Chương 1197: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (460)
Dù Lệ Nam Hành không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại rất vui. Nghĩ đến việc bình thường Phong Lăng kiệm lời như vàng lại lên tiếng bảo vệ hình tượng của mình trước đám nhóc vắt mũi chưa sạch này, khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Anh biết rõ tình trạng cơ thể của đám người mới này, cho dù chỉ đến đây làm một phó huấn luyện viên, nhưng sự nhạy bén của người đứng đầu căn cứ vẫn khiến anh có thói quen điều tra tất cả tư liệu của đám người này trước khi tiếp nhận. Những tên này, tên nào tên nấy đều có sức khỏe và có khả năng chịu đựng tốt, bây giờ được ma sát mạnh mẽ như thế này trên sân huấn luyện, giống như mũi tên trước khi ra chiến trường thời cổ đại, chà càng mạnh thì càng sáng càng sắc. Huống hồ mấy đứa nhóc này đúng là vẫn chưa đủ khổ, chăm chỉ luyện tập một lúc, mệt đến mức không còn sức mà vẫn ngồi bệt xuống đất tám nhảm với nhau, đến giờ mới biết phải ngậm miệng.
Nhưng vẫn có vài tên không hiểu chuyện.
Ví dụ như buổi tối, mọi người vất vả lắm mới có thể trở về nghỉ ngơi, ngày mai ngày kia là cuối tuần, Lệ Nam Hành đang chuẩn bị gác lại công việc trong căn cứ vài ngày để dẫn Phong Lăng ra ngoài nghỉ ngơi đàng hoàng một chuyến. Kết quả trước khi quay về chỗ ở để nghỉ ngơi, Vạn Kha cứ lẽo đẽo theo sau Phong Lăng hỏi chủ nhật cô có thời gian rảnh không, có thể ra ngoài ăn cơm cùng không, còn bảo trước đây mình chưa từng sống ở Los Angeles nên không quen đường xá lắm, muốn bảo Phong Lăng đưa cậu ta ra ngoài đi dạo một chút.
Cậu ta hỏi, Phong Lăng cũng đồng ý.
Trụ sở căn cứ khá gần với chỗ ở của đám người mới, Vạn Kha cứ sánh bước đi cùng với Phong Lăng cả một đoạn đường như thế. Mặc dù cậu ta mới mười chín tuổi, nhưng đã cao một mét tám mấy, đứng cạnh Phong Lăng cũng không giống trẻ con lắm. Ngược lại, Phong Lăng da dẻ trắng nõn, ánh mắt trong veo, thỉnh thoảng trông chẳng khác gì một học sinh cấp ba tóc ngắn trong sáng, chín chắn.
Biết Phong Lăng rất nghiêm khắc với những đội viên mới này, Lệ Nam Hành cố nhẫn nhịn. Thấy tên nhóc kia cứ bám theo cô, anh cũng không nói gì vội. Bên Hàn Kình và Tiểu Hứa có chuyện cần tìm anh, Lệ Nam Hành liền đi thẳng đến phòng họp.
Sau khi anh xong việc rồi về đến gần trụ sở căn cứ, chỉ thấy Vạn Kha vẫn cứ đi cạnh Phong Lăng, hình như hai người đó vẫn chưa vội quay về chỗ ở của mình.
Phong Lăng và cậu trai kia đang ngồi trên một chiếc ghế dài gần trụ sở, Phong Lăng cầm một tập tài liệu hạng mục sát hạch, không biết đang nói gì với cậu ta. Vạn Kha thì cứ ngồi cạnh cô, vừa nghiêm túc nghe vừa gật gật đầu, gật xong còn đảo mắt về phía Phong Lăng đang nhìn chăm chú vào tập tài liệu ở trong tay, cặp mắt kia như thể hận không thể mọc ở trên người cô vậy.
Phong Lăng vẫn lạnh nhạt như thường ngày, nếu đã làm một huấn luyện viên, trên sân huấn luyện nghiêm khắc lạnh lùng thế nào cũng là điều cần thiết. Thế nhưng bây giờ đang trong thời gian riêng tư, có người mới đến tìm cô để hỏi đủ loại chuyện, cô cũng có thể ngồi ở đấy kiên nhẫn trả lời, thái độ hòa nhã mà thận trọng.
Cô cũng không quá để ý đến việc Vạn Kha thường nhìn cô với vẻ mặt sùng bái kính phục, ngưỡng mộ cùng sự yêu thích không thể che giấu, cô chỉ nhìn tập tài liệu trong tay rồi nói một cách kiên nhẫn: “Mỗi lần tuyển người mới, căn cứ đều được chiêu mộ rất nhiều, thế nhưng những người có thể trụ lại đến cuối thường chỉ được một phần năm. Ngay cả hạng mục sát hạch thể lực căn bản nhất cũng có rất nhiều người không đạt tiêu chuẩn, cửa đầu tiên đã không qua nổi, căn cứ chắc chắn sẽ không giữ lại người như thế. Nếu cậu muốn được tiếp tục phát triển ở căn cứ, vậy thì siêng luyện mấy hạng mục này nhiều hơn một chút. Trừ lúc bình thường tập luyện ở trên sân huấn luyện ra, sau khi trở về chỗ ở cũng có thể nhờ các anh
em khác kéo căng tay chân giúp mình, còn phải chăm luyện giữ thăng bằng cơ thể nữa, cái này không mất bao nhiêu thời gian cả, mỗi ngày trước khi ngủ tự tập trên nên đất một lúc là được…”
Đang nói dở, bỗng nhiên ánh đèn ở trước mắt bị che mất, một bóng đen rất lớn đổ uống.
Bàn tay đang cầm tập tài liệu hơi khựng lại, Phong Lăng ngước mắt lên thì nhìn thấy Lệ Nam Hành. Bây giờ đã là buổi tối, trước trụ sở căn cứ tràn ngập ánh đèn, nhưng nếu bị che lại thì quả thật không thể nhìn rõ được bất cứ thứ gì.
Người đàn ông đứng ngược hướng với ánh đèn, trong chốc lát, cô không thể thấy rõ được biểu cảm trên mặt anh nhưng theo bản năng, Phong Lăng vẫn cảm nhận được sự lạnh lùng bao phủ quanh người đàn ông này. Cô vô thức đảo mắt nhìn sang Vạn Kha ở bên cạnh đang sáp đến rất gần mình. Cô nhớ tới điều gì đó rồi vội vàng nhích sang bên cạnh để giữ khoảng cách giữa hai người.
Bấy giờ Vạn Kha mới ngước mắt lên, lúc nhìn thấy Lệ Nam Hành thì vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc phó huấn luyện viên này có lai lịch gì, sao hình như chỗ nào cũng có mặt vậy.
“Phó huấn luyện viên, sao anh còn chưa đi nghỉ?” Cho dù đối phương đang đứng ngược sáng, không thể nhìn rõ được vẻ mặt. Nhưng trước ánh mắt lạnh lẽo mang theo chút cảm giác ngột ngạt của anh, Vạn Kha bị nhìn chằm chằm đến mức không thể tiếp tục suy nghĩ về những lời hướng dẫn của Phong Lăng dành cho mình nữa. Cậu ta ngẩng đầu lên vừa cười vừa hỏi một câu. Phong Lăng đặt tập tài liệu xuống đùi, không đợi Lệ Nam Hành mở miệng đã nói thẳng: “Vạn Kha, cậu về trước đi, giờ đúng là không còn sớm nữa rồi, còn điều gì muốn hỏi thì đến lúc huấn luyện tôi lại trả lời sau.”
“Vâng.” Vạn Kha gật đầu, sau khi lấy điện thoại ra nhìn giờ xong thì chợt nói: “Huấn luyện viên Phong Lăng, tuy nơi này là căn cứ, tất cả đều được quản lý theo quân sự hóa. Nhưng dù sao chị cũng là con gái, bây giờ thời tiết ở Los Angeles lạnh thế này, còn chị thì ngày nào cũng mặc ít đồ hết.”
Phong Lăng: “… Tôi vẫn ổn, cũng mặc không quá ít.”
Cô có mặc quần áo có công dụng giữ ấm nên thật ra không thấy lạnh gì cả, chỉ là thoạt nhìn có hơi gầy mà thôi.
Vạn Kha không để cô nói xong đã cởi chiếc áo khoác của bộ đồng phục chiến đấu trên người mình ra rồi đưa cho Phong Lăng: “Ngày mai với ngày kia là cuối tuần, nghe nói hai ngày đấy bọn em có thể hoạt động tự do, không cần phải huấn luyện. Thế nên chị cứ mặc cái áo này về trước đi, đừng để bị cảm.”
Phong Lăng do dự một lúc, cuối cùng không nhận lấy, cô có cảm giác nếu nhận thì sẽ có chuyện xảy ra…
Quả nhiên, đúng lúc đó giọng nói lạnh lùng của Lệ Nam Hành vang lên: “Tôi cứ nghĩ đám người mới các cậu vừa mới vào căn cứ nên chưa quen được với mọi thứ ở đây, nhưng xem ra người anh em nhỏ tuổi này có vẻ thân thiết với huấn luyện viên Phong Lăng quá nhỉ.”
Giọng nói của người đàn ông nghe thì có vẻ giống như bình thường, nhưng chỉ có Phong Lăng mới nghe ra được vẻ lạnh băng ở trong đó.
Vạn Kha cười đáp: “Có sao? Chắc là vì huấn luyện viên Phong là người tốt, hơn nữa em có rất nhiều điểm tương đồng với chị ấy, bọn em là người đi chung một con đường, cũng có những trải nghiệm giống nhau.”
Chúng em là người đi chung một con đường, chúng em là người đi chung một con đường, chúng em là người đi chung một con đường…
Đ**t, ai đi chung đường với mày?
Trong lòng Lệ Nam Hành, bức bình phong bình tĩnh luôn lấy đại cục làm trọng, chẳng nhiễm bụi trần của một người lão đại căn cứ vang lên tiếng “răng rắc” vỡ vụn.
Nụ cười hờ hững trên mặt Lệ Nam Hành biến đi đâu mất, anh nới lỏng cổ áo ra, gật đầu rồi nói một cách lạnh lùng: “Được đấy, hẳn là người đi chung một con đường.”
Bởi vì sáu chữ cuối Lệ Nam Hành gằn giọng quá mức nên Phong Lăng vô thức siết chặt các ngón tay đang cầm lấy tập tài liệu, cô ngước nhìn người đàn ông đang đứng ngược sáng, từ đầu đến cuối vẫn không nhận lấy chiếc áo khoác của Vạn Kha, chỉ vội vàng đứng dậy: “Được rồi, mọi người giải tán đi, tôi cũng về nghỉ ngơi đây.”
Lệ Nam Hành đột nhiên kéo Phong Lăng đến trước người mình với vẻ mặt thản nhiên.
Phong Lăng: “…!!!” Còn chưa nói xong, cơ thể Phong Lăng đã nhào thẳng vào lòng người đàn ông.