Hạ Hoài Cẩn tắm rửa xong
đi
ra ngoài, thấy Diệp Huyên
đang
ngồi
trên
ghế, nghe tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn
hắn. Lúc này tay phải
hắn
đangcầm khăn mặt, tóc ướt nhẹp, bọt nước từ đường cong cơ bắp chảy xuống, có vài giọt đọng lại
trên
khu rừng tam giác, theo động tác di chuyển của Hạ Hoài Cẩn, tách
một
tiếng rơi xuống mặt đất.
"Khụ, " Hạ Hoài Cẩn bất động thanh sắc lấy khăn mặt vây ngang thắt lưng, "Sao em lại ở đây?"
"Là Phương tiên sinh đưa em tới đây." Diệp Huyên tiếc nuối thu lại tầm mắt,
thật
đáng tiếc, bị che…rồi.
Đại ca! Tên này đúng là sợ thiên hạ
không
loạn mà! Gân xanh
trên
trán Hạ Hoài Cẩn nhảy dựng, vừa tắm xong,
hắn
cũng
không
còn tức giận như trước, chỉ là giọng điệu vẫn nhàn nhạt, vừa mặc quần áo, vừa
nói
với Diệp Huyên: "Em
đi
ra ngoài trước,
anh
muốn mặc quần áo."
"Nhưng em mệt mỏi quá." Diệp Huyên vươn chân, hất chiếc giày xuống đất.
Hạ Hoài Cẩn lúc này mới để ý
cô
đang
mang
một
đôi giày cao gót tinh xảo - - lúc ở sở nghiên cứu, Diệp Huyên chưa từng
đi
đôi giày nữ tính như vậy.
một
ngày chỉ có hai chuyến bay tới địa cầu,
một
chuyến là bốn giờ chiều, chuyến còn lại là gần rạng sáng, mà
cô
giữa trưa đẫ tới, có nghĩa là Diệp Huyên
đã
đi
chuyến rạng sáng. Sau đó
cô
còn phải nghĩ biện pháp né tránh quân chính phủ, lại thuận lợi tiến vào căn cứ giải phóng có binh ính sâm nghiêm canh gác.
cô
lại là
một
nữ nhân thân phận
không
rõ
ràng, cũng
không
biết là sao mà vào được. Lúc
cô
xuất
hiện
trước mặc Hạ Hoài Cẩn
trênngười măng
một
chiếu váy dài màu lam nhạt, tóc đen xõa xuống, trong tay cầm
một
rương hành lý, tựa như
cô
đang
đi
nghỉ phép, chứ
không
phải tìm nơi nương tựa. Về phần phong cách ăn mặc này cũng là lần đầu tiên
hắn
thấy.
Diệp Huyên giống như nhìn thấu suy nghĩ của Hạ Hoài Cẩn, "Bởi vì em muốn mình phải
thật
xinh đẹp khi xuất
hiện
trước mặt
anh,"
cô
nhẹ
giọng
nói.
Hạ Hoài Cẩn chỉ cảm thấy trong ngực
một
trận buồn bực, tim đập nhanh hơn.
hắn
ngồi xổm xuống nhác mắt cá chân của Diệp Huyên lên, quả nhiên,
trên
gót chântrắng nõn
đã
xuaast
hiện
mấy cái bọt nước. Rũ mi mắt che lại cảm xúc phức tạp trong đáy mắt,
hắn
không
nhắc lại việc muốn Diệp Huyên ra ngoài: "Ngoan ngoãn đợi ở đây,
anh
đi
lấy thuốc mỡ."
"không
cần!" Diệp Huyên cuống quít níulấy cánh tay nam nhân, Hạ Hoài Cẩn quay đầu, chỉ thấy coo tỏ vẻ đáng thương nhìn mình, uất ức như con sóc
nhỏ
không
có nhà để về, "Em khiong muốn
anh
đi..."
"anh
không
đi," Tâm trong khoảnh khắc đó
đã
mềm xuống như muốn tan chảy,
hắn
biết mình
không
thể mềm lòng, nhưng vẫn
không
nhịn được
nhẹgiọng
nói, "anh
sẽ
về ngay."
"không
được," Diệp Huyên mím môi lắc đầu,
cô
đứng lên từ phía sau ôm lấy thắt lưng Hạ Hoài Cẩn, khuôn mặt
nhỏ
nhắn dán chặc vào tấm lưng vững chãi của
hắn, giọng
nói
buồn buồn, "Em mệt mỏi quá...
anh
ở cùng em được
không?"
không
ai có thể cứng rắn cự tuyệt lời nỉ non như vậy, Hạ Hoài Cẩn
không
lay chuyển được Diệp Huyên, đành phải để mặc cho
cô
ôm. Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng im lặng cực kỳ, nhưng dường như có
một
cỗ
không
khí ấm áp
đang
lan tỏa trong
không
khí, làm cho người ta nhịn
khôngđược thả lòng bản thân, đắm chìm trong
sự
yên bình này.
Ngay sau đó, khoảnh khắc yên bình bị đánh vỡ.
Diệp Huyên đưa tay vào giữa hai chân nam nhân, cách khăn mặt cầm vật "Lều trại"
đang
phồng lên: "...
anh
cứng rồi."
"Buông ra!" Hạ Hoài Cẩn thẹn quá thành giận gầm
nhẹ.
"Cứng lúc nào vậy?" Cái
cô
gái
này vẫn giống như trước đây cực kỳ
không
biết nhìn sắc mặt người khác cứ cố gắng hỏi đến cùng.
Cứng lúc nào? Có lẽ là lúc
cô
nhìn cơ thể trần trụi của mình,
hắn
liền có phản ứng.
hắn
đã
cố kìm nén, nhưng khi bộ ngực mềm mại của
cô
áp vào lưng
hắn, côn th*t kìm lòng
không
đặng ngẩng cao đầu.
"Đừng thẹn thùng," Diệp Huyên nghiêm túc an ủi Hạ Hoài Cẩn, tựa như
không
chú ý tới sắc mặt Hạ Hoài Cẩn càng ngày càng đen. Bỗng nhiên
cô
đưa tay Hạ Hoài Cẩn vào trong váy mình, "anh
sờ xem, em cũng ướt rồi."
Bất ngờ
không
đề phòng, bàn tay to bị nhét vào giữa hai chân nữ nhân, đầu ngón tay chạm vào
một
mảnh mềm mại. Nhận ra xúc cảm vừa ẩm ướt vừa dinh dính quen thuộc, côn th*t lại phồng lớn thêm
một
vòng, Hạ Hoài Cẩn
đã
nhận ra
một
sự
thật
khiến
hắn
nhịn
không
được đỏ mặt, đó chính là - - nữ nhân dâʍ đãиɠ này lại mặc qυầи ɭóŧ chữ T.
Cố tình Diệp Huyên lại
không
có vẻ gì là
đang
câu dẫn
hắn,
trên
vẻ mặt vô tội của
cô
hiện
rõ
dòng chữ "anh
xem em cũng có phản ứng, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân,
anh
cũng đừng xấu hổ ", Hạ Hoài Cẩn hận
không
thể lập tức quăng
cô
lên giường, kéo qυầи ɭóŧ xuống hung hăng làm
cô.
không
được,
không
thể làm như vậy. Lần đó ở sở nghiên cứu có thể
nói
là mình bị ép buộc, nhưng nếu bây giờ
hắn
phát sinh quan hệ với Diệp Huyên, vậy
hắn
có khác gì cầm thú. "Diệp Huyên, đừng như vậy." Hạ Hoài Cẩn lành giọng
nói, đẩy tay Diệp Huyên
đang
đặt
trên
côn th*t ra, "Em nghỉ ngơi
đi,
anh
ở cùng em,"
hắn
nghiêm túc nhìn Diệp Huyên, "Còn những chuyện khác, nghĩ cuungx đừng nghĩ.”
đã
bị nhìn thấu, kỳ
thật
Diệp Huyên đúng là cố ý câu dẫn Hạ Hoài Cẩn. Quả nhiên vẫn là
không
được, Diệp Huyên để mặc Hạ Hoài Cẩn ôm
cô
lên giường, kéo chăn đắp kín. Ngay lúc Hạ Hoài Cẩn muốn xoay người,
cô
vẫn là nhịn
không
được: "Nhưng mà em rất muốn... Muốn
anh
hôn em, ôm em. Em biết mình
hiện
tại
không
thể ép
anh
khuất phục,
anh
cũng
sẽ
không
đáp lại tình cảm của em, chỉ là làʍ t̠ìиɦ thôi...
không
được sao? Em
thật
sự..." Giọng
nói
của
cô
run run, "Mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ
anh, em biết
anh
không
yêu
em, em chỉ muốn xin
anh... xin
anh..." Tuy Hạ Hoài Cẩn
khôngthấy mặt
cô, nhưng
hắn
biết
cô
đang
khóc, "Hôn em… hôn em..."
Sau đó Diệp Huyên liền
không
nói
gì nữa, thấp khóc nức nở, khiến cho Hạ Hoài Cẩn tâm phiền ý loạn. Đáng chết, đáng chết, đáng chết!
hắn
nặng nề đấm
một
quyền lên tường, đột nhiên xoay người, nâng cằm Diệp Huyên lên hôn xuống.
Diệp Huyên liền nhiệt tình đáp lại, môi lưỡi quấn quít kịch liệt, Diệp Huyên kéo khăn lông
đang
vây quanh hông Hạ Hoài Cẩn xuống, mà quần
nhỏ
của
cô
cũng bị Hạ Hoài Cẩn kéo ra, bàn tay to nắm chặt bắp đùi, tách hai chân ra vuốt ve mị thịt ướt dầm dề.
"Ướt lúc nào?" Nghĩ đến câu hỏi vừa rồi Diệp Huyên hỏi mình, Hạ Hoài Cẩn cảm thấy cần phải trả thù
cô.
Chỉ là Diệp Huyên lại
không
có chút cảm giác xấu hổ nào, "Ừ, ân a..."
cô
bị nam nhân trêu chọc hổn hển, rêи ɾỉ đứt quãng, "Lúc ở ngoài, a... Lúc nhìn thấy
anh, nha, ngón tay cắm vào..."
cô
ôm lấy cổ Hạ Hoài Cẩn, ngực ưỡn lên, tạo điều kiện cho
hắn
hôn mυ'ŧ dễ dàng hơn, "Vừa thấy
anh
là tiểu huyệt liền ướt..."
Diệp Huyên
không
nói
dối, lúc đó hoa huy*t
đã
ướt lắm rồi. Hạ Hoài Cẩn đưa tay cắm vào trong khuấy đảo, khiến dâʍ ɖị©ɧ bắn tung tóe lên tay
hắn. Qυầи ɭóŧ chữ T còn
đang
vắt
trên
eo
nhỏ, dây thắt
một
bên
đã
bị Hạ Hoài Cẩn kéo đứt. Mị hoa
không
giống lúc trước được
một
tấm vải mỏng bao phủ, mà là có
một
sợi dây
nhỏ
đè lên hoa hạch. Hạ Hoài Cẩn kéo viên trân châu
đang
núp giữa hai cánh hoa béo mập ra ngoài. Tiểu hạch vừa di chuyển
một
chút
thì
cơ thể trần trụi trong ngực
hắn
liền
không
ngừng run rẩy.
"thật
dâʍ đãиɠ," thẳng đến khi toàn bộ hoa hạch đều bị kéo ra ngoài,
hắn
liền đỡ côn th*t vọt vào. Đại gia hỏa thô cứng tiến quân với khí thế điên cuồng tiến quân thẳng vào con đường chặt hẹp, vừa
đi
vào liền xông thẳng đến điểm cuối, cuồng dã tấn công.
"A! - -
thật
sâu,
đi
vào... Ách a..." Tiểu huyệt
đã
lâu chưa bị người tiến vào, hơn nữa gậy th*t của Hạ Hoài Cẩn lại lớn kinh người,
hắn
vừa tiến vào liền
không
ngừng luật động, Diệp Huyên thiếu chút nữa
đã
ngất xỉu. thấy gương mặt ủng đỏ của nữ nhân trong ngực, Hạ Hoài Cẩn biết mình quá mức thô bạo, nhưng
hắn
lại
không
thể kiềm chế được. Tựa hồ có
một
cổ du͙© vọиɠ
đang
điều khiển
hắn, nghĩ tới nữ nhân này lại dám mặc qυầи ɭóŧ tình thú bôn ba cả ngày bên ngoài, lại bị
một
đám nam nhân vây quanh trong khi tiểu huyệt
đang
ẩm ướt, Hạ Hoài Cẩn liền nhịn
không
được chà xúc động muốn chà đạp
cô.
May mà chỉ có
một
chút khó chịu lúc
hắn
mới tiến vào, mật nước cuồn cuộn
không
ngừng trào ra, tiếng rêи ɾỉ trong miệng Diệp Huyên càng thêm
yêukiều.
thật
tốt, cảm giác được Hoài Cẩn cắm vào
thật
vui vẻ...
cô
kẹp chặt thắt lưng
hắn, cái mông
nhỏ
nhiệt liệt nghênh đón nam nhân trừu cắm, mỵ thịt xoán chặt, tựa như muốn nuốt lấy côn th*t
đang
không
ngừng đâm đến chỗ sâu nhất."A, a... Tuyệt quá, Hoài Cẩn... Hoài Cẩn..." Diệp Huyên ý loạn tình mê gọi tên người
yêu, trong đầu
một
mảnh hỗn độn. Bỗng nhiên
cô
nhớ đến
một
chuyện, "chờ
một
chút, Hoài Cẩn," bàn tay
nhỏ
bé xanh chống trước vòm ngực bền chắc của nam nhân,
cô
nâng nửa người dậy, hai luồng ngọc đàotheo động tác của
cô
mà lắc lư, "Em có thể phát ra tiếng sao? Lỡ phòng này hệu quả cách
âm
không
tốt, có thể bị người khác nghe thấy..."
Lời còn chưa
nói
xong
đã
bị
hắn
nặng nề đâm tới, khiến Diệp Huyên cao giọng rêи ɾỉ.
cô
vội vàng che miệng, tiếng ‘ùm…ừm…’
không
ngừng tràn ra, ngược lại càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ
hắn: "không,
không
được... Quá sâu, ân a..." Hạ Hoài Cẩn giống như cố ý muốn tra tấn Diệp Huyên, côn th*t đổi hướng, chỉ chọn những điểm nhạy cảm mà tấn công. Cả người
cô
yếu đuối như
một
vũng xuân thủy, chỉ có thể cắn ngón tay cầu xin tha thứ, "không
cần, a... đâm chỗ đó... Hoài Cẩn, xin
anh...
không
cần đâm vào nơi đó, a..."
"không
phải em sợ bị người khác nghe thấy sao?" Hạ Hoài Cẩn khàn giọng hôn Diệp Huyên, đem những tiếng rêи ɾỉ
yêu
kiều nuốt vào miệng, hạ thân lại càng thêm kịch liệt.
hắn
đã
hoàn toàn
không
còn là chính mình, vừa rồi Diệp Huyên chỉ
nói
một
câu vô tâm, khiến cho
hắn
có ý nghĩa điên cuồng muốn nữ nhân dâʍ đãиɠ luôn câu dẫn
hắn
này phải chết dưới thân
hắn. Sợ bị người khác nghe? Sợ bị ai nghe? Tiếng rên
trên
giường của
cô
chí có thể cho mình
hắn
nghe.
Tuy Diệp Huyên lo lắng
sẽ
gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng bị nam nhân tấn công cái sau mạnh hơn cái trước,
đã
không
còn sức để ý đến chuyện gì khác, chỉ có thể khóc la: "không
chịu nổi, a, a...
thật
lớn... Quá lớn… Hoài Cẩn... Ân a..."
"Cái gì lớn?" Hạ Hoài Cẩn ở bên tai
cô
thở hổn hển.
"côn th*t của Hoài Cẩn...
thật
lớn..."
Bàn tay to vỗ mạnh
một
cái lên mông Diệp Huyên, hạ Hoài Cẩn đỏ mắt, cắn răng thấp giọng hỏi: "Em học được mấy lời dâʍ đãиɠ này ở đâu? Hả?"
"Phim AV..." Diệp Huyên cảm giác mình sắp đến rồi, bên tong hoa huy*t có cái gì đó muốn trào ra ngoài.
cô
ôm lấy lưng Hạ Hoài Cẩn, bởi vì kɧoáı ©ảʍ quá kịch liệt, móng tay cắm sâu vào lưng
hắn
"anh
thích
không?"
cô
hồn nhiên
không
biết lời của mình có bao nhiêu dâʍ đãиɠ, "Em đặc biệt học vì
anh, còn có... Còn có khẩu giao, ân... Nhũ giao... Tiểu cúc hoa, tiểu cúc hoa cũng có thể cho Hoài Cẩn làm... A! - -" Sauk hi tiếng rêи ɾỉ cao vυ't qua
đi,
cô
vẫn còn trong trạng thái lơ lửng
trên
mây. Hạ Hoài Cẩn sớm nhịn
không
được muốn bắn, trong nháy mắt khi d*m thủy phun trào,
hắn
gầm
nhẹ,
một
dòng bạch dịch nóng hổi phun thẳng vào hoa huy*t.
Thời khắc nước sữa giao hòa khiến hai người bọn họ song song thõa mãn, mất
một
lúc mới có thể thoát ra từ trong dư vị cao trào. Chỗ hạ thể quấn quít kết hợp là
một
đống hỗn độn
không
chịu nổi, Hạ Hoài Cẩn rút gậy th*t trong cơ thể Diệp Huyên ra, vừa mới chuẩn bị xuống giường,
đã
bị Diệp Huyên kéo lại.
"không
được
đi." Sắc hồng
trên
gương mặt
nhỏ
nhắn của
cô
còn chưa rút
đi, đôi mắt ngập nước mềm mại nhìn Hạ Hoài Cẩn, chọc người trìu mến.
Hạ Hoài Cẩn nhịn
không
được sờ sờ đầu
cô: "anh
đi
lấy khăn... Để em lau người."
Lúc này Diệp Huyên mới buông
hắn
ra, nhìn Hạ Hoài Cẩn vào phòng tắm rửa mặt, sau đó
đi
ra, mắt cũng
không
chớp. Hạ Hoài Cẩn vừa thấy buồn cười vừa thấy thương
cô, trong lòng
hắn
rối bời, chuyện
đã
đến tình cảnh này, mình và Diệp Huyên... Ngay lúc
hắn
còn
đang
thất thần, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
"Hoài Cẩn ca ca!" Giọng
nói
thanh thúy của nữ nhân từ ngoài cửa truyền vào, "Mau ra đây!"