Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 11 - Chương 5: Tây phương cung đình. Đẩy ngã thị vệ trưởng (5)

Margaret có thói quen tắm rửa sáng sớm, lúc Arthur tiến vào phòng ngủ đến hấu hạ nàng, nàng

đã

tự

điphòng tắm. Thuận tay để váy dài sa mỏng ở bên giường, tầm mắt Arthur chột dạ dao động.

Tối hôm qua, ở đây,

hắn

hôn chân điện hạ thủ da^ʍ. Phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích táp rơi

trên

mặt đất, tuy rằng được dọn dẹp

một

lần, nhưng cẩn thận nhìn, vẫn có thể thấy

trên

thảm lông cừu còn nhiều điểm bạch trọc

đã

khô. Cố tình điện hạ cởϊ qυầи áo để lại đó, ma xui quỷ khiến, nam nhân nhặt cái váy dài còn mang theo mùi thơm cơ thể thiếu nữ lên, vốn định đặt vào trong rổ chờ thị nữ tới thu thập,

hắn

lại vụиɠ ŧяộʍ lấy về phòng mình. Làm xong chuyện này, cả

một

ngày tâm thần Arthur đều có vẻ

không

yên.

Đúng lúc thu hoạch vụ thu, tiền thuế theo từng cấp được vận chuyển đến vương đô, các quý tộc cũng theo đoàn xe rời khỏi lãnh địa, tới tham gia săn thu mỗi năm

một

lần.

Margaret từ mười bốn tuổi bắt đầu xử lý quốc chính, biết mấy ngày này

sẽ

là hoàng cung náo nhiệt nhất, cũng dễ gặp

sự

cố

không

may nhất. Thân là thị vệ trưởng phụ trách an toàn hoàng cung, trách nhiệm của Arthur vô cùng trọng đại. Nhưng khi nàng cùng Antony thương nghị bố phòng hoàng cung trước khi săn thu, nàng phát

hiện

nam nhân này thế nhưng thất thần.

"Arthur", thanh

âm

thiếu nữ lãnh đạm làm nam nhân bừng tỉnh,

hắn

theo bản năng ngẩng đầu,

một

cái chén trà phịch

một

tiếng ném xuống, "Thị vệ trưởng

không

biết nên làm như thế nào sao? Vậy ngươi cút ra ngoài cho ta!"

"Điện hạ..." Arthur ngập ngừng, trong nháy mắt

trên

mặt

hắn

tràn ra lo sợ

không

yên và xấu hổ, khiến những người đứng xem như Antony đều

không

đành lòng,

hắn

lập tức gục đầu xuống, thấp giọng lại kính cẩn trả lời, "Vâng, kẻ hèn cáo lui."

Điện hạ cần gì đả thương người như thế, Antony vừa mới chuẩn bị khuyên giải an ủi như vậy, thiếu nữ ngồi ngay ngắn ở trước bàn lại lạnh lùng thêm

một

câu: "Để Ellen tiến vào."

Ellen là phó đội trưởng đội thị vệ, nghe thế, Arthur nhất thời co rúm lại

một

chút, vẻ ảm đạm trong mắt quá lớn, nhưng

hắn

vẫn vô thanh vô tức lui ra ngoài. Sau

một

lát, Ellen đẩy cửa vào.

"không

biết điện hạ triệu kẻ hèn có chuyện gì?" So với Arthur ở trước mặt Margaret vĩnh viễn kính cẩn nghe lời, ngược lại tư thái Ellen có vẻ tự tại hơn.

"Việc bố phòng Hoàng cung giao cho ngươi", thiếu nữ

nhẹ

nhàng

nói

bâng quơ, câu

nói

đầu tiên đem quyền lực

trên

người Arthur triệt để xóa sạch, "Trực tiếp báo cáo với Antony,

không

cần thông qua Arthur."

Ellen hiển nhiên

thật

kinh ngạc: "Kẻ hèn cả gan hỏi

một

câu, đội trưởng Arthur phạm lỗi gì sao?"

"Năng lực của

hắn

chỉ sợ

không

đủ."

Công chúa điện hạ



ràng

không

muốn

nói

thêm chuyện này nữa, Ellen đành phải lui xuống, sau vài lần Antony muốn

nói

lại thôi,

đã

ở dưới ánh mắt lạnh như băng của thiếu nữ bảo trì trầm mặc. Đợi đến khi Antony lui xuống, trong phòng chỉ còn lại

một

mình nàng, nàng tựa lưng vào ghế, nặng nề hộc ra

mộthơi.

Lại phát giận với

hắn, từ

nhỏ

đến giờ, mỗi khi Margaret có chuyện gì

không

hài lòng, con đường phát tiết chính là tùy tiện tìm cớ phát giận với Arthur. Còn Arthur vĩnh viễn đều thuận theo chấp nhận,

khôngbiện giải, cũng

không

hỏi vì sao.

Ngón tay

không

tự giác nắm bút lông chim

trên

bàn, muốn thu hồi những lời vừa rồi này, nhưng thân là công chúa, tự tôn lại khiến Margaret

không

thể làm như vậy. Ta vừa mới rồi cũng

không

phải cố tình gây

sự, thiếu nữ

nói

với mình như vậy.

đang

không

yên lòng, Arthur quả

thật

làm

không

đúng, hơn nữa cố tình lại vào lúc Margaret nhận được thư củavphụ thân, thúc giục nàng quyết định chọn người kết hôn.

Nàng

đã

mười bảy tuổi, phụ thân sớm có ý thoái vị, luôn luôn hi vọng nữ nhi nhanh chóng thành hôn, tiện đà kế thừa vương vị. Mà Margaret cũng

không

ngừng tìm các loại lí do kéo dài, nàng biết mình muốn gả cho ai, nhưng nàng cũng biết, mình tuyệt

không

có khả năng gả cho Arthur.

Trong thời đại quý tiện phân chia sâm nghiêm



ràng,

một

công chúa

không

có khả năng gả cho bình dân, càng

không

thể gả cho Arthur xuất thân nô ɭệ. Phương pháp duy nhất chính là Arthur đạt được quân công, nàng lại nghĩ biện pháp khuyên phụ thân thụ phong cho

hắn, để

hắn

trở thành quý tộc. Dù chỉ là nam tước nho

nhỏ, hai người bọn họ ít nhất cũng có hi vọng ở bên nhau.

Xác định tâm ý của bản thân với Arthur rồi, Margaret chậm rãi trù tính. Trước để

hắn

làm thị vệ, tiếp theo đề bạt thành thị vệ trưởng. Arthur cũng luôn luôn nỗ lực,

không



phụ kỳ vọng của công chúa điện hạ đối với

hắn.

Nhưng khởi điểm của

hắn

thật

sự

quá thấp, mà Margaret cũng

không

có nhiều thời giờ chờ đợi

hắn

như vậy.

không

biết phát ngốc bao lâu, cửa phòng bị

nhẹ

nhàng gõ vang. Arthur bưng hồng trà thơm nồng

đivào, biết mình

đã

bị đội phó lấy mất quyền lực,

hắn

cũng

không

toát ra bất mãn, mà vẫn như thường

nhẹ

nhàng đặt đĩa trà lên bàn, trầm

nhẹ

nói: "Điện hạ, thỉnh

không

cần quá mệt nhọc."

không

biết vì sao, tức giận

đã

tiêu xuống lại

một

lần dâng lên. Nàng sớm biết, con chó này của mình, vĩnh viễn

sẽ

không

lộ ra cảm xúc. Nhưng dù

một

lần cũng tốt, nàng nghĩ nếu Arthur có thể biểu đạt ý nghĩ của mình, dù

hắn

muốn phản kháng nàng cũng được.

"Quỳ xuống." Thiếu nữ lạnh lùng

nói.

Arthur

không

chút do dự quỳ xuống,

hắn

càng cung kính, Margaret lại càng muốn làm nhục

hắn."đi

tới", mặt công chúa điện hạ cao ngạo

không

biểu cảm, "Ngươi có biết ta cần ngươi làm gì

không, Arthur."

"Vâng." thanh

âm

Arthur mang theo

một

chút khàn khàn,

hắn

quỳ gối bên chân thiếu nữ, nhấc làn váy lên, giống như thường lệ chui đầu vào váy.

Lưỡi to quét lên cánh hoa non mềm, rất nhanh, tiếng liếʍ mυ'ŧ chậc chậc quanh quẩn ngay trong phòng. Nam nhân dùng miệng hầu hạ cẩn thận trước sau như

một, tóc ngắn thô cứng thường cọ lên bắp đùi, cái loại ngứa ngáy lướt qua này làm mật nước trong hoa tâm chảy nhanh hơn.

thật

ngọt a, thơm quá... Arthur quá chú tâm đầu nhập trong hầu hạ da^ʍ mỹ, Margaret cho rằng là làm nhục, với

hắn



nói, kì thực là an ủi khiến người trầm mê nhất. Đầu lưỡi vói vào tiểu huyệt,

hắn

hận

không

thể liếʍ lần lượt mỗi

một

tấc mị thịt trong hoa kính, uống hết mỗi

một

giọt d*m thủy trong huyệt.

đang

lúc

hắn

nhịn

không

được thở dốc trong cổ họng, Margaret đột nhiên hỏi: "Vừa rồi ngươi ngẩn người là

đang

nghĩ cái gì?"

Nghĩ cái gì?

hắn

nghĩ cái váy dài kia bị

hắn

vụиɠ ŧяộʍ cầm về, lớp sa mỏng từng kề sát thân thể điện hạ, hít

một

hơi

thật

sâu, còn có thể ngửi được hương khí của điện hạ. Nếu...

hắn

dùng cái váy dài kia bao lấy dương v*t để thủ da^ʍ... vọng tưởng như vậy, hạ thể

hắn

lập tức cứng rắn lên.

Đây là nguyên nhân

hắn

thất thần, bị chất vấn,

hắn

lại quyết

không

thể trả lời như thế với điện hạ.

không

được,

hắn

không

thể

nói

dối điện hạ, nhưng

hắn

cũng

không

thể

nói

thật. Nam nhân dưới váy

thật

lâu

không

trả lời, Margaret

đang

chuẩn bị thúc giục

hắn, bên hông nóng lên, liền cảm giác thấy

mộtđôi bàn tay to đặt lên bụng nàng.

Liếʍ láp càng mãnh liệt,

một

bàn tay dọc theo lưng vòng xuống, đè lên mông thiếu nữ xoa nắn,

mộtbàn tay dao động ở bên hông nàng, ngón tay thon dài thậm chí vói vào rốn nàng xoa chọc."Ư, ưʍ... A..." Margaret kìm lòng

không

đậu rêи ɾỉ, Arthur chưa từng vào lúc khẩu giao tự tiện đùa bỡn chỗ khác, chẳng lẽ, chẳng lẽ

hắn

không

muốn trả lời vấn đề kia? Cực lực duy trì thanh tỉnh suy xét, nhưng rất nhanh nàng

đã

bị kɧoáı ©ảʍ đoạt mất tâm thần.

Khối thân mình này vốn mẫn cảm, mật nước từng đợt phun ra dũng mãnh, tiểu hoa châu bị đầu lưỡi hàm trụ, trùng trùng mυ'ŧ

một

hồi, thiếu nữ

yêu

kiều thở

một

tiếng

thật

dài,

âm

tinh đều chảy vào trong miệng Arthur.

"Tốt lắm", nàng thở hào hển phân phó

một

câu, Arthur mới từ phía dưới chui ra, khố nam nhân như cũ nổi lên cao cao

một

khối, đáy mắt lóe ánh sáng, Margaret bỗng nhiên

nói, "Cởϊ qυầи ra."

Arthur vội ngẩng đầu: "Điện hạ... thân thể của người ti tiện, có thể nào làm bẩn mắt ngài."

"Ta bảo ngươi cởϊ qυầи ra", thanh

âm

thiếu nữ lạnh xuống, "Chẳng lẽ còn muốn ta lặp lại lần nữa sao?"

"Vâng..." Ngón tay run run, Arthur đến cùng vẫn

không

phản kháng, lần lượt cởi cúc quần. Lộ ra cự vật trong đám lông thô cứng đen thui, sưng đến gần như biến tím, cơ hồ khẩn cấp nhảy ra. Đầu Arthur cúi càng thấp, điện hạ

đang

nhìn chăm chú côn th*t

hắn... Điện hạ

đang

nhìn chăm chú côn th*t

hắn...

Đây là

một

màn

hắn

từng vọng tưởng, Arthur còn nhớ



mình làm mộng xuân này rồi, vừa ngủ dậy, ga giường

đã

ẩm

một

mảnh lớn. Giờ này khắc này, vọng tưởng trở thành

sự

thật. Khi đó xấu hổ cơ hồ bị

hắn

đè ép suy sụp lại

một

lần nữa đánh úp tới,

hắn

hèn mọn như vậy, thân thể

hắn

dơ bẩn lại đê tiện...

Nhưng rất nhanh

hắn

đã

biết, chuyện càng làm cho

hắn

gần như điên cuồng còn ở phía sau. Thiếu nữ rút giày

trên

chân, chân ngọc oánh nhuận vươn ra, ngay trong ánh mắt Arthur

không

thể tin nổi, dừng

trên

qυყ đầυ sung huyết sưng đỏ của

hắn,

nhẹ

nhàng cọ xát lên.

PS: Các nàng, ta cũng

đang

tự hỏi là có cái thể loại người như bạn Arthur vậy sao, bảo làm gì là làm đấy, nghe răm rắp, chăc vì xuất thân là nô ɭệ nên thế? Cái phần này nó lầy lội kinh khủng, hầu như chương nào cũng cái kiểu như vậy đó,

nói

thật

là làm cũng oải lắm. Phần này nữ chính mới chỉ là công chúa thôi, phần sau còn làm nữ hoàng luôn, mà làm nữ hoàng

thì

phải có hậu cung đó.

nói

chung tình

yêu

hay tìиɧ ɖu͙© đều phải dựa

trên

sự

công bằng, hai người phải ngang hàng ở

một

mức độ nhất định

thì

mới đạt được

sự

hòa hợp và mức độ thỏa dụng cao nhất.

không

biết làm sao để lê lết qua được 2 phần nữa đây. Ta làm tiếp truyện này chủ yếu là vì thích phần truyện xưa của hai nhân vật chính cơ.