Tình Thâm Phùng Thời

Chương 96

Ôn Khinh Hàn sắp xếp để hai gia đình cùng ăn cơm, dụng ý cùng Thời Thanh Thu ra ngoài ở lâu như vậy, vì những chuyện như thế mà hai gia đình chưa cùng nhau tụ hợp ăn cơm.

Có thể nói từ khi hai người kết hôn đến nay đều không tụ hợp qua, việc này không thể biện minh nổi, nhân lúc Thời Thanh Thu đang không bận rộn liền sắp xếp một bữa cơm như vậy.

Chiều thứ sáu, Ôn Khinh Hàn tan sở về nhà đón Thời Thanh Thu, đến nhà hàng, ba mẹ hai bên đã đến rồi, trên bàn còn bày cả nồi cùng mấy món ăn kèm.

“Ba, mẹ, sao lại đến sớm vậy?” Thời Thanh Thu ngồi bên cạnh Đường Tĩnh Tuệ, ôm ôm cánh tay bà ra dáng tiểu nữ nhi.

Đường Tĩnh Tuệ xoa xoa đầu Thời Thanh Thu nói: "Tới sớm, trước hết để phục vụ đặt nồi cùng món ăn lên, khi nào hai đứa đến vừa vặn ăn được."

Dù hai đứa nhỏ đã lập gia đình thì trong mắt ba mẹ, chúng vẫn là hài tử, đã quen với việc vì con mà nghĩ mọi thứ.

Thời Hồng Lãng đem một chai rượu từ bên cạnh mở ra: "Ai nha, đêm nay người trong nhà ăn cơm, có thể uống chút rượu. Người già chúng ta để lại một người không uống rượu lái xe, còn người trẻ hai đứa tự thương lượng đi a"

Ôn Khinh Hàn ngồi bên cạnh Thời Thanh Thu, cởϊ áσ vest vắt lên lưng ghế, tay áo xắn đến khuỷu tay, không chút do dự nói: “Con uống rượu, lát nữa Thanh Thu lái xe về nhà."

Đầu tiên, Thời Hồng Lãng rót đầy cho Ôn Thừa Tuyên, sau đó rót đầy cho bản thân và vợ, cuối cùng bỏ qua Triệu Uyển Nghi, việc này giống như đã thương lượng trước rồi.

Chai rượu bị đẩy đến bên này, Thời Thanh Thu tới lấy rót cho Ôn Khinh Hàn, nói nhỏ: "Cậu uống ít một chút."

Ôn Khinh Hàn vươn tay vỗ vỗ đùi nàng, khóe môi hơi câu lên nói: "Tôi biết rồi."

Nồi lẩu đặt giữa bàn ăn bắt đầu sôi lên, khói bốc lên nghi ngút, giống như cũng khơi dậy bầu không khí trong phòng.

Ôn Thừa Tuyên cùng Thời Hồng Lãng cụng ly, nhấp một ngụm rượu, hơi cau mày hỏi: "Khinh Hàn, dạo này công việc của con thế nào? Trong khoảng thời gian cùng Thanh Thu trở về không nghe con nói."

Ôn Khinh Hàn vừa gắp một miếng rau xanh vừa ăn, trầm mặc một hồi liền nuốt xuống, mới bình tĩnh đáp: "Rất tốt, ba không cần lo lắng, không có vụ án nào khó giải quyết. Chỉ có con cùng Ý Chi gần nhất muốn mở rộng quy mô của sở sư vụ, cũng đã lập kế hoạch rồi."

Ôn Thừa Tuyên hiếu kỳ hỏi: "Hửm? Có suy nghĩ gì không?"

"Vâng, chính là..."

"Aiz, hai cha con này." Thời Hồng Lãng giả bộ nghiêm túc ngắt lời, "Người trong nhà ăn cơm, sao còn nói tới chính sự? Hai người nói chuyện này, nhìn xem chúng ta làm sao xen vào."

Ôn Khinh Hàn mỉm cười, Ôn Thừa Tuyên liếc nhìn Thời Hồng Lãng, suy nghĩ xong liền sửa miệng: "Vậy thì nói chuyện mọi người có thể tiếp được đi. Hai đứa nhỏ đừng quên chuẩn bị hôn sự, còn có, đến lúc nào có con đây?"

Vừa nói xong, căn phòng liền chìm vào yên tĩnh quỷ dị.

Triệu Uyển Nghi ở gần Ôn Khinh Hàn, thấy vẻ mặt của Ôn Khinh Hàn bình thản, không khỏi đưa tay đυ.ng cô, hỏi: "Khinh Hàn, đừng nói với mẹ là hai đứa chưa thương lượng chuyện này nhé? Ba mẹ đều đang chờ a."

Vấn đề này, lúc vợ chồng Thời Hồng Lãng đến nhà đã hỏi Thời Thanh Thu. Được đáp án coi như hài lòng, cũng không cùng vợ chồng Ôn Thừa Tuyên truy vấn.

Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn Thời Thanh Thu, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cô quay đầu trả lời: "Chuyện này chúng ta cũng đang cân nhắc, đều có ý định sinh con."

Triệu Uyển Nghi cười hỏi: "Còn cân nhắc sao? Năm nay đã qua hơn một nửa rồi, sang năm mẹ có thể được ôm cháu gái đi dạo hoa viên hay không a?"

Ôn Khinh Hàn liếʍ liếʍ môi, uống một ngụm rượu, muốn nói lại thôi: "Chuyện này..."

Làm sao có thể để cho Ôn Khinh Hàn trốn đi vấn đề này, Triệu Uyển Nghi nhìn về phía Thời Thanh Thu, lại truy vấn: "Thanh Thu thì sao? Có suy nghĩ gì không? Hôm nay con phải cho ba mẹ một lời giải thích, nếu không ngày mai mẹ lại hỏi tiếp."

Thời Thanh Thu nhìn các trưởng bối, ngoại trừ Ôn Thừa Tuyên không để lộ cảm xúc mong đợi ra ngoài quá rõ ràng, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người nàng, ngay cả Đường Tĩnh Tuệ bên cạnh cũng đặt đũa xuống, đến gần Thời Thanh Thu, ôm vai nàng nói nhỏ: “Thanh Thu, nói đi."

Cân nhắc đến kết quả, nhưng lại không cân nhắc đến thực hiện kết quả này. Ôn Khinh Hàn đột nhiên không biết trả lời như thế nào, bất kỳ câu trả lời nào cũng coi như là tùy tiện quyết định, dù sao hai người cũng chưa thương lượng thời điểm cụ thể.

Cô đặt tay trên đùi Thời Thanh Thu, có chút khó lựa chọn cảm xúc cho Thời Thanh Thu biết thông qua những hành động như vậy.

Thời Thanh Thu khẽ cúi đầu, suy nghĩ của nàng trôi dạt đến lúc nàng tỉnh rượu vào ngày hôm đó, nàng lại ngẩng đầu nhìn, thấy Ôn Khinh Hàn đang cau mày, tay trên đùi cũng sắp thu về.

Trong lúc này, nàng không biết phải làm sao, trong lòng mềm nhũn, cuối cùng nhẹ nhàng đáp lại: "Có lẽ chúng ta không thể cho ba mẹ thời điểm cụ thể, nhưng khoảng thời gian này con đã định bồi dưỡng thân thể. Đến lúc có tin tức, nhất định sớm nói cho ba mẹ biết".

Ôn Khinh Hàn sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu nhìn Thời Thanh Thu.

Hai người căn bản còn chưa thương lượng ai sẽ sinh con, chuyện này không phải chuyện nhỏ, mang thai chín tháng mười ngày có bao nhiêu gian nan, đến ngày đứa trẻ chào đời phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn, việc này làm sao có thể hiện tại liền quyết định?

Cô chưa bao giờ tưởng tượng Thời Thanh Thu sẽ phải chịu đau đớn như vậy, hoặc là nói, từ ngày nghĩ đến chuyện có con, cô cũng chưa bao giờ định để Thời Thanh Thu gánh chịu chuyện này.

“Aiz, cái này còn tạm được, Thanh Thu còn thành thật hơn Khinh Hàn nhiều.” Triệu Uyển Nghi hài lòng lui trở về.

Hai phụ thân rất hoan nghênh, Đường Tĩnh Tuệ ở bên cạnh Thời Thanh Thu mỉm cười, bắt đầu chuẩn bị chu đáo, lo lắng nói: "Chuyện này không thể qua loa được. Đến lúc đó có vấn đề gì thì hỏi ba mẹ, đừng ngại, nếu con không chăm sóc thân thể cho tốt, sau này sẽ không tốt."

“Con biết rồi, mẹ yên tâm.” Thời Thanh Thu mang theo ngượng ngùng thấp giọng trả lời.

Nàng đè tay trái của Ôn Khinh Hàn lên chân mình, lúc đầu người này còn trung thực, nhưng đột nhiên lại dùng sức muốn thu lại. Nàng xem xét, thấy tay phải Ôn Khinh Hàn cầm ly rượu, vẻ mặt rất ngưng trọng, liền hiểu rõ là cô để ý đến lời nàng vừa nói.

Ôn Thừa Tuyên lên tiếng: "Nào, động đũa đi, đừng lo lắng."

Mấy vị trưởng bối bắt đầu nói chuyện xa rời chủ đề, Ôn Khinh Hàn vừa mở miệng, trong không gian ồn ào nói rõ ràng: "Ba, con...

Thời Thanh Thu ngồi gần, gõ đũa lên ly rượu ngắt lời, tỏ ra có chút không hài lòng nói với cô: "Không phải mình đã nói cậu uống ít một chút rồi sao? Còn muốn tìm ba uống rượu hả?"

"Không phải, tôi..."

“Uống ít một chút.” Thời Thanh Thu kiên định nhìn cô, vẻ mặt vốn có ý muốn không nói nữa dần dần biến thành một mảnh nhu sắc, bàn tay ở dưới bàn cũng chạm vào lòng bàn tay cô, khẽ thì thầm: “Ôn Bảo Bảo, nghe lời~"

Ôn Khinh Hàn sửng sốt một chút, bị Thời Thanh Thu chặn lại, lời muốn nói đều bị nhét trở vào trong bụng, lòng bàn tay bị Thời Thanh Thu có như không lay động, trong lòng liền có loại cảm giác ngứa ngáy.

Cô mím chặt môi, bắt lấy tay đang tác quai tác quái của Thời Thanh Thu, thấp giọng hỏi: "Cậu muốn ăn thịt bò không? Tôi nướng cho cậu."

Thời Thanh Thu mỉm cười, lúc này mới để tay Ôn Khinh Hàn thu lại "Đương nhiên muốn, còn muốn ăn cá phi lê."

Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí hòa thuận cho đến phút cuối cùng.

Các trưởng bối cùng đường trở về Phượng Hoàng, Ôn Khinh Hàn uống rượu, lui về phía ghế phó lái để Thời Thanh Thu lái xe về nhà.

Trên đường, Ôn Khinh Hàn nghe điện thoại tới về nhà không ngừng nói, lại đi vào thư phòng, Thời Thanh Thu liền đi tắm trước.

Nàng tắm xong đi ra, Ôn Khinh Hàn còn đang bận rộn, tình cờ nhận được email của Tần Vọng, nàng ngồi trên ghế sô pha cầm máy tính bắt đầu kiểm tra.

Đợi đến Thời Thanh Thu làm xong, Ôn Khinh Hàn đã tắm xong đi ra. Thời Thanh Thu nhìn dáng người cao gầy của cô, đặt máy tính sang một bên, mở tủ lấy ra một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, chạy đến bên cạnh cô so sánh.

Thời Thanh Thu nghiêng đầu nhìn Ôn Khinh Hàn nói: "Khinh Hàn, ngày mai ra ngoài mặc cái này được không? Mình chưa thấy cậu mặc cái này. Còn có mấy cái màu đen, cậu mua xong liền ném vào trong tủ sao?"

Hai mắt Ôn Khinh Hàn thẳng tắp nhìn Thời Thanh Thu. Lông mày của cô ngày thường vốn đã hơi lạnh, nhưng bây giờ im lặng như vậy, nhìn đến làm người ta hoảng hốt.

Thời Thanh Thu đột nhiên cảm thấy ủy khuất, đành phải treo áo lại vào trong tủ, sau đó trở về trước mặt cô, phồng má xoa xoa khuôn mặt cô, thanh âm mơ hồ nói: "Sao vậy Thời thái thái? Không nói chuyện với mình, hung dữ."

Ôn Khinh Hàn biết Thời Thanh Thu đang giả ngốc, biết Thời Thanh Thu không muốn nghiêm túc nói với cô về vấn đề kia, nhưng liền quyết định như vậy, trong lòng cô vẫn không bỏ qua được. Sao cô có thể sơ suất để cho Thời Thanh Thu tự xử lý chuyện kia như vậy?

Cô nhìn Thời Thanh Thu, tùy ý để mặt mình bị xoa, một lúc lâu sau mới đưa tay lên giữ hai tay Thời Thanh Thu, bình tĩnh hỏi: "Sao không cùng tôi thương lượng rồi quyết định?"

Thời Thanh Thu đã đoán trước Ôn Khinh Hàn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, vô luận trốn tránh thế nào, chờ đến màn đêm yên tĩnh, hai người đối mặt với nhau, Ôn Khinh Hàn nhất định sẽ nói.

Nàng cười nhẹ hỏi: "Nếu như mình không sớm quyết định trước mà cùng cậu thương lượng, cậu sẽ đồng ý sao?"

Đương nhiên là không đồng ý.

Ôn Khinh Hàn mím mím môi, lộ ra vẻ căng thẳng, lông mày cũng nhíu lại, trên mày thoáng hiện lên khí tức lạnh lùng vốn có.

Thế nhưng hành động giây tiếp theo của Thời Thanh Thu nhanh chóng làm tan hàn ý của Ôn Khinh Hàn.

Nàng nhẹ nhàng tránh tay Ôn Khinh Hàn ra, ngang nhiên xông tới ôm eo Ôn Khinh Hàn, dùng ngữ khí dịu dàng tràn đầy ước mơ nói ở bên tai cô "Mình biết cậu không đồng ý, nhưng mình muốn sinh cho cậu một tiểu Ôn Bảo Bảo. Đứa nhỏ sẽ giống như cậu, mỗi một môn học đều đạt được điểm cao. Đứa nhỏ sẽ giống như cậu, để mỗi trưởng bối đều yên tâm." Nàng dừng một chút, mỉm cười nói, "Quan trọng là, đứa nhỏ sẽ đáng yêu giống như cậu a."

Hai tay của Ôn Khinh Hàn vẫn như lúc Thời Thanh Thu tránh đi, trong ngực ấm áp, bên tai có thanh âm nhỏ nhẹ truyền đến, cô do dự một lúc, lại nhịn không được ôm Thời Thanh Thu vào lòng.

Cô thấp giọng nói: "Nhưng mà, sẽ đau."

Thời Thanh Thu có chút buồn cười lùi về phía sau, giơ tay sờ trán Ôn Khinh Hàn, "Ai sinh con mà không đau? Chẳng lẽ cậu sinh sẽ không đau sao?"

Ôn Khinh Hàn hơi nheo mắt lại, lần đầu tiên cô do dự trước mặt Thời Thanh Thu vô thức cắn cắn môi. Nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ cho phép bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến mình, cô nghĩ nhiều nhất là Thời Thanh Thu, nhớ nhiều nhất là Thời Thanh Thu, lo lắng nhiều nhất là Thời Thanh Thu, luôn là nhất liền là Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu cụng trán cô, ôm mặt cô mang theo ý cười, nhẹ giọng nói: "Có thể sinh được Tiểu Ôn Bảo Bảo, đối với mình mà nói, như vậy đã đủ để mình xem nhẹ đau đớn rồi. Khinh Hàn, cậu đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, chẳng lẽ cậu không muốn sao?"

Trong lòng như có một cái lông vũ nhẹ nhàng trêu chọc, rõ ràng không phải lời tâm tình, nhưng lại có thể dễ dàng nắm bắt mọi tâm tư của cô, đè nén mọi bất đồng muốn nói ra khỏi miệng.

Hai người sẽ có một đứa con, trên thân có dòng máu của hai người, sẽ giống tính tình hiền lành cùng dịu dàng của Thời Thanh Thu, sẽ giống Thời Thanh Thu trổ mã đến dịu dàng động lòng người.

Cuối cùng cô cũng chớp mắt, khẽ thở dài, hôn lên khóe môi của Thời Thanh Thu, du thanh đáp lại: "Nếu như đến lúc đó quá đau, về nhà cắn tôi cũng được, nhéo tôi cũng được, thế nào cũng được, để tôi đau cùng cậu."

Thời Thanh Thu nở nụ cười xinh đẹp, bóp khuôn mặt cô nói: "Ôn đại luật sư, có phải cậu đang nói khéo mình hung dữ hay không? Mình nơi nào có hung dữ như vậy? Hóa ra trong lòng cậu, mình là như vậy a."

Ôn Khinh Hàn im lặng, chỉ tiếp tục hôn lên môi Thời Thanh Thu. Thời Thanh Thu kêu "A.." một tiếng, chống đỡ vai cô một lúc rồi nói, "Mai là thứ bảy, cùng mình về nhà chuyển hành lý đến a. Hai ngày trước, trước khi đến chỗ hẹn mình có về nhà thay quần áo, tiện tay thu thập gần xong rồi”.

Trong đôi mắt trầm tĩnh của Ôn Khinh Hàn dâng lên từng đợt sóng trào, cô thì thào nói: "Mai là thứ bảy..."

“Ừm, buổi chiều trở về là được rồi.” Thời Thanh Thu lui khỏi ngực cô, kéo cô đến giường, tự mình thoát dép đi lên, vừa nhích người vừa nói: “Làm việc một tuần khẳng định cậu cũng mệt rồi, sáng mai chúng ta ngủ nướng, ngủ cho đến khi mặt trời ló tới mông luôn."

Thời Thanh Thu vui vẻ cười, kéo chăn đắp cho mình, sau đó vỗ vị trí bên cạnh hỏi: "Được không?"

Ôn Khinh Hàn cởi dép lên giường, mở chăn bông nằm xuống bên cạnh nàng, nhàn nhạt đáp: "Được, quyết định như vậy đi, buổi chiều ra ngoài."

Thời Thanh Thu nghiêng người, vượt qua người Ôn Khinh Hàn tắt đèn trong phòng, chỉ để lại ngọn đèn đầu giường. Nàng trở lại trong chăn, chỉ còn lại ánh sáng ấm áp, đặt tay lên người Ôn Khinh Hàn.

Nàng híp mắt cười, còn định nói "ngủ ngon" thì Ôn Khinh Hàn đã trở mình, chống hai tay ở hai bên thân thể nàng, cúi người ái muội nói bên tai nàng: "Sáng mai muốn ngủ nướng, vậy tối nay mệt mỏi cũng không ảnh hưởng.”

"Cái gì…"

Thời Thanh Thu không thể lấy ngữ khí bình thường cùng hoàn chỉnh hỏi câu này, bởi vì Ôn Khinh Hàn đã hôn tới. Nụ hôn này vừa nóng vừa thâm tình, mang theo chút sốt ruột, lúc này đối với lời nói vừa rồi lại càng thêm thâm ý.

Ôn Khinh Hàn đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trước vai, đầu ngón tay câu dây áo ngủ của nàng kéo xuống, hô hấp đều hỗn loạn, góc áo Ôn Khinh Hàn cũng bị nắm chặt.

Ôn Khinh Hàn hôn lên cằm nàng, vùi đầu vào cổ nàng, áp môi lên xương quai xanh nàng, thanh âm như mất tiếng hỏi: "Có cần hỏi lại lần nữa không? Ôn thái thái."

Không khí trong phòng này tựa như dần nóng lên, Thời Thanh Thu hít vào trong phổi chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, ánh mắt cũng không còn rõ ràng, như đang cỗ vũ, năm ngón tay tiến vào trong tóc của Ôn Khinh Hàn.

Nàng khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Đáp án của mình vĩnh viễn là nguyện ý..."

Ôn Khinh Hàn khao khát hôn lên môi Thời Thanh Thu, bàn tay viết chữ rõ ràng mạnh mẽ trượt vào mỗi một chỗ mà cô muốn chạm vào.

Ánh sáng ấm áp của ngọn đèn đầu giường vẽ nên một thế giới kiều diễm trên giường, góc gối trống được mạ một vòng nhung màu cam, lụa mềm được bóng đen phủ lên trên bức tường trắng xóa, nhấp nhô lên xuống, kèm theo tiếng rêи ɾỉ triền miên, đan xen vào nhau thành làm sóng khuấy động cảnh sắc.