Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 240: Email

Gần như không cần suy nghĩ, Sư Thanh Y liền nhấc chân đến phòng sách.

Lạc Thần cùng Thiên Thiên theo sau.

Trong thời gian khởi động máy ngắn ngủi khiến Sư Thanh Y cảm thấy có chút khẩn trương, thậm chí cảm thấy áp lực. Không hề nghi ngờ Diệp Trăn nhất định để lại thứ gì quan trọng cho nàng, thứ này khiến Diệp Trăn rơi vào nguy hiểm, bằng không Diệp Trăn luôn luôn tùy tiện sẽ không đột nhiên thần bí như vậy.

Thành công đăng nhập hộp thư, hiển thị biểu tượng hộp thư đến, hộp thư đi, và thư lưu trữ, bên trong biểu hiện có rất nhiều email.

Số lượng thư trong hộp thư đi rất nhiều, Sư Thanh Y mở ra xem một chút, tất cả đều là một ít mail không liên quan, cũng không có gì đặc biệt.

Sau đó là hộp thư đến, cũng không ít thứ.

Bên trong phần lớn đều là thư rác quảng cáo, hoặc là các trang web đã đăng ký gửi đến yêu cầu kích hoạt, Sư Thanh Y tác phong cẩn thận, mặc dù như vậy nàng vẫn cẩn thận xem từng cái, mỗi một thư đều không bỏ qua.

Thiên Thiên tựa vào cái ghế của Sư Thanh Y, nhẹ giọng nói: "Nếu như là tôi, tôi sẽ lưu trong thư nháp, dù sao thì nhận gửi đều cần hai bên, chỉ có hộp thư lưu trữ mới bí mật."

"Nói như vậy không sai." Sư Thanh Y vừa nói vừa click chuột: "Bất quá vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn, chỉ sợ vạn nhất."

Thiên Thiên cười: "Tôi biết. Chính là cậu xem như vậy cũng quá mệt mỏi, nếu không thì đến lượt tôi đi, hoặc là để cho Lạc tiểu thư."

Lạc Thần gật đầu nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y hòa nhã nói: "Không có việc gì, tôi xem từ từ là được rồi. Trong hộp thư nhiều thứ như vậy, nhất định là Diệp Trăn cố ý, giấu trong đống lớn email mới không dễ thấy được. Hai người các cô nếu không nghỉ ngơi một chút đi? Tôi tìm được rồi sẽ gọi các người."

Nàng nói, đầu lưỡi vô thức liếʍ qua khóe môi khô nóng.

Lạc Thần nhìn thấy động tác mờ ám vô thức của nàng, quay đầu hỏi Thiên Thiên: "Thiên tiểu thư muốn uống gì?"

Sư Thanh Y trong lòng ấm áp, đang chăm chú nhìn màn hình máy vi tính cũng len lén cười.

"Tùy tiện là được rồi." Thiên Thiên nói

Lạc Thần đi một lúc thì trở lại, pha trà nóng cho Thiên Thiên, lại thay Sư Thanh Y pha một ly sữa nóng cùng điểm tâm.

Sư Thanh Y đã vào hộp thư lưu trữ nhìn một lúc, nét mặt kéo căng, rất kỳ quái.

Bên trong hộp thư lưu trữ của Diệp Trăn có rất nhiều thứ, tỷ như hình ảnh, tài liệu, thậm chí là video, tất cả đều...... Không thể nhìn thẳng.

Mail thứ bảy trong hộp thư lưu trữ chính là "chúng mỹ nữ cởϊ qυầи áo tình cảm nhiệt liệt, đẳng cấp kí©ɧ ŧɧí©ɧ hưởng thụ, sảng khoái không biên giới!!!"

.....Còn có ba dấu chấm than.

.....Là muốn có bao nhiêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Cái gì?" Lạc Thần phát hiện sắc mặt Sư Thanh Y khác thường liền muốn ghé vào xem.

Sư Thanh Y ngồi trước máy vi tính, đưa tay ngăn Lạc Thần lại, nhanh chóng nói: "Đừng.... chị đừng xem."

Lạc Thần không nói chuyện, ánh mắt cực đạm bay đến trên màn hình.

"Tất cả đều là những thứ gì đó nam nhân thích nhìn." Sư Thanh Y lắc đầu, hận mắt bản thân không thể mù đi, nhưng mắt mù thế nào tìm bí mật Diệp Trăn lưu cho nàng: "Vẫn còn một phần, hẳn là rất nhanh có thể tìm được."

"Ân. "Lạc Thần dời một cái ghế ngồi bên cạnh nàng.

Nếu như muốn giấu một bí mật như vậy biện pháp tốt nhất chính là giấu bí mật trong một tràng cảnh hợp lý, tin tức không liên quan chồng chất, tạo thành dấu hiệu giả sau đó tùy tiện đặt bí mật trong đó, như vậy bí mật kia mới có thể được chân chính che lấp, người không kiên trì cùng cẩn thận tỉ mỉ căn bản là tìm không được nó.

Điểm này Diệp Trăn làm rất khá.

Hắn thật ra rất thông minh, chỉ là đáng tiếc.

Kiên trì tìm kiếm giữa mênh mông email, Sư Thanh Y rốt cục trong hộp thư lưu trữ phát hiện được mấu chốt.

Cảm giác của nàng luôn luôn rất nhạy cảm, nhìn thấy phụ đề trong email kia là "tài liệu mới" kèm theo file nén, lập tức không chút do dự kích chuột.

Giải ném tập tin, Sư Thanh Y vừa nhìn liền thấy một tiêu đề là "Sư Sư tiểu thư", còn có một video tên là "ghi hình ".

"Tìm được rồi." Trong giọng nói của Sư Thanh Y tràn ngập vui mừng.

Cùng lúc đó, cảm giác bức bách khẩn trương mạnh mẽ lại dâng lên.

Lạc Thần cùng Thiên Thiên ngồi hai bên trái phải Sư Thanh Y, ba người bắt đầu yên lặng xem.

Lúc mở tập tin kia, bên trong là thư Diệp Trăn viết cho Sư Thanh Y: "Sư Sư tiểu thư, xin chào nha, cách màn hình nhìn thấy tôi tuấn tú cực đỉnh như vậy, có phải muốn lập tức đứng dậy hay không?

Tôi biết nếu như cô có thể trông thấy video này, vậy chứng tỏ tôi đã chết. Phi, thật ra tôi lúc tôi đánh dòng chữ này, trong lòng đặc biệt đặc biệt khó chịu, lão tử con mẹ nó đặc biệt sợ chết.

Nhưng người rồi cũng phải chết.

Nhất là người giống như tôi.

Cô biết tôi đang trà trộn, rất nguy hiểm, sáng sớm mới vừa nhận tiền thù lao, không chừng buổi tối đã bị người khác chém chết, hoặc là thối rửa trong cổ mộ, để bánh chưng ăn sạch.

Cho nên từ thật lâu trước đây tôi đã bắt đầu viết di ngôn, giao phó chuyện sắp tới lại trên giấy, nghĩ đến đâu ghi đến đó, cô có thể vào hộp thư này vậy chứng tỏ cô đã nhìn thấy ghi chép của tôi.

Lại nói đến chuyện trước đó, tôi lần thứ hai cầu cô, cầu cô chiếu cố mẹ tôi.

Mẹ tôi nàng không sống được mấy năm nữa, tôi chỉ hy vọng từ ngày đó đến trước khi nàng mất có thể sống thoải mái. Sư Sư tiểu thư, tôi biết cô dễ mềm lòng, cô sẽ giúp tôi, đúng không? Nếu có kiếp sau, tôi làm trâu làm ngựa cũng sẽ trả lại cô món nợ này.

Bên dưới là lời tôi muốn nói với cô.

Trữ Ngưng nàng từng đến tìm tôi, hơn nữa còn đến tìm vài lần.

Nàng không biết từ nơi nào nghe được tôi đang âm thầm làm việc cho cô, cho nên nàng muốn tôi làm nội ứng chỗ các người, nàng cho tôi rất nhiều thù lao, đời tôi cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, tôi biết không phải là nàng, nàng nhất định đang đi theo một lão bản khó lường.

Tôi quả thật rất cần tiền, tôi từng vì tiền gϊếŧ người, kiếm tiền cũng không sạch sẽ, nhưng tôi biết tiền này không thể không kiếm. Đường này đi lâu như vậy, tôi biết chữ nghĩa viết như thế nào, Sư Sư tiểu thư, cô yên tâm tôi sẽ không phản bội cô.

Cô tin tưởng tôi, tôi cảm thấy thật cao hứng.

Nhưng tôi biết thủ đoạn của Trữ Ngưng, nếu như tôi nói một chữ không, nàng sẽ một súng trực tiếp bắn chết tôi, còn gϊếŧ mẹ tôi. Tôi chỉ giả vờ đáp ứng, cung cấp một số tin tức không có giá trị cho nàng, báo cáo có lệ cho nàng, đồng thời tôi cũng giở chút thủ đoạn, từ chỗ nàng nghe được một chút tin tức.

Trữ Ngưng bề ngoài là làm việc cho Tiêu gia, Tiêu gia cho nàng tiền cũng xem như lão bản của nàng, lần đó đi Phượng Hoàng cổ lâu chính là Tiêu gia để nàng dẫn người đến. Nhưng hiện tại tôi đã biết phía sau nàng vẫn còn một lão bản, đó con mẹ nó mới là lão bản chân chính của nàng, nàng là kẻ hai mặt.

Thật ra tôi xem như là người ngoài cuộc, cũng không phải đặc biệt hiểu rõ quan hệ sâu xa giữa Sư Sư tiểu thư cô cùng Tiêu gia, tôi chỉ biết là ngoài nhà cô cùng Tiêu gia còn ẩn nấp một nhóm người khác, bọn họ ở ngoài Tiêu gia cùng nhà họ Sư của cô.

Tạm thời có thể gọi bọn họ là thế lực thứ ba.

Có một lần tôi lén xem qua điện thoại di động của Trữ Ngưng, nàng thường xuyên liên lạc cùng một số điện thoại thuộc Cam Tư Tứ Xuyên.

Nàng không lưu tên nhưng số điện thoại này nàng liên lạc rất nhiều lần, khẳng định có vấn đề, tôi nhớ kỹ dãy số này, 13518448029, cô cũng nhớ kỹ dãy số này.

Dịch Bắc làm nội gián ở Liễu Sắc, hắn đặt camera ẩn hình, nhìn thấy một số thứ, vì quá sợ hãi nên thực sự không làm tiếp được, bất quá hắn không bại lộ chỉ là sớm từ chức.

Hắn giám sát ghi lại được một đoạn video, tôi đính kèm trong email này.

Tôi cũng rất sợ, gần đây tôi phát hiện có người nào đó đang âm thầm theo dõi tôi.

Không biết là ai bất quá kẻ theo dõi kia nếu như nguyện ý nhất định có thể đi vào nhà của tôi.

Tôi rất sợ buổi tối đột nhiên bị người đâm chết ở trên giường, tôi còn có mẹ phải chăm sóc, tôi thực sự không muốn chết sớm như vậy.

Tôi là một kẻ nhát gan, không dám lập tức đem những chuyện này nói với cô, tôi sợ cô biết sẽ đi điều tra, kinh động đối phương, người đầu tiên đối phương hoài nghi nhất định sẽ là tôi, sau đó động đến mẹ tôi.

Nhưng tôi lại rất muốn nói cho cô biết, cho nên tôi âm thầm chuẩn bị tất cả những thứ này. Tôi con mẹ nó đem chỉ số thông minh cả đời đều dùng ở đây, thật là mệt, tôi nghĩ nếu có một ngày cô có thể phát hiện email này thì tốt rồi.

Nếu như tôi chết, không chừng cô sẽ tới nhà của tôi xem xét, Sư Sư tiểu thư, tôi đại khái cũng biết tính cách của cô, hoặc là Dịch Bắc sẽ mang những việc tô ghi chép nói cho cô, khả năng gì cũng có, cô thông minh như vậy nhất định vừa nhìn ghi chép của tôi liền hiểu được.

Dĩ nhiên, cũng có khả năng rất lớn là cô không nhìn thấy, nhưng chỉ cần tôi chuẩn bị so với không chuẩn bị vẫn tốt hơn, đúng không?

Được rồi.

Đã nói nhiều như vậy.

Số điện thoại kia nhất định phải nhớ. Tuy rằng tôi đối với rất nhiều việc không hiểu rõ nhưng có một việc tôi vẫn biết, rất nhiều người đều đang âm thầm theo dõi cô.

Cô phải cẩn thận.

Sư Sư tiểu thư.

Thực sự tạm biệt."

Sư Thanh Y xem đến cuối cùng, thở phào một hơi .

Ngực đầy hoảng hốt, nàng đang cầm sữa nóng chậm rãi uống.

Uống vài ngụm, nàng mới trầm thấp nói: "Thảo nào một đoạn thời gian gần đây Diệp Trăn vẫn mặt dày mày dạn theo sát Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh mắng hắn thế nào hắn cũng không đi, sau đó dứt khoát theo Phong Sanh Tô Diệc, ngay cả nhà cũng không quay về, thì ra là hắn sợ."

Lạc Thần vặn mi: "Nhà họ Sư không theo dõi hắn, Tiêu gia cũng sẽ không, theo như lời hắn nói theo dõi hắn là thế lực thứ ba sao?"

Thiên Thiên gật đầu: "Khả năng này xem ra rất lớn."

"Chúng ta xem video này." Sư Thanh Y mở video, trong thanh âm lộ ra một tia hàn ý: "Vu Mị."

Hình ảnh trong video là phòng tắm trong Liễu Sắc.

Bởi vì vị trí lắp đặt cameras nên hình ảnh hơi nghiêng, bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn.

Trong bồn tắm lớn một nữ nhân khỏa thân nằm nghiêng, tóc thật dài, đầu gục xuống dưới, nhìn không rõ khuôn mặt, mà Vu Mị đang ngồi bên cạnh bồn tắm, nhìn nữ nhân kia.

Ánh mắt của nàng rất lạnh, khóe miệng nhếch lên, hình như đang cười.

Qua một lúc Vu Mị nâng tay lên.

Sư Thanh Y mở to hai mắt, không dám bỏ qua bất cứ chi tiết nào, tỉ mỉ xem, thị lực của nàng tốt đến đáng sợ, nàng thấp giọng nói: "Dường như có cái gì đó rất nhỏ từ trên tay nàng rơi xuống."

"Là cổ." Vẻ mặt Lạc Thần băng lãnh.

Khuôn mặt Thiên Thiên cũng ngưng trọng.

Thứ trên tay Vu Mị bò đến trên người nữ nhân, không ngừng qua lại trên thân thể quang lỏa của nữ nhân, kéo đến trên da thịt đều là vết tích giống như sợi tơ đỏ.

Sau đó dấu vết như tơ đỏ kia đột nhiên run lên, toàn bộ thân thể của nữ nhân đột nhiên thoáng cái rã ra, giống như thái đậu hủ, huyết nhục bị cắt thành từng khối chỉnh tề, từ trên xương cốt tách ra.

Sư Thanh Y bưng kín miệng.

Vu Mị đưa tay vào trong bồn tắm, cầm lấy một khối máu thịt trong số đó, nhét vào trong miệng nhai nuốt.

Âm thanh cắn nuốt thịt tươi rất nhỏ, cằm nàng đều bị máu nhuộm đỏ, một mảnh mơ hồ.

Hình ảnh sau đó, tất cả đều là Vu Mị đang ăn sống thịt người, thoạt nhìn hình như nàng đang hưởng dụng đãi tiệc đầy mỹ vị, Sư Thanh Y khó khăn chịu đựng đến khi video kết thúc, trong dạ dày sớm đã phiên giang đảo hải thậm chí ngay cả sữa mới vừa uống xong đều muốn nôn ra.

Lạc Thần đóng cửa sổ video, đưa nước cho Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y uống nước xong, thực sự chịu không nổi nữa, chăm chú nhìn Thiên Thiên nói: "Thiên Thiên, cô cùng Vu Mị là người quen cũ, nàng nói cô là tế ti, cô có thể nói cho tôi biết nàng vì sao muốn ăn thịt người?"

Thiên Thiên trầm mặc.

Lạc Thần cũng trầm mặc.

"Chúng ta quen biết đã lâu như vậy rồi." Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: "Cùng nhau trải qua nhiều chuyện, trước đây tôi hỏi cô, cô không muốn nói, được, tôi tôn trọng cô, hiện tại tôi hỏi cô. Giao tình của chúng ta, có đáng giá để cô nói hay không?"

Thiên Thiên ngước mắt lên, yên lặng nhìn Sư Thanh Y.

Trong mắt tựa hồ có ánh sáng đang hoảng động lưu chuyển, mị thái thiên thành, cũng mang theo cay đắng.

"Đáng giá." Thiên Thiên đột nhiên nở nụ cười.

Nàng nhìn Sư Thanh Y một chút rồi lại nhìn Lạc Thần, Lạc Thần cùng nàng bốn mắt tương tiếp, trầm mặc, giọng nói của Thiên Thiên bình tĩnh: "Tớ là người ở thời Chiến quốc, năm đó tiếp nhận chức vị Thác Chiết Tế Ti. Vu Mị, nàng là Phần Thi Tế Ti, cùng nhau tháp tùng Ô Linh Tác A đại nhân năm đó."

"Ô Linh Tát A là....." Sư Thanh Y lẩm bẩm, trong lòng nói Thác Chiếc cùng Phần Thi, hai danh từ này cũng quá quen thuộc đi, Thiên Thiên cư nhiên là bộ tộc đó sao.

Hơn nữa nàng còn là người thời Chiến quốc, Lạc Thần mới chỉ là người Minh triều, thời đại của Thiên Thiên so với Lạc Thần còn muốn xa hơn.

"Ô Linh Tát A là ngôn ngữ của tộc tớ, tộc cơ, cũng là công chúa điện hạ theo cách nói của người Trung Nguyên các người, Vu Mị năm đó chính là muội muội của "Ô Linh Tát A" đại nhân Vu Linh."