Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 8 - Chương 5: [Khoa học viễn tưởng] Đẩy ngã thủ lĩnh phản quân 5

"Thương nhân bán tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong chợ đen?" Vẻ mặt Elle nghi hoặc, "Tớ đúng là biết

không

ít người, nhưng... Cậu hỏi tới bọn họ làm gì?"

Bởi vì nam giới rất khan hiếm, mặc dù đế quốc để phần lớn nam giới thành tài nguyên cung cấp gen cấp 3 chuyên dùng để lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng nhiêu đó vẫn

không

đủ để thõa mãn nhu cầu sinh dục khổng lồ. Ở đế quốc Nebula, chỉ có 1‰ phụ nữ có thể nhận được

một

người đàn ông, tiến tới hôn nhân, những người phụ nữ còn lại nếu muốn có đời sau, biện pháp duy nhất chính là đến các trung tâm trải rộng ở các thành phố lớn, xin

một

phần từ trung tâm nghiên cứu cung cấp tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Mà muốn xin loại tϊиɧ ɖϊ©h͙ đủ tư cách cũng rất khó khăn, người xin cần phải có

sự

phê duyệt vừa nghiêm khắc vừa phức tạp,

không

thể tàn tật,

không

thể có bệnh di truyền,

không

thể có tiền án,

khôngthể có ham mê bất lương... Trong

một

thành phố có mật độ dân cư lớn nhất đế quốc, thậm chí còn có thu nhập và nghề nghiệp phù hợp với

yêu

cầu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ càng bị kiểm soát chặt chẽ, số lượng phụ nữ bị loại rất nhiều, bọn họ chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Chính vì vậy mới sinh ra loại chợ đen này - - buôn bán tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấy được từ trung tâm gây giống hoặc sở nghiên cứu.

Lấy xuất thân cùng địa vị xã hội của Diệp Huyên, là tuyệt đối

không

cần thông qua chợ đen để mua tϊиɧ ɖϊ©h͙. Thấy Elle nhăn mày, Diệp Huyên vội vàng giải thích: "Mình cần

một

ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm nghiên cứu, ừm... Là loại nghiên cứu

không

được cho phép."

"thì

ra như vậy," Elle lộ ra vẻ mặt hiểu

rõ, "không

thành vấn đề, tớ

sẽ

đưa thông tin cho cậu, chỉ cần

nóitớ giới thiệu là được rồi."

Thấy bạn tốt

không

nghi ngờ gì, Diệp Huyên chỉ có thể ở trong lòng yên lặng

nói

câu

thật

có lỗi. Nàng

không

muốn nộp tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hạ Hoài Cẩn lên, suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể thông qua chợ đen mua tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông khác, làm hàng mẫu thay cho của Hạ Hoài Cẩn. Vì

không

muốn sinh ra khúc mắc luân lý, ngoại trừ tϊиɧ ɖϊ©h͙

đã

được thẩm định, tϊиɧ ɖϊ©h͙ được phân phối ra ngoài chắc

sẽ

không

ghi lại thông tin của người cung cấp trong hồ sơ, điều này cũng dễ dàng cho Diệp Huyên gian lận. Thuận lợi giữ lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hạ Hoài Cẩn, mấy ngày sau đó, tâm tình của Diệp Huyên rất tốt.

Trong khoảng thời gian này



cũng

không

có làm ra hành động suồng sã gì với Hạ Hoài Cẩn, tất cả đều làm theo phương pháp tiêu chuẩn của nhân viên nghiên cứu đối với người cung cấp, ghi lại tra triệu chứng sinh lý của đối phương, bệnh tật... kiểm tra thân thể... Đương nhiên, lúc kiểm tra cơ thể nhân cơ hội kiểm tra bụng của nam nhân, xoa bóp cơ thể của

anh, loại động tác

nhỏ

này Diệp Huyên

đã

làm

không

ít.

Đại khái là bị nàng đùa giỡn thành thói quen, ngay từ đầu cũng có chút cứng ngắc cùng kháng cự, nhưng đến

hiện

tại, Hạ Hoài Cẩn

đã

có cảm giác chết lặng. Dù sao bị

một

nữ nhân cởi hết xem đến xem

đi, còn tốt hơn bị

một

đám nữ nhân cởi hết xem xem

đi

xem lại.

Trong đó có lẽ cũng có chút liên quan tới thái độ của Diệp Huyên,

anh

cảm thấy xấu hổ, cố tình đối phương lại có dáng vẻ cực kì bình tĩnh. Cho dù là cầm công cụ kiểm tra đo lường khoa tay múa chân

trên

cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của

anh, hay là mang bao tay cầm lấy gậy th*t của

anh

quan sát, đối mặt với loại chuyện làm Hạ Hoài Cẩn thẹn đến mức nóng cả người, Diệp Huyên ngay cả mắt cũng

không

chớp chút nào. Hạ Hoài Cẩn hoài nghi người phụ nữ này cũng

không

biết xấu hổ là cái gì, thậm chí



còn có thể ở vừa nhìn hạ thân Hạ Hoài Cẩn, vừa đùa giỡn với

anh. Đương nhiên, lúc đùa giỡn mặt



cũng

không

có biểu cảm nào khác.

Hạ Hoài Cẩn tuyệt

không

muốn hiểu

cô, nhưng

không

thể

không

nghe



thao thao bất tuyệt mỗi ngày. Diệp Huyên có lẽ rất



đơn, cơ hồ đem tất cả những chuyện lớn

nhỏ

gì của





đều

nói

với Hạ Hoài Cẩn. Năm nay hai mươi bốn tuổi, làm trong sở nghiên cứu

đã

ba năm, đồng nghiệp có tính tình thế nào, trong lúc làm việc gặp những chuyện thú vị gì,



thích ăn ngọt, ghét nhất là sâu, mẹ



rất nghiêm khắc, từ

nhỏ

đến lớn đều là ưu tú nhất trong những người xung quanh, chưa từng làm chuyện khác người gì... Mặc dù

không

muốn biết, nhưng hình ảnh người con

gái

này càng ngày càng sinh động trong lòng Hạ Hoài Cẩn.



và Hạ Hoài Cẩn là hai người hoàn toàn khác nhau, từ kinh nghiệm sống đến tính cách suy nghĩ, Hạ Hoài Cẩn cảm thấy mình

không

thể hiểu

cô, nhưng trong lúc bị ép buộc lắng nghe,

không

tự chủ từng chút từng chút thấu hiểu nội tâm

cô.

anh

giật mình nhớ tới, Diệp Huyên lại trở thành người

anh

hiểu



nhất, cũng là người bạn duy nhất xấp xĩ tuổi với

anh.

Lại

một

lần nữa kết thúc buổi kiểm tra thường lệ, Diệp Huyên ở

một

bên thu dọn thiết bị kiểm tra, Hạ Hoài Cẩn

thì

cúi người xuống lấy quần áo

trên

giường.

hiện

tại

anh

đã

quen ở trước mặt Diệp Huyên lõα ɭồ, cũng

không

cảm thấy xấu hổ.

đang

định mặc qυầи ɭóŧ vào, bỗng nhiên

anh

thẳng người, Hạ Hoài Cẩn lại cứng rồi.

Kỳ

thật

Diệp Huyên luôn lén nhìn bóng lưng của

anh, cơ thể nam nhân cao to, tấm lưng rộng lớn, từ xương sườn xuống tới xương hông, thắt lưng lại hẹp, hình thành

một

đường cong cơ bắp gợi cảm, bộ mông mạnh mẽ rắn chắc lại vểnh cao. Diệp Huyên lặng lẽ nuốt

một

ngụm nước bọt, chợt phát

hiệnđộng tác mặc quần áo của Hạ Hoài Cẩn chợt dừng lại.

"Làm sao vậy?" Nàng thuận thế

đi

qua.

"không,

không

có gì." Hạ Hoài Cẩn cuống quít muốn kéo qυầи ɭóŧ lên, lại bị Diệp Huyên nhìn thấy cây gậy th*t

đang

ngẩng cao đầu. Đáng chết! Hạ Hoài Cẩn vốn cảm thấy mình

đã

quen, lại cương lên trước mặt Diệp Huyên, khiến lỗ tai

anh

nóng muốn bốc cháy.

anh

căn bản cũng

không

biết chính mình khi nào

thì

cứng rắn, có lẽ là lúc kiểm tra thân thể bị Diệp Huyên vô tình đυ.ng phải, bây giờ là sáng sớm, là thời điểm nam nhân giàu dồi dào tinh lực nhất. Kỳ

thậttrước khi Diệp Huyên tới, Hạ Hoài Cẩn đều

đã

sớm rời giường, hì hì hục hục hơn nửa giờ mới khiến cho tiểu huynh đệ vì dồi dào sức lực mà hưng phấn khác thường xẹp xuống.

anh

không

muốn để Diệp Huyên nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế của

anh, tuy rằng nữ nhân đó

đã

sớm thủ giao cho

anh

rồi, nhưng Hạ Hoài Cẩn vẫn luôn hy vọng ở trước mặt nàng,

anh

vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường, mà

không

phải là chật vật

không

chịu nổi.

Ý nghĩ này vẫn luôn tồn tại trong tiềm thức mà ngay cả bản thân Hạ Hoài Cẩn cũng

không

có phát

hiện. Hôm nay Diệp Huyên đến hơi sớm, du͙© vọиɠ sáng sớm vẫn chưa có hoàn toàn biến mất, Hạ Hoài Cẩn cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn

không

khống chế được cương lên.

anh

nhất thời cảm thấy mất mặt, thầm hận chính mình

không

tốt, vội vả đem côn th*t nhét vào qυầи ɭóŧ,

không

nghĩ tới dùng sức quá lớn, lập tức đau đến hô lên.

"Đừng!" Diệp Huyên vội vã chụp lấy tay

anh, "Nó..."



nhìn tiểu Hạ Hoài Cẩn khí thế bừng bừng, "Nó vẫn còn cứng."

Hạ Hoài Cẩn tức giận trừng mắt nhìn Diệp Huyên: "Tôi biết."

"Chẳng lẽ

anh

không

muốn," Diệp Huyên nghĩ nghĩ, "Làm cho nó mềm xuống sao?"

ẩn

ý của những lời này lập tức làm cho gậy th*t của Hạ Hoài Cẩn lại cứng thêm vài phần,

anh

cảm thấy hạ thân căng sắp nổ tung, cái



gái

này còn ở đây lằng nhằng, chẳng lẽ



không

sợ

anh

nhịn

khôngđược... Hạ Hoài cẩn phiền muộn nổi giận, từ trong miệng phun ra lời lạnh nhạt: "Tự tôi

sẽ

giải quyết, bác sĩ Diệp,



có thể

đi

rồi."

Nghe Hạ Hoài Cẩn gọi mình là bác sĩ Diệp, Diệp Huyên liền biết

anh

tức giận. Lúc trước nàng nũng nịu cứng rắn, hoặc nên

nói

là mặt

không

chút thay đổi lặp lại

một

lần lại

một

lần, có lẽ là Hạ Hoài Cẩn cảm thấy rất phiền phức, nên cuối cùng phải sửa miệng trực tiếp gọi tên nàng. Mà

một

khi nam nhân này tức giận,

sẽ

lại bày ra dáng vẻ cự người ngoài ngàn dặm như lúc

anh

vừa mới bị đưa vào sở nghiên cứu, lạnh lùng gọi Diệp Huyên là bác sĩ Diệp.

Diệp Huyên cũng

không

cho là đúng: "Lần cuối cùng lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của

anh



một

tháng trước, vừa vặn liền mượn cơ hội hôm nay

đi." Mặc dù



đang

thương lượng, nhưng lại đưa tay xoa

nhẹ

ngực Hạ Hoài Cẩn,

không

cho phép cự tuyệt liền đè nam nhân lên tường.

"cô

chờ

một

chút," Suy nghĩ của Hạ Hoài Cẩn có chút

không

theo kịp, cái



gái

này lại muốn làm gì? Đến khi qυầи ɭóŧ

trên

người bị kéo xuống, cự vật bị hai bàn tay mềm mại

nhỏ

nhắn nắm lấy, cơ thể

anhgần như ngay lập tức thả lỏng. Du͙© vọиɠ dưới cảm giác êm ái do Diệp Huyên mang lại

không

ngừng nổi lên, Hạ Hoài Cẩn cắn răng nhịn xuống tiếng thở gấp nơi cổ họng, cả người nóng như thể sắp bốc cháy.

Trong lòng Diệp Huyên cực kỳ cao hứng, lại có thể ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hạ Hoài Cẩn, nước bọt trong miệng

nhỏ

tiết ra ngày càng nhiều,



nhịn

không

được vươn lưỡi, liếʍ liếʍ môi. Nhưng

không

biết vì sao,

côcàng dùng sức, côn th*t lại càng cứng rắn. Chẳng lẽ là thủ pháp của mình thụt lùi? Nhìn

trên

trán Hạ Hoài Cẩn rịn mồ hôi, Diệp Huyên

không

khỏi cảm thấy uể oải. nếu mình làm cho

anh

không

thoải mái,

anh

có thể càng thêm tức giận hay

không?



nào biết đâu rằng, lúc này



đang

nửa quỳ giữa hai chân nam nhân, từ ánh mắt

anh

nhìn sang, có thể dễ dàng nhìn thấy khe rãnh giữa bộ ngực thấp thoáng sau lớp cổ áo rộng. Bằng vào thị lực nhạy bén, Hạ Hoài Cẩn thậm chí còn nhìn được hoa văn

trên

áo ngực - - màu đen, sa mỏng, ren. Cổ họng

anh

căng chặt, côn th*t kìm lòng

không

đặng lại phồng lớn thêm

một

vòng, Diệp Huyên thiếu chút nữa cầm

không

hết.

"cô

mau ra ngoài,"

anh

cắn răng thấp giọng

nói, "Bằng

không..." Bằng

không

cái gì?

anh

muốn làm gì với người phụ nữ này? Hạ Hoài Cẩn nhất thời mờ mịt.

"Nhưng mà

anh

rất khó chịu." Diệp Huyên chân thành

nói,



ngửa mặt nhìn Hạ Hoài Cẩn, gương mặt

nhỏ

nhắn khoảng bằng

một

bàn tay, đôi môi hồng khẽ mở, tựa như

đang

dụ dỗ Hạ Hoài cẩn liều lĩnh vọt vào, hung hăng đâm vào tận tình rong đuổi trong cái miệng

nhỏ

nhắn, phóng thích du͙© vọиɠ. Ngay sau đó, xảy ra chuyện làm cho

anh

không

thể kìm chế, "Tôi giúp

anh

bắn." Diệp Huyên mỉm cười, cầm gậy th*t lên, mở cái miệng

nhỏ

nhắn ra ngậm lấy qυყ đầυ.

"Ưm! - -" Cả người Hạ Hoài Cẩn căng thẳng,

anh

nhịn

không

được đập

một

quyền

thật

mạnh vào vách tường, khoảnh khắc bị cái miệng

nhỏ

nhắn ấm nóng mềm mại ngậm lấy,

anh

thậm chí sinh ra

một

loại kɧoáı ©ảʍ, sắp thăng thiên "Mau nhổ ra...A..."

anh

muốn đưa tay đẩy Diệp Huyên, nhưng lại vì gậy th*t bị mυ'ŧ

thật

mạnh mà run rẩy.

Đồ

đã

vào miệng, sao Diệp Huyên có thể nhổ ra.



đem hết toàn lực nuốt lấy lửa nóng, nhưng dương v*t của

anh

thật

sự

quá lớn,



chỉ mới ngậm lấy

một

đoạn phía

trên, cái miệng

nhỏ

nhắn

đã

căng phồng.



nhớ lại phương pháp khẩu giao trong phim, dùng kỹ xảo nuốt lấy côn th*t, răng nanh cẩn thận tránh thân gậy, cái lưỡi thơm tho lướt qua côn th*t. Hạ Hoài Cẩn kìm lòng

không

đặng nâng cao thắt lưng, bàn tay to từ động tác đẩy ra đổi thành đặt lêи đỉиɦ đầu Diệp Huyên.

"Ngô... Ưm…Ngô..." Ngoại trừ tiếng liếʍ hút,



gái

này còn

không

ngừng phát ra những tiếng rêи ɾỉ,

cômở quai hàm ngậm

một

lát, có lẽ là cảm thấy khó chịu, lúc này mới thở hổn hển phun gậy th*t ra. Vừa tiếp xúc với

không

khí, Tiểu Hạ Hoài Cẩn lập tức bất mãn giật giật,

trên

gậy th*t đỏ sậm dính đầy nước bọt của Diệp Huyên, thậm chí còn có

một

sợi chỉ bạc dính

trên

môi

cô, nối dài tới qυყ đầυ.

Hạ Hoài Cẩn lần đầu nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Diệp Huyên, khác hoàn toàn với dáng vẻ

nói

năng cẩn thận, bảo thủ thường ngày. Hai má trắng nõn mềm mại, đôi môi đỏ thắm hơi hơi mở ra, bởi vì

côđang

nhẹ

thở gấp mà tỏa ra hương thơm như lan.



giơ tay lên, lấy đôi kính đen

trên

mũi xuống. Sau mắt kính màu đen là đôi mắt ngập nước trong suốt, cũng

không

biết là do khó chịu vì nghẹn, hay là do



động tình.

"Như vậy

thì

dễ dàng hơn." Ngay cả giọng

nói

của



cũng trở nên đầy dụ hoặc. Diệp Huyên hất mái tóc dài trước ngực ra, lộ ra

một

mảng lớn da thịt trước ngực trắng nõn chói mắt.



lại cúi đầu lần nữa xuống giữa hai chân Hạ Hoài Cẩn.

Ực ực

âm

thanh nuốt nước bọt vang vọng trong phòng yên tĩnh càng thêm da^ʍ mỹ, trong đầu Hạ Hoài Cẩn trống rỗng, giờ phút này

anh

cái gì cũng

không

muốn nghĩ,

không

áp chế du͙© vọиɠ, cũng

khôngkìm nén tiếng thở dốc. Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới thời niên thiếu ngây thở,

anh

cùng đám đàn ông trong căn cứ xem phim cấm. Những việc làm tục tĩu hạ lưu trong đó,

anh

cho là cả đời này

anh

sẽkhông

bao giờ làm những chuyện đó với người phụ nữ nào. Nhưng chưa bao giờ có

một

khắc giống như bây giờ, muốn... Muốn làʍ t̠ìиɦ với phụ nữ, muốn đâm

thật

mạnh vào cái miệng

nhỏ

nhắn của

cô!

Bàn tay to

đang

xoa

nhẹ

đỉnh đầu Diệp Huyên

đã

biến thành giữ lấy đầu

cô, từ đầu chỉ là chậm rãi di chuyển, nhưng dần dần,

anh

càng ngày càng kích động, động tác trừu cắm cũng càng thêm thô bạo.

anh

ở trong miệng

nhỏ

của Diệp Huyên tiến thẳng về phía trước, côn th*t quá lớn khiến Diệp Huyên bị nghẹt thở, trong mắt đong đầy ánh nước.



bị làm đến mức

không

thể cất lời, nắm chặt lấy cặp đùi bền chắc của Hạ Hoài Cẩn, để mặc cho

anhdi động. Đầu

nhỏ

bị bàn tay to giữ lấy, gần như chôn vào giữa hai chân của người đàn ông, trong mũi tràn ngập hơi thở gợi cảm đầy tính xâm lược của giống đực, hai má bị bộ lông thô cứng đâm chọc, thậm chí những lúc Hạ Hoài Cẩn luật động quá mạnh, hai túi tinh hoàn còn đánh vào cái mũi của

cô. Diệp Huyên

đã

không



thứ làm ướt mặt mình là cái gì. Có nước mắt, nước miếng, còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ qυყ đầυ rỉ ra.



có ảo giác rằng mình

sẽ

bị

anh

làm đến chết, gậy th*t gần như cắm vào trong cổ họng, Hạ Hoài Cẩn đâm vào cái sau còn sâu hơn cái trước, cái sau còn mạnh hơn cái trước. Kịch liệt tra tấn như vậy lại làm cho



như lọt vào đám mây, cuối cùng... Cuối cùng cũng ăn được gậy th*t của Hạ Hoài Cẩn,

anh

đangdùng dương v*t của

anh

làm

cô, tuyệt quá, tuyệt quá...

không

biết qua bao lâu, Hạ Hoài Cẩn cuối cùng cũng bắn vào trong miệng Diệp Huyên.

một

lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng ra như những viên đạn, từ cổ họng Diệp Huyên chảy xuống.



bất ngờ

không

kịp đề phòng mà bị sặc, lớn tiếng ho khan mấy cái, nước bọt trong miệng hòa lẫn với bạch trọc chưa kịp nuốt tràn ra, khiến cho người phụ nữ

đang

ngã ngồi dưới đất càng thêm đáng thương.

"Thoải mái

không?" Hạ Hoài Cẩn còn đắm chìm trong cảm giác cao trào, Diệp Huyên ngồi dậy, lại nắm lấy gậy th*t

đã

mềm xuống của

anh

liếʍ qua

một

lần, đem cây gậy th*t dính đầy bạch trọc dọn dẹp sạch

sẽ, sau đó mới giúp Hạ Hoài Cẩn mặc qυầи ɭóŧ vào.

"cô..." Hạ Hoài Cẩn dùng ánh mắt phức tạp nhìn

cô. Diệp Huyên còn

đang

quỳ

trên

mặt đất, nghe vậy nghi ngờ trừng mắt nhìn, tháo mắt kiếng xuống, thoạt nhìn



còn đẹp hơn, "Chúng ta cần

nói

chuyện chút," giọng

nói

của người đàn ông còn mang theo chút khàn khàn, lại lộ ra loại áp bức

không

cho phép cự tuyệt, "Ngay bây giờ," Hạ Hoài Cẩn trịnh trọng gọi tên Diệp Huyên, "Diệp Huyên."