Diệp mụ mụ còn đang chụm ba ngón tay, thậm chí còn mυ'ŧ vào miệng, dường như ngón tay đặc biệt ngọt.
Lạc Thần bất động nhìn Diệp mụ mụ, liền cầm lấy một viên kẹo sửa đưa đến.
" – ngô." Diệp mụ mụ trong cổ họng bật ra âm thành hàm hồ kéo dài, đôi mắt chăm chú nhìn tay Lạc Thần, suy nghĩ lại suy nghĩ, có vẻ vô cùng khó xử.
Tay Lạc Thần vẫn cố trụ, liếc mắt nhìn Diệp mụ mụ.
" – a." Diệp mụ mụ đảo mắt.
Lạc Thần bình thản nhét kẹo sửa lại vào túi xách bên người.
Diệp mụ mụ vỗ xe lăn vội la lên: "- đổi!"
Khóe mắt Lạc Thần khẽ cong, đem toàn bộ kẹo của nàng ra.
Sư Thanh Y: "......"
Vũ Lâm Hanh: "........."
Thiên Thiên vẫn còn đứng tại chỗ cười.
Lạc Thần từ trong tay Diệp mụ mụ đổi lấy hai chiếc chìa khóa trên cổ. Diệp mụ mụ một mình ngồi trên xe lăn, vui vẻ ăn kẹo, trong tay vẫn ôm một hộp kẹo thật lớn.
Vũ Lâm Hanh thực sự không nhịn được nữa: "Chị họ cậu, cậu thế nào có thể khẳng định nàng đồng ý đổi với kẹo của cậu? Tuy nói nơi này có chút vấn đề nhỏ -" nàng vừa nói, vừa dùng ngón tay chỉ vào đầu mình: "Nhưng cũng không phải đứa trẻ ba tuổi chứ?"
Hơn nữa hiện tại trẻ con ba tuổi quỷ linh tinh quái, cuộc sống lại thoải mái, cũng không chắc chắn sẽ chịu đổi.
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Nàng vô cùng thích ăn đồ ngọt, nhìn thùng rác trong phòng bệnh thì biết."
Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh đi qua nhìn, liền phát hiện trong thùng rác quả thật có rất nhiều vỏ kẹo, đủ loại màu sắc hương vị, bên giường còn có một vài hộp đồ ngọt, Sư Thanh Y mở một trong số đó phát hiện đã trống rỗng.
Lạc Thần bắt đầu ngắm nghía cái chìa khóa trong tay: "Nàng thích ngọt, là một loại nghiện của người bình thường. Nàng một mực mυ'ŧ ngón tay cũng không phải là thói quen gì mà chỉ vì ngón tay nàng trước đó dính mật. Nhìn bên cạnh xe lăn xem."
Vũ Lâm Hanh nhìn lên, phát hiện xe lăn của nữ nhân bên kia góc phòng thực sự đặt một lọ mật bằng thủy tinh, chỉ có một lượng cực nhỏ chất màu trắng kết tinh trên thành lọ, mật bên trong sớm đã bị vét sạch, đến gần miệng lọ thậm chí còn có vết tích bị ngón tay chùi qua.
Thiên Thiên cười nói: "Lạc tiểu thư quả nhiên thận trọng."
Vũ Lâm Hanh bĩu môi: "Nàng chính là nhàm chán, không có việc gì làm nên ở trong phòng nhìn tới nhìn lui, ngay cả thùng rác cùng lọ mật nhà người ta cũng không buông tha."
Sư Thanh Y cũng cười nhẹ giọng nói: "Thảo nào. Nàng thích ăn ngọt, ngón tay trước đó dính mật, thật ra đã sớm liếʍ xong cũng không còn lại vị ngọt, nhưng đột nhiên lại thấy Lạc Thần ăn kẹo, tâm lý ám chỉ cùng khát vọng dâng lên, cũng giống như người hút thuốc, thấy người khác hút cũng nhịn không được muốn hút một điếu. Lạc Thần lúc này đột nhiên ăn kẹo nàng không được ăn nên vô thức ngậm ngón tay sau đó Lạc Thần ra vẻ dụ dỗ, nàng rất nhanh sẽ thỏa hiệp thôi."
"Được rồi, vậy cũng xem như chị họ cậu gặp may mắn." Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay, không cam lòng nhướng mày: "Nếu như nàng sống chết không chịu đổi chìa khóa, cậu lấy đi nàng liền tìm cậu liều mạng vậy làm sao bây giờ?"
Lạc Thần biểu tình rất đạm nhạt, liếc mắt nhìn qua: "Tớ trực tiếp bẻ khóa, lén lút đi vào, đó cũng không phải việc khó? Nếu không thành công, liền đem cửa dỡ xuống."
Vũ Lâm Hanh: "......"
Nàng chút nữa đã quên "thủ đoạn" của chị họ cậu.
Sư Thanh Y đi ra ngoài phục chế hai cái chìa khóa nữa, đem nguyên bản trả lại cho Diệp mụ mụ, sau đó bốn người ở nơi đó đợi người chăm sóc trở lại.
Người chăm sóc đi siêu thị một chuyến, quả nhiên mua về một đống lớn đồ ngọt, tất cả đều là cho Diệp mụ mụ.
Sư Thanh Y cố ý nhờ người kia chăm sóc tốt Diệp mụ mụ, ngoại trừ tiền thù lao còn cho thêm chút tiền nữa, lúc an bài thỏa đáng mới rời khỏi bệnh viện.
Địa chỉ nhà Diệp Trăn thật ra Sư Thanh Y biết, chính là cho đến bây giờ chưa từng đến.
Khi đó bởi vì Diệp Trăn làm việc cho nàng, nên Sư Thanh Y tìm hiểu rõ thông tin của hắn, hỏi qua địa chỉ của hắn, lúc Diệp Trăn nói cho nàng còn trêu ghẹo nàng: "Sư Sư tiểu thư cô đến lúc đó cũng đến chỗ của tôi a, tôi là một nam nhân độc thân, để các hàng xóm nhìn thấy đối danh dự của với cô có thể không tốt hay không."
Diệp Trăn thuê nhà ở một tiểu khu tương đối hẻo lánh, tiền thuê tương đối rẻ. Nói là tiểu khu, nhưng lại không giống phần lớn những tiểu khu hiện tại, bởi vì xây dựng tương đối lâu nên đều là phòng cũ, không có thang máy hơn nữa phòng óc phân bố cũng vô cùng chen chúc.
Nhóm người Sư Thanh Y từ một chỗ hẻm nhỏ đi vào, đỉnh đầu đều là dây điện giăng thành lưới, rất nhiều dây đều là dây dẫn điện của các hộ gia đình, hai bên hẻm nhỏ rất bẩn, chất đồng rất nhiều thứ vứt đi không được xử lý đúng cách.
Bầu trời xám trắng, con hẻm càng thêm hôi mùi ẩm mốc, thậm chí còn có mùi dầu mỡ.
Đến tòa nhà của Diệp Trăn, đi cầu thang lên lầu ba, Sư Thanh Y lấy ra chiếc chìa khóa của cửa chính.
Một cổ vị đạo không tốt lắm trong nháy mắt đập vào mặt.
Có một đoạn thời gian không người ở, hơn nữa trước đó ở là một nam nhân độc thân như Diệp Trăn, phòng xép có mùi vị như vậy cũng không kỳ lạ.
Trên bàn trà trong phòng khách vỏ chai bia chất đống, bụi cùng tàng thuốc đống một lớp dày trong gạt tàng, thùng rác đầy đến nhét không được, trên sô pha tùy ý ném vài bộ quần áo bẩn, may mà không phát hiện tất thối của Diệp Trăn.
Toàn bộ quy thành bốn chữ, loạn thất bát tao.
Sư Thanh Y nhìn thấy khẽ nhíu mày, xắn tay áo lên, thở dài: "Thật loạn."
Vũ Lâm Hanh không thể tưởng tượng nổi, nói: "Sư Sư cậu đừng nói cho tớ chứng ưa sạch cùng chứng cưỡng bách lại tái phát, dự định tổng vệ sinh thay hắn?"
"Nếu không thì sao?" Sư Thanh Y cười nhún vai.
Vũ Lâm Hanh cảm thấy đau đầu, tay cũng đau nhức. Nàng thích chưng diện thích sạch sẽ, trong nhà cho đến bây giờ đều có người chuyên quét dọn, ba chữ tổng vệ sinh sẽ không xuất hiện trong từ điển của nàng, nàng đi đến chỗ nào chỗ đó đều sạch sẽ, không cần quan tâm đến những việc vặt vãnh này.
"Ở đây quá hỗn loạn, chỉ có tổng vệ sinh mới có thể tìm được tin tức hữu dụng đối với chúng ta. Rất nhiều thứ chỉ có dọn sạch mới thấy được." Sư Thanh Y vỗ vỗ Vũ Lâm Hanh: "Tớ biết cậu chưa từng làm qua những việc này, cậu đi ra siêu thị ngoài kia mua ba bộ dụng cụ vệ sinh, còn có mũ chống bụi, tạp dề, những việc khác bọn tớ làm là được rồi."
"Sư Sư, cậu cũng quá giống hiền thê lương mẫu tiểu tức phụ rồi, ai cưới cậu người đó được lời rồi." Vũ Lâm Hanh liếc mắt nhìn Lạc Thần, đôi mắt hoa đào sáng quắc, ánh mắt đột nhiên có chút phức tạp.
Lạc Thần đã cùng Thiên Thiên sơ bộ thu dọn.
"Đừng nhiều lời." Sư Thanh Y thúc dục Vũ Lâm Hanh: "Nhanh đi, còn phải dùng nữa."
Vũ Lâm Hanh mua xong mọi thứ trở về, dạo bên này, nhìn bên kia, Sư Thanh Y, Lạc Thần cùng Thiên Thiên ba người thì bận rộn quét tước thu dọn.
Thu dọn hơn một nửa, cũng không có phát hiện gì đặc biệt. Sư Thanh Y dần dần cho rằng có phải bản thân đã quá mức cẩn thận hay không, suy nghĩ quá nhiều, bất quá nghĩ lại Diệp Trăn đã chết, thay hắn quét dọn một chút cũng rất tốt, tuy nói hắn cũng không ở được nữa.
Lạc Thần đang mở két sắt của Diệp Trăn, cầm chìa khóa tra vào ổ, chiếc chìa khóa còn lại này chính là chìa khóa của két sắt.
Ngoại trừ chìa khóa, còn cài đặt mật mã sáu chữ số.
Lạc Thần dùng mật mã thẻ ngân hàng của Diệp Trăn thử một lần, thành công.
Sư Thanh Y ở bên cạnh nhìn, bất đắc dĩ cười: "Từ việc Diệp Trăn dùng sinh nhật mẹ hắn làm mật mã thẻ cho thấy két sắt của hắn cũng không khó mở. Dùng sinh nhật làm mật mã không phải là chuyện an toàn gì."
Thiên Thiên một bên mở ngăn tủ của Diệp Trăn một bên mỉm cười nói tiếp: "Nghe nói tỷ lệ người sử dụng sinh nhật làm mật mã vô cao, đạt đến 56%, thật ra rất nhiều người đều biết không an toàn nhưng vì dễ nhớ nên vẫn dùng. Đây là sai lầm phổ biến."
Lạc Thần mở két sắt.
Vũ Lâm Hanh xa xa tiếp một câu: "Uy, Diệp Trăn còn thu mấy món hàng tốt a, đây hình như là từ trong mộ lấy ra -"
Nói đến đó, lời tiếp theo liền im bặt.
Hình như nhìn thấy chuyện gì đó khiến nàng sợ hãi.
"Vũ Lâm Hanh, cậu không sao chứ?" Sư Thanh Y cách khá xa, không nhìn thấy.
"......Rất tốt." Vũ Lâm Hanh kéo căng khuôn mặt đi trở lại.
"Cậu nhìn thấy cái gì rồi?" Sư Thanh Y nói.;
Cùng lúc đó, Lạc Thần đã từ trong túi văn kiện rút ra một phần văn kiện, còn có một bản ghi chép.
"Tớ nhìn thấy thức ăn "gì đó" , ở phía dưới ngăn tủ bên kia đều trống rỗng." Sắc mặt Vũ Lâm Hanh tái nhợt thoạt nhìn còn chảy mồ hôi.
Sư Thanh Y xích một tiếng: "Diệp Trăn nói qua hắn nuôi một con "gì đó". Hắn hắn chết, thức ăn "gì đó" ăn hết nó cũng không có khả năng còn ở trong nhà hắn. Không có ở đây, đừng sợ."
Sư Thanh Y chiếu cố lỗ tai Vũ Lâm Hanh, nhưng sắc mặt Vũ Lâm Hanh vẫn rất khó nhìn.
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Diệp Trăn tự mua cho hắn một phần bảo hiểm, được thừa hưởng là mẹ hắn. Sau đó là bản ghi chép này, ở trên đó hắn giao phó một ít hậu sự."
"Hậu sự?" Thiên Thiên nói: "Nói như vậy hắn sớm biết mình sẽ -"
Lạc Thần gật đầu: "Hắn bình thường nói hưu nói vượn, đã từng trải qua những ngày đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, có lúc còn có thể theo xuống mộ, hắn cảm thấy rất nguy hiểm, e rằng một ngày nào đó lỡ chân chết đi, cho nên hắn sớm phó thác một ít hậu sự. Nói chung là nếu như hắn chết, thì sẽ có người đến thay hắn xử lý, trên đó có một số việc hắn giao cho bạn tốt nhất của hắn Dịch Bắc."
"Là chuyện gì?" Sư Thanh Y hỏi.
"Đều có liên quan đến sắp xếp cho mẹ hắn, cũng không kỳ lạ." Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y: "Ngoại trừ việc đó."
Sư Thanh Y tiếp nhận bản ghi chép, Lạc Thần đã thay nàng mở ra một trang khác.
Trên trang ghi chép viết: "Sư Sư tiểu thư, hy vọng cô thay tôi chiếu cố Ma Tương đáng yêu của tôi. Cô sẽ không cự tuyệt đúng không, ai bảo chúng ta giao tình tốt như vậy đây. Tôi biết cô cũng rất thích Ma Tương."
Sau đó còn vẽ một khuôn mặt tươi cười.
"Ma Tương là......" Thiên Thiên nói.
"Từ ghi chép này cho thấy, đó nhất định là con mèo hắn nuôi." Ánh mắt Sư Thanh Y trầm xuống.
Sắc mặt Vũ Lâm Hanh càng thêm xấu xí, bất quá nàng vẫn chịu đựng sợ hãi hỏi Sư Thanh Y, bởi vì nàng cảm thấy hiện tại Sư Thanh Y cũng có chút cổ quái: "Sư Sư?"
"Diệp Trăn cho đến bây giờ không có ở trước mặt tôi trực tiếp nói con mèo hắn nuôi gọi là Ma Tương." Sư Thanh Y ngưng mi trầm tư: "Tớ biết hắn nuôi mèo, vẫn là trước đó ở cổ lâu hắn có thuận miệng nói một câu. Cho đến bây giờ cho đến bây giờ không chính diện cùng tớ trực tiếp đề cập qua, vì sao hắn ở đây lại muốn tớ chăm sóc mèo của hắn, hơn nữa còn nói "Tôi biết cô cũng rất thích Ma Tương." Tớ cho đến bây giờ chưa thấy qua Ma Tương, thế nào chắc chắn tớ nhất định sẽ thích?"
Lạc Thần mở miệng: "Đi tìm mèo."
Thiên Thiên nói: "Đã có một đoạn thời gian, trong phòng không có người, ở đây lại không có thi thể mèo, như vậy chứng tỏ mèo đi rồi, trở thành mèo hoang, thời tiết lạnh lẽo, rất có thể nó đã....."
"Cửa sổ ở đây mở ra." Ánh mắt Lạc Thần trượt sang cửa sổ mở rộng: "Mèo ra ngoài dễ, vào cũng dễ. Nơi này là nhà nó, mặc dù ở đây không có thức ăn, nhưng cũng là nơi tránh gió tị hàn, nó ở bên ngoài tìm thức ăn, rồi cũng sẽ trở về ngủ."
Vũ Lâm Hanh vặn mi: "Mấy người các cậu, xin đừng mở miệng là "gì đó" Cảm ơn, xem xét tình hữu nghị cách mạng giữa chúng ta, làm phiền."
Lạc Thần mặt không chút thay đổi nhìn về phía Vũ Lâm Hanh: "Lâm Hanh, cậu nên trở về đi, bọn tớ cần phải đi tìm con "gì đó". Nói như vậy, cậu cảm thấy thế nào?"
Vũ Lâm Hanh hít sâu một ngụm lãnh khí: "Tớ phải tránh mặt một lúc, duy trì liên lạc qua điện thoại."
Vũ Lâm Hanh hấp tấp, quả nhiên đi rất nhanh, còn kém bàn chân bôi dầu mà đi.
Còn lại Sư Thanh Y, Lạc Thần cùng Thiên Thiên ba người ra ngoài tìm kiếm xung quanh, hỏi thăm thì biết được nơi đây có nhiều mèo hoang, rất nhiều hộ gia đình cũng không dám mở cửa phòng bếp vì sợ chúng ăn vụn.
Chỉ là tìm nữa ngày vẫn không có kết quả, ba người đi ăn cơm tối, ban đêm vẫn ở lại trong nhà Diệp Trăn.
Kim đồng hồ chỉ tám giờ, trong phòng mở điều hòa, Sư Thanh Y ngồi trên ghế sô pha nghe thấy động tĩnh ngoài cửa sổ.
Nàng lập tức đứng lên.
Một cái bóng đen xuất hiện ngoài cửa sổ, dáng vẻ tròn vo.
Đầu tiên Lạc Thần đóng kín cửa sổ, cái bóng kia không thể đi đâu được, cứ như vậy đáng thương bị ba nữ nhân vây quanh.
Thiên Thiên mở đèn, Sư Thanh Y mới nhìn rõ hình dạng của Ma Tương.
Nó thực sự rất béo, so với Nguyệt Đồng còn béo hơn, ngoại trừ béo không còn gì khác, qua một đoạn thời gian không có chủ nhân, nó cư nhiên còn có thể duy trì "vóc dáng" như vậy.
Ma Tương hiển nhiên bị hù dọa, thân thể cuộn lại, giây tiếp theo sẽ giống như con nhím xù lông.
— Sư Sư tiểu thư, tôi biết cô cũng rất thích Ma Tương.
Lời nói trên bản ghi chép của Diệp Trăn vang vọng trong đầu Sư Thanh Y.
Trên người con mèo này có cái gì?
Sư Thanh Y thử ngồi xổm xuống, tận lực duy trì thân thiện mà sờ Ma Tương.
Động tác của nàng mềm nhẹ tính tình cũng tốt, hơn nữa trời sinh có duyên với động vật, Ma Tương cũng không chống cự nàng.
Sư Thanh Y ôm lấy Ma Tương, nó rất nặng, cũng may nàng vốn dĩ khí lực lớn, hơn nữa ôm Nguyệt Đồng cũng đã quen, cho nên cũng không có gì.
Lạc Thần chăm chú nhìn vòng cổ trên cổ Ma Tương, trên vòng cổ treo một vật nhỏ, tròn tròn, giống như một quả cầu nhỏ.
Sư Thanh Y nhận thấy ánh mắt của Lạc Thần, bên ngoài cửa sổ một mảnh tối như mực, bóng đêm nặng nề không biết vì sao nàng đột nhiên rùng mình một cái.
Trong phòng ngoại trừ ba người các nàng, không có ai khác.
Nhưng nàng chính là cảm thấy dường như có người đang nhìn chằm chằm.
Vì vậy nàng hướng Ma Tương giả vờ vô cùng thân thiết nhoẻn miệng cười, tỏ ra nàng "thật sự rất thích Ma Tương ": "Đi đâu, Ma Tương về nhà thôi."
Tất cả đều cố ý biểu hiện rất tự nhiên.
Ba nữ nhân tìm được con mèo này, sau đó mang nó về nhà Sư Thanh Y.
Vừa đến nhà Sư Thanh Y lập tức tháo vòng cổ trên người Ma Tương xuống qua lại tỉ mỉ kiểm tra, phát hiện nó rất tinh xảo, là rỗng ruột.
Sư Thanh Y mở quả cầu, bên trong nhét một tờ giấy.
Ba người nhìn nhau một lúc, ai cũng không nói chuyện.
Sư Thanh Y chậm rãi mở tờ giấy ra, mặt trên viết: "Sư Sư tiểu thư, lúc rảnh rỗi đến nhà hàng trước kia chúng ta thường đến uống một ly, cô thích nhất là uống nước chanh ở nơi đó. Dùng Ma Tương cô thích đến mời cô, có phải rất lãng mạn hay không ? Ha ha, lúc nào có thể làm bạn gái của tôi đây?"
"Có ý gì ?" Thiên Thiên nhíu mày.
Lạc Thần cũng không nói.
Sư Thanh Y cảm giác trong lòng đột nhiên bang bang nhảy động lợi hại, nghĩ thầm Diệp Trăn vì sao lại đột nhiên thần thần bí bí trở nên cẩn thận như vậy.
Nàng thấp giọng nói: "Tôi rất ghét chua, không thích nước chanh, hơn nữa tôi cũng không cùng Diệp Trăn đến nhà hàng gì đó, vì sao hắn lại nói đến nước chanh?"
"Nhìn tờ giấy này." Lạc Thần cẩn thận suy xét một lúc, đột nhiên nói: "Những dòng chữ này viết tận phía trên, phía dưới trống rỗng, thông thường người viết chữ không nên viết như vậy, nhất định là cố ý."
"Nước chanh.... em rất ghét uống nước chanh a." Sư Thanh Y lẩm bẩm một lát, ánh mắt đột nhiên xoay chuyển, nàng xoay người lấy một ngọn nến từ trong tủ đồ ra.
Lạc Thần cùng Thiên Thiên nhìn hành động của nàng, cũng đều hiểu rõ ý đồ.
Đặt tờ giấy trên ngọn nến chậm rãi lay động, khoảng trắng trên tờ giấy xuất hiện chữ viết màu nâu.
Chữ viết bằng nước chanh lúc khô sẽ biến mất, gặp nhiệt mới có thể xuất hiện.
"Là một địa chỉ hộp thư." Sư Thanh Y cầm tờ giấy nhìn: "Mật mã là yezhen75874452."