"Thế nào." Vương Quý Nhữ chẳng hề để ý mà lau máu trên mặt: "Cô lo lắng người khác lừa gạt nàng, nhất là người nàng tín nhiệm lừa gạt nàng, sẽ khiến nàng nhớ đến một số hồi ức khó chịu trước đây, sẽ thương tâm khổ sở."
Lạc Thần lạnh lùng dò xét hắn.
Quang ảnh trong mắt Sư Thanh Y lay động, nghiêng đầu nhìn Lạc Thần, vẻ mặt mơ hồ hiện ra vài tia nghi hoặc, bất quá cũng không lên tiếng.
Vương Quý Nhữ nhẹ nhàng cười: "Cũng đúng, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Một người bị lừa dối nhiều lần, tín nhiệm của nàng đối với thế giới này sẽ theo đó càng ngày càng ít. Nghi kỵ, nhạy cảm, không dám cũng không nguyện phó thác, chân tâm cuối cùng bị mài mòn hầu như không còn, rơi vào vực sâu, nàng trãi qua cũng sẽ càng lúc càng thống khổ."
"Một hòn đảo đơn độc. Cô sợ nàng biến thành như vậy sao?" Hắn cúi đầu, bổ sung.
"Câm miệng." Chưởng phong của Lạc Thần mang theo băng phiến, dừng một chút, rồi lại buông tay xuống.
Vương Quý Nhữ cười ha hả, đột nhiên một ngón tay hướng về phía A Thố Nhật Tắc: "Sư tiểu thư, tôi nói cho cô biết, loại người mời đến dẫn đường rất có khả năng chính là một gian tế."
A Thố Nhật Tắc xanh mặt.
Sư Thanh Y mím môi.
"Bạn bè đồng sinh cộng tử, thật ra sau lưng có khả năng mưu tính hại cô." Vương Quý Nhữ chỉ phía Thiên Thiên.
Thiên Thiên nhếch môi cười khẽ, vân đạm khinh phong, tùy tiện hắn nói.
"Đời này bạn tri kỉ như hình với bóng, cũng có thể có ý đồ khác đối với cô." Lần này, Vương Quý Nhữ lại chỉ vào Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh bạo phát tính tình, vẻ mặt thoáng chốc trầm xuống.
Nàng giương súng máy hướng chỗ đất trống cách Vương Quý Nhữ không xa quét qua vài phát súng, đá vụn cùng bùn đất vẩy ra, phun ra từng chữ: "Còn nói lung tung, phát súng tiếp theo sẽ bắn vỡ đầu anh."
"Tôi chỉ nói là có khả năng, ai nói nhất định là sự thật hay nhất định là giả chứ?" Vương Quý Nhữ nói.
Vũ Lâm Hanh nghiến răng, hận không thể lập tức thiên đao vạn quả hắn.
Sư Thanh Y mặt như băng sương: "Để hắn nói."
Vũ Lâm Hanh liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, chỉ đành bỏ qua.
Vương Quý Nhữ chuyển sang nhìn chằm chằm Sư Thanh Y, ánh mắt giống như chim ưng từ trên chậm rãi quét đến: "Chính là, tôi nói thì đã sao? Tin hay không, tất cả đều tùy tâm của cô, nếu cô căn bản không tin, tôi đây nói chỉ là một hồi vô nghĩa."
Sư Thanh Y trầm mặc nghe.
"Bạn bè, người thân, giáo sư, bạn học, nhân viên, những người xung quanh cô, bọn họ khả đều có khả năng dụng tâm kín đáo, đang ngầm mưu tính cô, lợi dụng cô. Trước kia cô tiếp xúc qua những người đó, bọn họ có thể đã nhìn chằm chằm trên người cô, có thể những người cô sẽ kết bạn trong tương lai, cũng có khả năng bọn họ đã sớm có mưu đồ, chỉ chờ cơ hội tiếp cận cô, cuối cùng lột da của cô ra, hủy đi xương cốt của cô."
Vương Quý Nhữ cúi đầu: "Sư tiểu thư, cô vẫn còn dám tin tưởng ?"
Ánh mặt trời dung nhập sương mù, theo sương mù phập phồng, tầng ánh sáng băng lãnh rơi trên hàng mi dài của Sư Thanh Y, càng phát ra mỏng lạnh.
"Nói xong rồi?" Hàng mi dài của Sư Thanh Y khẽ động, ánh sáng nhạt cũng theo đó nhẹ nhàng lay động.
"Cơ bản xem như đã nói xong đi." Vương Quý Nhữ nhẹ nhàng kéo một mảnh da mặt thối rửa, cười nói: "Chỉ là vẫn còn một vấn đề, có thể hỏi sao?"
Sư Thanh Y lãnh đạm nói: "Có thể."
"Sư tiểu thư thật đại lượng." Vương Quý Nhữ cười cười, lại nhìn về phía Lạc Thần.
Lạc Thần không lên tiếng.
"Tôi đây xem như Lạc tiểu thư ngầm đồng ý." Vương Quý Nhữ không cam lòng nói: "Hai người các cô lúc nào thì phát hiện tôi có vấn đề?"
Sư Thanh Y cho hắn mặt mũi: "Sau khi nhìn thấy hai cỗ thi thể ở rừng cây."
Sau đó, nàng ném một cái ví tiền trên mặt đất, giọng nói lạnh như băng: "Tổng cộng hai cổ thi thể, một là Lật Tử, tôi dám khẳng định, còn một người sau khi anh nhìn thấy ví tiền thì kết luận đó là Nhϊếp Thắng Quang, thật ra đó căn bản không phải. Tôi kiểm tra thi cốt cùng vật tùy thân trên người Nhϊếp Thắng Quang, vì sao vết cắn rách trên quần áo căn bản không giống vết cắn trên ví tiền? Vết cắn trên ví tiền là cố ý làm ra, sau đó ném vào bên cạnh quần áo rách chì vì muốn tạo bằng chứng giả rằng đó là thi thể của Nhϊếp Thắng Quang."
Vương Quý Nhữ nhìn đôi mắt trong suốt xinh đẹp của Sư Thanh Y: "Vết cắn mất trật tự như vậy, cô cư nhiên mang đối chiếu. Tôi thật đúng là đã đánh giá thấp đôi mắt của cô, còn có sự nhàn rỗi của cô."
"Đây chỉ là một chi tiết trong số đó. Mặt khác sau khi anh nhìn thấy ví tiền, đã lập tức phán định, thương tâm quá độ hôn mê bất tỉnh. Khả năng tiếp nhận của mỗi người không giống nhau, phản ứng này ngược lại cũng rất bình thường, hôn mê không có gì lạ, chỉ là lúc anh ngất đi cũng quá trùng hợp. Trước đó anh dựa vào lý do tìm kiếm bạn trai mới có thể lẫn vào đội ngũ của bọn tôi, hiện tại Nhϊếp Thắng Quang đã chết, bọn tôi nhất định sẽ để anh rời đi, tôi cũng nói cho anh cùng A Thố thúc trở về, vì vậy anh cố ý ngất đi, giả chết, như vậy bọn tôi mới có thể mang theo anh. Anh làm tất cả những việc này, đơn giản là muốn vào nội vi thần tiên thụ, nhưng anh căn bản không vào được, cho nên anh chỉ có thể lợi dụng bọn tôi mang anh vào."
Vương Quý Nhữ cười nhạt: "Tôi hôn mê, cô quả nhiên "hảo tâm" cho người cõng tôi ."
"Không phải anh chính là hy vọng tôi làm như vậy sao? Như ý của anh, không tốt sao?" Sư Thanh Y cũng cười nhạt.
Vương Quý Nhữ quay đầu nhìn Lạc Thần: "Lạc tiểu thư, cô thì sao, lúc nào phát hiện? Nếu tôi trốn không thoát, vậy để tôi chết minh bạch một chút."
"Tôi chưa bao giờ tin anh, tại sao lại nói là phát hiện." Lạc Thần mặt không chút thay đổi.
Trong mắt Vương Quý Nhữ oán độc nhoáng lên: "Tín nhiệm trong lòng cô đã không còn thừa lại bao nhiêu nữa, thật đáng buồn."
Ánh mắt Lạc Thần quét qua xung quanh một lượt, cuối cùng rơi xuống trên người Sư Thanh Y, đạm nhạt nói: "Tín nhiệm còn lại của tôi chắc chắn không nhiều lắm. Chính vì vậy một chút tín nhiệm này đối với người có thể tin bên cạnh mới có thể càng thêm quý trọng."
"Khó trách cô lúc đó đột nhiên hỏi tôi có cần lựu đạn hay không." Giọng nói của Vương Quý Nhữ u lãnh: "Ngay từ đầu cô đã hoài nghi tôi."
"Anh ngược lại cũng biết trả lời là không cần, tôi sẽ không để lựu đạn loại vũ khí có lực sát thương rơi vào tay người có mưu đồ." Lạc Thần ngước mắt: "Tiểu Nhị chết là lúc sau do gãy cột sống, nhưng trước đó khi tôi mang nàng trở về đã kiểm tra qua, cột sống của nàng không có vấn đề gì, nhưng lúc anh tiếp xúc với nàng đã ôm qua thắt lưng nàng, khi đó anh đã âm thầm hạ thủ, phá hỏng nội tạng của nàng."
"Người sống mới có thể dẫn dụ người đến. Nếu nàng vô dụng rồi, dĩ nhiên phải gϊếŧ." Vương Quý Nhữ nói.
Trong lòng Sư Thanh Y âm thầm tính giờ, chậm rãi hướng một khối cự thạch cách đó không xa đi đến, vừa đi vừa nói chuyện: "Nếu như tôi không đoán sai, người thế thân "Khương Cừu" đã chết, đó là anh mời đến sắm vai để lừa đám người Lật Tử, Tiểu Nhị, để màn kịch đẫm máu này càng thêm chân thực. Không biết anh cho hắn bao nhiêu tiền, ngược lại thế bằng mạng mình. Mà Khương Cừu thật sự chính là anh. Nhϊếp Thắng Quang lại là đồng bọn của anh, người vừa rồi mặc áo khoác đen, khăn choàng tím chính là hắn."
Đến lúc chọn được vị trí hợp ý nàng mới đứng lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khối cự thạch hơi nghiêng: "Anh chỉ có họ Khương mới là thật, tên có lẽ cũng là giả, về phần cái tên Nhϊếp Thắng Quang, càng không cần phải nói."
Khương Cừu dịch chuyển chân trái đã bị Sư Thanh Y nổ súng bắn bị thương, cười nói: "Tuy nói như thế cũng không sai, bất quá tôi không ngại các người gọi tôi Khương Cừu."
"Chân bị thương tốt hơn rồi?" Lạc Thần lãnh đạm hỏi.
Vẻ mặt của Khương Cừu nhất thời càng thêm vặn vẹo.
Lạc Thần nói: "Lúc trước anh từng tự mình đâm chân phải. Trong suốt quá trình tôi đều quan sát anh, tuy rằng anh tận lực ngụy trang nhưng có đôi khi tôi phát giác bước đi của anh tư thái không giống như bị thương. Anh tự đâm bị thương là thật, nhưng sau đó có thể hoạt động bình thường, vậy liền chỉ có một nguyên nhân — năng lực hồi phục của anh cũng không như người thường vẫn nghĩ."
Khương Cừu cười gượng hai tiếng: "Cô quả nhiên là một nữ nhân khó đối phó. Lúc trước nếu như không phải —"
Ánh mắt của Lạc Thần lạnh lẽo đè nén.
Khương Cừu còn chưa nói xong, trong rừng lại truyền đến từng trận từng trận âm hưởng nặng nề, như xa như gần lại tựa hồ là từ dưới mặt đất truyền lên, giống như sóng ngầm bắt đầu cuồn cuộn xô đẩy.
Tất tất tốt tốt, lại giống như có một đám người đang xôn xao.
Một đạo thân ảnh nam nhân mặc áo khoác đen, khăn choàng tím lướt qua, thẳng đến chỗ Khương Cừu, xem ra không thể nghi ngờ đó chính là Nhϊếp Thắng Quang.
Mặt đất bắt đầu lay động, giống như vô số yêu ma muốn thoát khỏi lao tù địa ngục, chui từ dưới đất lên.
"Chết tiệt! Hắn gọi toàn bộ địa sinh cốt ra rồi!" Vũ Lâm Hanh kể cả Phong Sanh mấy người bọn họ bắt đầu bắn phá.
"Lạc Thần, nhanh lên!" Thời cơ đã đến, Sư Thanh Y chờ chính là lúc địa sinh cốt dốc toàn bộ lực lượng, nàng cao giọng quát, đồng thời đưa tay hướng vị trí đồ văn chạm khắc dưới khối cự thạch.
Lạc Thần vốn vẫn tựa vào cự thạch, cũng lập tức khởi động nhãn trận (mắt của trận pháp).
Sương mù càng lúc càng dày đặc, tràn ngập thiên địa, mặt đất kịch liệt rung động, gió lạnh thấu xương, gần như tạo cảm giác thiên địa khuynh tháp, cát bay đá chảy.
Vô số địa sinh cốt trong lúc hủy thiên diệt địa bắt đầu gào khóc.
Thanh quản của chúng giống như bị rỉ sét chặn lại, phát ra một loại gào thét cực kỳ khàn đυ.c khó nghe, thân thể cũng theo đó vỡ thành mảnh nhỏ, tan rã trong mênh mông sương lạnh .
Phong Sanh liên tiếp xả vài lượt đạn, nam nhân mặc áo khoác bước chân như gió, thoáng chốc đã đến bên cạnh Khương Cừu.
Sư Thanh Y hướng ngực nam nhân kia nổ súng, nam nhân kia bị bắn lui lại một bước, đạp một bộ pháp cổ quái, thân ảnh phiêu động đánh cho chạy về phía trước. Trong quá trình đó, Sư Thanh Y phát hiện nam nhân này bất luận là chiều cao, hay là tư thái, cư nhiên cùng Khương Cừu giống nhau như đúc.
Đôi mắt của nàng sẽ không lừa nàng.
Khương Cừu cùng nam nhân kia, giống nhau — giống như song sinh.
Nam nhân kia một chút cũng không sợ trận pháp vây buộc Khương Cừu, hắn lao đi, Khương Cừu vươn cánh tay, thoáng chốc hắn kéo Khương Cừu vào trong ngực, ôm lấy hắn.
Cảnh tượng này quỷ dị không nói nên lời.
"Sư tiểu thư, thật ra cô vừa rồi đã nói sai một việc." Giọng nói của Khương Cừu tán trong cuồng phong sương lạnh: "Hắn cũng không phải đồng bọn đáng cho tôi tin tưởng."
Vô số địa sinh cốt làm kẻ chết thay cho hắn, tầng tầng lớp lớp thay hắn ngăn chặn lực nghiền của trận pháp. Sư Thanh Y Sư Thanh Y mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm.
"Hắn chính là tôi, tôi chính là hắn." Khương Cừu nói xong, đem nam nhân mặc áo khoác mạnh mẽ kéo vào trong lòng hắn, thân thể của nam nhân kia bắt đầu biến dạng, hình dạng bên ngoài càng lúc càng không rõ, giống như một đoàn đất màu mặc cho người khác nhào nặng.
Đôi mắt Sư Thanh Y đột nhiên mở to.
..... Nam nhân kia hòa tan rồi.
Hòa tan trong người Khương Cừu, giống như dịch thể, dính trên người Khương Cừu giống như song sinh dính nhau, rất nhanh liền bị Khương Cừu thu nạp vào trong cơ thể.
"Hắn.... Hắn đây là quái vật gì?" Vũ Lâm Hanh mắng to.
Ánh mắt Lạc Thần băng lãnh nhìn tất cả biến hóa, cũng không tiến lên, cũng không lui về phía sau, cứ đứng như vậy, giống như một pho bức tượng băng trong gió.
"Ngay cả khi tôi không vào được, cũng sẽ không đơn giản để trận pháp này tiêu diệt tôi. Năm đó diệt không được, hôm nay càng không được." Khương Cừu nghiêng đầu nhìn Sư Thanh Y, cười nhạo một tiếng, từ đầu bắt đầu, toàn bộ thân thể bỗng nhiên co rút, thoát ly quần áo trên người hắn, dần dần biến mất.
Vô số đạn bắn vào người hắn giống như bắn vào đám bông, không có nữa điểm tác dụng.
Sư Thanh Y xiết chặt nắm tay, yên lặng nhìn hắn diện mạo không rõ, thân thể tan biến.
Cuối cùng hóa thành một bãi dịch thể hắc sắc giống như dầu mỏ, chui vào trong khe nứt thật lớn dưới mặt đất.
Một cổ hương khí nồng đậm bị gió thổi đến.