Nguyên Minh Thanh xuất ngoại kỳ thật cũng không có công tác phải làm nhiều nằm, chuyện tình công tác một hai ngày liền hoàn thành, còn lại một tuần nàng không tính về nước, mà là ở lại nơi đó, mang theo một cái rương hành lý, mua một quyển bản đồ, ngồi trên xe lửa, tính chạy đến chỗ này chỗ kia.
Nửa đời trước ngắn ngủn 30 năm thời gian, hơn phân nửa nhân sinh của nàng đều là xóc nảy vượt qua, cho nên nàng tổng dùng từ vô định để hình dung chính nàng.
Nàng cảm thấy chính mình là người nhiệt huyết sôi trào, thích cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới mẻ hơn cuộc xống cổ xưa ngày qua ngày. Nàng không muốn làm cá vàng trong bể kiếng, thoạt nhìn an nhàn tự tại nhưng thật ra luôn chỉ vòng quanh thủy tinh, tưởng thế giới rất lớn, chuyển một vòng vẫn là quay về chỗ cũ.
Nàng ngồi trong xe lửa màu lục, nhìn ngọn núi tuyết trắng phau bên ngoài, dựng cao mà kì vĩ, dưới núi là nhiều hồ nước thật to nho nhỏ giống như được khảm bảo thạch xanh hoá, mặt hồ sáng ngời như gương, ảnh ngược ngọn núi, xe lửa đi qua chân ngọn núi, ngẩng đầu có thể nhìn thấy tuyết trắng cùng trời xanh, nhưng ở chân núi lại ấm áp như xuân.
Một đôi tiểu tình lữ vừa tới nơi này du lịch kích động không thôi, bởi vì phong cảnh trước mắt mĩ làm cho người ta tâm thần nhộn nhạo.
Nguyên Minh Thanh tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay đan ở trước ngực, ngắm phong cảnh biến hóa, tâm cũng như hồ nước không gợn sóng, phong cảnh xinh đẹp ánh vào mi mắt, nhưng nàng khuyết thiếu tâm tình thưởng thức phong cảnh.
Ngồi một ngày xe lửa, chạy đến một trấn nhỏ ở chân núi, giống chuyện đồng thoại xưa, nhà gỗ được lợp nóc bằng các loại sắc thái sặc sỡ, cây cối um tùm, từng nhà đều có các loại hoa tươi, hoa tường vi leo qua đầu tường, tạo thành một mảng nặng trịch, trên lan can có hoa hồng vụиɠ ŧяộʍ lộ ra, đứng ở cửa có thể nhìn thấy bên trong sân xinh đẹp, đứng ở trong đó giống như lầm vào cảnh trong mơ ở sứ xở Alice.
Nguyên Minh Thanh đi ra nhà ga, tìm một nhà dân túc trụ, nơi đó có một vài lữ khách đến từ thế giới các nơi, cùng một chỗ ăn cơm, buổi tối cầm rượu ngồi trên cỏ uống rượu, ngày hôm sau, phát hiện lại thay đổi một nhóm người.
Đoàn người lữ hành đến từ nhiều địa phương khác nhau, đây là lần đầu tiên gặp mặt, các nàng vừa mới bắt đầu quen thuộc, dùng tiếng Anh làm tiếng nói chung, nhưng cũng đều tự phô trương tiếng mẹ đẻ chính mình.
Trong những người này, nàng gặp một nữ nhân đến từ Hongkong, hai người dần dần có đề tài.
Tại biển người kia, Nguyên Minh Thanh nghe thấy được hơi thở quen thuộc, giống như là ở trong biển người gặp đồng loại.
Nàng cầm rượu, ngồi vào trước mặt Nguyên Minh Thanh, ánh mắt bao hàm ý cười, cũng mang theo khát vọng có thâm ý khác, "Tiểu Cửu. Nhũ danh của ta.".
Nguyên Minh Thanh tiếp nhận rượu của nàng, cùng nàng chạm cốc, Tiểu Cửu nói: "Ngươi đi du lịch tìm kiếm tình yêu sao?".
Nguyên Minh Thanh nói: "Tình yêu không phải đi du lịch để tìm kiếm." Tiểu Cửu là người thích vui đùa, chỉ tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không phải tình yêu.
Tiểu Cửu ngẩng đầu lên hào sảng uống nửa bình rượu.
Nguyên Minh Thanh cũng không thoái nhượng, uống rượu đối nàng như là cơm thường.
Tiểu Cửu vỗ tay, nói: "Hảo. Sảng khoái. Bất quá đừng uống rượu, ngủ mất ta nói chuyện với ai đây.".
"Ta không dễ say như vậy." Nguyên Minh Thanh tin tưởng năng lực chính mình.
"Ngươi thích nữ nhân hay là nam nhân?" Nàng hỏi.
"Đều thích.".
"Thực biếи ŧɦái nga." Tiểu Cửu liếʍ một chút khóe môi, nói: "Ngươi làm cho người ta cảm giác thực không xong, không có cảm giác an toàn." Nhưng ánh mắt của nàng lại nóng bỏng chui vào bộ ngực đầy đặn của Nguyên Minh Thanh trong quần áo.
Nguyên Minh Thanh nói: "Cũng không nhất thiết, cũng phải xem người kia có phải vô tâm hay không".
Tiểu Cửu lôi kéo Nguyên Minh Thanh đi qua từng cái lều, Nguyên Minh Thanh đi chân trần dẫm nát cỏ mềm mại, nàng đang hỏi tâm chính mình, vì cái gì không có kích động.
Lều trại có một cái giường đẹp mắt, Tiểu Cửu quỳ trên mặt đất, bắt đầu cởϊ qυầи áo, bộ ngực mềm mại của nàng hiện ra ở trước mặt Nguyên Minh Thanh, da thịt con lai tuyết trắng gần như trong suốt.
Nàng nghiêng đầu, hôn lên cổ Nguyên Minh Thanh, bắt đầu cởi bỏ nút áo của nàng.
"Ngươi trước kia cùng bao nhiêu người chơi đùa?".
"Rất nhiều." Thanh âm Nguyên Minh Thanh không có phập phồng.
Tiểu Cửu càng thêm ra sức vuốt ve thân thể của nàng, thân thể Nguyên Minh Thanh nhiệt tình nóng bỏng thật giống như là một ngọn núi lửa, nhưng giờ phút này nàng cũng là một tòa núi lửa chết.
Nguyên Minh Thanh nhìn đến hình xăm sau cổ nàng, là tên hai người, nàng không tự giác vươn tay, đυ.ng vào hình xăm của nàng, không nghĩ tới Tiểu Cửu lại giống bị điện giật, ôm hình xăm trên cổ, đối Nguyên Minh Thanh nói: "Đừng đυ.ng nơi đó.".
Nguyên Minh Thanh cười cười, nói: "Ngươi có người yêu?".
"Phải." Tiểu Cửu không có nói dối, đối Nguyên Minh Thanh nói lời nói thật.
Hai người từ lều trại đi ra, trở lại vị trí ban đầu, rượu chỉ uống một nửa, vì thế tiếp tục uống cho xong.
"Ngươi đoán không có sai, ta hiện tại có người yêu, hơn nữa quan hệ ổn định, hiện tại đang nằm trên giường ở nhà của ta.".
"Nhưng ngươi lại đi ra ngoài tìm hoan mua vui." Nguyên Minh Thanh đối nàng nói.
"Ngươi chẳng lẽ không đúng là người đi ra ngoài tìm hoan mua vui sao?" Tiểu Cửu mỉm cười nhìn Nguyên Minh Thanh, ý tứ là nói, hai người đều giống nhau, ai cũng không cần khiển trách ai.
"Ta không có người yêu.".
"Ngươi đừng nói đùa, ta nhìn ra được, chúng ta là người một loài, thích khoái hoạt hơn bình thản. Ngươi dám nói sau này ngươi sẽ vì cảm tình buông tha cho tính cách của mình sao?".
Nguyên Minh Thanh nói: "Ta và ngươi không giống. Ta rõ ràng ta muốn cái gì.".
"Vậy ngươi thử xem a." Tiểu Cửu nâng chén, đối nàng nói: "Quỷ hút máu chỉ cần hưởng qua tư vị khẩu huyết đầu tiên sẽ không có biện pháp từ bỏ.".
"Ta không phải." Nguyên Minh Thanh đứng lên, cầm rượu đi về phòng.
Tiểu Cửu nói: "Ngươi hẳn là tìm một cái gương nhìn mặt chính ngươi.".
Nguyên Minh Thanh không có tìm gương xem mặt mình, nàng uống rượu xong liền ngủ, gửi một tin nhắn cho Đường Tống.
'Ngươi bài xích ta tiến vào cuộc sống của ngươi là vì ta không cho ngươi cảm giác an toàn? Ngươi cho rằng ta tùy thời sẽ hồng hạnh xuất tường?'.
Nửa đêm, Đường Tống nhận được tin nhắn Nguyên Minh Thanh, kết quả thấy tâm tình không thể ngủ, nhìn lời nói của Nguyên Minh Thanh, nghĩ nàng ấy rốt cuộc là muốn nói cho nàng cái gì, muốn mượn câu này thuyết minh nàng rốt cục có thể tự mình hiểu được sao?
Đường Tống gửi một chữ đi qua: Phải.
Chờ gửi xong, lại phát hiện tin nhắn gửi không đi, nhà mạng nhắc nhở nàng đăng kí dịch vụ quốc tế.
Đường Tống âm thầm mắng Nguyên Minh Thanh một câu, để điện thoại một bên, không thèm để ý tới.
Giữa trưa ngày hôm sau, Nguyên Minh Thanh đã trở lại, nàng giống bão quá cảnh, thổi qua hành lang công ty, đến khi biến mất ở văn phòng chính nàng.
Người ngành quan hệ xã hội đo thời gian một chút, lần này nàng đi vào chỉ tốn 3 phút đồng hồ, chính yếu là nàng không có mang một đôi giày cao gót như mọi người hay thấy.
Nguyên đại tiểu thư tâm tình không tốt, tại hội nghị cán bộ cũng là không yên lòng, cầm trong tay một cây bút chuyển động không ngừng.
Chủ tịch ho khan vài tiếng, rốt cục đem lực chú ý của nàng gọi trở lại. Nguyên Minh Thanh buông bút, vẫn là một tay tựa vào tay vịn, thấp người xuống, lười biếng ngồi.
Đường Tống nâng lên khóe mắt đảo qua nàng liếc mắt một cái, ở trong lòng âm thầm đoán nàng hôm nay từ đầu đến chân cũng không giống nàng bình thường.
Hội nghị chấm dứt, tất cả mọi người thu thập này nọ rời đi, Nguyên chủ tịch kêu Nguyên Minh Thanh chờ đợi ở văn phòng hắn, Nguyên Minh Thanh ngồi ở ghế da, mông không có hoạt động một chút, nói: "Một chút liền đi qua.".
"Một chút là khi nào!" Cho dù là ba ba nàng, cũng vẫn yêu cầu nghiêm khắc.
Nguyên Minh Thanh xem đồng hồ một chút, nói: "Chờ chủ tịch ăn xong cơm trưa thì ta qua, đến lúc đó ngươi cũng không dùng khí lực lo lắng nói chuyện.".
Đường Tống đi theo Vương Tử, mau rời khỏi phòng họp, Nguyên Minh Thanh gọi nàng lại.
Đường Tống dừng lại cước bộ, Nguyên Minh Thanh nói: "Ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.".
Vương Tử rõ ràng thấy Đường Tống dùng ánh mắt ý bảo nàng cứu mạng, nhưng giờ phút này nàng lựa chọn để hai người mặt đối mặt hảo hảo nói chuyện.
Đường Tống bị giữ lại, mắt thấy mọi người đi rồi, chỉ còn lại có nàng một người, nàng cũng không thèm để ý nữa, ngồi trên ghế, xem Nguyên Minh Thanh nói như thế nào.
Nguyên Minh Thanh dựa vào ghế chuyển động qua lại, nàng nắm bút trong tay lộ ra biểu tình trầm tư.
Đường Tống chờ nàng mở miệng.
Nguyên Minh Thanh ngẩng đầu, nói: "Ta hỏi ngươi một vấn đề, nhưng ngươi không có cho ta đáp án. Ta đang đợi ngươi trả lời ta.".
Đường Tống nói: "Ngươi hỏi rất nhiều vấn đề, ta không biết nên đáp lại ngươi cái nào." Đường Tống trực diện nàng.
Nguyên Minh Thanh đứng dậy bước nhanh đến trước mặt nàng, hai tay chống tại tay vịn, cơ hồ chỉ cần na thêm một chút về phía trước có thể hôn đến môi của nàng.
Đường Tống bảo thủ, mặt không tính là khó coi, là tiêu chuẩn trợ lý văn phòng, mà nàng ngàn năm không thay đổi ngoại hình gây cho người khác không khí trầm lặng buồn khổ, làm cho người ta hoài nghi nàng có phải là người máy hay không, Nguyên Minh Thanh lại nhìn ra xinh đẹp của nàng, đối nàng có cảm giác khác.
Nguyên Minh Thanh gợi lên một chút cười, môi đỏ mọng cùng môi của nàng như gần như xa, nói: "Ta ngày hôm qua hỏi ngươi một câu, ngươi không tiếp thụ ta, có phải đối ta không có tin tưởng hay không?".
"Ta thấy tin nhắn, vốn định nói lại với ngươi, nhưng ngươi ở nước ngoài, ta gửi không đi." Đường Tống nói.
Nguyên Minh Thanh thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, cư nhiên là một nguyên nhân như vậy.
Nguyên Minh Thanh nói: "Ngươi giáp mặt nói cho ta biết.".
"Câu trả lời là phải, ta xác nhận ngươi là hồng hạnh tùy thời có thể đi ra tường, sau khi xác định quan hệ hai người chúng ta, sẽ không mỗi ngày đều quá phấn khích, hơn nữa cuộc sống của ta là 10 năm như một, ngươi căn bản không có biện pháp nhận, cho dù chúng ta cùng một chỗ, cũng sẽ không lâu lắm, cuối cùng vẫn là tách ra, biến thành người quen xa lạ.".
"Ngươi là nghĩ như vậy sao?" Nguyên Minh Thanh muốn cắn môi của nàng, nàng cư nhiên dám đánh giá mình như vậy.
"Đương nhiên, không chỉ là một mình ta" Đường Tống nghĩ nếu ở trang web công ty kêu gọi bình chọn, "ngươi tin tưởng Nguyên Minh Thanh sẽ chung tình sao?" Tin chắc vô số người sẽ lựa chọn không tin. Bao gồm Đường Tống.
"Ta nói cho ngươi ta không phải là người như thế!" Nguyên Minh Thanh lớn tiếng nói.
Đường Tống dùng sức nhắm mắt, màng tai thiếu chút nữa bị phá vỡ, may mắn Nguyên Minh Thanh không có phun ra nước miếng, nếu không nữ nhân xinh đẹp cũng làm những việc này nọ không có hình tượng.
Đường Tống nói: "Ngươi theo ta giải thích có ích lợi gì?".
"Hữu dụng. Bởi vì ta muốn cùng ngươi một chỗ.".
Cứ việc lần này không phải lần đầu tiên Nguyên Minh Thanh nói cho Đường Tống, nàng đã biết, nhưng đây là lần đầu tiên thật sự đối nàng nói.
Tâm Đường Tống vẫn là kịch liệt nhảy dựng, mặt chậm rãi phiếm hồng, nàng ở trong lòng mắng chính mình kích động cái gì đâu, nhưng là mặt hồ bình tĩnh lại nổi lên cuộn sóng mãnh liệt.
Nguyên Minh Thanh nhìn ra phản ứng của nàng, nàng không tin Đường Tống đối nàng không có cảm tình, không có cảm giác.
Nguyên Minh Thanh lộ ra mỉm cười thắng lợi, nâng lên cằm Đường Tống, nói: "Ngươi đối ta cũng có ý tứ như vậy.".
Đường Tống bất đắc dĩ mở miệng nói: "Ta không có cách nào nhận ngươi, ngươi với ta mà nói giống như là một thế giới khác, ta muốn cuộc sống có quy luật, không cho phép người khác tới phá hư quy luật của ta, mà ngươi lại tự ý làm bậy, cho rằng tất cả mọi người nhân nhượng ngươi.".
"Vậy ngươi thay đổi, ta cũng thay đổi.".
"Có ý tứ gì?" Đường Tống đột nhiên nghe không hiểu tiếng Trung Quốc.
Nguyên Minh Thanh nói: "Chính là y như mặt chữ, ta nhân nhượng ngươi.".
"A……".
"Hiện tại ngươi còn muốn lấy cớ gì nữa?" Nguyên Minh Thanh lộ ra hung quang, cổ họng Đường Tống vào lúc này mất đi công năng nói chuyện, miệng mở ra nhắm lại, lại phát không ra thanh âm.
Nguyên Minh Thanh hôn trụ đôi môi của nàng, kính mắt Đường Tống chen ở giữa các nàng, nàng vươn tay đem kính mắt Đường Tống gỡ ra, càng tiến thêm một bước hôn nàng, đầu lưỡi mở ra môi cùng khớp hàm của Đường Tống, xâm nhập vào miệng ấm áp, ôm lấy đầu lưỡi ướŧ áŧ kia, đầu lưỡi Đường Tống tựa như bị một con rắn cuốn lấy, con xà này linh hoạt chuyển động, làm cho nàng giống như ăn mật miệng tràn đầy ngọt vị.
Lưỡi đinh của Nguyên Minh Thanh tìm tới trong góc miệng Đường Tống, từng trận tê dại thẳng hướng đỉnh đầu.
Nguyên Minh Thanh không ngừng biến hóa góc độ, dùng một cái hôn khiến cho Đường Tống mất đi bình tĩnh.
Tiếng hít thở dồn dập vang lên, Đường Tống trên mặt nổi lên đỏ ửng, Nguyên Minh Thanh cũng kích động đến ngực phát đau, đầu lưỡi run lên.
Nguyên Minh Thanh dùng ngón tay lau đi chất lỏng trên môi Đường Tống, nói: "Ta vốn nghĩ ở bên ngoài ngốc thêm vài ngày, cho ngươi hiểu được không có ta ở đây bên cạnh ngươi, ngươi sẽ thiếu nhiều lạc thú.".
"Vậy như thế nào đã trở lại?" Môi Đường Tống bị nàng cắn sưng đỏ, đυ.ng một cái liền đau, cố tình Nguyên Minh Thanh không có buông tay, dùng sức chà đạp.
"Ta gặp một lạp lạp, thiếu chút nữa liền cùng nàng thượng giường, sau đó nàng lại nói cho ta biết ta là người có thể tùy thời tùy chỗ đều câu dẫn người khác, ta đã nghĩ đến ngươi, có phải ngươi cảm thấy thái độ của ta làm cho ngươi cảm giác không có an toàn hay không?".
Đường Tống phun ra hai chữ: "Ghê tởm.".
Nguyên Minh Thanh sửng sốt, Đường Tống đem tay nàng mở ra, nói: "Mới xuất ngoại hai ngày ngươi còn kém điểm cùng người khác muốn làʍ t̠ìиɦ một đêm, ngươi còn muốn ta tin tưởng ngươi……" Chỉ trong chớp mắt, Đường Tống liền tức giận bùng nổ, nàng đem Nguyên Minh Thanh đẩy ra, lập tức đi ra phòng họp.
Đường Tống một hồi đến văn phòng liền mang đến không khí mưa rền gió dữ mãnh liệt, làm cho mọi người hoảng sợ vì ai nấy đều quen nàng vĩnh viễn cứng ngắc 10 năm không đổi.
Giản Bạch đem văn kiện đã làm tốt nhẹ nhàng đưa tới bàn, sau đó bước nhanh tránh ra.
Buổi chiều cuối tuần là lúc không khí văn phòng trầm lặng nhất, che dấu tâm nhảy nhót, mọi người thường xuyên xem đồng hồ di động máy tính, bất kì công cụ có thể biểu hiện thời gian, nghĩ khi nào thì có thể tan tầm.
Vương Tử đi ra văn phòng, tuyên bố mọi người hiện tại có thể đi về.
Có thể tan ca sớm mọi người cố nhiên là cao hứng, nhưng là trong lòng vẫn có nghi hoặc.
Vương Tử nói: "Lần này ta là ngoại lệ để mọi người về nhà sớm một chút, lần sau cho dù cầu ta ta cũng không có biện pháp làm chủ, bây giờ còn thất thần để làm chi, không muốn đi sao? Không muốn đi liền lưu lại công tác.".
Nàng vừa nói xong, mọi người hoan hô sửa sang lại này nọ về nhà.
Giản Bạch đi ra ngoài một chuyến rồi trở về lại nhìn thấy văn phòng người người chen chúc mà ra, nàng bị biển người bao phủ, ở dòng người nửa bước không thể đi.
Cuối cùng văn phòng chỉ còn lại có Đường Tống đang công tác.
Vương Tử đi đến bên người Đường Tống, ôn nhu nói: "Ngươi cũng có thể về nhà sớm một chút.".
Đường Tống ngẩng đầu, "Còn không đến thời gian tan tầm.".
"Vậy ngươi hảo hảo làm, mặt khác, cuối tuần hảo hảo nghỉ ngơi, đừng mệt muốn chết, đôi mắt của ngươi còn không có tiêu tán sao?" Vương Tử kinh ngạc phát hiện Đường Tống vẫn còn đôi mắt đen thui.
Đường Tống đẩy một chút kính mắt, cúi đầu không cho Vương Tử tiếp tục xem, nói: "Ta không sao.".
Giản Bạch nói: "Như thế nào mọi người lập tức đi ra ngoài?" Giản Bạch vẫn đang không hiểu được rốt cuộc vì sao mọi người đều chạy ra, mặc dù bây giờ còn không phải thời gian tan tầm.
Đường Tống nói: "Nàng tự chủ trương để mọi người tan tầm.".
Vương Tử mỉm cười nói: "Chúng ta cũng tan tầm đi." Kỳ thật Vương Tử đại xá thiên hạ cũng là xuất phát từ tư tâm chính nàng, nàng muốn mang Giản Bạch đi ăn bữa tối, lấy danh nghĩa công sự, để mọi người đi.
Hai người đi rồi, Đường Tống còn không có đi, nàng cùng các nàng nói lời từ biệt, đem một phần văn kiện cuối cùng đem đi cất, ngồi ở trước màn hình máy tính màu xanh lè, không biết nên làm cái gì.
Môi của nàng nóng rực, lưu lại độ ấm của Nguyên Minh Thanh, bị nàng cắn phá mυ'ŧ vào sưng lên, ngón tay đυ.ng liền đau, cảm giác này là xa lạ.
Đường Tống ý thức được chính mình không còn tuổi trẻ, thanh xuân hao phí, người khác thể nghiệm qua cuộc sống cảm tình mà nàng vẫn chưa thể nghiệm qua, hiện tại Nguyên Minh Thanh muốn đi vào trong thế giới của nàng, nàng ngay khắc này do dự.
Nàng đã muốn động tậm, nhưng cuộc sống không phải nàng muốn thay đổi là có thể thay đổi. Nguyên Minh Thanh tiến vào làm phép tắc của nàng toàn bộ hủy diệt, thế giới chính nàng ở trước mặt Nguyên Minh Thanh không chịu nổi một kích, nhưng là đợi cho Nguyên Minh Thanh rời đi, nàng lo lắng cho mình không có cách nào thu thập tàn cục.
An toàn, hay là khoái hoạt? Đường Tống ở trong này do dự.
Nguyên Minh Thanh cầm túi đi vào văn phòng chỉ còn lại Đường Tống một người, nhìn người nọ còn ngây ngốc ngồi ở máy tính mà ngẩn người.
Nàng đi đến bên người Đường Tống, hít một tiếng khí.
Đường Tống nghe được thanh âm của nàng, nhìn nàng.
Nguyên Minh Thanh nói: "Bây giờ còn sinh khí sao?".
"Ngươi không đề cập tới ta còn thực không sinh khí, ngươi vừa nói……" Đường Tống ngậm miệng, rồi lại nói: "Ta để làm chi giận ngươi. Tránh ra, ta muốn về nhà.".
Nguyên Minh Thanh đem túi nhỏ vắt sau lưng, đi theo sau Đường Tống.
Đường Tống vừa quay đầu lại, nói: "Ngươi đi theo ta để làm chi?".
"Về nhà." Nguyên Minh Thanh cười nói.
Kết quả Nguyên Minh Thanh về tới nhà Đường Tống, đi vào thế giới nàng đã từng dừng lại ngắn ngủi, ở bên trong đi lại.
Đường Tống không thích trong nhà chính mình nhiều ra người khác, Nguyên Minh Thanh tiến vào nàng hẳn là chán ghét, nhưng là sau khi Nguyên Minh Thanh rời đi vài ngày rồi lại lần nữa trở về, nàng đã có loại cảm giác an tâm, thật giống như đây mới là cuộc sống bình thường của nàng.
Nàng đem Nguyên Minh Thanh nhét vào trong thế giới của nàng, tồn tại thói quen của nàng, cho nên sau khi Nguyên Minh Thanh rời đi, nàng ngược lại không thích ứng một chút.
Đường Tống có cảm giác nguy cơ, nếu lựa chọn lưu lại Nguyên Minh Thanh, sớm hay muộn có một ngày, nàng sẽ làm Nguyên Minh Thanh biến thành cuộc sống của nàng thậm chí là một phần sinh mệnh, nếu nàng muốn bảo trì nguyên lai cân bằng, sẽ nhanh chóng đem Nguyên Minh Thanh đuổi ra, đau dài không bằng đau ngắn.
Đường Tống đứng ở cửa, hai tay không tự giác nắm chặt, nàng mê man.
Nguyên Minh Thanh không biết khi nào thì đi đến sau thân thể của nàng, giang cánh tay thϊếp thượng phía sau lưng của nàng, ôm lấy nàng, cằm gác ở trên vai nàng, hơi thở xuy phất ở trên cổ Đường Tống, nói: "Chúc chúng ta ở chung khoái hoạt.".
Khoái hoạt…… Đường Tống nhấm nuốt từ này ăn nửa ngày ăn ra ngọt vị.
*********************************
Vương Tử cùng Giản Bạch cùng nhau đến siêu thị mua đồ ăn, chuẩn bị cơm chiều, Vương Tử cầm đồ ăn so với bình thường nhiều gấp đôi, đem xe đẩy đều nhồi vào. Giản Bạch khó hiểu hỏi nàng lấy nhiều như vậy làm cái gì, Vương Tử chỉ mỉm cười không có nói cho nàng.
Buổi tối Vương Tử kêu trợ thủ Giản Bạch đến phòng bếp hỗ trợ, thuận tiện dạy nàng học chặt gà, hai người ở phòng bếp nho nhỏ gần hai giờ làm một bàn đầy đồ ăn.
Đồ ăn nhiệt khí lục đυ.c bưng lên bàn, các màu thức ăn đều là hảo tay nghề của Vương Tử, sắc hương vị câu toàn, cũng có thành quả của Giản Bạch, nàng hiện tại đã có thể khống chế hỏa hoạn, lại học xong vài cách làm phức tạp, thí nghiệm vài lần sau đó có thể làm đầu bếp.
Vương Tử mở một lọ rượu, trước khi ăn cơm, hai người uống rượu, uống rượu có tiết chế, uống cho thân thể ấm áp, sau đó mới ăn cơm.
Buông chiếc đũa, Vương Tử vẫn nhìn Giản Bạch, nàng hôm nay làm như vậy có mục đích của nàng, Giản Bạch trong lòng cũng có nghi hoặc, nhưng cũng không xuất khẩu hỏi nàng, hiện tại đến phiên Vương Tử đem mục đích của nàng nói cho Giản Bạch.
Vương Tử nói: "Hôm nay là kỷ niệm 100 ngày chúng ta cùng một chỗ một".
Giản Bạch nhịn không được cười rộ lên: "Tỷ, ngươi hảo giống tiểu cô nương nga, không giống với suy nghĩ của ta, hôm nay là chúng ta cùng một chỗ một trăm ngày, thời gian chính là qua ba tháng, nhưng là ta lại cảm thấy giống như qua cả đời.".
Vương Tử nói: "Nếu thật là qua cả đời coi như là tốt lắm, giống như xem phim, đến cuối cùng màn hình hiện lên một câu, các nàng đã già đi, sau đó chúng ta hai lão nhân gần đất xa trời ngồi cùng nhau mặt đối mặt ăn cơm chúng ta nấu.".
Hình ảnh kia, chỉ là nghĩ liền cảm thấy lãng mạn, cứ việc người trong hình ảnh không đẹp cũng không tuổi trẻ, nhưng là chuyện yêu nhau đến lão thật so với gì khác đều phải trọng yếu hết thảy.
"Ta cũng muốn thời gian nhanh đi qua, chúng ta tốt nhất một đêm liền trắng tóc, nhưng nếu là như vậy, cũng không hảo, chúng ta còn có rất nhiều này nọ muốn cùng nhau thể nghiệm." Giản Bạch nói.
Vương Tử mở tay ra, đưa ngón tay mang nhẫn cho Giản Bạch xem, nói: "Này một quả nhẫn* không phải nhẫn kết hôn của ta, nhẫn của ta cùng Quan Lan hai người là không đồng dạng, ta trước kia đã nói cho ngươi.".
*Quả nhẫn: chắc là giống cái nhẫn cô độc, giống quả nhân
"Ân." Giản Bạch đoán trước lời nói Vương Tử sắp sửa nói, tim đập gia tốc.
Vương Tử nói: "Ngươi có nguyện ý nhận lấy một quả nhẫn khác hay không?" Vương Tử còn thật sự nhìn Giản Bạch, vọng tiến trong mắt của nàng, nhẹ giọng hỏi nàng.
Giản Bạch căn bản không cần hoài nghi, nàng muốn, nàng muốn cái nhẫn kia, đã suy nghĩ thật lâu, bởi vì cái này ý nghĩa Vương Tử đối nàng không hề giữ lại, mà nàng chiếm được Vương Tử hết thảy, mỗi khi nàng nhìn đến ngón tay Vương Tử đeo cái nhẫn kia đều muốn nghĩ đến hôn nhân Vương Tử, trận hôn nhân này làm cho lưng Vương Tử đeo thân phận vợ đã có chồng, làm cho Giản Bạch ghen tị người nọ tồn tại, cho dù hai người không có cảm tình, đoạn quan hệ này cũng là Giản Bạch để ý .
Vương Tử đem một nửa nhẫn khác của nàng cho Giản Bạch, cái nhẫn này là một loại hình thức hứa hẹn, so với hôn nhân càng chân thành, phát ra từ nội tâm Vương Tử.
Tay Giản Bạch được Vương Tử cầm, Vương Tử xuất ra nhẫn nữ, mang vào ngón tay Giản Bạch, cái nhẫn này cùng nhẫn trên ngón tay Vương Tử giống nhau như đúc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay trạng thái không tốt, tìm ba cái giờ chích đổi mới ra sáu ngàn tự, bị văn sẽ không có thể đổi mới, ai, hận không thể chính mình có tứ chích thủ,……[t? ma h?m_t? ma h?m]…… Hạ oa cùng hậu cung không thể đổi mới , mọi người chớ có trách ta, ngủ ngon.