệp Huyên
nói: "Ngoan ngoãn, tự đẩy hết dâu tây ra ngoài cho ta ăn."
Diệp Huyên xấu hổ mà uất ức, cố tình thân mình bị
hắn
giữ chặt
không
thể động đậy, trong miệng
nhỏngậm gậy th*t, đành phải vừa liếʍ mυ'ŧ, vừa nỗ lực co rút bụng đẩy dâu tây trong hoa kính ra.
một
lần này, dâu tây vốn
đã
tẩm no mật nước càng mềm nhũn, theo giọt giọt dâʍ ɖị©ɧ tí tách chảy ra nước trái cây thơm ngọt, Cố Dần Thành vừa mở miệng, nhìn nộn bi kia phảng phất như
một
cái miệng
nhỏ
nhắn phun ra hỗn hợp chất lỏng da^ʍ mỹ màu đỏ, lạch cạch
một
tiếng,
một
quả dâu tây rơi vào trong miệng
hắn.
Tiếp theo vang lên tiếng nhai nuốt
rõ
ràng, Diệp Huyên cả người đẩu cơ hồ muốn mềm liệt xuống, nghe tiếng nam nhân ăn vào dâu tây từ trong huyệt của nàng đẩy ra,
một
quả, hai quả, ba quả... Tiếng hít thở của
hắn
càng ngày càng ồ ồ, bàn tay to cầm lấy eo
nhỏ
của nàng cũng càng ngày càng dùng sức. Đến
một
quả cuối cùng bị
hắn
cầm trong tay, đưa tới bên miệng Diệp Huyên: "Ăn
đi." -- thanh
âmkhông
cho cự tuyệt.
Diệp Huyên phảng phất giống như mê muội ngoan ngoãn ăn dâu tây, còn chưa nuốt xuống, nàng ưm
một
tiếng, liền triệt để mềm nhũn
trên
thân thể nam nhân. Giữa hai chân bị cái lưỡi lửa nóng liếʍ hút, hoa huy*t bị trong trong ngoài ngoài ăn
một
lần
không
nói, eo lại bị nhấc lên, tiểu bi bị bị liếʍ lộ ra nhục phùng. Đến khi mắt cúc của nàng cũng đều bị ăn, Cố Dần Thành mới ngẩng đầu, còn chưa thỏa mãn níu chặt đuôi con thỏ
nhỏ, vừa túm, vừa nghe nàng phát ra tiếng rêи ɾỉ như mèo con,
hắn
nói: "Con thỏ
nhỏ
ngậm quá dâu tây hương vị
thật
không
tệ, về sau cũng phải ngậm tiếp cho ta, ta nghĩ xem",
hắn
hếch mày lên, "Lần sau liền cho
anh
đào vào thôi, còn có thể cho thêm mấy quả."
"Ngươi hỗn đản..." Diệp Huyên khóc thút thít mắng
hắn, đáng tiếc nàng bị đùa bỡn cả người đến
mộttia khí lực cũng
không
còn, chỉ có thể ghé vào
trên
người nam nhân hừ
nhẹ.
Cố Dần Thành nhớ lại xa xưa lần đầu tiên
hắn
ăn con thỏ
nhỏ, trước sau
không
biết bị mắng bao nhiêu lần hỗn đản,
một
khuôn mặt
đã
sớm đao thương bất nhập. Lúc này
hắn
còn chưa có tận hứng, ôm lấy Diệp Huyên tách hai chân ra ngồi ở
trên
đùi mình, tách mở hoa môi rồi đem gậy th*t đứng thẳng sáp vào.
Diệp Huyên run run rẩy rẩy bị
hắn
túm lấy thắt lưng từ cao xuống thấp sáp làm, đại qυყ đầυ nhiều lần đâm đến hoa tâm,
không
bao lâu liền tiết thân. Cố Dần Thành lúc nàng phun ra
âm
tinh càng cuồng mãnh thao làm, lúc mới bắt đầu còn ngồi ở
trên
sofa, sau này ôm nàng vào trong ngực vừa
đi
vừa thao, để ở
trên
tường bắn
một
lần, lại để nàng chứa đầy tinh thủy dâʍ ɖị©ɧ quỳ gối
trên
ban công để sáp tiếp.
Cũng may nhà trọ cách
âm
hiệu quả
thật
tốt, Diệp Huyên kêu đến cổ họng đều khản đặc, đần độn
không
biết Cố Dần Thành bắn bao nhiêu lần,
đang
quỳ lại đứng bị thao đến mười lần, thậm chí còn tiểu đày người Cố Dần Thành. Sau này giữa hai chân nàng nóng bừng, cái vυ'
không
cần phải
nói, hoa huy*t sưng
không
thể khép, Cố Dần Thành mới buông tha cho nàng.
Chuyện này hậu quả làm cho Diệp Huyên xin nghỉ
một
tuần, Cố Dần Thành cũng bị cưỡng chế ba tháng
không
được lên giường. Bất quá cái này
không
làm khó được con sói to, Cố Dần Thành chợt nhíu mày: "không
thể lên giường, còn có thể lên sofa,
trên
bàn, bồn rửa phòng bếp a."
Diệp Huyên: "... cút
đi!"