Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 294: Thủy loạn

Sư Thanh Y vừa nghe, trong lòng nhất thời lạnh xuống.

Trong xóc nảy vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Sư Khinh Hàn cả người ướt đẫm, trước đó vội vã nhìn thoáng qua chỉ có thể nhìn thấy nàng mang kính bảo hộ, hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện dưới kính bảo hộ quấn lấy băng gạc, che đi đôi mắt của Sư Khinh Hàn.

Thảo nào trong bóng tối vẫn phải mang kính bảo hộ, kính bảo hộ không thấm nước, sẽ không thấm ướt băng gạc, còn có tác dụng cố định.

Cách khá xa, lại đang hỗn loạn, Sư Thanh Y ở trong góc nên nhất thời cũng không cách nào đứng dậy chiếu cố nàng, quả thực gấp đến liệt hỏa công tâm: "Tiểu Di nàng không nhìn thấy, ở gần giúp nàng một chút!"

Vũ Lâm Hanh ở gần nhất.

Trước đó Sư Khinh Hàn không nhìn thấy nên chỉ đành sờ soạn xung quanh, hình như lúc đó nàng bị Sư Khinh Hàn sờ soạng vài cái, cũng không biết cụ thể sờ vào đâu, chỉ biết lúc đó hô vài tiếng, sắc mặt vô cùng xấu xí.

Vốn dĩ đều là nữ nhân, tình huống lại đặc biệt, có tứ chi tiếp xúc gì đó ngược lại cũng không hà tất phải có phản ứng lớn như vậy, Sư Thanh Y mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, lúc này mới phát hiện sắc mặt Vũ Lâm Hanh trắng bệch, một tay đang đặt trên bụng, tay kia nắm chặt lấy mép thuyền.

Không giống như tức giận.

Ngược lại giống như.....

Xảy ra chuyện gì?

"Được rồi, đưa tay cho tôi! Nhanh!" Vũ Lâm Hanh miễn cưỡng nâng tay đang che bụng lên, nhìn Sư Khinh Hàn nói.

Lúc này đầu rắn nổi trên mặt nước, đâm mạnh vào thuyền, lực lớn đánh vào thiếu chút nữa khiến thuyền lật úp, cũng may Phong Sanh cùng Tô Diệc phản ứng nhạy bén, lập tức chuyển hướng, khó khăn lắm tránh thoát một kiếp,nhưng vị trí của người trên thuyền bắt đầu phân tán.

Sư Khinh Hàn lúc này cùng Trường Sinh lăn đến một chỗ.

Hai người mặt đối mặt..

Đôi mắt của Trường Sinh đen nhánh, trong sáng giống như hắc ngọc, nằm ở trên thuyền nhìn khuôn mặt Sư Khinh Hàn.

Nàng nhìn tỉ mỉ lại chăm chú, hàng mi nhiễm nước run rẩy như tinh linh.

Sư Khinh Hàn không nhìn thấy, nhưng cảm giác được phía trước chính là hô hấp ấm áp, nâng tay lên rồi lại nhanh chóng buông xuống.

Có chuyện trước đó, nàng cũng không dám tùy tiện sờ soạng khuôn mặt hoặc thân thể đối phương, đành phải ngoan ngoãn nói: "A Thanh, con ở nơi nào?"

Sư Thanh Y trong lòng đau xót: "Con đang ở bên này! Tiểu Di, đừng lo lắng, dì trước mắt là —"

"Đường tỷ của nàng." Trường Sinh nói.

Sư Khinh Hàn: "?"

Sư Thanh Y: "......"

Trường Sinh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Sư Khinh Hàn. Hiện tại tình thế khẩn cấp, tất cả đều giống như đang đi trên đao nhọn, nàng lại cười đến trong sáng thánh thiện, mềm nhẹ nói: "Cô nương đừng sợ."

Sư Khinh Hàn: "......"

Trường Sinh nói: "Tôi sẽ thay đường muội nàng chiếu cố cô."

Sư Khinh Hàn: "......"

Thuyền lại bắt đầu xóc nảy, Trường Sinh vững vàng ôm Sư Khinh Hàn, tính cách của Sư Khinh Hàn từ trước đến nay nhã nhặn hiền hoà, ngược lại rất nghe lời, bắt đầu phối hợp ôm lấy Trường Sinh.

Sư Thanh Y lúc này mới buông lỏng.

Cự xà rơi vào trong nước, dường như giao long trong nước cạn khuấy lên gợn sóng, Phong Sanh cùng Tô Diệc điều khiển thuyền tránh trái tránh phải, motor thình thịch rung động, nhưng con rắn kia vẫn đuổi theo không bỏ.

Xa xa truyền đến tiếng Ngạo Nguyệt gầm rít điên cuồng như rung trời nuốt nguyệt, thuyền lao thẳng phía trước, Ngạo Nguyệt ở phía sau rống giận, động tĩnh càng lớn, tựa hồ lại bị thứ to lớn gì đó quấn lấy.

Nơi nơi đều là bọt nước, trong thuyền hỗn loạn không chịu nổi, Vũ Lâm Hanh bị quán tính đẩy lăn đến bên cạnh Lạc Thần cùng Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y vội vàng đưa tay giữ nàng lại, đầu Vũ Lâm Hanh đυ.ng vào ngực Sư Thanh Y, Sư Thanh Y đau được hừ một tiếng, xương sườn bị va vào, dù đau nhức nhưng vẫn đưa tay ôm lấy Vũ Lâm Hanh, để tránh nàng lăn ra khỏi thuyền.

Vũ Lâm Hanh cuộn mình trước mặt Sư Thanh Y, Sư Thanh Y được Lạc Thần từ phía sau ôm lấy, bởi vì thuyền nghiêng, ba người chen chúc ở mép thuyền, giống như kẹp sandwich.

Vũ Lâm Hanh cười to nói: "Sư Sư có vị đào mật!"

".... Câm miệng!" Sư Thanh Y nói.

Lạc Thần mặt không biểu tình một tay ôm trước ngực Sư Thanh Y, đem nàng vững vàng che chở, một tay khác cầm lấy Cự Khuyết ở bên cạnh.

Lúc này thuyền gần như nghiêng lệch, dọc theo thủy đạo một đường theo gió vượt sóng, lướt qua bộ xương rắn bò đầy dây leo cùng đại thụ hai bên, cỏ nước lướt đi dưới ánh đèn mờ nhạt, một đường điên cuồng rút lui.

Sư Thanh Y cảm giác bản thân cũng sắp bị ném xuống nước, ướt đến không chịu nổi, Lạc Thần từ phía sau ôm nàng, ba người gần như dán trên mặt nước trượt đi, xung lượng quá lớn, Vũ Lâm Hanh ở phía trước thiếu chút nữa ngã xuống: "Sư Sư!"

Sư Thanh Y vô thức kéo lấy nàng, nhưng trong hỗn loạn khó tránh khỏi đυ.ng đến bụng của Vũ Lâm Hanh.

Cả người Vũ Lâm Hanh run lên, sắc mặt rất nhanh lại trở nên trắng bệch, tựa hồ vô cùng sợ hãi. Muốn tránh né, nhưng hình như lai ngại biểu hiện ra trước mặt Sư Thanh Y người bạn tốt này.

Sư Thanh Y nhíu mày.

Thuyền lấy lại thăng bằng lướt đi, rốt cục hòa hoãn chốc lát Vũ Lâm Hanh cuộn người, Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần, Lạc Thần hiển nhiên cũng đã nhận ra, đưa tay vỗ nhẹ vai Vũ Lâm Hanh.

"Lâm Hanh."

Giọng nói của Lạc Thần từ trước đến nay lãnh liệt trầm thấp, không nhiều lời, nhưng vẫn luôn mang đến cảm giác trấn định.

Vũ Lâm Hanh dần dần bình tĩnh trở lại, cong đôi mắt hoa đào mỉm cười: "Tớ không sao. Vừa rồi bị va đập, đau bụng, không cần quan tâm tớ, quan tâm trái đào mật của cậu đi."

Sư Thanh Y: "....."

Bọt nước lại bắn tung tóe.

Một đường bọt nước bén lên liên tục, khắp trời hơi nước, giống như chơi nhạc nước, nhóm người trải qua sóng gió lần này, dường như đối với bọt nước thỉnh thoảng cuộn lên đều không phản ứng.

"Có thật là không sao?" Lạc Thần bỗng dưng cười, thanh nhã như hoa quỳnh trong đêm.

"Đã nói không có việc gì." Vũ Lâm Hanh một tay bưng bụng, một tay chống xuống bắt đầu nằm.

"Vũ Lâm Hanh!" Sư Thanh Y quát lớn.

Lúc Vũ Lâm Hanh nằm xuống, ánh mắt nàng nhìn lên trên, một con rắn thật lớn treo trên đầu nàng, xì xì phun lưỡi rắn.

Ba người vẫn đang ở một góc của đuôi thuyền, một con rắn khác từ đuôi thuyền nhô đầu ra.

Đầu rắn buông xuống, đôi mắt xanh lục cùng Vũ Lâm Hanh mắt to trừng mắt nhỏ.

Vũ Lâm Hanh: "......"

"Có thật là không sao?" Lạc Thần nhàn nhạt lặp lại một câu, nhướng người dùng Cự Khuyết trong tay đâm đến.

Vũ Lâm Hanh kêu to lăn sang một bên, trong lòng đem tổ tông mười tám đời của Lạc Thần hỏi thăm vô số lần, một kiếm này của Lạc Thần đã sớm nhắm chuẩn vị trí cùng lực đạo, trực tiếp một kích đâm vào đầu rắn.

Con rắn này trước đó ỷ vào hình thể to lớn, ở trong nước làm mưa làm gió uy phong một trận, lúc đó Lạc Thần các nàng cũng không làm gì nó càng khiến nó không kiêng nể gì, ở trong nước cuồn cuộn bơi lội, quả thực xem những người trên thuyền như đồ chơi, chỉ chờ đùa chán liên nuốt vào bụng.

Lần này Lạc Thần rốt cục xuất thủ, con rắn kia bị đâm trúng, đầu rắn đều thành thịt xiên. Lúc trước nó chưa từng chịu loại tổn thương này, cũng không biết có phải bị Cự Khuyết đâm hỏng óc rồi hay không, đầu cắm Cự Khuyết cúi xuống, bỗng dưng ngây ngốc.

Lạc Thần nắm Cự Khuyết, xoay người nhẹ nhàng nhảy lên đầu rắn.

Cự xà lúc này mới nổi giận, miệng rắn mở lớn, lộ ra trên dưới hai chiếc răng dài sắc bén.

Cách đó không xa bọt nước bắn lên càng cao, giống như mãnh thú đang hướng bên này nhảy qua, trong nước cũng là rậm rạp một mảnh, tựa hồ theo dòng nước cuốn đến, giống như quỷ ảnh di động dưới ánh đèn.

Cự xà cuồn cuộn trong nước, vẫy đuôi quất Lạc Thần, Lạc Thần rút Cự Khuyết trên đầu rắn ra, mũi chân điểm nhẹ mượn lực nhảy lên.

Lúc nhảy lên giống như bạch điểu đạp nước, điểm nhẹ trên mặt nước, Cự Khuyết đồng thời xốc bọt nước chém đến, nhất thời dấy lên một tầng bọt nước trắng xóa, bên trong kiếm khí mang theo dày đặc những con cá lớn bằng bàn tay .

Màu sắc của đàn cá cũng không phải đỏ giống như con cá trước đó đã nhìn thấy, mà là màu hổ phách sọc vằn, trong tầng nước giữa không trung mơ hồ có thể thấy được hàm răng tinh mịn sắc nhọn của chúng.

"Ngạo Nguyệt!" Sư Thanh Y từ lâu đã nghe được tiếng mãnh thú lội nước ở phía sau, chỉ tay nói: "Qua bên kia!"

Ngạo Nguyệt nghe theo Sư Thanh Y phân phó, hướng đến chỗ Lạc Thần tiến lên.

Lạc Thần nâng kiếm khẽ đạp mặt nước, nhảy lên vài cái, mềm nhẹ rơi xuống trên lưng Ngạo Nguyệt, chăm chú nhìn xa xa mặt nước.

Đàn cá ăn thịt người bị đẩy lên theo tường nước, liền lao thẳng vào cự xà.

Cự xà há miệng rắn vốn dĩ cũng là ác thú, một con rắn nuốt một con vật lớn gấp nhiều lần thân thể cũng là chuyện bình thường, miệng rắn mở đến cực hạn, vô số cá ăn thịt trong tường nước bị Lạc Thần đẩy vào trong miệng rắn.

Cự xà ngậm bầy cá vào trong miệng, nuốt chửng xuống dưới bụng.

Nuốt đàn cá ăn thịt vào bụng, cự xà rõ ràng bị Lạc Thần chọc giận, cái đầu đôi mắt máu tươi nhễ nhại hướng thẳng Lạc Thần mà cắn, Lạc Thần đứng trên lưng Ngạo Nguyệt, mái tóc cùng bọt nước trên người chảy xuống, không hề sợ hãi.

Đôi mắt Ngạo Nguyệt huyết hồng, răng bạc lóe ra. Trên bộ lông ngân sắc còn dính máu, do không lâu trước đó nó đã cắn một con rắn khác.

Cự xà đang leo đến giữa chừng, đột nhiên dừng lại, không ngừng cuồn mình trong nước.

Sư Thanh Y ngồi trên thuyền, chỉ thấy dưới lớp vảy thỉnh thoảng phình lên, hình như có vô số thứ từ trong cơ thể rắn cắn ra bên ngoài, muốn từ bên trong chui ra, cự xà ở trong nước giãy dụa điên cuồng.

Dần dần, động tĩnh càng lúc càng nhỏ, tơ máu tinh mịn từ trong lớp vảy thấm ra.

Răng của cá ăn thịt sắc bén, lúc quần tụ sức mạnh kinh người, chúng nguyên vẹn vào bụng rắn, trực tiếp từ bên trong dằn vặt cự xà đến chết. Chỉ là thân rắn cũng không có bao nhiêu máu cùng dưỡng khí, bên ngoài lại trải rộng lân phiến, cá ăn thịt bị nhốt bên trong bụng rắn, căn bản không có biện pháp thoát ra, rất nhanh đã sắp chết.

Thi thể rắn lẳng lặng nổi trên mặt nước.

Trong nước còn có một phần nhỏ cá ăn thịt đang bơi lội, cũng không gây hậu hoạn gì, Ngạo Nguyệt hướng đáy nước rống một tiếng, đàn cá như bị trúng thuỷ lôi, điên cuồng chạy trốn, rất nhanh biến mất dưới bãi cỏ nước.

Thuyền thả neo gần bãi cỏ nước, tất cả trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, Lạc Thần giống như thiên thần đứng trên lưng Ngạo Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn mặt nước. Ánh sáng u lãnh khuếch tán, dọc theo xương rắn trên đỉnh đầu lưu chuyển, lẳng lặng chiếu lên người nàng.

Phía sau cùng đỉnh đầu là bóng mờ thật lớn, ánh sáng tựa như cánh chim giác bạc, khuyến tán xung quanh nàng, cũng chiếu lấy cái bóng trong nước.

Nhìn thấy không có gì khác thường, Lạc Thần lúc này mới nhảy trở lại trên thuyền.

Sư Thanh Y nhìn thấy Lạc Thần đã trở lại, nhất thời thở ra một hơi.

Trường Sinh bên kia thuyền cũng buông lỏng Sư Khinh Hàn, nói: "Cô nương."