Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 7 - Chương 5: Tu tiên. Đẩy ngã bệnh kiều (5)

Lúc Diệp Huyên tỉnh lại, trước mắt

một

mảnh tối đen.

Nàng nằm

trên

giường lớn mềm mại, bao phủ

trên

giường là tơ lụa mang theo hơi lạnh, tựa như căn phòng nàng

không

nhìn thấy này tràn ngập

âm

khí rét lạnh. Bởi vì thị giác bị phong bế nên cảm giác trở nên nhạy cảm hơn, trong góc phòng có tiếng tí tách, đó là

âm

thanh của đồng hồ nước thời đại này —— cho thấy nàng

đã

bất tỉnh ba canh giờ.

Trong ba canh giờ này, Diệp Huyên có thể khẳng định, Tạ Duật Chi,

không

phải, có lẽ nên gọi là Ma Tôn,

hắn

nhất định

đã

động tay chân

trên

người nàng. Nàng

không

chỉ

không

nhìn thấy mà cả người còn

không

có sức lực, trong ngực giống như có

một

ngọn lửa thiêu đốt, giữa hai chân vừa tê dại vừa ngứa —— mặc dù Diệp Huyên là người tu đạo thanh tâm quả dục nhưng của biết cảm giác này có ý nghĩa gì.

Nếu như ban đầu Diệp Huyên còn cho rằng Ma Tôn bày ra cái bẫy này để gϊếŧ nàng

thì

bây giờ nàng

đã

hiểu rốt cuộc

hắn

muốn làm gì.Nàng

hiện

tại

không

mãnh vải che thân, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cứ như vậy bại lộ ra, hai tay bị trói tại đầu giường, mắt cá chân bị hai sợi dây to cột ở hai bên giường khiến hai chân phải giang rộng ra.

Tư thế sắc tình xấu hổ khiến mỹ nhân

trên

giường lớn nhìn yểu điệu vô cùng khiến người khác chỉ muốn hung hăng giày xéo. Sợ rằng

không

ai có thể tin được đường đường là đạo quân của Thương Lan phái

sẽ

có ngày bị người ta lột sạch quần áo, tựa như

một

con dê con vừa thuần khiết vừa đáng thương bị buộc đem toàn bộ nơi tư mật của mình đặt trước mắt nam nhân..

Đúng vậy, Diệp Huyên biết trong phòng còn có

một

người khác. Hơi thở

hắn

trầm thấp nặng nề, tầm mắt nóng bỏng mang theo du͙© vọиɠ

không

một

chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm vào giữa hai chân Diệp Huyên. Ánh mắt

hắn

chậm rãi di chuyển dọc theo bắp đùi, lướt qua khe

nhỏ, dừng tại hoa huy*t bị hai cánh hoa che lấp.

Hơi thở Diệp Huyên dồn dập, mặc dù tên nam nhân này

không

có hành động gì nhưng nàng có cảm giác cánh hoa bị tách ra, hoa huy*t chưa từng có người chạm qua bị dị vật cứng rắn nóng như lửa

đi

sâu vào, hoa huy*t kịch liệt co rút khiến nàng thiếu chút nữa

không

giữ được lý trí.

Đó là

một

loại xâm phạm da^ʍ tà hạ lưu, dị vật cắm sâu vào,rút ta, cắm vào, rút ra...lặp

đi

lặp lại nhiều lần khiến cả người nàng bủn rủn, ngón chân vì kɧoáı ©ảʍ kịch liệt này mà co lại, nàng kìm lòng

không

được nâng cao eo

nhỏ, đầu v* cứng rắn đứng thẳng, mái tóc tung bay theo động tác

không

ngừng cắm ra rút vào của tên nam nhân này.

không

được,

không

được...

không

thể như vậy... Chút lý trí còn sót lại

không

ngừng nhắc nhở Diệp Huyên, nhưng nàng

đã

hoàn toàn đắm chìm vào. Biết



mình

đang

bị người gian da^ʍ, nàng muốn tránh thoát, nhưng

một

lần lại

một

lần bị kɧoáı ©ảʍ

không

ngừng vọt tới bao phủ. Tần số rút ra rút vào càng lúc càng nhanh, d*m thủy cũng càng ngày càng nhiều, nàng

không

nhịn được rên thành tiếng, thanh

âm

kiều mị vang vọng khắp phòng: "A, a... Ừ, ừ a...

không

muốn, dừng tay... Ngươi mau dừng tay..." Diệp Huyên căn bản

không

ý thức được cự tuyệt như vậy là lực hấp dẫn trí mạng với nam nhân. Nghe nàng rêи ɾỉ, dị vật càng trở nên thô to hơn, đâm vừa sâu vừa mạnh vào hoa tâm non nớt của nàng.

hoa huy*t ngứa ngáy đến mức nàng

đã

không

thể nào tiếp nhận nổi, sau mấy trăm lần cắm rút, trong đầu nàng chỉ còn

một

mãnh trắng xóa,

một

cổ nhiệt lưu ập tới trong nháy mắt làm ướt ra trải giường. Diệp Huyên thất thần thở hỗn hển, thân thể co quắp, nàng

không

thể tin nổi—— mình lại bị người dùng thần thức gian da^ʍ đến cao triều.

"Sướиɠ

không?" Giọng nóiTạ Duật Chivang lên,

hắn

vẫn còn mang bộ mặt lúc còn là “Đồ đệ”, thanh

âm

luôn lạnh nhạt bình tỉnh nhưng giờ phút này lại trầm thấp khàn khàn, xen lẫn chút đắc ý cùng hưng phấn.

Diệp Huyên xấu hổ phát

hiện, nghe thấy

hắn

trêu chọc, vốn là hoa huy*t còn ẩm ướt liền phun ra d*m thủy.

“Cái miệng

nhỏ

vậy mà nước cũng

thật

nhiều." Tạ Duật Chi cười

nhẹ, Diệp Huyên nghe được quần áo ma sát xào xạc, sau đó thấy

hắn

cúi người xuống, đầu ngón tay chạm vào hoa huy*t

một

đường

đi

vào khuấy đảo, hoa huy*t ẩm ướt liền phát ra tiếng nước, ngón tay

hắn

đè

trên

vách hoa lúc

nhẹ

lúc nặng.

Mặc dù Diệp Huyên

đã

ướt đẫm, nhưng nơi tư mật chưa bao giờ bị người xâm nhập bỗng nhiên bị đối đãi kịch liệt như vậy khiến nàng bật ra tiếng rên đau đớn.Bị

hắn

hung ác đùa giỡn, hoa huy*t lại càng ngứa ngáy khó nhịn. Nàng kìm lòng

không

đặng muốn kẹp chặt hai chân lại vì cổ chân bị trói, đùi ngọc căng thẳng duỗi ra, càng đem ngón tay của Tạ Duật Chi hút chặt hơn. "Rất thoải mái

đi..." Trong giọng

nói

Tạ Duật Chi tràn đầy hưng phấn, Diệp Huyên cảm giác được thanh

âm

của

hắn

cạnh tai mình, lưỡi nóng của

hắn

triền miên qua lại bên vành tai, "Thích ta

nhẹ

một

chút, hay là nặng

một

chút?"

"Ngươi..." Diệp Huyên mới vừa lên tiếng,

thì

phát

hiện

mình giọng

nói

mình tràn đầy mị hoặc, nàng cố gắng để chính mình bình tĩnh lại, nhưng lời ra khỏi miệng vẫn mềm mại, "Trừ phi ngươi gϊếŧ ta, nếu

không... Ta tuyệt

sẽ

không

bỏ qua ngươi!"

Tạ Duật Chi giống như

không

nghe được Diệp Huyên uy hϊếp, lẩm bẩm

nói: "Nặng

một

chút

thì

tốt hơn,"

hắn

co ngón tay lại, mở rộng lối vào hoa huy*t, đầu ngón tay xoa

nhẹ

mị thịt mềm mại, thậm chí còn bóp vặn. Dưới thân Diệp Huyên

không

kìm nổi co quắp, hoa tâm phun ra

một

cổ dâʍ ɖị©ɧ ướt cả cổ tay

hắn, "Xem ra ngươi cũng rất thích ta nặng

một

chút,"

hắn

cao hứng

nói, "Da^ʍ huyệt có phải rất đói hay

không? Đừng vội, ta

sẽ

cho ngươi ăn đủ," đầu lưỡi liếʍ dọc theo gò má Diệp Huyên, "Cho da^ʍ huyệt của ngươi no chết có được hay

không. Ừ?... Có được hay

không?"

Lúc này, đầu lưỡi

hắn

dừng lại

trên

môi Diệp Huyên. Hai cánh môi hồng nhạt hơi mở, khi nhận raTạ Duật Chi muốn đưa đầu lưỡi đưa vào liền vội vàng dùng hàm răng cắn chặc môi dưới

không

thả. Tạ Duật Chi đưa tay nắm cằm Diệp Huyên khiến nàng phải há miệng: "Ngoan, mở cái miệng

nhỏ

nhắn ra... đừng cắn, cái miệng

nhỏ

nhắn của ngươi mềm mại như vậy, lỡ cắn hư

thì

sao?” Giọng

nói

dịu dạng trầm thấp như

đang

dỗ dành người

yêu, Diệp Huyên liều mạng dãy dụa cũng

không

địch nỗi Tạ Duật Chi cường thế xâm phạm.

Lưỡi to

không

khách khí chút nào đưa vào, quét qua mỗi

một

xó xỉnh, ngậm lấy miệng Diệp Huyên tham lam bú, "thật

là thơm, đầu lưỡi

thật

là mềm..." Tạ Duật Chi

không

nhịn nổi ngậm chặt đầu

đang

không

ngừng né tránh, vừa cắn vừa liếʍ, "Mau, đem đầu lưỡi ngươi đưa vào miệng ta... ta muốn ăn lưỡi của ngươi." Ngực

hắn

trần trụi

không

ngừng ma sát hai vυ' Diệp Huyên, đầu v* cứng rắn giống như hai viên đậu, khiến đầu ngực Diệp Huyên vốn là vừa đỏ vừa sưng trở nên đau rát, ngón tay

hắn

trong hoa huy*t tần số cũng dần dần tăng nhanh, cái miệng

nhỏ

nhắn, tuyết nhũ, hoa huy*t... mỗi

một

nơi nhạy cảm đều bị

hắn

tùy ý gian da^ʍ.

" Ừ, a... A... Cút ngay, ngươi là tên khốn kiếp... Ngô, ô ừ, đại ma đầu..." Mặc dù miệng vẫn luôn chửi rủa, nhưng lực độ giãy giụa càng ngày càng

nhỏ, kɧoáı ©ảʍ vừa nhiều lại mãnh liệt, nàng vốn là người tu đạo, ngay cả thủ da^ʍ cũng chưa từng có

thì

làm sao có thể chống lại thế công củaTạ Duật Chi. d*m thủy vẫn luôn tiết ra,

không

ngừng chảy ra ngoài, Diệp Huyên cảm thấy khí lực mình có lẽ cũng

đi

theo cùng nhau chảy hết ra ngoài. Đến khi Tạ Duật Chi đè lại hoa huy*t đâm

thật

mạnh, nàng rên

một

tiếng, tại thời khắc này lại

một

lần nữa đạt tới cao triều.

Cây gậy th*t thô to đè

trên

hoa huy*t bị d*m thủy vừa phun ra làm ướt. Cổ họngTạ Duật Chi phát ra

một

tiếng gầm

nhẹ, thiếu chút nữa

không

nhịn được bắn ra. Diệp Huyên

không

thấy vẻ mặt

hắn

cho nên cũng

không

thấy gương mặt tuấn mỹ hoàn toàn chìm ngập trong du͙© vọиɠ, cặp mắt đỏ rực.

Hơi thở

hắn

nặng nề, phải đem hết toàn lực đất nhẫn nại mới có thể nhịn

không

hung hăng dày xéo thân thể mềm mại phía dưới. Chưa bao giờ

hắn

thấy hạnh phúc như lúc này, Tạ Duật Chi si mê nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Diệp Huyên, cái miệng

nhỏ

nhắn của nàng bị mình hôn, cái vυ' bị mình xoa, hoa huy*t bị mình chơi d*m thủy văng khắp nơi. Tất cả rêи ɾỉ kêu khóc, thở gấp, ác độc mắng, đều là vì mình.

Nàng rốt cuộc là của ta.

Tạ Duật Chi xoa bóp cái mông

nhỏ,

không

để ý tới nàng giãy giụa, đem hạ thân của nàng nâng cao lên.

hắn

gần như là thành kính nhìn đóa mềm mại kia, nơi này cũng là thuộc về

hắn, chỉ có

hắn

mới có thể cắm vào. Mà mỗi

một

tấc da thịt

trên

người nữ nhân này, mỗi

một

giọt máu, thậm chí là mỗi lần hô hấp của nàng cũng bị

hắn

chiếm làm của riêng.

hắn

cúi đầu xuống, há mồm ngậm vào trước hoa huy*t non nớt trước mắt. "A! ——" Diệp Huyên thét lên, miệng huyệt

không

chút lưu tình bị hút vào, Tạ Duật Chi càng hút càng dùng sức, lực độ như muốn nuốt nàng vào bụng. Ban đầu Diệp Huyên còn có thể giãy giụa, đến cuối cùng ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng

không

phát ra được. Chỗ sâu trong hoa huy*t giống như bị kéo ra ngoài, d*m thủy

không

ngừng tràn ra, bị Tạ Duật Chi

một

giọt cũng

không

chừa nuốt xuống. Diệp Huyên thậm chí cảm thấy

hắn

không

chỉ muốn nuốt trọn mỗi

một

giọt d*m thủy mà muốn đem mình cắn nuốt hết.

không

đúng, hoàn toàn

không

đúng...

sự

thật



ràng, Tạ Duật Chi là Ma Tôn ngụy trang thành

một

thiếu niên bị ma tu đuổi gϊếŧ, thiết kế tỉ mỉ để mình nhận

hắn

làm đồ đệ, bây giờ lại nhốt mình trong giáo,

không

chút sức lức phản kháng mặc

hắn

đùa bỡn.

Ban đầu Diệp Huyên cho là Tạ Duật Chi

đang

làm nhục nàng, đến khi

hắn

thỏa mãn du͙© vọиɠ

sẽ

gϊếŧ nàng, hoặc lợi dụng nàng tới uy hϊếp phái Thương Lan. Nhưng nếu như vậy,

hắn

sao có thể ở thời điểm cưỡng ép nàng

sẽ

vì nàng khẩu giao? Hoặc là đây là thủ đoạn Tạ Duật Chi đối phó với người chán ghét

hắn, khiến đối phương mê muội?

Nhưng cho dù trong lòng Diệp Huyên chán ghét, cơ thể vẫn bị Tạ Duật Chi liếʍ cao triều liên tục, quá nhiều kɧoáı ©ảʍ khiến cả người nàng mờ mịt, đầu óc trống rỗng, nàng chỉ có thể đứt quãng phát ra tiếng rêи ɾỉ yếu ớt: "không

muốn... A, buông ra ta... Nha! —— "

"Lại cao trào rồi." Tạ Duật Chi nhìn d*m thủy

trên

bụng mình, liếʍ liếʍ khóe miệng, "Muốn

không? A Huyên."

A huyên? Tiếng xưng hô này

thật

quen thuộc, còn

đang

đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ nàng mê mang nghĩ, rất nhiều rất nhiều năm trước, có

một

người cũng gọi nàng là A Huyên. Nhưng nàng cũng

không

có thời gian nghĩ chuyện khác, gậy th*t cứng rắn mang theo lại

một

lần nữa chỉa vào hoa huy*t, qυყ đầυ tách ra hai bối thịt, chậm chạp lại mà kiên định cắm vào.

"không

muốn,

không

muốn...

không

muốn!" Xúc cảm

không

thể coi

nhẹ

khiến Diệp Huyên thanh tỉnh lại, nàng cuối cùng cũng hoảng sợ ý thức được

một

sự

thật

—— mình lập tức

sẽ

bị tên nam nhân này triệt để đất xâm phạm.

Tạ Duật Chi dịu dàng hôn Diệp Huyên, bàn tay đè chặt cái mông tròn, gậy th*t ma sát tại hoa huy*t khiến phòng tuyến trong lòng nàng gần như bị đánh tan. "Chỉ cần ngươi cầu ta, "

hắn

hạ thấp người

nói

bên tai Diệp Huyên, "Ta

sẽ

không

cắm vào."

Câu

nói

này như ma chú vang bên tai khiến Diệp Huyên gần như điên cuồng, cầu

hắn, cầu

hắn

đi, chỉ cần cầu

hắn,

hắn

sẽ

bỏ qua cho mình... Trong lòng có thanh

âm

không

ngừng dụ dỗ, chỉ cần ngươi chịu cầu

hắn

thì

cái gì cũng

không

cần lo lắng.

"Cầu..." thanh

âm

nức nở vang lên, nụ cười

trên

khóe miệng Tạ Duật Chi càng ngày càng lớn,

hắn

biết ngay lúc này mình

sẽ

được như ý.

Đột nhiên, Diệp Huyên hung hăng cắn

một

cái ở

trên

cổ họng của

hắn, răng nhọn vừa cắm vào liền có máu chảy ra. "Hừ..." Nàng ngẩng đầu lên, ngạo mạn cười, cặp mắt màu đen sáng kinh người,

trên

răng dính đầy máu tươi, nàng hung tợn, khinh bỉ

nói, "Ta chết cũng

sẽ

không

cầu ngươi."