Chương 1198: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (461)
Khi va mạnh vào lòng anh, Phong Lăng còn miễn cưỡng giữ được vẻ mặt bình tĩnh, nhưng hai tai đã hơi đỏ ửng lên. Lệ Nam Hành ôm cô vào lòng, để cô tựa lên ngực anh. Anh thuận tay nâng cằm cô lên để cô đối mặt với mình.
“Làm rõ một chút quan hệ trong nội bộ căn cứ nhé.” Tay Lệ Nam Hành ghì lấy cô, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Vạn Kha đang kinh ngạc đến mức há miệng kia: “Cần tôi làm thêm gì không?”
Phong Lăng tựa vào ngực người đàn ông, bị một tay của anh ôm chặt lấy, nghe thấy tiếng tim mạnh mẽ mà cứng rắn của anh, cô cũng bình tĩnh lại được một chút. Bỗng nhiên, Phong Lăng quay đầu nhìn về phía Vạn Kha, đang định bắt chuyện thì Vạn Kha lại nhìn bọn họ bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên: “Em…”
Kìm nén một lúc lâu, Vạn Kha mới mở miệng nói một cách lúng túng: “Phó huấn luyện viên, em vẫn là người mới ở trong căn cứ nên không rõ trong căn cứ có nhiều mối quan hệ cá nhân như vậy. Em chỉ là rất kính nể huấn luyện viên Phong Lăng, cũng bởi vì chị ấy từng trải qua quá khứ giống mình nên cảm thấy bản thân như được tiếp thêm sức mạnh. Tuy bình thường tính cách của huấn luyện viên Phong Lăng khá lạnh lùng, không thường để ý đến người khác lại rất nghiêm khắc nữa, nhưng em có thể nhận ra được bản chất thật của chị ấy là một người rất dịu dàng. Vì thế em mới thường hỏi chị ấy những vấn đề mà mình không hiểu, nhưng không ngờ…”
Cậu ta hơi ngập ngừng, vẻ lúng túng càng hiện rõ: “Không ngờ lại khiến phó huấn luyện viên hiểu lầm, em rất xin lỗi.”
Lệ Nam Hành cười khẩy.
Chỉ là rất kính nể?
Có quỷ mới tin nhé!
Kính nể? Ngày nào cứ đến giờ giải lao là lại chạy đến canh bên ấm nước, gần như là thầu luôn “trọng trách” rót nước giúp Phong Lăng; lúc ăn cơm cũng giành xới cơm cho Phong Lăng. Chỉ cần tìm được cơ hội và thời gian là lại chạy đến bám lấy cô. Bây giờ còn dám bảo Phong Lăng khoác áo của cậu ta ở ngay trước mặt anh, đây là kính nể đấy à? M* nó, rõ là cậu ta đang thọc gậy bánh xe nhưng chưa thành công thì có.
“Không ngờ cái gì? Không ngờ em ấy đã là hoa có chủ, còn là người ở ngay trong căn cứ này, ngay ở trước mặt các cậu; nên cậu không có lấy một cơ hội lợi dụng sơ hở đúng không?”
Vạn Kha: “…”
Phong Lăng: “…”
Vạn Kha nhìn vẻ mặt lạnh lùng đến mức khiến người ta lạnh cả sống lưng của Lệ Nam Hành. Người vốn dĩ dựa vào cái đầu phản ứng nhanh nhẹn mới sống sót được như cậu ta thì chỉ cần liếc mắt một cái là gần như đã đoán được thân phận của Lệ Nam Hành không hề đơn giản. Dù sao một người thường ngày nghiêm khắc lạnh lùng như huấn luyện viên Phong Lăng đây mà trước mặt anh còn bị khí thế này chèn ép. Quan trọng hơn là, đừng nói đến huấn luyện viên Phong Lăng, ngay cả A Phong là quản lý trụ sở căn cứ mà cũng vô cùng lễ độ với vị phó huấn luyện viên này.
Sáng hôm nay Vạn Kha cũng không quá để ý đến chuyện liên quan đến phó huấn luyện viên này lắm, lúc đó cậu ta huấn luyện mệt đến mức không còn sức lực mà suy nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Phong Lăng bị người đàn ông kia giữ chặt trong lòng, mặc dù cảm thấy cô không thỏa hiệp lắm nhưng cô cũng không vùng ra, cũng không nói gì, điều này đã đủ để chứng minh quan hệ giữa hai người bọn họ rất hòa hợp. Chí ít đây là tình cảm đến từ hai bên, không có bên nào là bị động cả.
Huấn luyện viên Phong Lăng xinh đẹp như vậy, lại tốt đến thế, nghe nói chiến tích ở trong căn cứ từ trước đến nay cũng rất cao. Một người ưu tú đến vậy, còn là cô gái duy nhất trong mấy ngàn người ở căn cứ, thế mà lại có quan hệ với phó huấn luyện viên có thân phận thần bí này, chứng tỏ thân phận và địa vị của anh chắc chắn sẽ cao đến mức vượt sức tưởng tượng của cậu.
“Huấn luyện viên Phong Lăng của các cậu là bạn gái của tôi, không chỉ là bạn gái thôi đâu, sau này sẽ trở thành một người vợ sống với tôi đến hết quãng đời còn lại, là người mà tôi sắp tuyên bố sẽ gả cho tôi đấy.” Lệ Nam Hành nhìn về phía tên nhóc này: “Vì thế cậu cách xa cô ấy một chút cho
tôi, hiểu chưa?”
Vạn Kha bỗng tỉnh táo lại, mặc dù không xác định được rốt cuộc anh có thân phận gì, nhưng tóm lại chắc chắn là người mà mình không thể đắc tội. Cậu ta lập tức không dám có thêm bất kỳ suy nghĩ quá phận nào nữa: “Hiểu rồi ạ…”
Thấy tên nhóc này thông minh, bị nhắc nhở vài câu đã biết phải tiến hay lùi, Lệ Nam Hành thuận tay choàng chiếc áo khoác chiến đấu của mình lên vai Phong Lăng: “Hiểu rồi thì biến đi, tôi có chuyện muốn nói với huấn luyện viên của các cậu.”
Vạn Kha vội vàng mặc lại chiếc áo khoác của mình lên người, cậu ta bị ánh mắt lạnh như băng của Lệ Nam Hành lườm đến mức chân như nhũn ra mà vội chạy nhanh đi.
Phong Lăng thật sự đã bị ý muốn chiếm hữu mãnh liệt này của Lệ Nam Hành chọc tức, nhưng đang ở trước mặt thành viên mới nên không tiện làm mất mặt Lệ lão đại.
Thấy cậu ta đi rồi, cô lập tức quay đầu lại lườm anh một cái: “Em với cậu ta ngồi bên ngoài trụ sở căn cứ nói chuyện quang minh chính đại như thế, cậu ta cũng chẳng động tay động chân gì, em cũng chẳng làm gì với cậu ta, anh ghen cái gì mà ghen?”
Lệ Nam Hành cụp mắt xuống rồi nhìn cô một cái: “Nếu không phải là anh biết rõ tính cách của em thì vừa rồi anh đã cưỡng hôn em ngay trước mặt cậu ta rồi.”
Phong Lăng: “…”
Cô biết chuyện này chắc chắn anh có thể làm được.
Mặc dù đang yên đang lành, người đàn ông này lại dọa cho học trò của cô bỏ chạy, nhưng như thế cũng tốt, để Vạn Kha kia biết sớm một chút, thế cũng đỡ phải quanh co. Dù sao thì người này ngoại trừ đầu óc thông minh và khá giỏi về việc lo lót các mối quan hệ để trèo lên cao ra thì không có tật xấu nào khác. Thế giới này vốn không công bằng, không phải người nào cũng dựa vào sự thành thật là có thể thuận lợi trèo lên cao, nhất là với một cô nhi không có chỗ dựa, muốn nổi bật ở giữa đám đông, muốn có được một chút địa vị ở vị trí nào đó mà bản thân mong muốn, vẫn phải dựa vào đầu óc và thủ đoạn cơ trí.
Cô cũng để ý đến thái độ ngày thường của Vạn Kha, cậu ta đúng là rất thân thiết với mình, nhưng thực ra cậu ta chỉ là một đứa nhỏ mười chín tuổi vất vả lắm mới vào được căn cứ, không có quá nhiều tâm trạng mà nghĩ về tình cảm trai gái gì đó. Cậu ta cũng chỉ là muốn dấy lên hoài bão, muốn cấp trên thích cậu ta, thu nhận cậu ta, muốn cắm rễ sâu ở chỗ này, vì thế nên mới khéo nịnh nọt mà thôi. Ngoài ra cậu ta không làm gì sai, cũng chẳng có ý nghĩ xấu xa gì.
Nếu cậu Vạn Kha này thật sự có tình cảm rõ ràng gì đó với Phong Lăng thì cô đã tránh xa cậu ta từ lâu rồi, cũng chính vì có thể thấy được ý nghĩ của cậu ta nên Phong Lăng mới hiểu được. Cô cũng không muốn bỏ lỡ mất một người có đầu óc, có mục tiêu và có chút bản lĩnh như vậy. Hy vọng sau khi nắm chắc được cơ hội, cậu ta sẽ có thể tiếp tục phát triển ở trong căn cứ.
“Cậu ta không có ý nghĩ quá mức gì với em đâu, hơn nữa trong mắt em cậu ta vẫn chỉ là một cậu nhóc thôi.” Tuy vẫn bị Lệ Nam Hành ôm chặt vào lòng, nhưng cô cũng không vùng ra.
“Nếu cậu ta đám có ý nghĩ gì đó quá rõ ràng với em, em nghĩ là anh sẽ để cậu ta ở đây đến bây giờ chắc?” Lệ Nam Hành cười khẩy, đồng thời siết chặt cô lại một chút, rồi cúi đầu hôn lên tóc cô: “Tự em phải có chừng mực, đám nhóc này còn nhỏ tuổi, nhưng dù gì cũng đã qua tuổi dậy thì rồi. Nhất là với người con gái lạnh lùng cứng rắn lại còn trên cấp bọn chúng như em, ngày nào cũng thấy em đi qua đi lại trước mặt bọn chúng, làm gì có chuyện không có ai ôm suy nghĩ quá mức với em chứ.”
Khóe miệng Phong Lăng run lên: “Em nào có sức hấp dẫn lớn như vậy, gì mà ôm ấp ý nghĩ quá mức với em? Sao em chẳng nhìn ra được mình hấp dẫn chỗ nào vậy?”
Người đàn ông nhíu mày lại, ôm lấy đầu cô rồi hôn một cái xuống mái tóc mềm mại, nhưng giọng nói vẫn lạnh băng: “Em rất tốt, tất cả lựa chọn trong cuộc đời này của anh chưa từng đi nhầm bước nào, nhất là với em, càng là đúng không thể đúng hơn. May mà tên nhóc kia thông minh… Nếu không thì có lẽ đến cuối cùng, ngay cả việc sát hạch người mới cậu ta cũng không có cơ hội tham gia đâu.”