Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 7 - Chương 18: [ Tu Tiên ] Đẩy ngã bệnh kiều (18)

"Tiểu Huyên, tỉnh lại

đi."

Diệp Huyên mở to mắt, nhìn những tia ánh sáng yếu ớt xuyên qua màn cửa - - - trời sắp sáng. Nàng hơi giật giật cơ thể tê mỏi, Tạ Diễm giống như

một

con bạch tuộc quấn

trên

người nàng, bàn tay to từ phía sau ôm chặt eo

nhỏ, cây gậy th*t tuy

đã

mềm xuống nhưng vẫn to lớn còn

đang

ở trong da^ʍ huyệt, theo động tác của nàng, lập tức liền có

một

cổ trọc dịch ấm nóng chảy ra.

"Ừm..." Tạ Diễm còn

đang

trong giấc mộng, mơ mơ màng màng nhận thấy Diệp Huyên hình như muốn đứng dậy, bàn tay to đem nàng ôm chặt hơn, đầu chôn trong hõm vai Diệp Huyên, bất mãn chà chà bên gáy nàng, "Đừng

đi, A Huyên... Ân...

thật

là mềm..."

Tuy cả người Diệp Huyên đều đau xót nhưng nghe được lời lẩm bẩm như đứa trẻ của

hắn

thì

khôngkhỏi nở nụ cười. Nàng vươn tay khẽ vuốt vuốt hai má Tạ Diễm. Vẻ bề ngoài của

hắn

tuấn mỹ mà kiên nghị, đầu ngón tay sờ lên vết sẹo

trên

mặt, bề ngoài vết sẹo thô ráp, vốn dĩ nên rất đáng sợ, nhưng ở trong mắt Diệp Huyên lại cảm thấy gợi cảm mê người.

Chỉ vì người này là Tạ Diễm, cho nên tất cả của

hắn

đều đáng

yêu. Sâu trong lòng Diệp Huyên là tình

yêu

sâu đậm, khi giữa bọn họ rốt cuộc

không

còn trở ngại nào

thì

không

hề giữ lại bộc phát ra, cùng với tình cảm Tạ Diễm dành cho nàng hòa quyện vào nhau, khiến cho hai người bọn họ

không

có lúc nào là

không

dính sát vào nhau triền miên.

Trong lòng Diệp Huyên mềm mại, lại kìm lòng

không

đặng nghĩ, rốt cuộc phần cảm tình này đến từ chính nguyên thân do "Cộng hưởng tình cảm", hay là của chính nàng?

Nếu như là trước kia, nàng căn bản

sẽ

không

hề nghi ngờ gì. Học viện xuyên qua phát hành chức năng "Cộng hưởng tình cảm" trong hệ thống thi

đã

gần trăm năm, vô số thí sinh thông qua chức năng này lần lượt xuyên qua các thế giới, gần như có rất ít chuyện phát sinh ngoài ý muốn. Đến tột cùng là tại sao mỗi thí sinh xuyên qua đều phải cùng nguyên thân sinh ra "Cộng hưởng tình cảm"? Mỗi sinh viên trong học viện xuyên

không

trước khi nhập học đều phải học

một

khóa này.

Thế giới Diệp Huyên ở được xưng là thế giới chủ. Ở trong thế giới chủ lại sinh ra vô số thế giới con.

Cái gọi là thế giới con chính là

sự

kết hợp giữa suy nghĩ cùng với tâm nguyện của con người mà tạo ra. Thông qua suy nghĩ của con người xây dựng ra thế giới, cộng thêm vô số tâm nguyện mới chân chính trở thành

một

thế giới con. Giống như

một

cuốn sách, sau khi người tác giả hoàn thành nó, có được

mộtđọc giả đầu tiên thưởng thức nó,

thì

ngay lập tức nó được cộng thêm

một

phần tâm nguyện, mà có càng nhiều người đọc sách

thì

năng lượng của tâm nguyện được tăng lên, mà thế giới hình thành từ cuốn sách này càng thêm vững chắc.

Thế giới con tồn tại dựa vào thế giới chủ nhưng lại độc lập với thế giới chủ. Chúng có quy luật vận hành và quỹ tích phát triển riêng, sau khi cái gọi là nội dung vở kịch kết thúc, thế giới đó cũng

sẽ

không

biến mất, mà là

sẽ

dựa theo quy luật bình thường tiếp tục phát triển. Chỉ cần thế giới

không

bị sụp đổ

thì

nó có thể phát triển từ thời đại phong kiến đến thời

hiện

đại.

Mà thế giới con ở dưới tình huống nào

sẽ

bị sụp đổ?

Nguyên nhân có rất nhiều loại, trong đó loại phổ biến nhất, chính là cư dân thực

sự

của thế giới biết được

sự

tồn tại của người xuyên qua. Đây là nguy cơ có thể dao động trụ cột của thế giới, tất cả học viên trước khi tham gia đều

sẽ

được dặn dò

một

lần lại

một

lần

một, tuyệt đối

không

thể làm bại lộ thân phận xuyên qua của mình.

Tại sao phải "Cộng hưởng tình cảm"? Đó là bởi vì sau khi chịu ảnh hưởng của chức năng Cộng hưởng tình cảm

thì

học viên mới có chung cảm tình với nguyên thân, như vậy mới

sẽ

không

tồn tại nguy hiểm làm lộ thân phận.

Nhưng Diệp Huyên sử dụng cái gọi là hệ thống mới, ngay từ đầu có đủ loại điểm đáng ngờ. Lại càng

không

cần phải

nói

nàng thế nhưng

đã

hai lần xuyên đến thế giới tu tiên - - - trừ bỏ nguyên nhân bại lộ thân phận xuyên việt giả, nếu xuyên việt giả nhiều lần xuyên qua cùng

một

thế giới cũng có khả năng làm cho thế giới đó sụp đổ.

Diệp Huyên từng muốn thử thông qua Trương Diễn để biết



ràng chân tướng, nhưng hơn

một

ngàn năm trước Trương Diễn

đã

phi thăng tiên giới. Tuy rằng trong Thương Lan phái có ngọc giản của

hắnlàm di ảnh, nhưng về chuyện của

hắn

chỉ có vài lời linh tinh. Về phần đạo lữ của

hắn

chính là

một

cái Diệp Huyên khác, chỉ nhắc tới nàng họ Diệp, phi thăng cùng Trương Diễn. Còn tướng mạo, căn bản

không

hề có miêu tả.

Chuyện này quả thực quá mức trùng hợp, có thể

sẽ

khiến cho người dân

thật

sự

ở thế giới này hoài nghi. Hai cái Diệp Huyên trước sau bộ dạng lại giống nhau như đúc, cố tình các tu sĩ cấp cao

sẽ

phải để lại ngọc giản ở Thương Lan phái làm di ảnh, nhưng di ảnh của Diệp Huyên khác lại thất lạc rồi. Việc Trương Diễn phi thăng

đã

cắt đứt con đường để Diệp Huyên tìm tòi chân tướng, nàng chỉ có thể mang đầy nghi hoặc tiếp tục nhiệm vụ.

Nàng bây giờ có thể khẳng định, Cố Dân Thành lừa nàng sử dụng hệ thống mới nhất định là có mục đích. Cố Dân Thành rốt cuộc là muốn làm cái gì? Diệp Huyên chỉ là

một

học viên bình thường,

thật

sựnhìn

không

ra có gì đáng giá để

hắn

mưu đồ.

Ký ức về lúc đó

đã

có chút mơ hồ, Diệp Huyên chỉ nhớ



nàng vờ như ám sát Tạ Diễm, thực ra là muốn phế bỏ tu vi của

hắn. Vốn dĩ tất cả đều thuận lợi, nhưng bởi vì

một

câu của Tạ Diễm khiến nàng hoảng hốt, "Tiểu Huyên, tỉnh lại

đi... Tiểu Huyên, tỉnh lại

đi..." Có

một

giọng

nói

ở bên tai nàng

nói

khôngngừng, Diệp Huyên cho đến sau này mới nhớ - - đó là giọng

nói

của Cố Dân Thành.

"Tỉnh?" Thanh

âm

hơi khàn khàn của nam nhân cắt ngang suy nghĩ của Diệp Huyên, hơi thở ấm áp thổi bên gáy nàng, Tạ Diễm mở miệng ngậm vành tai trắng nõn, cơ hồ là trong nháy mắt, gây thịt trong da^ʍ huyệt liền trở nên cứng rắn.

"Đừng làm rộn..." Diệp Huyên oán trách hất bàn tay

đang

duỗi đến trước ngực nàng làm loạn ra, "Sáng nay muội phải đến trường tư thục."

Tạ Diễm vốn dĩ cũng

không

nghĩ muốn ép buộc nàng nhưng nghe được câu này

hắn

lại ôm nàng chặt hơn. Bàn tay to nắm lấy hai luồng cao ngất mềm mại xoa nắn, đầu v* còn sưng đỏ bị

hắn

dùng hai ngón tay chà sát, rồi lại kéo lại bóp biến đổi thành đủ loại hình dạng, bị chà đạp càng khiến đầu v* thêm quyến rũ. "Hôm nay

không

được

đi

tư thục, muội bây giờ cũng

không

ở bên huynh."

hắn

hôn môi Diệp Huyên, kéo đầu lưỡi trơn mềm ngậm vào trong miệng, vừa bực bội lẩm bẩm, vừa

không

cho phép cự tuyệt đem nước bọt đưa vào trong miệng Diệp Huyên, để cái miệng

nhỏ

nhắn

đang

thở gấp kia nuốt toàn bộ vào.

Diệp Huyên dở khóc dở cười, nàng bị Tạ Diễm làm cho thở hồng hộc, sớm

đã

mềm nhũn cả người, chỉ có thể

nhẹ

nhàng đẩy đẩy cái đầu của Tạ Diễm

đang

chôn trước ngực: "Quỷ ngây thơ, ân... Ha a, ngay cả dấm chua của mấy đứa trẻ cũng ăn... Ừ, huynh đè nặng muội..."

Tạ Diễm ngẩng đầu, môi mỏng rời khỏi tuyết nhũ mang theo

một

sợi chỉ bạc da^ʍ mỹ

thật

dài,

hắn

câu môi cười, cố ý khàn giọng

nói: "Vậy muội ở phía

trên

được

không?"

Diệp Huyên chịu

không

nổi nhất là

hắn

cố ý trêu chọc, hoa huy*t cuồn cuộn

không

ngừng mà trào ra mật nước, côn th*t vừa căng vừa nóng lại vừa cứng, còn ra vẻ bình tĩnh ở trong tiểu huyệt

không

nhúc nhích. Có điều Diệp Huyên cũng có biện pháp dạy dỗ Tạ Diễm, "Được," nàng lộ vẻ cười cười, trong đôi mắt ngập nước như

đang

chứa

một

vũng xuân tuyền, sóng mắt lưu chuyển bắn ra vô số mị hoặc. Chân

nhỏ

ôm lấy thắt lưng Tạ Diễm, cọ xát

trên

mông nam nhân. Tạ Diễm bị nàng trêu chọc từ cổ họng tràn ra

một

tiếng hừ

nhẹ

thì

bỗng nhiên nàng hung hăng kẹp

một

cái, mị thịt thắt chặt côn th*t của Tạ Diễm, côn th*t kịch liệt chấn động, qυყ đầυ giật giật ngay lập tức bắn ra.

Tạ Diễm vội vàng bảo vệ tinh quan mới

không

có hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng.

hắn

cúi đầu nhìn nơi mình và Diệp Huyên kết hợp chặt chẽ, miệng huyệt trắng hồng

đang

ngậm gậy th*t của

hắn

giống như đứ trẻ

đang

bú sữa, có dịch thể trắng đυ.c chậm rãi từ cái miệng

nhỏ

nhắn chảy xuống. Diệp Huyên dương dương đắc ý nhìn

hắn, còn có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhướng nhướng mày: "Cho dù muội muốn ở phía

trên, nhưng Cửu ca huynh có lẽ là

đã

không

được."

sự

thật

chứng minh, lời

không

thể

nói

với nam nhân nhất chính là

hắn

không

được. Rất nhanh, Diệp Huyên

sẽ

biết Tạ Diễm rốt cuộc có được hay

không.

Khuôn mặt

nhỏ

nhắn chôn ở trong chăn, eo

nhỏ

bị nhấc lên, Diệp Huyên bị bắt nâng mông

nhỏ

thậtcao, nghênh đón nam nhân phía sau cuồng mãnh làm. Miệng huyệt buộc chặt đến cực hạn, gian nan phun ra hút vào côn th*t tựa hồ vĩnh viễn cũng

sẽ

không

mệt mỏi. Tạ Diễm càng làm càng hưng phấn, côn th*t đâm sâu vào trong bụng nữ nhân, chỉ chừa

một

cặp tinh hoàn dán chặt bên ngoài da^ʍ huyệt, đem cửa huyệt của Diệp Huyên đánh đến đỏ

một

mảnh. d*m thủy bên trong Diệp Huyên bị cự vật khuấy đảo chơi đùa

không

ngừng lắc lư, mãnh thú hung hăng

một

lần lại

một

đâm mạnh vào vách tường trong tử ©υиɠ, nàng chỉ có thể vô lực cầu xin: "không... Tha cho muội, muội sai lầm rồi... Cửu ca, ừm... Muốn hỏng rồi... Cũng bị đâm đến chết rồi, a... A..."

hoa huy*t lại phun ra

một

cỗdịch nóng, tất cả đều phun lên qυყ đầυ, cả người Tạ Diễm run lên, hoa huy*t cao trào liều mạng thít chặt thiếu chút nữa khiến

hắn

bắn ra ngoài. "Tiểu da^ʍ huyệt, phun nhiều nước như vậy..."

hắn

liên tục đánh lên cặp mông mềm mại của nữ nhân, ở bên tai nàng dồn dập thở dốc, "Đừng sợ... nếu như muội bị cắm đến chết, ai tới sinh con cho huynh... Đến đây,"

hắn

ôm lấy Diệp Huyên, "Chúng ta đến bên cửa sổ làm."

Cửa sổ ở ngay bên cạnh giường, Tạ Diễm đẩy cửa sổ ra, trời

đã

sáng,

không

khí buổi sáng mang theo sương sớm, cách tường viện, loáng thoáng có thể nghe được tiếng rao bán của các cửa hàng, tiếng người bán hàng hàng rong đẩy xe ma sát với đường đá... Thành

nhỏ

này

đã

tỉnh giấc,

một

ngày làm việc mới sắp bắt đầu, trong

một

cái sân

nhỏ,

một

đôi nam nữ vẫn còn tiếp tục triền miên lửa nóng.

Diệp Huyên bị Tạ Diễm đặt ở

trên

cửa sổ để hai tay nàng chống tại song cửa sổ bị còn Tạ Diễm

thì

đứng phía sau làm nàng. Hơn nửa cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đều lộ ra ngoài, dọc theo đường cong tấm lưng nhu mỹ

đi

xuống, hai bầu ngực trắng nõn vểnh lên

thật

cao. Nếu có người đứng ở trong viện liền có thể nhìn thấy mông

nhỏ

của nữ nhân cùng với giữa đùi lộ ra

một

đoạn côn th*t sẫm màu của nam nhân và vùng rừng rậm đen nhánh cứng rắn.

Nàng ừ a a hừ

nhẹ,

âm

thanh nức nở uyển uyển giống như hót của chim yến, mềm mại quyến rũ như muốn chui vào lòng người: "Nha...Ừm a, Cửu ca...

thật

nhanh, muốn té xuống... A, đừng, đừng cắm sâu như vậy..."

đã

bắn ra mấy lần, nam nhân trừu cắm

nhẹ

nhàng hơn rất nhiều. Diệp Huyên bị đại bổng giữa hai chân làm cho cả người nhũn ra, kɧoáı ©ảʍ lan ra khắp người, ngay cả sợi tóc cũng cảm thấy sảng khoái.

Nàng thoải mái híp mắt, Tạ Diễm nhìn gương mặt

nhỏ

nhắn tinh xảo ửng hồng, hôn môi nàng, lại nuốt lấy nước bọt trong miệng

nhỏ: "Bảo bối, phu quân làm nàng thoải mái

không?"

"Thoải mái..." Tiểu nữ nhân ngoan ngoãn trả lời

"Thích phu quân cắm mạnh

một

chút, hay

nhẹ

một

chút?"

" Ừ, a... Đều thích..."

"thật



một

oa nhi dâʍ đãиɠ," Tạ Diễm cười

nhẹ

sờ sờ mông

nhỏ

Diệp Huyên, quả nhiên cả bàn tay đều dính dính, "Cửa sổ đều bị d*m thủy của nàng làm ướt."

"Lưu manh," Diệp Huyên phồng má đấm

nhẹ

lên người Tạ Diễm lại bị

hắn

bắt được đè xuống giữa hai chân. Nàng đỏ mặt cảm nhận côn th*t lửa nóng

đang

ra ra vào vào,

trên

thân gậy đều là dâʍ ɖị©ɧ, gậy th*t vừa thô vừa lớn,

một

tay nàng nắm

không

hết.

“Huynh lưu manh, muội

không

vui sao?" Tạ Diễm thấy dáng vẻ ngại ngùng của nàng, cảm thấy càng thêm thoải mái, "rõ

ràng là muốn ăn côn th*t lưu manh. Ừ? Có phải hay

không?"

Diệp Huyên cắn môi ngượng ngùng đáp lời, bị nam nhân làm cho chân mềm mà tâm cũng mềm, cuối cùng ôm cổ

hắn, cũng

không

biết mình

đã

nói

bao nhiêu da^ʍ từ phóng đãng: "Muốn ăn... Muốn ăn côn th*t của phu quân, còn muốn ăn trọc dịch của phu quân... Ừ, còn muốn... Còn phải sinh con cho phu quân..."

"Ngoan," mắt thấy Diệp Huyên lại sắp cao trào, Tạ Diễm cũng

không

tiếp tục nhẫn nại, "Mau mở rộng tiểu da^ʍ huyệt của muội ra, ngoan ngoãn để phu quân bắn vào cho muội sinh cục cưng," lỗ

nhỏ

trênqυყ đầυ mở ra, bắn trọc dịch trắng đυ.c nóng bỏng thẳng vào tử ©υиɠ của Diệp Huyên. Trong cơ thể nàng liên tục run rẩy, run run phun ra

một

lượng lớn d*m thủy.

Lúc này trời

đã

sáng hẳn, cả người Diệp Huyên ẩm ướt dính dính bị Tạ Diễm ôm từ cửa sổ xuống, vô lực để

hắn

tùy ý ôm chính mình

đi

tăm rửa.

"Cửu ca," nàng thoả mãn híp mắt, cảm nhận bàn tay to ở

trên

người mình di chuyển mang theo

sự

dịu dàng, "Muội muốn nhưng...vẫn

không

mang thai được..."

hiện

tại dù sao nàng vẫn là tu sĩ có tu vi cao, tu sĩ bình thường chỉ mới ở giai đoạn nguyên

anh

thôi cũng

đã

rất khó mang thai, lại càng

không

cần phải

nói

đến Diệp Huyên

đã

là Hóa Thần đạo quân. Diệp Huyên muốn cùng Tạ Diễm có

một

đứa trẻ, nhưng nàng

thật

sự... có thể mang thai cục cưng của bọn họ được sao?

"cô

nương ngốc," Tạ Diễm ở

trên

trán nàng hôn

một

cái, khóe miệng

không

có ý tốt cười cười, "Nếu vẫn chưa mang thai, huynh làm muội thêm vài lần, giữa ban ngày làm, buổi tối cũng làm, cuối cùng cũng

sẽcó."

Diệp Huyên bị

hắn

nháo đỏ mặt, chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm

hắn: "Huynh, huynh... Sắc lang!"

"Chẳng lẽ huynh

nói

không

đúng?" Tạ Diễm ôm tiểu nữ nhân vào trong ngực, lúc

nói

chuyện, bàn tay to lại từ đùi ngọc đưa vào miệng huyệt còn chưa khép lại, "Chi bằng

hiện

tại huynh lại làm thêm

một

lần,

nói

không

chừng liền có thể mang thai."

"Ừm,..." Diệp Huyên đưa tay đẩy

hắn

nhưng sao có thể trở thành đối thủ của con sói này. Rất nhanh, trong làn hơi nước lượn quanh liền vang lên tiếng rêи ɾỉ thở dốc da^ʍ mỹ,

một

ngày này, còn rất dài…