Thứ Nữ Công Lược

Chương 250: Hỗn loạn (Thượng)

Đợi Hổ Phách theo vào, Tân Cúc cùng Đào mama đã lôi lôi kéo kéo vào nội thất.

“Phu nhân, Đông Thanh tỷ……” Nàng gấp gáp mở miệng nói một câu, ngẩng đầu thấy Thập Nhất Nương, đã thấy nước mắt đầy mắt.

Thập Nhất Nương đứng ở bên cạnh song cửa sổ, lưng thẳng tắp, buông

mắt trên mặt lộ vẻ mỉm cười thản nhiên. Nghe động tĩnh, nàng nâng mắt

nhìn qua. Con ngươi vốn sáng ngời, ôn hòa trở nên u buồn cùng bi ai.

Tân Cúc lòng đau như cắt.

Khi còn bé mình nhéo cái mũi để uống dược, sau đó nháy mắt an ủi

nàng” Không sao, không phải mỗi lần đều có đường ăn sao”; chuyển đến Lục Quân Lâu, Thập Nương ở trên lầu không được an bình, sẽ dùng tay nhỏ bé

kéo quần áo nàng” Không cần vội, nàng có ta đều có, ta có nàng không có, ngươi chẳng lẽ còn không cho người ta phát giận”; sau đó, Diêu mama vì

cháu trai muốn ép cưới Đông Thanh, phu nhân mượn tay đại thái thái đẩy

cửa thân sự này tội Diêu mama, các nàng lo lắng Diêu mama trả thù, lại

nhìn các nàng cười, “Các ngươi yên tâm, nàng có trương lương kế, ta có

kế Tương Khê”…… Khó như vậy, khổ như vậy, ánh mắt đều thanh thoát, vui

sướиɠ. Nhưng hiện tại…… Nàng không khỏi nhìn Đông Thanh, liền thấy nàng

ta quỳ gối bên chân Thập Nhất Nương lắc lắc thân mình kinh ngạc nhìn

nàng.

Mình xuất hiện, chỉ đổi đến sự kinh ngạc của Đông Thanh……

Nàng giật mình nhìn Đông Thanh. Trong lòng sông cuộn biển gầm, vừa

buồn lại vừa giận, lửa giận khắp nơi không có chỗ tiết, tay kéo xiêm y

Đào mama bất giác nắm càng chặt, ánh mắt cũng phẫn nộ dừng ở trên người

Đào mama: “Phu nhân, chính là nàng, là nàng nói hưu nói vượn, cho nên

Đông Thanh tỷ mới có thể……”

Đào mama trong lòng lạnh lùng cười, trên mặt lại lộ ra biểu tình phẫn nộ hung hăng đẩy ra Tân Cúc, tiến lên vài bước quỳ gối trước mặt Thập

Nhất Nương: “Phu nhân, ngài cần phải làm chủ cho ta a?” Nói xong, lấy

khăn bắt đầu lau khóe mắt,” Ta tôn trọng Tân Cúc cô nương là người hầu

hạ bên người ngài, “Nàng chỉ đề cập Tân Cúc không đề cập Hổ Phách, thứ

nhất nàng biết Tân Cúc cùng Hổ Phách xưa nay có chút không tự nhiên, thứ hai nàng không nghĩ mở rộng sự đả kích. Khiến cho nàng bị dính chùm.

“Ai biết nàng lại ngậm máu phun người. Nói ta giựt dây Đông Thanh cô

nương đi tranh làm thông phòng cho Hầu Gia. Phu nhân, ta cho dù có hồ

đồ. Rốt cuộc cũng là ở bên người Đại tiểu thư làm việc hơn hai mươi năm, cũng sẽ không hồ đồ đến chẳng phân biệt tôn ti, nhúng tay thay phu nhân quản chuyện này……”

Tân Cúc bị nàng đẩy một cái nghiêng người, nếu không phải Hổ Phách

phía sau nhanh mắt lẹ tay đỡ nàng một phen, chỉ sợ đã ngã trên mặt đất.

Nàng thấy Đào mama không chỉ có không nhận sai, ngược lại đem mình phủi tay sạch sẽ, tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng.

Lại thấy Đào mama nói chuyện như vậy, càng cảm thấy Đông Thanh là bị

nàng mê hoặc. Không đợi Đào mama nói chuyện, nàng lại nhảy dựng lên đánh gảy lời Đào mama: “Ngươi nói ngươi không có giựt dây Đông Thanh tỷ, ta

đây hỏi ngươi, sau khi ta ra cửa, ngươi cùng nàng nói cái gì?”

Đào mama chính là chờ những lời này.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn Thập Nhất Nương:” Phu nhân, ta nói cái gì

ngài cũng không tin tưởng. Cũng may có Đông Thanh cô nương ở trong này.

Không bằng hỏi Đông Thanh cô nương, ta nói cùng nàng cái gì?”

Trên mặt Đông Thanh hiện lên một chút hoảng hốt, khóe miệng nhấp nháy, thủy chung không nói lời nào.

Tân Cúc trong lòng lo lắng vạn phần, có chút bất an mơ hồ. Tiến lên

quỳ bên người Đông Thanh: “Tỷ tỷ tốt, có phu nhân ở trong này, ngươi sợ

cái gì. Ngươi chỉ cần nói thật. Phu nhân đối với chúng ta không như bình thường, ngươi xem, đồ cưới của ngươi thêm trang một trăm lượng bạc……”

Chỉ trông Đông Thanh có thể nói.

Hổ Phách nghe cũng trong lòng khẽ động.

Nếu lúc này Đông Thanh đem trách nhiệm đẩy hoàn toàn cho Đào mama,

kia, kia…… Chẳng phải giải quyết cục diện khó khăn này lại tha Đào mama

xuống nước.

Ý niệm chợt lóe trong đầu, nàng cũng quỳ bên người Đông Thanh, khuyên nàng:” Đông Thanh tỷ, nơi này cũng không có người ngoài. Ngươi có cái

gì khó cứ nói.” Một mặt nói, còn một mặt nháy mắt với Đông Thanh.

Quỳ gối đối diện Hổ Phách Đào mama thấy rõ ràng, không khỏi nghiến

răng, trong lòng hung hăng mắng “Đồ xướng phụ”, trên mặt cũng không dám

lộ ra, đánh gảy lời Hổ Phách lập tức hỏi Thập Nhất Nương:” Phu nhân,

ngài cho ta hỏi Đông Thanh cô nương, xem còn muốn cái gì nữa, đến lúc đó ngài sẽ thêm trang. Ta có từng nói nửa câu nói dối?”

Hổ Phách cùng Tân Cúc thấy Đào mama cùng Thập Nhất Nương nói chuyện, vội dừng đề tài.

Từ lúc thấy Đào mama, đầu óc Thập Nhất Nương vẫn loạn ông ông.

Đông Thanh thay đổi từng ngày, nàng không phải cảm giác không ra.

Nhưng nghĩ đến tình cảm hai người, nàng do dự một lát. Hy vọng có thể

tìm trượng phu tốt cho nàng ấy, náo nhiệt đem nàng gả ra ngoài, đợi cuộc sống của nàng tạm ổn, có chút chấp niệm cũng sẽ phai màu. Nàng liền giả bộ không biết, thành toàn tình cảm chủ tớ một hồi của hai người.

Biến hóa lại luôn mau hơn so với kế hoạch. Tốn công lại phải chịu thiệt thòi.

Lúc Đông Thanh quỳ gối trước mặt nàng, nàng đã nghĩ ra rất nhiều tình huống, thậm chí tự hỏi bản thân mình rốt cuộc làm sai chỗ nào. Lại chưa bao giờ nghĩ đến Đào mama cũng liên quan trong đó. Phải biết rằng, nàng từng nhiều lần cùng các nàng Hổ Phách, Đông Thanh nhắc nhở, Đào mama là người Nguyên Nương, các nàng có lúc không thể điều hòa mâu thuẫn, cho

các nàng cách xa Đào mama một chút. Đông Thanh như thế nào lại…… Lại có

thể……

Nhìn tình cảnh rối loạn trước mắt, nàng chỉ cảm thấy khí huyết bốc lên, hai sườn mơ hồ đau nhức.

” Mama nói không sai. Thật là ta cho ngươi đem danh sách đồ cưới của

Đông Thanh đưa Đông Thanh xem.” Thanh âm Thập Nhất Nương nói ngang đầu.

Nàng rất muốn biết Đào mama dùng thủ đoạn gì, có thể làm cho Đông Thanh không để ý hết thảy chạy tới tự mình tiến cử.

Trong phòng có thể nghe tiếng châm rơi.

Hổ Phách cùng Tân Cúc mở to ánh mắt nhìn Đào mama.

Đào mama lau khóe mắt, trong lòng không cho là đúng.

Nghĩ muốn bóc nhược điểm của ta, không có cửa đâu.

Nàng quay đầu hỏi Hổ Phách:” Ngươi vừa rồi cùng phu nhân nói chuyện. Ta cũng không nói gì sai đi?”

Ám chỉ đối với Đông Thanh đã rõ ràng như thế, Đông Thanh lại đờ đẫn không nói tiếp, rõ ràng là còn không có chết tâm.

Tim Hổ Phách có chút lạnh, yên lặng gật đầu.

Đào mama lại hỏi Tân Cúc,” Ta đi tìm Đông Thanh cô nương, gõ vài cái

lên cửa, không ai đáp lời. Nghe thấy bên chỗ ngươi có tiếng cười truyền

đến, chuẩn bị nhờ ngươi truyền lời giúp. Kết quả là Song Ngọc tìm Đông

Thanh cô nương đến. Ta nói, Hổ Phách cùng phu nhân đang nói chuyện.”

Nàng nhìn Hổ Phách, “Đây là thật sự đi?”

Sau đó không đợi Hổ Phách trả lời, quay đầu lại nói với Tân Cúc,” Ta

nói, đại thái thái muốn từ trong đám San Hô chọn mấy cái cho Hầu Gia

tuyển.” Nàng nhìn Thập Nhất Nương,” Ta cũng không có nói sai. Nếu ngài

không tin, có thể đi hỏi Ngũ di nương.”

Lại nhìn Tân Cúc,” Danh sách đồ cưới đã bị đánh mất, ngươi cùng ta đi tìm. Ra cửa ta nói một câu. “Nàng nhìn Thập Nhất Nương: “Ta cùng Đông

Thanh cô nương nói một câu ‘đáng tiếc’. Trừ bỏ hai chữ này, ta cũng

không có nói thêm chữ nào.” Sau đó còn thề:” Ta nếu nói nhiều hơn một

chữ, cho ta chết không được tử tế. Ngồi ở trong phòng bị sét đánh, đi

trên đường bị xe tông……”

Thập Nhất Nương không khỏi nhìn Đông Thanh.

Nàng cúi đầu, nước mắt rơi trên nền đá xanh.

“Đáng tiếc!” Thập Nhất Nương thì thào nhớ kỹ hai chữ này, khóe miệng

lộ ra nụ cười, người giống như rơi vào lỗ băng, lạnh từ đầu ngón tay đến tận tim.

Một câu “Đáng tiếc”, liền gϊếŧ chết năm năm tình nghĩa của các nàng,

một câu “Đáng tiếc”, liền khiến thứ dục niệm ngủ đông dưới đáy lòng nàng ta trỗi dậy; một câu “Đáng tiếc”, khiến cho nàng ta chặt đứt con đường

tương lai không cần để ý hết thảy……

“Đáng tiếc!” Thập Nhất Nương cười, trong mắt lần đầu lộ ra vẻ trào phúng, “Thật sự là đáng tiếc!”

Hổ Phách cúi đầu trầm tư.

Tân Cúc lại thất thanh hô: “Không có khả năng, không có khả năng.

Ngươi nói dối! Ngươi nói dối!” Lại kéo Đông Thanh:” Đông Thanh tỷ, ngươi nói một câu a! Ngươi nói gì đi a!” Gấp đến độ nước mắt đều chảy ra.

Đông Thanh ngơ ngác quỳ gối nơi đó, động cũng không động.

Đào mama nhìn thấy đáy mắt hiện lên mỉm cười. Sau đó thần sắc nghiêm

trang, nghiêm mặt nói với Thập Nhất Nương: “Phu nhân, ta nói là câu thực tâm. Ta thật sự cảm thấy Đông Thanh cô nương gả cho Vạn Đại Hiển thật

đáng tiếc.” Ánh mắt nàng đảo qua trên người Hổ Phách, Tân Cúc, nói,” Ta

cũng không sợ đắc tội chư vị cô nương– Hổ Phách cô nương tài mạo song

toàn, đáng tiếc là có chủ kiến quá mức; Tân Cúc cô nương ôn nhu hào

phóng, đáng tiếc quá mức đôn hậu. Chỉ có Đông Thanh cô nương. Không chỉ

tướng mạo xuất chúng, hơn nữa tính tình mềm mại, đúng niên kỷ……”

“Đào mama!” Thập Nhất Nương đánh gảy lời của nàng, giơ đao trảm loạn

nói:” Chuyện này là Tân Cúc không đúng. Nếu mọi người nói xong, thì

không có việc gì. Ngươi đi trước nghỉ ngơi đi!”

Đào mama thấy tất cả giọng điệu của nàng đều là bênh vực, trong lòng

tuy không vui. Nhưng nghĩ mục đích đã đạt được, vẫn mừng thầm một trận.

Trên mặt lại lộ ra mấy phân xin lỗi đến: “Phu nhân nói như vậy, thật

đúng là gϊếŧ lão thân……”

Thập Nhất Nương không nghĩ nghe nàng nhiều lời, phất tay:” Mama đi xuống nghỉ ngơi đi!”

Đào mama phúc thân hành lễ lui ra.

Tân Cúc liền bổ nhào tới Đông Thanh qua: “Đông Thanh tỷ, ngươi như

thế nào có thể làm như vậy? Ngươi như thế nào có thể như vậy? Ngươi

chẳng lẽ không biết Đào mama là ai? Nàng là người cùng nhóm với đại phu

nhân. Ngươi như thế nào có thể nghe nàng! Ngươi như thế nào có thể nghe

nàng!”

Từng câu từng câu chất vấn, như sấm đánh ở đỉnh đầu Thập Nhất Nương,

hai chân nàng nhũn ra, đau đầu hoa mắt, lảo đảo lui về phía sau hai

bước, tay quơ quơ bắt lấy kháng bàn phía sau, lúc này mới tạm đứng vững

“Tân Cúc, ngươi mang ghế con lại đây cho Đông Thanh ngồi xuống!”

Nàng nhờ kháng bàn đỡ, chậm rãi ngồi ở biên kháng.

Tân Cúc mở to con mắt đầy nước mắt, không rõ Thập Nhất Nương vì cái

gì còn muốn nàng mang ghế con cho Đông Thanh ngồi, không khỏi chần chờ

một lát.

Hổ Phách thấy lập tức đứng dậy mang ghế con đặt ở kháng biên.

Thập Nhất Nương ôn nhu nói:” Đông Thanh, ngươi ngồi xuống. Ta có lời nói với ngươi!”

Đông Thanh do dự một lúc lâu sau, cúi đầu ngồi xuống ghế con.

Hổ Phách kéo Tân Cúc đứng lên, yên tĩnh nín thở đứng ở bên người Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương hít một hơi, nói:” Đông Thanh, ngươi thật sự muốn làm thông phòng cho Hầu Gia sao?”

Đông Thanh không có trả lời, hai tay đặt ở đầu gối đan lại cùng nhau.

Thập Nhất Nương nhìn thấy tâm động, lại nói:” Phải biết rằng, ngươi

một khi thành thông phòng của Hầu Gia, chúng ta sẽ không còn thân thiết

như trước kia vậy. Ngươi còn nguyện ý làm thông phòng Hầu Gia sao?”

“Sẽ không, sẽ không.” Đông Thanh nghe mạnh mẽ nâng đầu lên,” Ta sẽ

không tranh cùng phu nhân, ta sẽ giúp phu nhân giữ Hầu Gia ở lại nhà

giữa …”

Thập Nhất Nương không thể lý giải lắc đầu, thanh âm mơ hồ nhẹ như

gió: “Nếu có một ngày, Hầu Gia muốn nạp ngươi làm thϊếp, ta không đồng ý thì sao?”

Đông Thanh ngẩn ra.

Thập Nhất Nương lại nói:” Nếu có một ngày, ngươi có đứa nhỏ, ta cũng không muốn cho ngươi sinh ra thì sao?”

Đông Thanh mở rộng miệng ra.

Thập Nhất Nương nhìn con ngươi của nàng trong trẻo như ánh trăng

nhưng lạnh lùng:” Nếu như vậy, ngươi còn muốn làm thông phòng cho Hầu

Gia sao?”

Đông Thanh tránh được ánh mắt nàng, cúi đầu lúng ta lúng túng nói: “Nhưng phu nhân không phải là loại người này a!”

Thập Nhất Nương tâm tro ý lạnh, vẫn cố nén nước mắt không tiếng mà chảy ra.

“Phu nhân, phu nhân……” Hổ Phách nhìn thấy trong lòng đau xót, bưng miệng khóc lên.

Tân Cúc tức giận đến nói không nên lời, tiến lên tát Đông Thanh một cái.

Đông Thanh bưng mặt, khϊếp sợ nhìn Tân Cúc.

Tân Cúc nghĩ đến vừa rồi mình vì nàng ta biện hộ tìm Đào mama đến đối chất…… Cuối cùng lại làm cho Thập Nhất Nương mất hết mặt mũi.

Nàng hận Đông Thanh không hiểu chuyện, càng hận mình không đầu óc.

Giơ tay liền tát mình một cái.

Hổ Phách nhìn thấy chấn động, bước lên phía trước kéo Tân Cúc:” Ngươi đừng làm như vậy, ngươi đừng làm như vậy……”

Hai người đang loạn làm một khối, trong phòng đột nhiên vang lên thanh âm Từ Lệnh Nghi: “Đây là làm sao vậy?”