Vương Tử cúi đầu, hôn tay đeo nhẫn của Giản Bạch, nói: "Chị thích nhìn cái nhẫn này mang trên tay em.".
Giản Bạch cũng tràn đầy cảm động, mặc dù thế nhân đều nói hứa hẹn là giả dối, nhưng nữ nhân đều thích an ổn, một câu một quả nhẫn, đều có thể đổi lấy nước mắt của nàng.
Giản Bạch nói: "Chúng ta còn có rất nhiều vấn đề chưa giải quyết, chị không hối hận hôm nay đã đem tương lai định ra sao?".
Vương Tử nói: "Chị sẽ không hối hận. Tiểu Bạch, chị cách tuổi trẻ đã rất xa, mấy năm nay, chị rõ ràng biết được mình muốn cái gì, chị muốn em, còn có cuộc sống cùng em một chỗ.".
"Một khi định ra sẽ không thể hối hận. Sau này muốn đổi ý đều không có cơ hội." Tiểu Bạch vuốt ve nhẫn của nàng, cười y như hồ ly trộm được gà.
"Em sẽ không hối hận ở bên người chị là một lão bà mà hao phí thanh xuân sao?".
Tiểu Bạch trắng mắt liếc nàng một cái, nói: "Chị không lão, chị là thành thục. Hơn nữa, cùng chị chung một chỗ tuyệt đối không phải lãng phí, mỗi một ngày trôi qua đều rất ý nghĩa, hiện tại hồi tưởng quá khứ, những ngày phía trước của em mới là lãng phí. Những năm tháng dài dòng trước kia thật vô nghĩa, nhớ lại thì thấy chính mình thực không thật tâm thích ngày nào".
"Tiểu Bạch……" Vương Tử cầm tay nàng.
Buổi tối hai người càng thêm dùng sức ôm, cơ hồ muốn đem đối phương khảm vào thân thể của chính mình. Giao triền cùng một chỗ mười ngón đan xen, nhẫn cọ xát vào nhẫn, mặc dù ngón tay phát đau, nhưng hai người đều không buông ra.
*******************************************************
Giản Bạch biết bữa tiệc cơm này tuyệt đối không phải cảm động rơi lệ ôn nhu, so với Hồng Môn Yến càng làm cho nàng lo lắng đề phòng.
Nàng cáo biệt Vương Tử, che giấu địa phương nàng muốn đi cùng người muốn gặp, Vương Tử mỉm cười đưa nàng rời đi, một màn này tựa như cuộc sống từ trước tới nay, hai người bình thản tách ra, bởi vì các nàng biết, rất nhanh sẽ gặp lại.
Giản Bạch trong lòng không yên, sợ hãi trước nay chưa từng có.
Trong nhà, di nương nấu đồ ăn vẫn toả ra hương vị quen thuộc, Giản Bạch ăn nhiều năm như vậy, đã quen tay nghề nàng, chỉ là bữa cơm này làm cho nàng đần độn vô vị, lo lắng đề phòng không ai có thể thưởng thức được hương vị đồ ăn.
Ăn đến một nửa, Giản Kính Văn nhìn như vô tình nhắc tới: "Công tác thuận lợi sao?".
"Thuận lợi." Giản Bạch cúi đầu nhìn bát cơm, trả lời hắn.
"Công ty có người làm khó ngươi sao?".
"Không có. Mọi người đều tốt lắm.".
"Nga, ngươi bình thường đều làm cái gì?".
"Làm chuyện tình thuộc bổn phận.".
"Chuyện quá sức cũng làm sao?" Giản Kính Văn ngẩng đầu, nhìn Giản Bạch liếc mắt một cái.
Giản Bạch nói: "Ta thực thích công tác hiện tại.".
"Nhìn ra được, ta muốn ngươi đến công ty chính là để ngươi trong khoảng thời gian này tìm vài sự tình làm, không phải muốn ngươi đi làm việc thật sự, ngươi là nữ nhi của ta, không phải là người vừa tốt nghiệp tìm công tác.".
Giản Bạch lấy tốc độ thong thả đem cơm nhét vào miệng, máy móc nhai nuốt.
Liễu Tố Thanh gắp một miếng thịt vào chén Giản Kính Văn, nói: "Để con bé hảo hảo ăn một chút cơm đi.".
Giản Kính Văn không thèm nhìn nàng, tiếp tục nói: "Ngươi dọn ra ngoài ở cũng không nói với ta, ta có đồng ý cho ngươi đi ra ngoài ở sao?".
Giản Bạch gắp thịt bò, thịt bò trắng bóng cất giấu thứ có thể đâm vào yết hầu nàng.
"Mẹ ngươi cũng là, mọi thứ đều do ngươi." Giản Kính Văn đem đầu mâu chỉ thẳng vào Liễu Tố Thanh.
Liễu Tố Thanh nói: "Tốt lắm tốt lắm, là ta sai, có gì cơm nước xong nói sau.".
"Mụ mụ, để hắn nói đi, hắn không mắng vài câu trong lòng không thoải mái đâu." Giản Bạch bén nhọn rốt cục toát ra.
Giản Kính Văn hừ lạnh một tiếng, nói: "Nhìn ra được dã tâm hiện tại của ngươi, cũng không coi ta ra gì, nếu lại cho ngươi ra ngoài công tác không chừng ngươi sẽ không biết ngươi là ai.".
"Ta biết ta là ai." Giản Bạch nói.
Liễu Tố Thanh hy vọng có thể tức sự ninh nhân, ôn nhu đối Giản Bạch nói: "Niếp, chớ chọc ba ba ngươi sinh khí, ăn cơm đi.".
Giản Kính Văn nói: "Ngươi phải ở lại trong nhà bồi mụ mụ ngươi. Qua vài ngày nữa thu thập này nọ về nhà, Thanh Thanh, ngươi mang nàng đi chọn vài món quần áo, đừng ăn mặc giống một tiểu viên công mà đi ra ngoài.".
Bá, Giản Bạch đứng lên, ghế dựa đổ rầm xuống.
Giản Kính Văn cùng Liễu Tố Thanh đều kinh ngạc nhìn nàng, không biết nàng làm cái gì vậy.
Giản Bạch nói: "Ta nên đi làm".
"Tọa hạ." Giản Kính Văn dùng sức chụp cái bàn.
"Ta về nhà đây.".
"Nơi này chính là nhà của ngươi.".
"Không phải, đối với ngươi mà nói nhà chính là nơi có lão bà mà mọi chuyện đều theo ngươi cùng với nữ nhi tùy ý ngươi an bài, nhưng ta không muốn sắm vai nhân vật ngươi an bài. Tình phụ của ngươi sinh hạ cho ngươi nhiều con cùng nữ nhi như vậy, ngươi tùy tiện tìm bọn họ thay thế ta." Giản Bạch đi về phía đại môn.
Giản Bạch cố tính mắt điếc tai ngơ với cơn giận của hắn, nàng ở trong này ngốc mỗi một giây đều không có cách nào hô hấp cho tự do, nàng không rõ vì sao mình có thể ở nơi này hai mươi mấy năm. Từ khi ra đời, nàng chính là chết lặng sinh trưởng, mãi đến khi đi ra hắc ốc gặp Vương Tử, Vương Tử mang nàng kiến thức được cái gì kêu khoái hoạt, cho nên nàng hiện tại đã không thể trơ mắt nhìn mình nhận những thứ trước mắt này.
Thân tình bị pha loãng, nàng ít nhất may mắn mình chưa bao giờ bị ấm áp.
Chi ta hạnh không thể ta mệnh. Những thứ cầu mà không được không chỉ có tình yêu, bao gồm cả thân tình.
Giản Bạch đẩy cửa ra, nghĩa vô phản cố đi về phía trước.
Dưới ánh mặt trời, nàng phun ra khí tức đã tích trong l*иg ngực từ lâu, kìm lòng không đậu cười rộ lên, nàng nghĩ nhân sinh chính là như vậy đi, sau này thế giới không bị hủy diệt, ánh mặt trời vẫn cứ như vậy, chỉ là do nàng chưa từng có ý niệm phản kháng trong đầu.
Hối hận nhiều lắm, nàng thậm chí từng hoài nghi mình sẽ vĩnh viễn ở đây, trong cái nhà hư thối này. Chính mình đã từng nhẫn nhục chịu đựng như rối gỗ, tùy ý bị người khác khống chế, hiện tại hồi tưởng, đều cảm thấy khi đó thật là bi ai.
Giản Bạch ngoắc một chiếc xe taxi, sau khi ngồi vào xe, lái xe hỏi nàng: "Tiểu thư đang có việc vui sao?".
Giản Bạch hướng về gương chiếu hậu nhìn hắn mỉm cười.
Nàng về nhà, Vương Tử đang ngồi bên cửa sổ uống trà, Quả Quả nằm ngủ ở rổ nhỏ của nó, trong lòng ôm dép lê của nàng. Sương mù bay lên từ chén trà, thời gian ngay lúc này im lặng mà nhẹ nhàng chậm chạp trôi đi.
Nàng kỳ quái vì sao Vương Tử vẫn ở nhà vào lúc này, bất quá nàng vẫn thật cao hứng khi nhìn thấy nàng.
Giản Bạch đến phía sau Vương Tử, từ phía sau ôm lấy nàng, nói: "Tỷ, chị sao lại về nhà, không cần đi làm sao? Hay là nhàn hạ ở nhà chờ em".
Vương Tử biết nàng đến, vỗ vỗ tay nàng, nói: "Chị muốn nghỉ ngơi một thời gian, cho nên thỉnh nghỉ về nhà chờ em, em a, em ra ngoài hết một ngày là đi chỗ nào vậy?".
"Không có a, chỉ là ra ngoài một chút thôi." Giản Bạch nghĩ vẫn không nên nói cho Vương Tử sự tình nàng hồi Giản gia, miễn cho Vương Tử lo lắng.
Vương Tử xuyên ngón tay nàng qua khe hở ngón tay Giản Bạch, hai bàn tay nắm chặt cùng một chỗ.
—————————————
Văn phòng bộ tài vụ, không ai nói chuyện, mọi người đều yên lặng sửa sang tư liệu, Đường Tống ở văn phòng Vương Tử, đem trùng trùng điệp điệp báo biểu bỏ vào trong rương, sau đó nhìn người khác niêm phong bọn nó.
Ai cũng không biết sự tình sẽ biến thành như bây giờ, sáng sớm lúc Vương Tử đi vào văn phòng, theo sau là người cục thuế vụ.
Bọn họ đến điều tra hành vi công ty trốn thuế, theo như báo cáo viết, hoá đơn gần triệu nhân dân tệ là hoá đơn giả, dùng để nộp lên cơ quan thuế tiến hành trốn thuế.
Nhân viên tương quan tài vụ đã bị mang đi điều tra, Vương Tử bị lệnh cưỡng chế tạm thời cách chức, về phần công tác bộ tài vụ cứ theo lẽ thường tiến hành, nhưng mọi người đều sợ hãi trong lòng, vô tâm công tác.
Hơn nữa hiện tại là cuối năm, công tác rất bận, hiện tại cơ hồ mọi chuyện đều phải ngừng lại, vì để phối hợp điều tra cùng cơ quan thuế vụ.
Đường Tống sửa sang lại tư liệu của Vương Tử rồi giao cho người cơ quan thuế mang đi, văn phòng Vương Tử lập tức không ổn. Đường Tống tâm tình trầm trọng, đem cửa giá sách đóng lại, rồi quét tước văn phòng một lần.
Vương Tử biết mình bị tạm thời cách chức, mỉm cười muốn nàng yên tâm, tài vụ công ty không có vấn đề lớn, cho dù bị điều tra cũng tra không được gì, về phần trướng vụ bình thường giấu diếm cũng đã bị kế toán làm cho bình thường lại, lần này chỉ là kiểm tra theo pháp.
"Mọi người vẫn nên dựa theo thông thường, cuối năm là thời điểm bận nhất, đừng bởi vì chút sự tình này mà chậm trễ công tác." Vương Tử đối mọi người nói.
Nhưng Đường Tống biết một hồi sự không phải như vậy, tài vụ công ty không có khả năng sạch sẽ, thật sự tra cũng sẽ tra ra một chút gì đó, chỉ sợ lần này là có người cố ý muốn hại bọn họ, mới có thể đem việc này nháo đại.
Nàng đem này nọ sửa sang lại hảo rồi ngồi trở lại bàn công tác chính mình, mọi người còn lại cúi đầu mù quáng mà làm việc, cả văn phòng không có ai dám nói chuyện, đều tự ngậm miệng không nói một lời.
Trước đó, vài vị nhân viên tài vụ bị mang đi, mọi người đều lộ ra biểu tình sợ hãi, mỗi lần cấp trên gặp chuyện không may, chịu tội nhất định là kế toán, cố tình loại chuyện này cũng là công đạo do cấp trên kêu làm, bọn họ cũng không có biện pháp, chỉ có thể hy vọng việc này có thể được bình ổn.
Đường Tống ngồi một chỗ cả ngày cũng không biết làm gì, không có văn kiện để nàng hỗ trợ chuyển giao, nhưng lại tiếp vô số điện thoại để cố vấn.
Nhân duyên Vương Tử luôn luôn rất ổn, lần điều tra này tuy không đăng báo, nhưng cũng đã truyền khắp nội ngành, rất nhiều người quan tâm tình hình nàng hiện tại, nhưng thật ra mọi người cũng không ai giúp không được.
Tổng giám đốc nghe nói là đi công tác, không kịp về công ty, chủ tịch nói các quản lý cấp cao không nên gấp gáp, việc này sẽ không nháo thành một đống, hắn là nên nói với người khác như vậy.
Người không biết tình huống không rõ ý tứ trong đó, người có lòng cảm kích lại bị lệnh cưỡng chế không thể nói.
Nguyên Minh Thanh sớm biết duyên cớ trong đó, nàng ngay tại văn phòng chủ tịch cùng chủ tịch xào xáo.
Hai người hò hét hồng cả cổ đỏ cả mặt, nhưng không ai có cách nào thay đổi ý kiến đối phương.
"Ngươi cũng đừng quản việc này." Nguyên phụ hít một tiếng khí, hảo ngôn hảo ngữ trấn an Nguyên Minh Thanh.
Nguyên Minh Thanh nói: "Ta như thế nào có khả năng mặc kệ, Vương Tử là do ta đề cử vào công ty, nàng làm người thế nào ngươi không rõ sao. Hiện tại đây là có người muốn hãm hại nàng, ngươi như thế nào có thể không quản?".
"Ta có thể quản sao? Ai kêu nàng……" Nguyên phụ dừng nói, oán hận tọa hạ.
Loảng xoảng, cái chặn giấy màu đen bằng thiết bị nện trên bàn thật mạnh.
"Ngươi thật sự là lão hồ đồ!" Nguyên Minh Thanh chỉ vào mũi hắn mắng.
"Uy, đây là lời nói mà nữ nhi nên nói ra sao?" Lúc Nguyên phụ đứng lên nói, Nguyên Minh Thanh đã hóa thành một trận gió đi ra ngoài.
Thời gian tan tầm, người ra ngoài không có một chút vui sướиɠ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Giữa trưa ăn cơm ra được một chương, hy vọng không có bug. Hiện tại yếu đi ra ngoài chạy nghiệp vụ ……%t? ma h?m_t? ma h?m%, ta chán ghét chạy nghiệp vụ. Ngày mai là lễ Giáng Sinh. Chúc mọi người thánh đản khoái hoạt. Mị ~.