Vũ Lâm Hanh cũng nhìn theo phương hướng cái bóng kia bỏ chạy: "Vừa rồi căn bản là con người, nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn như vậy? Cổ quái."
Vương Quý Nhữ lau nước mắt trên mặt, khóc thút thít hỏi: "Người? Hắn.... Hắn mặc trang phục gì, có ai thấy rõ không."
Sư Thanh Y nói: "Tôi thấy sơ qua một chút, mặc áo khoác đen, mang khăn choàng màu tím."
Vương Quý Nhữ hít sâu một ngụm lãnh khí: "Là Khương Cừu. Chết tiệt."
"Khương Cừu này khẳng định có vấn đề, tốc độ vừa rồi không phải người bình thường có thể có." Vũ Lâm Hanh ôm súng máy, cho ra phán đoán.
Sư Thanh Y trầm ngâm chốc lát, nói với Vương Quý Nhữ: "Lần này hắn tận lực sắp xếp các người đến đây du lịch thám hiểm nhất định là có mục đích, chỉ là cụ thể là cái gì hiện tại còn không nói rõ được. Tôi hỏi anh, trước đây hắn dốc sức tuyên truyền cho Hắc Trúc Câu, có phải cũng có người dưới sự cổ động của hắn đến đây chơi?"
"Có." Vương Quý Nhữ vội vã gật đầu: "Còn không ít. Có vài người vì thế mà đặc biệt đăng bài lên."
Lạc Thần đứng lên: "Sau khi post bài, bọn họ cũng không xuất hiện nữa. Đúng không?"
Vương Quý Nhữ sờ gáy, như ở trong mộng mới tỉnh, mồ hôi nhễ nhại: "Tôi nhớ ra rồi, nghe cô như vậy mới nhớ, hình như đúng là vậy. Có chủ bài đăng post bài, thành viên khác trong diễn đàn có đôi khi sẽ đến phản hồi, nhưng chính là không thấy chủ bài trả lời. Internet dù sao cũng là internet, sau khi chủ bài đăng biến mất, mọi người đều sẽ nghĩ vì bọn họ trong hiện thực quá bận rộn, hoặc là vì lý do nào đó không vào diễn đàn, diễn đàn có tính lưu động lớn như vậy, mọi người cũng..... Cũng sẽ không quá để ý."
"Thật ra bọn họ đều đã chết." Lạc Thần liếc mắt nhìn Vương Quý Nhữ.
Vương Quý Nhữ sợ run cả người.
Lạc Thần lại nói: "Chính xác ra, là làm chất dinh dưỡng."
Giọng nói của nàng yếu ớt: "Hoa nở hoa cần tốt, cây dài cây cần dưỡng. Địa sinh cốt bị trấn trụ (gần như phong ấn) muốn một lần nữa sống lại, từ dưới lần đất lần nữa bò ra tự do hoạt động, dĩ nhiên cũng không thể thiếu máu thịt làm chất dinh dưỡng. Trong máu thịt , súc vật là loại xấu, người sống mới là thượng phẩm. Dinh dưỡng càng đầy đủ, địa sinh cốt tốc độ càng nhanh."
"Chờ một chút." Vũ Lâm Hanh chen vào nói: "Trấn trụ?"
Lạc Thần trả lời Vũ Lâm Hanh, đồng thời liếc mắt nhìn: "Đúng. Phụ cận có trận pháp Tàn Ngân, những địa sinh cốt này trước kia nhất định là được người tinh thông trận pháp trấn trụ. Nơi đây vốn là nơi phong thuỷ thượng giai (cao cấp ), đại để là bởi vì trầm tích của rất nhiều thi thể dị trạng, phong thuỷ bị hủy hoại, liền biến thành địa sinh cốt. Sau đó có người trấn trụ, một lần nữa quy chỉnh phong thuỷ, đạt đến bình yên."
Sư Thanh Y không biết Lạc Thần đang nhìn nàng, nên chỉ gật đầu, thuận tiện phân tích: "Nói cách khác, đến sau này, lại có một người khác lần nữa phóng xuất địa sinh cốt, đồng thời đặc biệt dẫn rất nhiều người sống đến làm chất dinh dưỡng. Này người, có lẽ chính là Khương Cừu. Người đến Hắc Trúc Câu du lịch này càng nhiều, mà hoàn cảnh Hắc Trúc Câu vốn đặc biệt, vẫn nghe đồn cả người lẫn vật sau khi tiến vào đều biến mất không tung tích, cho dù có những người này sau khi tiến vào thực sự không trở lại cũng sẽ không dẫn đến việc điều tra đặc biệt gì, bên ngoài đều sẽ nghĩ bọn hắn lúc thám hiểm gặp nạn."
Vương Quý Nhữ nghe xong những phân tích kia, cả người thẳng run: "Thì ra là như vậy, quá.... quá đáng sợ."
Vũ Lâm Hanh khinh thường nói: "Còn tính toán rất sâu xa."
Lúc này, Thiên Thiên đưa ra ý kiến: "Khương Cừu trước đây thông qua internet tuyên truyền hấp dẫn du khách, mượn cơ hội để cho bọn họ trở thành chất dinh dưỡng của địa sinh cốt, hắn chỉ cần trốn ở sau internet điều khiển là tốt rồi, không cần phải đến. Nhưng lần này, hắn lại tự mình đến."
"Dĩ nhiên hắn còn có mục đích khác." Lạc Thần bỗng nhiên nhếch khóe miệng, cười như không cười: "Chúng ta có thể đi hỏi hắn."
Nàng xoay người, nói với A Thố Nhật Tắc: "Cũng sắp đến thần tiên thụ rồi, đúng không?"
"Đúng vậy, Lạc tiểu thư."
"Vậy đều qua bên này đi." Lạc Thần ý bảo đi sâu vào trong cánh rừng, nơi này đúng là vị trí trước đó của nam nhân kia.
A Thố Nhật Tắc nói: "Đây là đường dẫn đến thần tiên thụ."
Vừa nói như vậy, mọi người cũng đều hiểu rõ, xem ra Khương Cừu tựa hồ cũng muốn đi thần tiên thụ.
Đội ngũ bắt đầu đi tiếp, Vương Quý Nhữ cũng đi, run giọng hỏi: "Nhϊếp Thắng Quang làm sao bây giờ? Cũng đã đi hơn ba giờ rồi."
"Vừa đi vừa tìm, cuối cùng sẽ tìm được." Lạc Thần chỉ là quay đầu lại liếc hắn một cái: "Bất quá anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Vương Quý Nhữ mím môi, viền mắt hồng đến lợi hại.
Lại đi hơn một giờ đồng hồ.
Cũng sắp đến rạng đông, thời gian cách mặt trời mọc càng lúc càng gần, trong rừng hiện nay vẫn đen đặc một mảnh. Bất quá không nhìn thấy thứ gì từ dưới mặt đất toát ra nữa, dọc theo đường đi yên tĩnh vô cùng, thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng kêu không biết là của loại động vật nào.
Thẳng đến Sư Thanh Y giẫm lên một cái điện thoại di động.
Nàng dời chân, lẳng lặng nhìn chiếc điện thoại, sau đó chuyển ánh mắt đến chỗ cách đó không xa trong rừng cây – nàng đối với mùi máu tanh vô cùng mẫn cảm.
"Làm.... Làm sao vậy?" Vương Quý Nhữ hoảng sợ nói.
Lạc Thần hướng Sư Thanh Y nháy mắt: "Những người khác cảnh giác, Thanh Y, em theo chị."
Hai nữ nhân cùng nhau đi vào rừng cây, bóng cây lay động trong gió, che lấp thân ảnh của các nàng.
Những người khác đứng yên tại chỗ, đều không nói chuyện.
Qua gần mười phút, Lạc Thần cùng Sư Thanh Y trở lại, vẻ mặt ngưng trọng.
"Thế nào? Nơi này có cái gì?" Vũ Lâm Hanh vội vã hỏi.
"Lại chết hai người." Sư Thanh Y ngước mắt lên.
Vương Quý Nhữ thoáng chốc trở nên khẩn trương: "Hai...hai người?"
Nói xong liền muốn xông đến bên kia rừng cây
Sư Thanh Y kéo lấy hắn: "Đừng đi xem, bị ăn sạch rồi."
"Bị ăn sạch...là có ý gì?"
"Chính là chỉ còn lại bộ xương, còn có quần áo bị xé rách ném ở một bên."
Vương Quý Nhữ nghe xong, vẻ mặt không thể nói rõ là biểu tình ngây dại loại gì.
Qua một lúc, hắn mới run rẩy nói: "Hai người bọn họ, quần áo như thế nào, còn có thể nhìn ra được sao?"
Sư Thanh Y dừng một chút, giọng nói rất thấp: "Có thể. Có thể nhận rõ chính là một áo vest ngắn màu tro, một chiếc áo lông, quần jean."
"Áo vest ngắn cùng áo lông là Lật.... Lật Tử." Chân Vương Quý Nhữ như nhũn ra: "Còn có?"
"Một cái ví da màu đen." Sư Thanh Y đưa ra một cái ví, sắc mặt phức tạp: "Từ trong túi quần tìm được thứ này, bên trong còn có ảnh chụp chung của anh và bạn trai."
Vương Quý Nhữ ngơ ngác nhìn ví tiền, không lên tiếng.
"Vương tiên sinh, xin nén bi thương." Sư Thanh Y nói: "Anh cùng A Thố thúc đến lúc đó cùng nhau trở về, trời sắp sáng, trước khi địa sinh cốt khôi phục hoàn toàn,chúng chỉ hoạt động vào ban đêm, các người sẽ rất an toàn."
Vương Quý Nhữ vẫn hai mắt đăm đăm.
Qua vài giây, chân hắn mềm nhũn trực tiếp vô lực ngã trên mặt đất, ngất đi.
Xa xa lại vang lên tiếng chân chạy, càng ngày càng xa.
Lạc Thần nói: "Đi."
"Vậy làm sao bây giờ?" Vũ Lâm Hanh chỉ chỉ Vương Quý Nhữ thương tâm quá độ ngất đi.
Sư Thanh Y nhìn Vũ Lâm Hanh, thở dài: "Có thể làm thế nào, dù sao cũng không thể bỏ lại hắn mặc kệ, tạm thời mang theo."
"A Sanh, cậu lo việc của hắn cho tôi, cõng hắn." Vũ Lâm Hanh quát.
Càng đi sâu, ánh nắng ban mai càng chiếu rọi từ trong u ám, nhè nhẹ từng sợi, như sương như khói. Toàn bộ cánh rừng đột nhiên giống như được ôn nhu lay tỉnh, nắng sớm thanh liệt chiếu xuống tầng sương mỏng, cảm giác tựa như ánh sáng tản ra, thế giới một lần nữa trở nên thanh khiết, tản ra sức sống bất đồng.
Ở đây có rất nhiều cự thạch, vừa nhìn rất loạn nhưng thực tế lại rất có quy luật, trên mặt đá phủ đầy rong riêu lục sắc, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít văn tự cổ quái cùng đồ án ở bên dưới.
Ở vị trí trung tâm của đám cự thạch, đơn độc đứng lấy một gốc cây cổ thụ, vô số nhánh khô tản ra bốn phía, có thể phát tán nhiều chạc cây như vậy đủ thấy cây này có bao nhiều xa xưa. Trong sương trắng hoặc dày đặc hoặc đạm nhạt, bóng cây lay động, giống như một giấc mộng xa xôi đến khó có thể chạm đến.
A Thố Nhật Tắc quỳ xuống, hướng đại thụ kia lạy ba lạy: "Nữ thần phù hộ."
Sau đó hắn ngẩng đầu, ánh mắt thành kính mà nhìn những người khác.
Vũ Lâm Hanh chỉ chỉ bản thân, lúng túng nói: "A Thố thúc, chú sẽ không muốn bọn tôi cũng...."
A Thố Nhật Tắc không nói chuyện, Sư Thanh Y ngược lại không quan tâm, ôn nhu cười cười, sau đó cũng cùng A Thố Nhật Tắc hướng cây bái lạy.
Lạc Thần thấy thế, cùng làm theo.
Không có cách nào, Vũ Lâm Hanh cũng phải biểu hiện một chút, ngoại trừ Vương Quý Nhữ đã bất tỉnh, những người khác đều đã lạy.
Sư Thanh Y mỉm cười, bắt chuyện Phong Sanh: "Mang Vương tiên sinh đến tảng đá phía trước, để hắn tựa vào nghỉ ngơi, anh cõng một đoạn đường cũng mệt mỏi rồi, cũng nghỉ một chút đi."
Phong Sanh buông Vương Quý Nhữ xuống, để hắn tựa vào tảng đá lớn Sư Thanh Y đã nói.
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn Vương Quý Nhữ, căn dặn Phong Sanh xong, nhóm người liền đi đến bên cạnh một khối cự thạch khác mà Lạc Thần đang đứng. Bên trái tảng đá kia cũng có rất nhiều cây cao, tuy rằng là vào đông nhưng lá cây vẫn xanh tươi động lòng người, mặt trên một mảnh tuyết trắng.
Vũ Lâm Hanh tựa vào cự thạch, nói: "Bây giờ làm sao? Dọc đường cũng không phát hiện bóng dáng Khương Cừu."
Sư Thanh Y cười cười, có một chút vân đạm khinh phong nói: "Mục tiêu của hắn có lẽ chính là thần tiên thụ, cho nên nhất định đã ở gần đây, cẩn thận một chút là tốt rồi."
Nói xong, mạn bất kinh tâm lau súng, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động.
Vũ Lâm Hanh nhíu mày: "Sư Sư, cậu lau súng thế nào cũng không biết khóa chốt bảo hiểm, cướp cò thì làm thế nào? Aiz, cậu đừng loạn nhắm vào tớ."
"Cậu sợ a?" Sư Sư cười rộ lên.
Lạc Thần ngẩng đầu, bẻ gãy một cành cây, nhẹ nhàng ngắt một phiến lá trên cành.
Nàng đặt phiến lá trước mắt mà soi tới soi lui, nghiêng mặt hỏi Sư Thanh Y: "Nhìn có đẹp hay không?"
Nắng sớm chiếu xuống khuôn mặt của nàng, đặc biệt thanh lệ.
"Đẹp." Sư Thanh Y nheo mắt.
Lạc Thần đem lá cây kẹp giữa ngón tay.
Thưởng thức một chút nữa, bỗng nhiên nàng dùng sức, chiếc lá cuốn theo khí tức băng lãnh bắn ra ngoài giống như phiến băng, trực tiếp cắt về phía Vương Quý Nhữ mê man tựa ở cự thạch bên kia.
Vương Quý Nhữ đột nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt, ánh mắt của hắn sắc bén giống như sói tuyết.
Sư Thanh Y từ lâu đã giương súng lục, nhắm vào chân Vương Quý Nhữ nổ súng.
Vương Quý Nhữ xoay người, Lạc Thần hái một lá cây khác phóng đến, cắt một đường trên cằm hắn, máu tươi tươm ra. Nếu không phải Lạc Thần cố ý phóng lệch, hơn nữa chính bản thân hắn nhanh đến đáng sợ thì chỉ còn thiếu chút nữa, cổ họng hắn đã bị Lạc Thần cắt đứt.
Một súng của Sư Thanh Y bắn trúng lưng bàn chân Vương Quý Nhữ, giày thủng một lỗ, dịch thể đỏ tươi ồ ạt chảy ra.
Vương Quý Nhữ cúi đầu, giãy dụa muốn đứng lên.
"Hại chết nhiều người như vậy, anh còn muốn đi đâu?" Nòng súng của Sư Thanh Y nhắm vào đầu hắn, bên môi tiếu ý vô cùng lãnh lẽo.
Những người khác đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bất chấp tất cả cũng theo Sư Thanh Y nhắm vào Vương Quý Nhữ.
Vương Quý Nhữ tựa vào cự thạch, muốn cự động nhưng vai lại đột nhiên co rúm run rẩy.
"Anh đang ở trong trận, đi đâu cũng không được." Ánh mắt như tuyết của Lạc Thần đè nén quang ảnh.
"Tốt, thật tốt, là tôi quá sơ ý, cư nhiên bị các người tính kế." Vương Quý Nhữ hướng Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, cúi đầu, cổ quái mà nở nụ cười, vỗ tay tán thưởng: "Không hổ là hai người các cô."
Sư Thanh Y nói: "Khương tiên sinh. Nếu như anh lừa tôi, tôi cũng có thể lừa anh, đây chỉ là có qua có lại."
Vương Quý Nhữ nghe Sư Thanh Y gọi hắn là Khương tiên sinh, đột nhiên trầm thấp nở nụ cười: "Là cái tên tôi nghĩ ra không hay. Tôi biết."
Sư Thanh Y trầm mặc như nước: "Nhữ cổ thông nữ, nữ quý vì Khương, anh đối với dòng tộc của anh rất chấp nhất, không sợ người khác nhìn ra sao."
"Tổ tông ban cho, làm sao có thể quên?" Giọng nói của Vương Quý Nhữ có nhiều từ tính, cười nói: "Chết cũng phải đưa vào trong mộ."
Trên hàng mi dài của Lạc Thần nhiễm lấy nắng sớm mỏng lạnh thông thấu, giọng nói băng lãnh, lại một phiến lá phóng đi: "Tôi mặc kệ anh muốn làm gì —"
Vương Quý Nhữ bị ràng buộc tránh không thoát, trên mặt lại bị cắt một đường, da mặt sau khi bị cắt hư trở nên nhăn nhúm rốt cục cũng sắp tróc xuống, khuôn mặt không rõ, máu chảy đầm đìa. Dữ tợn đáng sợ không tả nổi.
"Anh không nên lừa nàng." Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, lúc này mới lạnh lùng quan sát hắn: "Nàng tính tình lương thiện, lúc trước anh dám tự mình làm bị thương chân phải, lại mượn chuyện tìm người yêu tranh thủ sự đồng tình của nàng, chà đạp lòng tin của nàng. Anh đáng chết."