“Ngày đó tôi suy nghĩ, nếu không là cậu,” Thang Đông Trì vừa duy trì động tác trừu sáp liên tục vừa cúi người ở bên tai Tiêu Kính Nam nói, “Tôi sẽ không muốn làm chuyện đó.”
Tiêu Kính Nam bị đỉnh đến đầu óc choáng váng, bên tai lại truyền đến lời nói cùng thở dốc, loại cảm giác này tựa như muốn từ trên trời rớt xuống, mãnh liệt mê muội cùng hấp dẫn.
“Không biết vì sao lại gọi điện thoại,” Thang Đông Trì hơi chậm lại động tác, cúi xuống nâng thắt lưng Tiêu Kính Nam, “Đối phương hỏi tôi muốn một người như thế nào, tôi cũng không nhớ rõ chính mình yêu cầu cái gì, chờ người kia đến trước mặt, tôi mới nhớ tới…”
Tiêu Kính Nam thái độ khác thưởng mở mắt, vẻ mặt ngốc ngốc nhìn gương mặt Thang Đông Trì ngày càng gần, nói lắp bắp, “Nhớ, nhớ, nhớ tới cái gì…”
“Nhớ tới lúc đó…Trong đầu óc tôi toàn là em.”
Môi cùng môi không ngừng ma sát truy đuổi, cảm giác gặm cắn lẫn nhau đều rất ngọt ngào.
Tiêu Kính Nam bị hôn, phản ứng dúng như là gà mổ thóc, ngược lại khiến Thang Đông Trì cảm xúc càng lúc càng dâng cao.
Y đột nhiên cảm thấy chính mình thật sự may mắn, tự nhiên lại gặp được một gấu nhỏ ngốc như vậy.
“Ân…”
Tiêu Kính Nam mang giọng mũi rêи ɾỉ kích động thần kinh Thang Đông Trì, y dừng lại động tác, hai tay duỗi ra, ôm lấy thắt lưng Tiêu Kính Nam nâng lên, để hắn ngồi trên người mình.
Tư thế thay đổi khiến Tiêu Kính Nam cản thấy vật kia đi vào càng sâu.
“Chờ…Chờ một chút…Ngô…”
“Em cũng hiểu được đạo lý tên đã lên dây thì không thể ngừng lại được đi…”
Thang Đông Trì ngẩng đầu, thoả mãn ôm thắt lưng Tiêu Kính Nam, cơ bắp vừa vặn khiến y yêu thích không buông tay, không ngừng vuốt ve qua lại.
“Anh…a…a…a…” Kịch liệt như vậy là muốn đem tôi làm đến chết phải không?
Tiêu Kính Nam không ý thức được bộ dạng bản thân, khoé mắt đổ hồng, cắn răng nanh ẩn nhẫn toàn bộ dừng lại trong đáy mắt Thang Đông Trì, khiến y càng dùng sức.
Thời gian không ngừng chuyển động cũng bỗng chốc trở nên mơ hồ.
Thân thể lay động, một ít tâm tư loạt thất bát tao bắt đầu xuất hiện trong đầu Tiêu Kính Nam—
Giường Thang Đông Trì đàn hồi thật sự quá tốt.
Sức bật của Thang Đông Trì so với người khác quá sức biếи ŧɦái.
Cơ bắp Thang Đông Trì thế nhưng còn cứng rắn hơn cả hắn.
Bộ dáng Thang Đông Trì lâm vào ***…Có chút ***y…
“Tôi bắn ở bên trong được không?”
Hả—?! Gấu nhỏ ngốc từ trong tâm tư đột ngột bị lôi trở về.
“Anh không phải vừa mới lấy, mũ sao?! Ân…Ư….”
“Quá kích động, chưa kịp dùng…”
“…”
Cái gì?!
“Không…không được…Hỗn đản!…A…”
Thang Đông Trì lần thứ hai đem Tiêu Kính đặt dưới thân, đồng thời tăng nhanh tốc độc trừu sáp, vừa vươn tay xoa nắn bộ vị của Tiêu Kính Nam.
Cao trào tiến đến trong nháy mắt, Thang Đông Trì theo bản năng cúi xuống hôn môi Tiêu Kính Nam, có chút bá đạo trăn trở hút đầu lưỡi hắn, đảo qua lưỡi cùng mỗi một cái răng.
Tiêu Kính Nam cũng đồng thời bắn ra, chân cũng trở nên mềm nhũn, đối với Thang Đông Trì cường đạo hôn môi chỉ có thể đáp lại một chút, nhưng mỗi lần hắn chỉ hơi nhúc nhích, Thang Đông Trì càng thêm xâm nhập sâu vào, hôn môi như vậy khiến hắn có chút hít thở không thông.
Ngay lúc hắn cho rằng nụ hôn này sắp sửa kết thúc, muốn nheo mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên phát hiện đồ vật bên trong thân thể hắn chưa có ra ngoài, còn biến lớn lên lần nữa.
“…Tôi mệt chết đi.” Tiêu Kính Nam chặt chẽ nắm áo sơ mi đã sớm nhăn không thành hình của mình.
“Mệt?” Thang Đông Trì nắm hai cổ tay hắn dùng sức áp, đặt ở hai bên đầu giường, “Em ngủ lâu vậy rồi còn mệt?”
“…Tôi thật sự mệt chết rồi.” Tiêu Kính Nam thậm chí cảm giác được cơ bắp trên đùi mình đều đã đau nhức cùng co giật.
“Vậy em ngủ đi.” Thang Đông Trì cúi đầu hôn hôn mái tóc có chút ẩm ướt của hắn, đem du͙© vọиɠ từ trong cơ thể hắn ra kéo ra.
Tiêu Kính Nam chỉ cảm thấy hậu mặt được buông lỏng, lập tức thở ra một hơi nhắm mắt lại.
Trên mặt ngưa ngứa, nụ hôn của Thang Đông Trì vẫn cứ tinh tế ngọt ngào rơi xuống, rất nhẹ nhàng, rất thoải mái.
Tiêu Kính Nam thoải mái xoay ngươi, lưng đối diện với Thang Đông Trì, một chân hơi cong lại.
Giây tiếp theo cũng cảm giác được nụ hôn Thang Đông Trì rơi xuống cổ.
Nóng bỏng ẩm ướt hô hấp phun ở bên tai, vành tai đột nhiên bị miệng liếʍ lộng.
Quấy rầy như vậy đối với Tiêu Kính Nam đang muốn đi ngủ hiển nhiên mất đi tác dụng.
Nhưng là phút tiếp theo—
“A…!” Tiêu Kính Nam nheo mắt thắt chặt đùi.
“Đừng kẹp chặt như vậy.” Tay Thang Đông Trì từ dưới nách vươn lên ngăn chặn ***g ngực cùng bụng của hắn, khiến thân thể hắn chặt chẽ sát với mình.
“Ư…Tôi muốn ngủ…”
“Em cứ ngủ đi ngủ đi, ngoan.”
— Ngoan cái đầu anh a!!!
Dùng sức gào thét trong lòng một tiếng, Tiêu Kính Nam khóc tang đem mặt vùi vào trong gối.
Thân thể không ngừng bị lay động sát nhập, ma sát mất đi khống chế cùng tiết tấu.
“Thang Đông Trì…Đừng động…Ân…Tôi, tôi muốn ngủ…A…” Ướt sũng mang uỷ khuất.
“Một lần nữa là được rồi, ngoan…” Thực ôn nhu, nhưng là…
Chính là không dừng lại.
Đối thoại ở trên cứ cách một phút lại lặp lại một lần, làm không biết mệt.
Nói đến cúi cùng Tiêu Kính Nam chính mình cũng không nhớ rõ là đã ngủ từ lúc nào.
Trong mơ hồ, hắn cảm giác có người giúp hắn tắm rửa, nước ấm rất tốt.
Thời điểm lần thứ hai nằm trên giường, toàn thân cũng thực thoải mái, chăn gối dường như cũng đã được thay đổi sạch sẽ.
Tiếp theo, có một độ ấm thích hợp dán ở bên cạnh hắn.
Hắn xoay người, bộ dáng bạch tuột ôm lấy độ ấm thoải mái kia.
Khẽ cười một tiếng, Thang Đông Trì vươn tay nhẹ búng cái trán của gấu nhỏ ngốc, nhìn hắn khẽ nhíu mày, còn nhép nhép miệng.
“Không nhớ sao, rõ ràng đã bị ăn đến đau khổ còn dán lại đây.”
Vừa nói vừa vươn tay ôm lấy thắt lưng đối phương, khiến hắn thoải mái hơn một chút.
“Ngu ngốc…”
Mỉm cười bên khoé miệng.