Thứ Nữ Công Lược

Chương 370: Tần Tấn (thượng)

Edit: Hoa Hạ Tuyết Nguyệt

Trước tiên Thập Nhất Nương quan sát nhìn Từ Lệnh Nghi từ trên xuống dưới một lượt.

Hắn vẫn như cũ, mặc triều phục màu đỏ thẫm khi tiến cung của ngày hôm qua. Chẳng qua là huyền sắc (màu đen huyền ảo) của kim sức Lương Quan

Thượng lóe lên hết sức chói mắt nhưng ánh sáng ấy lạnh như băng, khiến

cái trán của hắn vốn là có chút tuấn lãnh lại thêm mấy phần lạnh thấu

xương. Nhìn không ra lúc này cùng với lúc bình thường có gì khác nhau.

Nhưng dù sao ở trong cung một đêm, chung quy sẽ có chút biến hóa đi?

“Hầu gia”, trong giọng nói của nàng để lộ ra mấy phần chần chừ. “Ngài vẫn tốt chứ?”

Thập Nhất Nương mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu trắng nguyệt nha (màu

trắng xanh nhạt) được may từ chất liệu tơ lụa Hàng Châu, chiếc váy màu

nha thanh (xanh cổ vịt) thêu những bông hoa mai màu xanh nhạt. Mái tóc

đen nhánh được vấn tùy ý, toàn thân không mang trang sức. Khuôn mặt

trắng nõn ngước lên, ánh mắt trong suốt, vẻ mặt ôn hòa bình thản, phóng

khoáng tự nhiên lộ ra vài phần ung dung hoa quý (vẻ đẹp lộng lẫy mà

khoan thai tự nhiên).

Từ Lệnh Nghi nhìn thấy vậy cảm giác có chút gì đó không đúng.

Thập Nhất Nương thích hí hoay lắc lư những đám hoa hoa cỏ cỏ kia,

cũng thích tự mình ăn mặc trang điểm, bài trí gian phòng, hơn nữa còn

rất giỏi về khoản này. Giống như trước đây, một món đồ một khi trải qua

tay nàng, sẽ từ chỗ nhỏ lộ ra cùng đồ của người khác không giống nhau,

khiến người khác nhìn vào luôn có thể hiểu ý mà mỉm cười. Chưa từng

giống như hôm nay, lại không thấy nàng mang theo vật trang sức nho nhỏ

khiến cho trang phục của nàng có hiệu quả nổi bật, cũng không có phối

sắc độc đáo trên y phục. Ngược lại trung quy trung củ, trong lúc lơ đãng thiếu đi kiểu phối màu sắc, vật phẩm trang sức kia lại lộ ra vài phần

quyến rũ xinh đẹp.

Dù cho có thể là hai người bọn họ vừa mới thành hôn, nàng ấy chính là lúc nào cũng cẩn thận chặt chẽ, buổi sáng ngủ dậy còn sẽ lựa chọn nút

tai trong đám vàng ròng gắn tráng men hoa đinh hương đeo lên. Vẻ mặt

hồng hào khiến người khác nhìn vào tâm tình cũng tốt lên.

Hôm nay sao thế nhỉ? Tựa như mơ hồ lộ ra mấy phần không yên lòng!

Ý niệm trong đầu chợt lóe, đáy mắt Từ Lệnh Nghi nhanh chóng hiện lên một tia sáng dị thường.

Ngày hôm qua thời điểm hắn tiến cung nàng ấy còn rất tốt, nhưng hôm nay quay về bộ dáng lại thay đổi rồi …

Tim Từ Lệnh Nghi đập nhanh hơn chút, trong mắt hắn hiện lên nụ cười nhợt nhạt, khiến vẻ mặt của hắn thiếu vài phần nghiêm túc.

“Ta không sao!” hắn ngắm nhìn nàng nói, “trên ý chỉ nói thế nào?”

Một câu nói đã để lộ ra tin tức quá nhiều rồi.

Thập Nhất Nương cũng không nói lời thừa thãi: “Đã định ngày tốt là ngày mười hai tháng ba.”

Từ Lệnh Nghi vừa cười vừa giơ cánh tay lên, ý bảo nàng hầu hạ thay y

phục: “Thượng ý (ý trên) không thể làm trái, vậy nàng cần phải chuẩn bị

cho tốt một chút rồi!”

Trong thanh âm lộ ra vài phần thờ ơ.

Thập Nhất Nương bỗng nhiên nghĩ tới mấy vị nữ nhân trong nhà của Từ

Lệnh Nghi, trừ thê tử Nguyên Nương được mai mối kết tóc se tơ với Từ

Lệnh Nghi, không quản là Tần di nương, Văn di nương hay Đông di nương đã mất, Thu La, thật giống như đều không phải do hắn chủ động muốn. Mà bản thân mình cùng Kiều Liên Phòng càng đúng là bất đắc dĩ. Vì vậy trong

đêm tân hôn, mặc dù hắn có chút buồn bực, nhưng bản thân hắn vẫn cố gắng kiềm chế tâm tình xấu… Dường như đối với những chuyện như vậy hắn đều

không chút lưu tâm.

Hoặc là, chuyện trên triều đình đối với hắn mà nói còn có lực hấp dẫn hơn một chút?

Nghĩ tới những điều này, Thập Nhất Nương âm thầm cười nhẹ.

Không nói giống như Từ Lệnh Nghi, trong tầng lớp quý tộc gia trưởng

cổ đại này, họ đã được tiếp nhận qua nền giáo dục phong kiến sĩ phu

chính thống, chính là của riêng họ. Tại thời đại này lấy dòng họ làm cơ

sở cuộc sống cho mấy năm, quan niệm đều có những thay đổi rất lớn ___

nếu không có sự che chở bảo hộ của gia tộc mà chỉ dựa vào sức mạnh, khả

năng của cá nhân để bước đi thì hầu như là gặp rất nhiều khó khăn, gian

nan.

Thập Nhất Nương giúp Từ Lệnh Nghi thay y phục.

“Chẳng qua là thϊếp thân từ trước tới giờ chưa từng gặp qua loại

chuyện này.” Nàng đang nghĩ tới sự thay đổi của bản thân trong những năm này, nghĩ tới tương trợ khi Thập Nương kiếm chuyện rầy rà cho mọi

người, nghĩ đến tràng diện náo nhiệt khi đại thái thái qua đời, “Hầu gia vốn là cần nhắc nhở cho thϊếp thân hiểu biết mới đúng.” Thập Nhất Nương đem quan phục trên người Từ Lệnh Nghi cởi bỏ xuống giao cho tiểu nha

hoàn bên cạnh, “Dương thị dù sao cũng là người Thái hậu ban cho, không

biết có hợp với quy củ thông lệ trước đây hay không?”

Từ Lệnh Nghi cúi đầu, Thập Nhất Nương rút cây trâm cố định ở thất quan lương trên đầu hắn ra.

“Đến khi đó có cần Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt giờ lành hay không?

Yến tiệc bao nhiêu bàn thì thỏa đáng? Nơi ở có coi trọng chỗ nào chưa?”

Thập Nhất Nương quay người phân phó tiểu nha hoàn bưng nước nóng vào, lại có một tiểu nha hoàn khác đang cầm quan phục, mũ quan cẩn thận cất

vào trong rương.

“Người mới tiến vào cửa rồi, nên đưa ra lễ gặp mặt gì mới tốt đây?

Lại nên xưng hô như thế nào? Thϊếp thân thế nhưng một điểm manh mối cũng không có.”

Từ Lệnh Nghi chậm rãi kéo ống tay áo, nhìn nàng đang dông dài chuyện người mới, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt.

Trinh tỷ nhi hạ tiểu định, Truân ca hứa hôn, hắn cũng không hề nhắc

nhở nàng, nàng còn không phải lo liệu thỏa đáng mọi thứ sao? Một chút

cũng không có chỗ nào khiến người khác nói xấu. Lần này như thế nào lại

muốn người khác nhắc nhở đây?

Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn khẽ loan thành một hình cung vui vẻ,

nói: “Hoàng thượng nói rồi, nếu đã vào cửa nhà chúng ta, thì là người

của nhà chúng ta. Chẳng qua là ngàn vạn lần đừng khiến hắn mang danh bất hiếu trên lưng!”

Quả nhiên, đây là kết quả của sự thỏa hiệp sau khi đấu tranh chính trị.

Có lời nói này của Hoàng thượng, Dương thị này chỉ sợ rằng là muốn để cho khách sáo rồi.

Thập Nhất Nương trầm ngâm nói: “Thϊếp thân kiến thức có hạn. Chỉ e rằng còn cần hỏi nương phải lo liệu thế nào cho tốt!”

“Được!” Từ Lệnh Nghi nhìn đôi mày lá liễu của nàng khẽ nhăn lại

nhưng rất nhanh được giãn ra, cười nói: “Việc này cũng muốn cùng nương

nói chuyện mới tốt. Đợi ta thay thường phục, chúng ta liền đi đến phòng

của nương.”

Thập Nhất Nương hồ loạn gật đầu, ngồi trên kháng (giường lò. ở đây tớ hiểu là cái ghế ^^) uống trà.

Đợi lát nữa phải giở lại sổ sách, xem trước đây khi Văn di nương và

Kiều di nương vào cửa đều phải có khoản mục gì. Còn phải gọi Tống ma ma

tới hỏi một chút, xem nạp thϊếp đều phải chú trọng với kiêng kị những

gì. Đến lúc đó cũng tốt để làm tham khảo…..

Chỉ chốc lát, Từ Lệnh Nghi từ tịnh phòng đi ra.

Thập Nhất Nương thu lại suy nghĩ, giúp hắn thay y phục thường ngày, mặc giáp bào dài màu xanh ngọc, đi đến chỗ thái phu nhân.

Thái phu nhân cũng không ở một mình, Nhị phu nhân cũng ở đó.

Dương thị vào cửa, đối với Từ gia mà nói cũng là một đại sự (chuyện

lớn, việc lớn), Thập Nhất Nương đối với sự xuất hiện của Nhị phu nhân

cũng không có cảm thấy bất ngờ. Mà thái phu nhân nhìn thấy phu thê Từ

Lệnh Nghi đi vào, thì sai tiểu nha hoàn dâng trà, sau đó sai nha hoàn

trong phòng hầu hạ: “Tính toán thời gian, lúc này con không về, qua một

canh giờ nữa cũng muốn về rồi!”

Hành lễ xong, Từ Lệnh Nghi ngồi xuống ghế đối diện với thái phu nhân. Nhị phu nhân cùng Thập Nhất Nương ngồi ở ghế bên cạnh thái phu nhân.

Thái phu nhân lúc này mới nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Hoàng thượng nói Thái hậu nương nương ở điện Phụng Tiên khóc tiên

đế, muốn con vào cung đi khuyên nhủ, con sai người nhanh chóng ra roi

thúc ngựa đi đến phủ Phúc Thành công chúa báo tin. Bản thân đã chậm một

bước.” Từ Lệnh Nghi bưng chén trà lên nhấp một ngụm, tỉ mỉ nói, “Đợi đến lúc con đến nơi, Sĩ Tranh đã theo Phúc Thành công chúa đến trước một

bước tới điện Phụng Tiên. Không chỉ có như vậy, Thái hậu nương nương

cùng Phúc Thành công chúa đã mâu thuẫn rồi. Tại điện Phụng Tiên, phía

tây một người quỳ gối, phía đông một người quỳ, đều khóc lóc tiên đế.

Thái hậu nói Thái tử phi không sinh con trai, bà thẹn với liệt tổ liệt

tông, muốn vì Thái tử nạp nữ nhi có phẩm hạnh xuất chúng làm lương đệ,

nhìn Thái tử khai chi tán diệp (sinh con đẻ cái), khi xuống đến cửu

tuyền mới có mặt mũi mà đi gặp tiên đế; Phúc Thành công chúa thì nói bản thân ấu thừa đình huấn ( có thể hiểu là thừa hưởng giáo dục từ trẻ),

cẩn thận chặt chẽ không vượt quá khuôn phép, được Hoàng thượng tán

thưởng. Do vậy phong trưởng tôn nữ lên làm Thái tử phi, nàng cảm động

rơi nước mắt, hơn nữa luôn luôn tự suy ngẫm suy xét, không thể vì tư lợi mà quên xã tắc. Khi nhìn thấy Thái tử phi cũng thuận tiện góp ý kiến,

bất kể như thế nào cũng không thể lấy ‘Thành thân bất túc tứ nguyệt vô

xuất’ ( thành thân chưa đến tháng tư thì không đi ra ngoài), bởi

vì có loại người mượn cớ an bài tính toán muốn thị tẩm, xu nịnh quyến rũ cố nhiên được sủng ái, nhiễu loạn đích thứ (con cái dòng chính) của

người khác. Thế cho nên trên dưới chẳng phân biệt được, bại hoại kỷ

cương, đi ngược lại với luân thường đạo lí, trở thành tội nhân hoàng

tộc. Nếu như vậy, còn không bằng cả đời không ra ngoài, chú tâm vì Thái

tử mà dưỡng dục con vợ kế, mà chọn lấy người tài đức cho hoàng thất, bảo vệ miên trạch của hoàng thất thiên thu vạn đại. (miên trạch:kéo dài

lộc)

Từ Lệnh Nghi nói còn chưa dứt lời, ba vị nữ nhân ở trong phòng đều kẽ biến sắc.

Năm đó Thái hâu chính vì Thái tử mới được phong làm Hoàng hậu. Phúc

Thành công chúa nói những lời này, quả thực là vén ra nội tình của Thái

hậu.

“Vị Phúc Thành này”, thái phu nhân thở dài nói, “suy cho cùng là bào muội của tiên đế, hay quá hóa dở!”

“Đúng vậy!” Từ Lệnh Nghi cũng thở dài, “Thái hậu nghe xong chỉ vào

Phúc Thành công chúa nói hai tiếng ‘Ngươi, ngươi….’ thì thân thể mềm

nhũn, ngất đi.”

Sắc mặt thái phu nhân cùng Nhị phu nhân cẳng thẳng, không hẹn mà cùng ngồi thẳng người.

“May mắn là Lưu thái y của thái y viện đúng lúc này ở ngoài điện”, Từ Lệnh Nghi có phần bất đắc dĩ nói, “bận rộn chữa trị hơn nửa canh giờ,

cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm” (không có gì nguy hiểm đến tính mạng).

Tuy rằng biết sự tình đã đi qua, nhưng mọi người ở trong phòng vẫn là một trận hoảng sợ.

Nếu Thái hậu cứ như vậy mà chết đi, đừng nói Hoàng thượng sẽ được lưu danh trên sử sách, trở thành ‘hôn quân’ ngỗ nghịch mẹ cả, chính là Phúc Thành công chúa, Từ Lệnh Nghi, Chu Sĩ Tranh có mặt tại đó chỉ sợ rằng

cũng chạy không thoát liên quan!

“Nhưng mà, Thái hậu bị bệnh thật rồi.” thần sắc Từ Lệnh Nghi có chút

ngưng đọng, “sau khi tỉnh lại lời nói đều không lanh lẹ lưu loát, nắm

lấy tay Hoàng thượng chỉ biết rơi lệ không ngừng. Mặt của Hoàng thượng

không khỏi lộ ra vẻ không đành lòng. Phúc Thành công chúa thì quỳ ở một

bên khóc năm đó đã từng nuôi dưỡng Thường Ninh công chúa của Hoàng

thượng, thân mẫu Vương quý nhân.

Thái hậu nghe thấy vậy lạnh cóng run run một trận, thiếu chút nữa lại thở không được. Phúc Thành công chúa nhìn thấy có gì đó không đúng,

không dám nói thêm gì nữa. Kiến Ninh hầu với Thọ Xương bá quỳ ở ngoài

cửa liền nhân cơ hội đứng lên gào khóc. Thái hậu nghe thấy, vùng vẫy

đứng dậy đòi đi thái miếu. Hoàng thượng ngăn không được, nháy mắt ra

hiệu cho con, bảo con đi khuyên giải.”

Nói đến đây, Từ Lệnh Nghi lộ vẻ có chút không lo lắng.

“Lại nói mắt Sĩ Tranh không được sáng, thấy Kiến Ninh hầu cùng với

Thọ Xương bá khóc lóc đến ngay cả Hoàng thượng không biết làm gì, lại

thấy con gọi vào, cũng cùng đứng lên khóc khan ( khóc không có nước mắt ^^). Đứng lên khóc khan cũng không nói làm gì, lại còn cương quyết cứng rắn

đem âm thanh của Kiến Ninh hầu và Thọ Xương bá đè ép xuống. Khiến Thái

hậu sinh lòng rùng mình sợ hãi, mà bắt đầu nảy sinh ý định muốn chết,

không nói tiếng nào, bò dậy hướng tới thành đầu giường mà đâm đầu vào…”

Giọng của Từ Lệnh Nghi bỗng nhiên nhỏ lại, nhìn Thập Nhất Nương một cái, hiện lên vẻ lúng túng, tiếp tục nói, “Hoàng thượng trừng mắt nhìn con

một cái, nói đem hai nữ nhi Dương thị ban cho con và Sĩ Tranh làm thị

thϊếp.”

Thập Nhất Nương nghe vậy thiếu chút nữa thì cười ra thành tiếng.

Từ Lệnh Nghi muốn họa thủy đông dẫn, kết quả là đem thủy dẫn lên người mình.

(“họa thủy đông dẫn”: muốn gây tai họa cho người khác. Ý cả câu

Thập Nhất Nương nói là Từ Lệnh Nghi muốn gây họa cho người khác không

ngờ thành hại mình. Đương tương với câu ‘Gậy ông đập lưng ông’)

Hoàng thượng khẳng định là oán giận hắn đã mang Phúc Thành công chúa và Chu Sĩ Tranh tới!

“Thái hậu nương nương không đồng ý, nhưng Phúc Thành công chúa lại

cảm thấy rất tốt. Nói chỉ cần Dương gia đồng ý đem nữ nhi ban cho Sĩ

Tranh làm thϊếp, nàng nhất định cùng Dương gia đi tới làm thân thích

chính thức nghiêm túc. Còn lấy danh của thái tổ tuyên thệ lời thề. Hoàng thượng nghe xong cũng tiếp lời của Phúc Thành công chúa đi lên khuyên

giải Thái hậu nương nương. Nói không đồng ý để hai nữ nhi Dương gia đi

hầu hạ Thái tử, không phải là muốn cùng Dương gia xa lạ, toàn bộ vì thái tử là người kế vị của đất nước (quốc chi thái tử), thành thân chưa đến

mấy ngày liền sắc phong lương đệ, sử quan (quan phụ trách ghi chép sử

sách) nhất định sẽ luận tội. Đến lúc đó bị kẻ có tâm lợi dụng, nghi ngờ

đức hạnh của Thái tử, làm dao động đến gốc rễ của quốc gia. Chỉ sợ trên

dưới làm theo, khiến cho thế phong nhật hạ (hiểu đại loại là thói xấu lưu truyền quốc gia tàn lụi); Lại đối với Kiến Ninh hầu và Thọ Xương bá nói, từ khi mở cấm biển đến

nay, Ninh Ba, Tuyền Châu, Quảng Đông thường xuyên có người Đông Oa (

người Nhật Bản) lên bờ cướp bóc. Đối với lần này đại thần trong triều bi phẫn ghi tấu sớ muốn đánh, dân chúng ở tại ba địa phương này khắp nơi

oán thán, chính trị triều đình thời buổi rối loạn. Họ là mẫu tộc của

Thái hậu ( nhà mẹ đẻ của thái hậu), Từ gia là mẫu tộc của Hoàng hậu, Sĩ

Tranh là phụ thân của Thái tử phi, đều là quan hệ huyết thống với Hoàng

thượng. Lúc này mọi người càng nên đồng thanh đồng khí, đồng tâm hiệp

lực, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này mới phải.”

Thập Nhất Nương không khỏi trừng mắt.

Không nghĩ tới Hoàng thượng nói những lời mê sảng như vậy thế nhưng đạo lý rõ ràng rất hợp lý.

Thái phu nhân cùng Nhị phu nhân đều mỉm cười.

“Thái hậu nương nương lúc đầu vẫn không ưng thuận.” Từ Lệnh Nghi cũng cảm thấy lời nói của Hoàng Thượng rất buồn cười. Vẻ mặt hòa hoãn không

ít, “Kiến Ninh hầu và Thọ Xương bá thấy Hoàng thượng đã mở miệng, vừa có mấy phần kiêng kị, vừa có phần động tâm. Hoàng thượng thấy vậy liền nói muốn ban cho kết hôn, Thái hậu nương nương lúc này mới không có nói gì

nữa.”

Thập Nhất Nương có chút không giải thích được: “Vậy như thế nào lại thành ý chỉ của Thái hậu?”