Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 293: Bàn ảnh (Hạ)

"Dĩ nhiên, lửa lớn cũng không vây khốn được tớ, tớ đã trốn thoát."

Lúc Thiên Thiên nói vẫn duy trì mỉm cười, dáng vẻ rất đạm nhạt. Có lẽ là thời gian thực sự quá lâu rồi, cũng có lẽ là nàng thực sự cũng không để tâm những việc này.

"Sau đó?" Sư Thanh Y khẽ thở dài, nói.

Thiên Thiên nói: "Sau đó sao, bởi vì bọn họ đều e ngại tớ, nhìn thấy biện pháp hỏa thiêu không có hiệu quả, nên đổi cách khác. Tin tức truyền đi rất nhanh, mọi người xung quanh đều biết, càng truyền càng thái quá, thậm chí quan phủ cũng hạ bố cáo truy nã, trong đó có đủ kỳ nhân dị sĩ, lúc đó chổ tớ kể người người gọi là yêu nữ."

Vũ Lâm Hanh tính cách ngay thẳng, nghe cố sự này hiển nhiên nghe đến một bụng lửa nóng: "Lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú, Nuôi Rắn cậu còn để tâm đến bọn họ? Thật lòng mà nói, tuy rằng tớ cảm thấy cậu mỗi ngày nuôi cổ rồi rắn rồi thi thể và vân vân, khẩu vị nặng một chút, nhưng thật ra tớ cũng biết không có gì. Nếu không tớ có thể ngồi cùng một chỗ với cậu sao? Tớ một phút liền đạp cậu xuống."

Thiên Thiên cười nói: "Cảm ơn Vũ tiểu thư hạ mình, cùng tớ ngồi chung một thuyền."

Vũ Lâm Hanh tùy ý vén lên tóc dài ướt đẫm có hơi xoăn nhẹ, còn đang tích nước: "Còn nữa, yêu nữ thì sao? Biết yêu nữ định nghĩa thế nào không, tiêu chuẩn cơ bản nhất chính là tướng mạo có thể đạt đến một nửa tướng mạo của tớ, như vậy mới có tư cách gọi yêu nữ. Bọn họ gọi cậu là yêu nữ, cậu nên vui vẻ, chí ít tướng mạo đạt tiêu chuẩn, gọi cậu sửu nữ cậu mới phải khóc."

Sư Thanh Y răng mỏi xương cốt lạnh, cười vỗ Vũ Lâm Hanh một cái: "Yêu nữ, cậu để Thiên Thiên nói hết lời đã."

Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng, không nói, bầu không khí sinh động thư thả hơn rất nhiều.

Thiên Thiên lại mỉm cười: "Tớ không chỗ dung thân, nhưng luyện cổ đã đến điểm then chốt, không cách nào rời khỏi. Hơn nữa tớ rất cần thi thể, để duy trì tiến trình luyện cổ, tớ một mặt lẫn trốn, một mặt tiếp tục vận chuyển thi thể về. Nhưng số lần quá nhiều, những người đó cũng biết tớ cần thi thể, cho nên khó tránh khỏi bị phát hiện, một lần kia, tớ gặp A Nguyễn."

"Nàng giúp cậu sao?" Sư Thanh Y nói.

Thiên Thiên gật đầu.

"Tớ có một chuyện không rõ." Lạc Thần lại đột nhiên mở miệng.

"Chuyện gì?" Thiên Thiên nhìn về phía nàng.

Lạc Thần luôn yên tĩnh lắng nghe, đột nhiên hỏi ngay trọng điểm: "Vì sao không dịch dung? Nếu cậu dịch dung được dáng vẻ bách tính tầm thường, thường xuyên thay đổi khuôn mặt, bọn họ muốn tìm được cậu cũng không phải chuyện dễ. Làm như vậy cũng thuận tiện hơn."

Trên thuyền một mảnh yên lặng.

"Thật ra khi đó kỹ thuật dịch dung của tớ không cao." Thiên Thiên xấu hổ nói: "Dịch dung luôn rất khó. Khuôn mặt, thiên biến vạn hóa."

"Đúng vậy, chị tớ từ nhỏ nghiên cứu dịch dung chi công, bất chấp thời gian học đến hai mươi năm, mới học được." Lạc Thần gật đầu, yên tĩnh nhìn nàng: "Cho nên cậu đã cùng đại sư dịch dung nào đó học tập qua sao?"

"Phải."

"Là A Nguyễn." Ánh mắt Lạc Thần thâm thúy như bóng đêm.

"...... Phải." Thiên Thiên ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt Sư Thanh Y không có gì đặc biệt biến hóa, ánh mắt trầm ngâm buông xuống.

Lạc Thần đạm nhạt cười: "Nguyễn đại nhân quả nhiên là kỳ tài. Tớ hỏi xong rồi, cậu tiếp tục đi."

Vẻ mặt Thiên Thiên có vài phần hồi tưởng: "Khi đó tớ trốn trong sơn lâm, lúc luyện cổ gần như cậu lập. Tớ dựng một gian nhà gỗ, dùng làm nơi sinh hoạt, nhưng luyện cổ lại ở trong sơn động phụ cận. Tớ đem thi thể cất giữ ở đó, thường xuyên một mình ở lại cả ngày, A Nguyễn cũng cùng tớ ở đó. Trong động đều là thi thể, cổ trùng bò đầy đất, nhưng nàng vẫn nguyện ý ở nơi đó. Không ai thích tớ làm những việc này, trước đây tớ luôn một mình, những đoạn ngày tháng đó không như trước nữa, nàng sẽ cùng tớ nói chuyện, xuống bếp làm cơm, tớ muốn thứ gì nhưng lại không tiện ra ngoài, nàng liền đi ra ngoài mua cho tớ."

"Nàng luôn đối tốt với tớ. Tớ muốn thứ gì nàng sẽ cho tớ, ngoại trừ —" Giọng nói của Thiên Thiên trầm xuống: "Sau đó cổ trùng rốt cục luyện xong, tớ để nàng đặt tên, nàng mới gọi nó là "Cực Lạc Tịnh Thổ". Bọn tớ xử lý một đống thi thể, A Nguyễn thay tớ dịch dung, tớ thay đổi thân phận ở nơi đó khống chế ôn dịch, thẳng đến tình hình bệnh dịch khống chế được tớ mới rời khỏi. Sau đó tớ vẫn theo nàng, nàng đi nơi nào, tớ đi nơi đó."

Trong lòng Sư Thanh Y cân nhắc một phen, lúc này mới nhẹ nhàng hỏi: "Dung mạo của A Nguyễn nàng.... Rất giống tớ sao?"

Thiên Thiên yên lặng.

Qua một lúc, Thiên Thiên nói: "Tớ chưa từng có thấy qua khuôn mặt của nàng. Nàng không để cho tớ thấy."

Sư Thanh Y: "....."

Lạc Thần trầm mặc.

"Nàng vĩnh viễn mang mặt nạ, còn có vòng tay hồng ngọc trên tay cậu. Nàng đã từng nói với tớ, nàng chính là chủ nhân của chiếc vòng này, trên đời này ngoại trừ nàng, không ai có thể mang nó nữa. Mang vào sẽ chết." Ánh mắt Thiên Thiên phóng đến cổ tay trái của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cũng vô thức cúi đầu nhìn.

Thiên Thiên nói: "Trên tay cậu có quỷ liên, nếu như mang mặt nạ, như vậy thoạt nhìn không khác gì A Nguyễn nàng."

Sư Thanh Y: "......"

Con thuyền nhẹ nhàng lay động.

Thiên Thiên nhìn Sư Thanh Y, khóe mắt mơ hồ phiếm hồng, môi cũng có chút run rẩy: "Tớ ngay cả dáng vẻ chân chính của nàng cũng chưa từng thấy qua, lại luôn theo sau nàng, có phải cậu cảm thấy tớ rất hạ tiện hay không? Trước đây tớ nói Thiên Mạch hạ tiện, thật ra tớ so với nàng còn hạ tiện hơn."

Sư Thanh Y xấu hổ, vội vã nói: "Không, thế nào lại như vậy. Giống như Lạc Thần vừa nói, cậu là cô nương tốt."

Thuyền đột nhiên lại chấn động.

Lần này chấn động có chút đột ngột, trong lòng Sư Thanh Y mơ hồ phát hiện không ổn, vội vã nắm lấy nép thuyền: "Mọi người cẩn thận."

Thiên Thiên khôi phục tâm tình, phóng xuất Kim và Ngân, Lạc Thần nhìn xung quanh một vòng, Sư Thanh Y giúp nàng chiếu sáng.

Nhìn một vòng, cái gì cũng không phát hiện, đáy nước rất tĩnh lặng.

Ngạo Nguyệt cao to, lội nước mà đi, nó cũng tạm thời không có biểu thị gì.

Không phát sinh bất kỳ việc gì, nhưng bầu không khí vẫn trở nên khẩn trương, Vũ Lâm Hanh ý bảo Phong Sanh cùng Tô Diệc chèo nhanh hơn.

Hiện tại đã sắp ra khỏi thủy động trước đó, phía trên che đầy dây leo cùng cây bụi rậm rạp, những thực vật này leo ở phía trên, lúc đầu Sư Thanh Y còn tưởng rằng chỉ là đỉnh động bình thường, nhưng tỉ mỉ quan sát mới phát hiện đỉnh động có rất nhiều khe nứt, rất nhiều cành lá đều là dựa vào dây leo mà treo ở trên không. Khe nứt cung cấp đầy đủ điều kiện quang hợp cho thực vật, dẫn đến thực vật sinh trưởng tốt, hiện tại bốn bề hôn ám, tạm thời vẫn nhìn không rõ lắm, nếu như là ban ngày nhất định sẽ có ánh mặt trời xuyên qua những khe nứt này.

Hai bên cũng bò đầy các loại dây leo cành lá, hiện ra một hình vòm, giống như đang ngang qua một con đường có mái hiên hình vòm bò đầy thực vật.

Không, chuẩn xác mà nói, là trong khung xương.

Sư Thanh Y ngẩng đầu trầm mặc nhìn qua, cảm giác này giống như một bộ hoàn chỉnh.....xương rắn.

Thực vật bám vào bộ xương rắn mà sinh trưởng, xương sườn mỗi cái uống cong sắp xếp trên cao, dây leo đều cắm rễ trong nước, có vài cây thủy sinh cành lá sum xuê bò lên xương rắn, có một số dây leo lại quấn trên những cây thủy sinh này.

Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu nói: "Mái vòm thiên nhiên, trồng một chút dưa chuột hay cà chua cũng tốt a, các người xem đây là cái gì chướng khí mù mịt."

Theo con thuyền tiến mạnh hai bên thậm chí có loại cỏ đặc biệt của ao đầm mọc rất dài, một chèo một chèo, dòng nước lách qua chúng, lay động.

Đèn pin thỉnh thoảng sẽ chiếu đến rong rêu hoặc bèo nước, gió thổi qua đám cỏ nước, rồi ở gần chỗ thu thành một góc ánh sáng tái nhợt, thoạt nhìn có chút con cụm, mà xa xa quang ảnh của cây cỏ thật dài chậm rãi lay động trong bóng đêm, ai cũng không biết bên trong có cái gì.

Vũ Lâm Hanh nói: "Chờ một chút, nhìn phía trước, lại là cái gì nữa?"

Sư Thanh Y ra hiệu chèo thuyền sang bên kia.

"Đã biết lại là thi thể." Vũ Lâm Hanh thấy nhưng không thể trách: "Bên kia bị cỏ nước che phủ, thuyền không tiện đến gần, tốt nhất là câu đến."

Trường Sinh ở trên thuyền tìm kiếm, tìm được một cái cần câu. Trước đây nàng quen dùng cần câu tự chế, đây là lần đầu tiên sau khi ra ngoài tiếp xúc với cần câu hiện đại, chăm chú nghiên cứu một lúc, đôi mắt chớp cũng không chớp.

"Nga~." Trường Sinh kéo thẳng cần câu, cúi đầu trầm ngâm.

"Đưa em." Lạc Thần hướng nàng vươn tay, hòa nhã nói.

Trường Sinh đưa cần câu cho Lạc Thần, nói: "A Lạc, lần sau tôi câu cá, cũng có thể loại này sao?"

"Dĩ nhiên. Em cùng Thanh Y mua cho chị."

Lạc Thần tiếp nhận cần câu điều chỉnh tốt lưỡi câu, nhắm vào thi thể vun câu, dây câu vẽ ra một đường cong xinh đẹp trong không trung, lưỡi câu móc vào dây thắt lưng của thi thể.

Lạc Thần bắt đầu thu dây, thi thể theo động tác thu dây của nàng trôi đến gần thuyền.

Thi thể nằm sấp, lúc Lạc Thần thu dây khẽ nhíu mày, tay phải bỗng dưng run lên, thi thể đột nhiên ở trong nước lật người lại.

Chính diện của thi thể lật lên.

Không có chính diện.

Khuôn mặt, thân thể, tay chân, chỉ cần là bộ phận ngâm ở trong nước đều bị ăn sạch, ổ bụng trống rỗng.

Sắc mặt mọi người nhất thời đều có chút trầm, Lạc Thần cúi đầu thu dây, đem cần câu đưa cho Trường Sinh: "Không cần xem nữa. Trên thi thể dấu răng sắc nhọn, trong trạng thái bị xé rách, phân tán nhiều chỗ, là do đàn động vật nhỏ có răng nhọn gây nên."

"Cá ăn thịt người." Vũ Lâm Hanh chăm chú nhìn mặt nước.

Mặt nước phẳng lặng, ai biết đáy nước có thứ gì đang rình rập.

Lạc Thần không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận.

"Nơi này cũng có tập tục thuỷ táng." Sư Thanh Y ra hiệu, ý bảo chèo thuyền ra xa bãi cỏ nước: "Có khi là cho cá bình thường ăn, thi thể bị ăn hết cũng cần một đoạn thời gian, có đôi khi một chút xương cốt cũng không còn. Có một số người dùng sợi dây buộc vào thi thể, sau khi hạ thuỷ, vớt lên thì đã biến thành xương trắng, sau đó lại đem xương về hỏa tán, hoặc mài thành ống sáo xương mang theo bên người."

Vũ Lâm Hanh còn có một chút lo lắng, vẫn đang suy nghĩ: "Ở trên thuyền trái lại không có việc gì, chỉ sợ rơi vào trong nước. Thuyền này của chúng ta là bơm lên, tuy nói rất bền, nhưng cũng không chịu được những thứ đó đuổi cắn."

"Ngạo Nguyệt!" Sư Thanh Y nói.

Ngạo Nguyệt chậm rãi lội nước đến.

Ánh mắt Sư Thanh Y nhìn xuống đáy nước, Ngạo Nguyệt nhìn nàng, đầu khẽ gật một cái, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.

"A Cẩn." Trường Sinh cầm cần câu ngồi ở đầu thuyền.

"Sao?" Sư Thanh Y nhìn nàng.

"Em xem bụi cây phía trước." Trường Sinh cầm cần câu chỉ chỉ.

Trước đó đã xem qua một số cây đại thụ thủy sinh, trước mắt chính là cây lớn nhất, cành khô chi chít, so với cây Dung bên cạnh còn rập rạp hơn. Phần lớn nhánh khô đều rất thô ráp, có một số giống như cách tay buông xuống mặt nước, hơn nữa có dây leo bám vào, tựa như lão bà ban đêm khom lưng soi mình xuống nước.

Trên một chạc cây cách mặt nước khoảng hai mét mơ hồ treo một cái bóng, giống như có người đang ngồi.

Sư Thanh Y lập tức bảo tất cả mọi người tắt đèn, tất cả hoàn toàn lâm vào trong bóng tối dày đặc.

Quá mờ, cũng quá xa, hơn nữa cành lá dây leo các loại nhiễu loạn, cho dù Sư Thanh Y nhãn lực đặc biệt, cái này cũng phán đoán không ra.

Vũ Lâm Hanh đưa ống nhòm hồng ngoại đưa cho Sư Thanh Y.

Loại ống nhòm này hoạt động dựa vào tia hồng ngoại, vật thể có nhiệt độ khác nhau, tia hồng ngoại phát ra cũng khác nhau, Sư Thanh Y dùng ống nhòm ban đêm, trong phạm vi tầm nhìn đường nét phân hóa rõ ràng, nàng phát hiện đó quả nhiên là một người.

Rõ ràng là một người.

Thuyền tiến đến gần, đèn một lần nữa sáng lên, tuy rằng đó là người, vẫn tất cả vẫn trong trạng thái đề phòng, Vũ Lâm Hanh đèn pin đèn pin lay động chiếu lên người kia, ý là ra hiệu cảnh báo.

Người kia lại thờ ơ, giống như không thấy được ánh sáng.

"Cái gì vậy chứ?" Vũ Lâm Hanh nói thầm: "Mù sao?"

Nhìn đường nét có lẽ là một nữ nhân, cô độc ngồi trên chạc cây, dáng vẻ đơn bạc yên tĩnh. Cả người nàng đều ướt đẫm, thỉnh thoảng sẽ bởi vì lạnh mà phát ra run rẩy, nhưng cũng là vì lạnh mà thôi, không phải vì nàng sợ hãi.

Nữ nhân này rất trầm tĩnh.

Nàng đeo kính bảo hộ."Sư Thanh Y nói: "Gần chút nữa."

Trong bóng đêm, vì sao phải mang kính bảo hộ.

Thuyền chậm rãi đến gần, có lẽ là tiếng nước quấy nhiễu đến nữ nhân trên cây, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên.

Thật ra khoảng cách có chút xa, nhưng Sư Thanh Y lại nhìn rõ đường nét của nàng, sắc mặt nhất thời thay đổi, vội hô lên: ".... Tiểu Di. Mau tấp vào, nhanh lên một chút."

Ánh mắt Trường Sinh đảo xuống, nhìn về phía Lạc Thần.

Lạc Thần nói: "Đừng vọng động, nàng đang làm ám hiệu."

Bên kia Sư Khinh Hàn cũng không lên tiếng, lại càng không ngừng ra ám hiệu.

Nhìn ý tứ của ám hiệu là không nên qua đó, cũng không được phát ra âm thanh.

Chiếc thuyền nhất thời yên tĩnh.

"Bên cạnh nàng có gì đó." Lạc Thần dùng khẩu hình nói chuyện, Sư Thanh Y nhìn qua chỗ bên cạnh Sư Khinh Hàn vài lần, kết quả phát hiện trên cành cây bên cạnh Sư Khinh Hàn quấn một thứ thô ráp gì đó, bị lá cây rậm rạp che đi, vừa nhìn giống như cực đại dây leo, nhưng thực tế là một con đại mãng xà.

Cái kia rắn tựa hồ đang ngủ, vẫn không nhúc nhích.

Ầm.

Con chuyền lắc lư, ánh sáng càng hoảng động hơn nữa, phía dưới dường như chịu sức ép ngàn cân, Vũ Lâm Hanh tức giận đến run người, thấp giọng nói: "Vài thứ kia đang cắn thuyền của chúng ta."

Nước dao động càng lúc càng mạnh, thuyền cũng tả lay hữu động, thực sự không có cách nào nữa, Phong Sanh cùng Tô Diệc chỉ có thể dùng lực khua chèo, tiếp tục chèo nhanh về trước, mượn đó vứt bỏ thứ gì đó đang tụ tập dưới đáy thuyền.

Khua chèo như vậy phát ra động tĩnh rất lớn, con rắn trên cái cây kia đột nhiên tỉnh dậy, đầu khẽ nâng lên, ở giữa không trung dựng thẳng.

Một đôi mắt xanh lục yếu ớt phiếm quang trong hôn ám, nhìn về phía chiếc thuyền.

Sau đó, đầu nó xoay chuyển, chăm chú nhìn Sư Khinh Hàn.

Sư Khinh Hàn mang kính bảo hộ đưa lưng về phía, trong tay gắt gao nắm lấy súng, vẫn không nhúc nhích.

Con thuyền còn đang bị thứ gì đó dưới đáy nước bám cắn, Sư Thanh Y nhìn mãng xà kia cách Sư Khinh Hàn không quá hai mét, nhất thời mồ hôi lạnh ứa ra, lập tức mở động cơ, chỉ nghe ầm một tiếng, động lực đẩy thuyền nhanh chóng lao đi, Phong Sanh phối hợp điều khiển.

Bởi vì trượt tốc độ nhanh trên mặt nước nên những thứ dưới thuyền đã bị bỏ lại, mãng xà kia ngẩng đầu, há miệng cắn đến Sư Khinh Hàn.

"Tiểu Di, nhảy!" Sư Thanh Y lớn tiếng hô.

Thuyền chạy ngang qua dưới gốc cây, Vũ Lâm Hanh nổ súng, đạn bắn vào mắt cự xà, tuôn ra một mảnh huyết thanh, động tác của cự xà ngưng trệ một chút.

Sư Khinh Hàn nhảy xuống.

Thuyền vừa lướt qua khỏi vị trí của Sư Khinh Hàn lại lập tức quay đầu, bọt nước vẩy ra, nơi nơi đều là bọt nước, người trên thuyền đều bị quán tính đẩy lại một chỗ, Sư Khinh Hàn vừa thả người nhảy xuống, liền nhảy vào trong đống người.

Vũ Lâm Hanh trước đó còn tư thế hiên ngang giương súng tiêu diệt một con mắt của cự xà, lúc này đột nhiên kêu thảm một tiếng, hướng về phía Sư Khinh Hàn gào thét như phát điên: "Uy! Dì sờ chỗ nào a!"

"Xin lỗi!" Sư Khinh Hàn nói.

Con rắn kia thay đổi mục tiêu, hướng con thuyền mà lao đến, Phong Sanh đột ngột đổi hướng, đầu rắn lao vào trong nước, một đống nữ nhân chen chúc một chỗ, Lạc Thần xoay người ôm chặt lấy Sư Thanh Y, đem nàng bảo hộ trong ngực.

Sư Khinh Hàn ở trên thuyền lăn một vòng, Vũ Lâm Hanh tức giận đến cả người phát run: "Dì có bệnh a! Chị họ cậu so với tôi lớn hơn, dì thế nào không đi sờ nàng!"

Sư Thanh Y tức giận đến thổ huyết, trong lòng nói tôi ngay trong ngực nàng, có thể sờ được sao?

"Xin lỗi!" Khuôn mặt Sư Khinh Hàn đỏ bừng, trầm thấp thở dốc nói.

"A Sanh nó lại nữa rồi! Tránh!" Vũ Lâm Hanh hô to: "Đừng sờ tôi nữa, dì là người mù a, liên tục sờ loạn! Đừng tưởng rằng dì là Tiểu Di của Sư Sư thì tôi không dám động dì! Sờ đủ mười tám lần tôi sẽ vứt dì xuống nước cho cá ăn thịt ăn!"

"Xin lỗi, tôi... tôi không nhìn thấy." Trong hỗn loạn, lỗ tai Sư Khinh Hàn đều không nghe rõ, thấp giọng nói.