Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 9 - Chương 9: Đẩy ngã quan đại thần 9

“Hô, ngủ thoải mái

thật…” Lười biếng ưỡn vòng eo đau nhức, Margaret quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời rực rỡ,



ràng thời tiết hôm nay rất tốt. Người bên cạnh

đã

rời

đi

từ lâu, chỉ để lại tấm chăn lạnh tanh, điều này cũng

không

ảnh hưởng mấy đến tâm trạng

đang

tốt đẹp của Margaret. Được ngủ

trên

chiếc giường lớn mềm mại tráng lệ, sau khi tỉnh giấc chỉ cần gõ

nhẹ

vào cái chuông,

thì

sẽ



một

con rối luyện kim đưa bữa sáng vào, còn có thể thi thoảng trêu đùa

một

chút với nhóc con dễ thương kia,thật



một

ngày tốt lành, cuộc sống sung sướиɠ như tiên.

Cuộc sống như thế này

không

quá vài ngày cũng

sẽ

bị dập tắt bởi

hiện

thực tàn khốc, Margaret thờ ơ suy nghĩ phải luôn luôn tận hưởng lạc thú trước mắt là nguyên tắc sống của nàng. Cuộc sống của nàng trước kia đều là sống

một

ngày biết

một

ngày, chẳng thể biết được sau này

sẽ

xảy ra chuyện gì. Cho nên nàng

không

chút kiêng kị mà chơi đùa với Theodore,

không

phải chỉ để trả thù tên khốn đó, mà cũng là bởi vì…Dáng vẻ khi tức giận của

hắn

thật

sự

rất đáng

yêu,

không

người phụ nữ nào có thể nhịn được mà

không

đùa giỡn

hắn.

Tối hôm qua cũng thế, Margaret

đang

trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh có cảm giác như mình

đã

ôm cậu nhóc trong ngực.

thật

sự

thoải mái, nàng vui vẻ hồi tưởng lại,

sự

mềm mại,

nhỏ

bé, còn ở trước ngực nàng mà giãy dụa tới lui. Nàng cứ như vậy xem Theodore như gối ôm, mang theo nụ cười ngọt ngào mà chìm vào mộng đẹp. Sáng nay rời khỏi giường, cảm thấy tinh thần sảng khoái khiến Margaret

không

tự chủ được mà nhớ lại.

thật

ra nàng có cảm giác như mình cần phải làm

một

việc gì đó, nhưng lại

không

nhớ

rõ.

“Thôi, mặc kệ vậy.” Suy nghĩ

một

lát, nàng cứ như vậy vui vẻ đem băn khoăn vứt qua sau đầu.

Kỳ lạ thay, thái độ của Theodore lại

không

mấy tự nhiên.

Dọc hành lang bắt gặp vẻ mặt của tên quan đại thần đáng ghét đó bỗng co rút, lại lui về phía sau hai bước, dời ánh nhìn, dường như có chút

không

muốn đối mặt với Margaret. Có lẽ cảm thấy thái độ kì lạ của bản thân,

hắn

lại ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt nhìn Margaret lại rất phức tạp.

“Thế nào?” Nàng nhìn về phía

hắn

kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Cuối cùng cũng phát

hiện

ra thân hình của tôi rất đẹp sao.”

“Hừ.” Theodore đảo mắt khinh thường,

không

muốn mới sáng sớm lại đυ.ng phải người phụ nữ ngu ngốc này, tiếp tục

đi

lướt qua nàng. Lại ngửi thấy được

trên

người nàng tản ra

một

mùi hương ngọt ngào, thân thể cậu bé

không

tự chủ được mà cứng đờ.

May quá,

không

phải là mùi hương đặc biệt mà mình bị ảnh hưởng. Có trời mới biết gậy th*t cứng rắn của Theodore

đã

phải thống khổ nín nhịn cả đêm, da^ʍ ma

không

biết xấu hổ kia lại cầm lấy gậy th*t của

hắn

mà xoa bóp, trước sau chậm rãi bao bọc chơi đùa, cọ tới cọ lui, lại như thế mà đạt cao trào nhiều lần. Dịch ngọt ấm nóng giội lên qυყ đầυ, dọc theo thân gậy chảy xuống, làm phần lông bên dưới của Theodore ướt đẫm.

Những dâʍ ɖị©ɧ này đều chứa ma lực, tuy Theodore

không

uống, nhưng

không

chỉ gậy th*t ngày càng cứng rắn,

hắn

cũng cảm giác được lời quyền

trên

người

đang

từ từ bị ăn mòn. Đương nhiên, tác dụng chính là,

hắn

không

có cách nào biến về cậu nhóc

một

lần nữa.

Việc trở về hình hài

một

đứa

nhỏ

khiến Theodore chán ghét đến tận xương tủy, tối hôm qua điều

hắnkhông

mong muốn nhất đó là trở về thân thể

một

cậu nhóc. Cho dù có Thần Minh

thật, chắc chắn

hắncũng

không

được như nguyện. Cho nên

hắn

cứ như vậy cắn răng chịu đựng cho tới khi Margaret cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, ngay cả dịch mật trong hoa huy*t cũng khô

đi, mới

một

lần nữa co rút lại.

“Xem ra sinh vật da^ʍ ma này, so với tưởng tượng của ta

thì

phức tạp hơn nhiều…” Qua cặp mắt kính, Garo

một

tay vuốt chòm râu dê,

nói

ra điều vừa suy nghĩ.

Nghe được câu này, Theodore biết rằng suy đoán của mình

đã

đúng, “Cho nên,” gân xanh

trên

trán

hắndựt dựt “Trước đây ngươi chỉ

nói

qua loa cho ta nghe?”

“Điều này

không

thể gọi là

nói

có lệ được,” lão tất nhiên rất oan ức, “Máu của ác ma

ẩn

chứa sức mạnh của chúng, nhưng da^ʍ ma này lại rất khác biệt, chỉ cần là pháp sư có nghiên cứu về ác ma, đều

khôngcho rằng điều này có gì sai, nhưng chúng ta vẫn luôn nhầm lẫn về phương thức thu hoạch loại sức mạnh này.” Garo suy nghĩ

một

chút, “Dựa theo lời

nói

của ngươi,

thì

ngươi có thể ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ khi nàng ta động tình, cho nên chỉ có thể khôi phục lại nguyên trạng trong thời gian ngắn, chuyện này đơn giản mà

nói, chính là có liên quan đến quá trình động tình.”

“Có ý gì?” Theodore nhíu mày,

hắn

không

nói

cho Garo biết chuyện Margaret tự an ủi chính mình, chỉ nhắc đến việc mình bị ảnh hưởng bởi mùi thơm kỳ lạ kia, vậy thứ

ẩn

giấu bên trong đề cập đến việc gì, Theodore cũng

không

cố suy nghĩ về chuyện đó.

hắn

chỉ là hơi lo lắng nhìn Garo, lão

không

nhanh

không

chậm

nói

------

“Chúng ta đều biết da^ʍ ma có ma lực mị hoặc mạnh mẽ,

nói

cách khác, khi chúng trong thời gian động tình, chính là lúc chúng sử dụng sức mạnh.” Nghe đến đó, Theodore

đã

mơ hồ hiểu được ý Garo muốn đề cập đến, “Ngươi có thể khôi phục lại nguyên trạng khi uống dịch mật của nàng ta, là bởi vì dịch mật chảy ra khi nàng ta động tình. Việc ngươi ngửi thấy được mùi thơm kỳ lạ

trên

người nàng ta cũng giống như vậy, chính là vì khi đó nàng ta

đang

động tình.”

Giống như, khi Margaret đạt cao trào

thì

dịch mật chảy xuống dương v*t của Theodore,

hắn

thậm chí còn

không

uống, nhưng lại cảm giác được lời quyền

đang

bị ăn mòn. Tuy tốc độ rất chậm, nhưng cảm giác bị ăn mòn quả

thật

tồn tại. Vậy có nghĩa là, nếu muốn mau hóa giải lời quyền,

không

phải việc Theodore uống bao nhiêu dịch mật, mà là Margaret có đạt cao trào hay

không?

Quả nhiên, Garo lộ ra nụ cười cổ quái: “Cho nên ta mới cho rằng, lấy

đi

sức mạnh của da^ʍ ma có rất nhiều cách, uống dịch mật của nàng ta, ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ

trên

người nàng ta, và bao gồm cả việc cùng nàng ta ân ái, là cách cuối cùng.” Ông lão nhìn về phía Theodore chớp mắt vài cái, “Cũng là cách có hiệu quả nhanh nhất.”

“Đùa gì thế,” Theodore

không

vui hừ lạnh, “Để giải trừ lời quyền, lẽ nào ta phải làʍ t̠ìиɦ với nàng ta?”

“Theodore à,” lời

nói

của Garo đầy ý tứ, “Ngươi ngay cả mắt cũng

không

chớp khi ra lệnh gϊếŧ nàng ta, lúc này còn giả bộ làm quân tử sao.”

“Ta…” Theodore bị chẹn họng.

Quả thực, để giải trừ lời quyền, lúc đầu

hắn

đã

có ý định gϊếŧ chết Margaret, bây giờ lại phải cùng nàng ân ái

thật

không

ổn,

hắn

cảm giác mình

thật

giả dối. Hơn nữa

hắn

với Margaret

đã

làm chuyện đó, mà



nàng kia còn rất vui vẻ, mà việc ấy cũng có lợi cho

hắn

đáng ra phải là chuyện đôi bên cùng vui chứ?Nhưng Theodore lại

không

thấy tự nhiên, nghe thấy nàng

nói

mớ lúc

đang

ngủ bên cạnh,

hắn

vẫn xoắn xuýt đến tận bây giờ.

Thích

hắn?

Rốt cuộc nàng thích

hắn

vì cái gì, ngay cả bản thân mình Theodore còn cảm thấy chán ghét chính mình.

hắn



một

người đê tiện vô sỉ, hai mặt, ra vẻ đạo mạo, trong cuộc sống chỉ có giả dối và tính toán. Nếu như

nói



nàng kia ngu ngốc là bởi vì nàng thích vẻ bề ngoài quan đại thần thánh khiết mà

hắn

dựng nên, nhưng dù

đã

biết được bộ mặt

thật

đằng sau của

hắn,

thì

tại sao lại còn sinh ra thứ tình cảm này.

Theodore

đã

sớm quen rồi, mọi người thích

hắn

vì cái mặt nạ

hắn

mang bên ngoài, nếu

một

ngày họ biết được bộ mặt

thật

sự

đằng sau lớp mặt nạ, bọn họ chắc chắn

sẽ

căm ghét,

sẽ

khϊếp sợ, theo đó

sẽkhông

chút do dự mà cách xa khỏi

hắn.

một

con người như

hắn,

sẽ

không

thể có vợ hay bạn bè, ngay cả người hầu bên cạnh

hắn

đều là những con rối luyện kim.

Chỉ có



nàng kia, da^ʍ ma ngu ngốc kia.

thật

sự

ngu xuẩn mà, Theodore tự

nói

với mình, vậy tóm lại nàng thích

hắn

ở điểm gì cơ chứ?

hắn

bỗng nhận ra, mặc dù

hắn

biết nhưng

hắn

sẽ

không

thừa nhận ------

hắn

thật

sự

rất sợ. Sợ rằng có người thích

hắn,

không

phải thích vì thân phận con của thần Theodore Vise Fernandez, mà là con người

thật

của

hắn,

một

Theodore Vise Fernandez với khuôn mặt luôn lạnh lùng,

nói

chuyện chua ngoa cay độc.

“không

được,” trầm mặc hồi lâu, Theodore mới mở miệng, giọng

nói

của

hắn

có chút khàn khàn,

hắncũng

không

biết mình

đang

phủ định cho điều gì, chỉ biết lặp lại

một

lần nữa. “không

được,”

“Vì sao

không

được?”

một

giọng

nói

nhẹ

nhàng vang lên, tình cảm trong lòng Margaret rất



ràng, nàng bước nhanh tới bên cạnh Theodore, “Nếu làʍ t̠ìиɦ là cách nhanh nhất, vậy

thì

tại sao

không

làm?”

“Tại sao



tới đây được?” Thấy Margaret đứng sau lưng Neisen, Theodore bỗng nhiên nảy sinh cảm giác như mình vừa mất

đi

cả chì lần chài, “đi

ra ngoài,”

hắn

lạnh lùng

nói, “Đây

không

phải là chuyện mà



có thể can dự.”

“Nhóc con

không

nên lúc nào cũng nghiêm mặt nha,” nàng cúi người xuống, cười híp mắt nhéo nhéo gương mặt mềm mại của

hắn, “Muốn diến hâng dâʍ ɖị©ɧ chính là tôi, muốn làʍ t̠ìиɦ cũng chính là tôi, thế nào lại thành chuyện tôi

không

thể can dự,” nàng ngồi dậy, bày ra dáng vẻ quen thuộc và hướng tới khuôn mặt với cặp kính của Garo chào hỏi, “Ô, ma pháp sư tiên sư, lại gặp nhau rồi.”

“Tinh thần của



gái

nhỏ

hôm nay

thật

tốt nha,” Garo thích thú nhìn Margaret, lại nhìn sang sắc mặt u ám của Theodore, “Những gì cần

nói

ta

đã

nói

xong, còn lại chỉ chờ các ngươi thương lượng với nhau, tạm biệt, Theodore.”

nói

xong, lão liền biến mất sau tấm gương.

“Theodore…” Nàng gật đầu

một

cái, “Sau này tôi cũng muốn được gọi nhóc là Theodore.”

“không

được.” Theodore

không

do dự mà từ chối, lập tức quay người

đi

thẳng ra ngoài.

“Theodore, Theodore,” nàng

đi

theo sau

hắn, “Chờ tôi

một

chút Theodore, nhóc chân ngắn mà lại

đi

rất nhanh nha…”

Theodore bị nàng bên trái Theodore bên phải cũng Theodore lải nhải

không

ngừng đến phiền phức, rốt cuộc cũng dừng bước: “cô

rốt cuộc muốn thế nào?”

“Tôi à…” Trong đôi mắt của Margaret ánh lên tia gian xảo, nàng bỗng nhiên vươn tay, nắm lấy cổ áo của Theodore mà xách lên, “Vậy nhóc đoán xem tôi muốn làm gì?”

“Điên à! Mau thả ta xuống!” Cậu nhóc quá sợ hãi, sức lực Margaret vô cùng lớn, dễ dàng xách

hắn

lên, như xách

một

con gà con lại còn nhấc

hắn

đi

về phía trước.

hắn

liều mạng giãy dụa, tên Margaret từ trong miệng cậu nhóc

đang

cố sức vung vẩy đôi chân ngắn ngủn

trên

không

trung

không

ngừng vang lên, từ xa nhìn lại, giống như con mèo con bị xách gáy, tức giận mà dương nhanh múa vuốt.

“Hì hì,” Margaret càng nhìn càng thấy

hắn

thật

đáng

yêu, nhịn

không

được chọc chọc vào khuôn mặt vì tức tối mà đỏ bừng lên của cậu nhóc, “Yên tâm, chị đây

sẽ

yêu

thương nhóc

thật

tốt.”

Nàng mang Theodore trở lại phòng ngủ, khóa kín cửa, bắt đầu cởϊ qυầи áo.

“Con mẹ nó rốt cuộc



muốn làm gì!?” Theodore phát điên lên đến nỗi

không

suy nghĩ

đã

tuôn ra những lời thô tục, đây là lần đầu tiên

hắn

nổi nóng như vậy.

“Làʍ t̠ìиɦ.” Vẻ mặt



nàng đầy vô tội.

“Cùng

một

đứa nhóc mới mười hai tuổi làʍ t̠ìиɦ,



là cầm thú sao!?” Theodore cảm giác như mình

sẽchết vì bị chọc tức mất, rốt cuộc đầu óc của nàng ta

đang

suy nghĩ gì vậy!?

“Trước tiên, tôi tất nhiên

sẽ

để nhóc biến về cơ thể của

một

người đàn ông.” Margaret cong khóe môi quyến rũ, mỉm cười với

hắn. Giọng cười đầy phong thái quyến rũ, đến nỗi còn khiến cho Theodore giật mình.

Quần áo từng món

một

rơi xuống đất, thân thể trắng nõn nà của nàng

không

hề che đậy xuất

hiệntrước mắt Theodore.

thật

ra đây là lần đầu tiên Theodore nhìn thấy cơ thể trần trụi của Margaret, giống như được khắc từ ngọc, từ trán xuống đến mũi chân, hầu như

không



một

tỳ vết nào,

trên

hai bầu ngực nảy nở trắng mịn như hai trái

anh

đào vô cùng nổi bật.

Ngay cả rốn của nàng cũng xinh đẹp đến tinh xảo, vùng tam giác bên dưới

thì

nhỏ

nhắn lại rụt rè,

không



một

ngọn cỏ, lại

không

toát lên chút cảm giác phản cảm nào, trái lại còn lộ ra

sự

đáng

yêungọt ngào. Lúc này, trong

không

khí bắt đầu tản ra

một

mùi thơm kì lạ đến diệu kỳ. Theodore bỗng nhận ra được

một

sự

thật

------ chỉ vừa mới ở trước mặt

hắn

cởϊ qυầи áo, Margaret

đã

bắt đầu động tình.

Rốt cuộc là bởi vì loài da^ʍ ma trời sinh tính dâʍ đãиɠ, hay là vì nàng thích

hắn, nên mới động tình nhanh như vậy?

Trong đầu Theodore như có

một

cuộc cãi vã,

hắn

hy vọng,

hắn

lại hy vọng đó là lý do thứ hai.

hắn

nhìn đôi chân thon dài như ngọc hơi rộng mở của Margaret, mật địa riêng tư lại

một

lần nữa lộ ra trước mắt

hắn. Hai múi thịt duyên dáng sít sao mấp máy, mặc dù

đang

ở tư thế hai chân rộng mở, có thể nhìn thấy khe hở từ miệng huyệt, vẫn theo bản năng mà kẹp rất chặt. Đối với đàn ông mà

nói

đây chính là bộ dáng nửa kín nửa hở, từ hoa huy*t cũng

đã

rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ.

Cơ thể Theodore bắt đầu nóng lên, hai tay

không

tự chủ được mà chống tường, chân cũng bắt đầu nhũn ra. Thế nào…lần này lại phản ứng nhanh tới vậy?

Margaret cũng

đã

nhận ra

sự

khác thường của

hắn, nàng cười cười, nụ cười đầy ranh mãnh. Tiếp theo đó, đầu ngón tay nàng bắt đầu xoa lấy

âm

thần, cắm vào miệng huyệt.