Lúc này, đôi môi mềm mại đầy đặn của người phụ nữ cách khuôn mặt Crato
không
quá nữa tấc.
cô
vừa
nói
xong câu đó, liền chớp chớp đôi mắt, rất muốn ôm lấy cổ của Crato, “không
được
không
được!” Diệp Huyên dùng sức lắc lắc đầu, “Mình
không
thể làm vậy được.”
Nguyên nhân có lẽ do vẫn còn cách cây đại thụ khá xa, mặc dù
hiện
giờ cả người Diệp Huyên
đang
nóng lên, lửa dục cuồn cuộn
không
ngừng trong cơ thể, nhưng dù sao
cô
vẫn giữ lại được
một
chút lý trí. Tuyệt đối
sẽ
không
phạm phải sai lầm giống như tối hôm qua nữa, nhưng người đàn ông trước mặt lại giống như
một
món ăn quý hiếm mà ngon miệng, dụ dỗ
cô
liều lĩnh muốn nhào tới, hung hăng xé mở quần áo của
hắn, dùng hết sức lực mà hôn
hắn…
Như vậy mà mặc sức tưởng tượng, nhưng càng nghĩ Diệp Huyên lại càng khó chịu.
cô
vô thức liếʍ môi, hoa huy*t ngứa ngáy
không
ngừng lan khắp toàn thân, rất nhanh từ khe huyệt chảy ra dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ, làm ướt đẫm nụ hoa bên trong cùng qυầи ɭóŧ. “Muốn…thật
là muốn…”
cô
gái
không
ngừng thở dốc vừa
nhẹ
nhàng vừa quyến rũ,
cô
run rẩy vươn tay, tựa hồ muốn nắm lấy vạt áo của Crato, nhưng ý chí của quân nhân còn sót lại trong
cô
đã
ngăn động tác của
cô
lại, thay vào đó Diệp Huyên bắt đầu cởϊ qυầи áo của chính mình.
Bất quá chỉ là trong chốc lát, nửa thân
trên
mềm mại của
cô
gái
đã
lõα ɭồ trước mặt Crato,
cô
giống như
một
con thiên nga
đang
vươn cổ khoan khoái, lửa dục khiến cơ thể
cô
ngày càng căng cứng, bầu ngực vươn thẳng
không
hề che đậy cứ thế mà phơi bày trước ánh sáng ban ngày, nhũ hoa bên
trên
đỏ sẫm mê người như
một
thứ trái cây ngon lành khiến người ta muốn hái lấy. “Ngứa quá…thật
là ngứa…” Nâng lên bàn tay
nhỏ
bé, ôm lấy hai bầu ngực mà hung hăng đùa bỡn, khiến chúng ngày càng nở rộ vừa đau vừa ngứa, thanh
âm
của Diệp Huyên lúc này
đã
mang theo nức nở. “thật
là khó chịu…Hu hu, mau giúp em…giúp em…”
Vẻ mặt Crato
không
thay đổi nhìn Diệp Huyên, trong đôi mắt của
cô
hiện
lên ánh nước trong suốt, mặc dù
hiện
giờ
cô
đang
trước mặt
hắn
bày ra bộ dáng da^ʍ mỹ mà rêи ɾỉ tự an ủi chính mình, nhưng
không
biết vì sao, Crato lại thấy
cô
giống như
một
con vật
nhỏ
đáng thương, như mèo con chẳng hạn.
cô
cầu xin Crato, dùng
âm
thanh mềm mại, mang theo cả nức nở.
cô
cái gì cũng chưa làm, thậm chí là đυ.ng đến
một
mảnh áo của Crato, nhưng cảm giác giống như
đang
có bàn tay mơn trớn cơ thể
hắn
vậy, cái lưỡi mềm mại ướŧ áŧ liếʍ qua lại trước mặt Crato…Ánh mắt của người đàn ông càng
âm
u, vật to lớn trong quần cũng ngày càng hưng phấn. “Chết tiệt!” Cuối cùng,
hắn
hung hăng chửi thề
một
tiếng, động tác thô bạo ôm lấy mông của Diệp Huyên, môi của
hắn
áp vào đôi môi
anh
đào mềm mại của
cô.
“A!” Diệp Huyên đau đớn kêu lên, cũng
không
biết có phải Crato quá mức vội vàng nên vẫn còn thiếu kinh nghiệm, răng của hai người đập vào nhau. Nhưng
không
ai trong hai người để ý, Diệp Huyên giống như được giải thoát liền đem mình dính sát vào cơ thể của Crato, bầu ngực sưng đỏ
không
ngừng ma sát với l*иg ngực của Crato, hai chân
cô
mở rộng kẹp lấy thắt lưng của Crato, dâʍ ɖị©ɧ theo bắp đùi chảy xuống, rất nhanh quần của Crato bị làm cho ẩm ướt. Hai người bọn họ nhiệt tình đón lấy nhau, môi cùng môi chạm nhau, lưỡi cùng lưỡi dây dưa, cùng nhau trao đổi nước bọt làm thấm ướt khóe miệng của Diệp Huyên,
cô
vừa lợi dụng khe hở lúc triền miên mà nũng nịu rêи ɾỉ, vừa bắt đầu làm càn cởϊ áσ của Crato.
Crato thấy động tác của
cô
thật
lâu lắc, liền nhanh chóng cởi hết trang bị
trên
người, hai người bọn họ liền tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán sát vào nhau. Diệp Huyên nhân cơ hội này đem đầu lưỡi từ trong miệng Crato rút ra, giọng
nói
của
cô
vẫn còn mang theo dư vị kích động, thở hổn hển từng cơn
nói: “Cái này, lần này
không
tính là em cưỡиɠ ɠiαи.”
Crato
đang
cởi váy của Diệp Huyên xuống, nghe vậy động tác liền dừng lại.
hắn
ngẩng đầu, trong con ngươi màu nâu kim loại giống như
đang
có ngọn lửa sôi trào, cũng
không
biết là dục hỏa, hay là lửa giận. Vẻ mặt Diệp Huyên vô tội nhìn
hắn: “sẽ
không
có vấn đề gì chứ? Em muốn xác nhận
một
chút, dù sao…em cũng
không
muốn
đi
tù chung thân đâu.”
“cô
tốt nhất nên im miệng lại.” Crato lạnh lùng trả lời,
hắn
thực
sự
không
hiểu nổi người phụ nữ này
đang
nghĩ gì nữa, ở trước mặt
một
người đàn ông còn vài ba lần nhắc tới chuyện đó khiến
hắn
nổi nóng
không
thôi, rốt cuộc
cô
chính là cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vẫn là
không
sợ
sẽ
chọc giận tới
hắn. Crato nghĩ mình có nên hung hăng giáo huấn cho
cô
một
trận. Nghĩ vậy,
hắn
không
do dự nữa, bàn tay to bóp chặt lấy mông Diệp Huyên, đem
cô
đặt lên thân cây mà hôn kịch liệt.
Lần này cảm giác giống như
một
trận cuồng phong đột ngột kéo đến, Diệp Huyên nhận ra
cô
căn bản cũng
không
có biện pháp chống cự. Thậm chí
cô
còn bị hôn đến
không
thể hít thở, đầu lưỡi của người đàn ông quấy phá bên trong cái miệng
nhỏ
nhắn của
cô, tàn sát bừa bãi từng chỗ
một
bên trong cổ họng
cô, sức lực quá lớn, thiếu chút nữa muốn đem luôn cái lưỡi thơm tho của
cô
mà nuốt vào. “Ưm!-----ưm!------“
cô
liều mạng đánh vào lưng của Crato, lộ ra khuôn mặt
nhỏ
nhắn bị nghẹn đến đỏ bừng. Cuối cùng Crato cũng có lương tâm bỏ qua cái miệng
nhỏ
của
cô, bày tay to với vào giữa hai chân
cô, động tác mạnh mẽ đẩy hai chân thon dài của
cô
ra, gậy th*t cứng rắn chỉa vào miệng huyệt.
Crato đột nhiên dừng lại, bộ ngực của Diệp Huyên kịch liệt phập phồng lên xuống,
cô
vẫn chưa hoàn hồn lại từ nụ hôn vừa rồi, nhưng hoa tâm ngứa ngáy
không
ngừng nhắc nhở
cô, “Em muốn…”
cô
nắm tay Crato, kiều mị rêи ɾỉ giọng
nói
mềm mại dường như sắp chảy ra nước, “Mau tiến vào…Em muốn
anh
tiến vào a.”
Trong nháy mắt, trong lòng
hắn
ầm ầm bạo phát cảm giác muốn bạo ngược khiến Crato thiếu chút nữa phát cuồng.
hắn
chưa bao giờ có cảm giác kịch liệt nào như
hiện
giờ, muốn xông vào, muốn xỏ xuyên
thật
sâu vào người Diệp Huyên, khiến cho
cô
phải thét chói tai.
Và
hắn
đã
làm vậy.
“A!” đột nhiên tiến quân thần tốc khiến Diệp Huyên nhanh chóng
đã
đến cao trào, gậy th*t của người đàn ông vừa lớn lại vừa cứng, đỉnh mở hoa môi, mở ra tầng tầng lớp lớp mị thịt,
một
mạch chọc tới nơi sâu nhất của tiểu huyệt. Trong
sự
hoảng hốt
cô
nghĩ mình
đã
sinh ra ảo giác, hành lang mềm mại bị chống đỡ tràn đầy, gậy th*t tỏa ra hơi nóng cơ hồ muốn hòa tan với mị thịt, dâʍ ɖị©ɧ dưới
sự
kí©ɧ ŧɧí©ɧ
không
ngừng kịch liệt tuôn ra, hoa huy*t càng ngày càng ẩm ướt, nhưng cũng co rút ngày càng chặt hơn.
Cảm giác lần này so với tối hôm qua
không
giống nhau, đều là bị ăn, nhưng tối hôm qua là vui sướиɠ bị động. Crato có thể cảm giác được tiểu huyệt của
cô
gái
đang
mở ra mυ'ŧ lấy cây gậy của
hắn, mà
hắn
lại có thể tùy ý giày vò
cô, lúc
nhẹ
lúc nặng, khi
thì
nhanh khi
thì
chậm,
hắn
dùng gậy th*t đem tiểu huyệt mở rộng khiến
cô
khóc lên.
hắn
không
kìm được mà bật ra
một
tiếng hừ
nhẹ
từ trong cổ họng, được hoa huy*t bao bọc bên trong khiến gậy th*t lại phồng lớn hơn, Crato mạnh bạo cắn lấy cần cổ của Diệp Huyên.
thật
mất thể diện,
một
Tướng quân cao ngạo lại lần đầu tiên sinh ra ý niệm muốn vùi đầu xuống đất, mà
hắn
lại sảng khoái đến độ thiếu chút nữa
đã
bắn ra, dù chỉ là cắn vào cổ Diệp Huyên, nghĩ vậy
hắn
cố nén lại tiếng thở dốc trong cổ họng.
Chết tiệt! Chết tiệt! Người đàn ông gần như thất thố mà bật ra tiếng chửi thề trước
cô
gái
dưới thân, tiểu huyệt của
cô
thật
ẩm ướt,
thật
mềm mại, lại như thế mà mυ'ŧ vào, gậy th*t dễ dàng đỉnh đến nơi sâu nhất, mỗi
một
lần rút ra
thì
vách thịt bên trong lại lưu luyến
không
rời mà bao bọc chặt chẽ lấy thân gậy, khi cắm
đi
vào
thì
cơ thể thơm mát của
cô
sẽ
không
kìm được mà run rẩy, dâʍ ɖị©ɧ như mưa xì xì vẩy ra, đung đưa cao thấp khiến nàng rêи ɾỉ
yêu
kiều, dục hỏa trong mắt của Crato bùng lên dữ dội.
“Ư, ư…thật
nhanh a...Quá nhanh, Tướng quân…A, ư a…” Hai tay Diệp Huyên ôm chặt cổ của Crato, bởi vì trước sau bị đâm kịch liệt, cái miệng
nhỏ
phát ra tiếng rên
nhỏ
đứt quảng. Crato dùng tay nâng cái mông tròn trịa của
cô
lên, đem mặt vùi giữa hai bầu ngực của
cô
mà liên tục liếʍ mυ'ŧ. Diệp Huyên chưa từng nghĩ tới người đàn ông này cũng có lúc làm ra hành động kịch liệt như vậy, lưỡi của
hắn
phớt qua bầu ngực cứng rắn, rồi lần lượt ngậm lấy hai bên đầu v* vừa cắn vừa mυ'ŧ, giống như nếu
không
đem đầu v* mυ'ŧ đến rách da
thì
sẽ
không
bỏ qua.
Diệp Huyên thực
sự
là
không
chịu nổi, chỉ có thể ra sức kẹp chặt hoa kính, muốn đem Crato hút đến phải bắn ra. Crato hung hăng vỗ vào cái mông
nhỏ
của Diệp Huyên
một
phát,
hắn
ngẩng đầu, trong lúc hoảng hốt Diệp Huyên nghĩ mình
đã
thấy được ánh mắt giống như
một
con thú, đôi mắt nâu xinh đẹp vừa phát sáng lại lạnh lùng. Người đàn ông nhếch môi,
âm
thanh gợi cảm lướt qua bên tai Diệp Huyên
nói
nhỏ
khiến
cô
run rẩy: “Tôi
đã
nói
rồi,
cô
sẽ
phải trả giá rất lớn.”
hắn
thậm chí còn gọi tên của Diệp Huyên, “Diệp…Huyên.”
Cái giá phải trả là gì? Bộ não đần độn của Diệp Huyên còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận. Rất nhanh,
cô
đãhiểu được.