Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 175: Biến hóa

Không biết phải nói gì để chống đỡ, Sư Thanh Y vuốt lại mái tóc do ngủ có chút hỗn loạn, một tay cầm lấy điều khiển tắt TV

Tất cả đều yên tĩnh, nàng đứng lên nói với Lạc Thần: "Trở về phòng... ngủ."

Lạc Thần ngồi bất động trên sô pha, tóc đen áo trắng, thanh vũ tao nhã, cứ như vậy cười yếu ớt nhìn nàng: "Không phải mới vừa rồi em không muốn về phòng sao?"

"Bây giờ muốn." Sư Thanh Y có chút buồn bực trả lời, nàng hơi cúi người xuống: "Đi thôi."

"Em bế chị đi sao?"

Lạc Thần hơi nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm, tóc dài vốn xõa trên vai theo động tác của nàng buông xuống trước ngực.

Sư Thanh Y làm ra vẻ đứng đắn, không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng kỳ thực nhìn thấy dáng vẻ này của Lạc Thần, cùng với những lời nói của nàng đã khiến tai Sư Thanh Y sớm đỏ ửng.

"Em bế chị." Sư Thanh Y dán đến gần hơn nữa, nàng vươn tay ôm lấy thắt lưng Lạc Thần.

Lạc Thần dán đến, thuận thế ôm lấy cổ nàng.

Tràn ngập hương thơm, Sư Thanh Y rốt cục kéo căng không được nữa, nhất là hai tay đang ôm lấy eo nhỏ của Lạc Thần, cảm giác nói đó thực sự quá mềm mại, mềm như không có xương, cứ như vậy dán tại lòng bàn tay Sư Thanh Y.

"Lạc Thần."

"Ân?" Lạc Thần tựa đầu lên vai Sư Thanh Y.

"Cho em năm phút." Giọng nói của Sư Thanh Y cũng hoàn toàn mềm nhũn: "Năm phút.... là được rồi."

Lạc Thần không nói chuyện, khóe mắt mang theo tiếu ý, gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ trên vai Sư Thanh Y. Bị nàng cọ như vậy, Sư Thanh Y cảm thấy trong lòng nóng rực, sa vào vũng lầy muốn rút cũng rút không ra, trái tim phập phồng, nàng ôm Lạc Thần chặt hơn một chút, cúi đầu hôn vành tai mềm mại của Lạc Thần.

Nàng vén tóc bên tai Lạc Thần, đôi môi nàng ngậm lấy vành tai trắng nõn tinh xảo, cắn nhẹ một cái.

Lạc Thần ở phương diện này rất khó biểu lộ ra gì đó, nàng cái gì cũng chôn giấu rất sâu, mỗi một lần Sư Thanh Y đều không có cơ hội nhìn thấy phản ứng rõ ràng của nàng, lại càng không cần nói đến cái gì kịch liệt.

Nàng giống như một vò rượu lâu năm, ủ rất lâu, tư vị say đến tận xương cốt tất cả đều giấu nơi rất sâu, tinh tế thưởng thức cho đến hồn phách tiêu tán.

Cũng bởi vì như vậy, kẻ khác cũng rất khó nắm bắt.

Cũng may Sư Thanh Y kiên trì lại cẩn thận, cùng nàng sớm chiều ở chung, cái gì cũng thăm dò tường tận, hơn nữa có cảm giác quen thuộc kỳ diệu nào đó, mặc dù Lạc Thần không nhắc tới nhưng Sư Thanh Y cũng biết nàng mỗi một lần ra ám chỉ có thể là giọng nói, cũng có thể hiểu nàng có cảm xúc gì, ý tứ gì, là thoải mái, là khó chịu, hoặc là điểm mẫn cảm gì đó nàng đều biết.

Quả nhiên, dưới nụ hôn của Sư Thanh Y, hai tay Lạc Thần ôm cổ Sư Thanh Y càng chặt hơn, tuy rằng không lên tiếng nhưng Sư Thanh Y biết, nàng thích như vậy.

Lạc Thần mới vừa hồi phục không lâu, Sư Thanh Y trong lòng đau xót nàng, dĩ nhiên sẽ không thực sự làm gì đó, mặc dù trong lòng khát vọng, cũng không thể, vì vậy hiện tại chỉ có thể cùng Lạc Thần thân mật một chút.

Cảm giác được hai tay trên cổ mình xiết chặt, Sư Thanh Y xốc vạt áo tắm của Lạc Thần lên, từ cổ quang lỏa hôn xuống vai nàng.

Tay trái vuốt ve xương quai xanh, thân thể Sư Thanh Y hơi nâng lên, tay phải tiếp tục kéo áo tắm của Lạc Thần xuống, nhìn lưng của nàng.

Nhìn từ góc độ của Sư Thanh Y, chỉ có thể nhìn sơ qua.

Lưng Lạc Thần da thịt nhẵn nhụi mềm mại, bất quá trước đó từng bị thương, tuy nói thể chất nàng hồi phục rất nhanh nhưng hiện tại vẫn có thể nhìn thấy những vết thương chưa lành hẳn.

Có những chỗ hình như bị bỏng nặng vừa mới liền da không lâu, để lại vài vết hồng nhạt, giống như cánh hoa bị vùi dập.

Sư Thanh Y chăm chú nhìn những vết thương kia, bất động.

Lạc Thần biết Sư Thanh Y đang nhìn cái gì, chỉ là yên lặng ôm lấy nàng, Sư Thanh Y nhìn chốc lát, cúi đầu hôn lên vai Lạc Thần.

"Từ lúc chị gặp em, lúc nào cũng bị thương." Sư Thanh Y dán lên da thịt Lạc Thần, ảo não thì thầm: "Có lẽ là mệnh em quá lớn, khắc chị."

"Em tin mệnh số sao?"

Sư Thanh Y áp xuống phía dưới, lại gật đầu, đôi mắt màu hổ phách giống như bừng tỉnh: "Em không tin mệnh số, đó là hư huyễn, nhưng em tin sinh mệnh. Người khác như thế nào thì em không cách nào hiểu rõ, hơn nữa không cách nào khống chế, người khác làm tất cả, sẽ thay đổi quỹ đạo vận mệnh của em, cũng sẽ liên lụy đến người bên cạnh em, rất nhiều thứ, đều là bất đắc dĩ. Cũng nói lòng người khó đoán, em làm sao có thể nắm tâm người khác trong tay đây?"

Lạc Thần nâng đầu Sư Thanh Y lên, vuốt ve khuôn mặt nàng, cứ như vậy nhìn vào mắt nàng

"Em có thể nắm chị trong tay." Lạc Thần nhẹ giọng nói.

Sư Thanh Y ngẩn ra.

Một lúc lâu, nàng thở dài nói: "Nhưng em cũng nhìn không thấu chị. Đối với em mà nói, chị có rất nhiều bí mật."

"Nhưng tâm của chị, vẫn do em nắm chặt trong tay."

Ngón tay Sư Thanh Y run rẩy, mơn trớn ngực trái mềm mại của Lạc Thần, lòng bàn tay bao trùm khối mềm mại, có thể rõ ràng cảm thụ được nhịp đập bình ổn nơi đó.

Thực sự giống như đang ngay trong lòng bàn tay nàng.

Không thoát đi đâu được.

Đáng giá giao phó cùng ỷ lại, hơn nữa vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi.

Lạc Thần ôm Sư Thanh Y, nói: "Chị quả thật có rất nhiều bí mật, nhưng vì một số nguyên nhân tạm thời không thể nói cho em biết. Trên đời này rất nhiều việc nặng, nếu như cố chấp gánh lấy chỉ mang đến thương tổn mà thôi. Nhưng em chỉ cần biết một điều, em có thể nắm chị trong tay, vậy là tốt rồi."

Sư Thanh Y không nói nữa, ôm chặt Lạc Thần thêm một chút, hôn lên cánh môi lạnh lẽo của nàng.

Hai người nằm trên sô pha hôn môi, cánh môi Sư Thanh Y cùng Lạc Thần tiếp xúc, hai tay đặt bên hông Lạc Thần, dự định dùng sức ôm Lạc Thần đến phòng ngủ.

Lạc Thần lại đột nhiên dừng lại, thân thể trong nháy mắt cứng nhắc, ánh mắt liếc mắt nhìn phương hướng mà Sư Thanh Y không nhìn thấy.

Sư Thanh Y nhận thấy sự khác thường của Lạc Thần.

Âm Ca mặc áo ngủ dày, đứng cách đó không xa.

Sư Thanh Y: "......."

Lạc Thần: "..........."

Sư Thanh Y bây giờ còn dùng nữa người đè trên người Lạc Thần, nàng hiện tại trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cũng không để ý đến áo tắm của mình mà vội vã kéo áo tắm của Lạc Thần lên, che kín thân thể Lạc Thần.

Lạc Thần từ phía sau ôm lấy nàng, cánh tay từ sau lưng nàng trượt về trước, đem vạt áo Sư Thanh Y kéo lại.

Hai người một lúc cũng không nói chuyện, không khí trong phòng khách dường như đông lại, Âm Ca vẫn đứng tại đó không hề lên tiếng.

Rất nhanh, Sư Thanh Y phát hiện không thích hợp.

Khuôn mặt vốn đỏ đến sắp bốc hơi của nàng, hiện tại theo ánh của Âm Ca bắt đầu nhanh chóng trầm xuống, cuối cùng được băng lãnh thay thế.

Đôi mắt của Âm Ca thuần túy đen nhánh, giống như ngọc trai đen, hiện tại thật giống như hại hạt châu vô hồn, nàng không phải đang nhìn trên sô pha mà là một chỗ khác, đứng tại chỗ hồi lâu, lại giống như ngẫu nhiên đi vài vòng, cử chỉ quỷ dị vô cùng.

Sư Thanh Y cảm giác Lạc Thần ôm lấy cánh tay của nàng, càng lúc càng chặt.

Lạc Thần bắt đầu nhíu mày, ánh mắt nặng nề nhìn Âm Ca.

Âm Ca lại không mục đích đi vài bước, trong miệng thì thào, không biết đang nói cái gì, vẻ mặt dường như vô cùng khổ sở, tựa hồ đã đánh mất bảo bối gì đó, nàng như vậy đi qua đi lại gần năm phút, lại lần nữa đứng yên.

Đi trở về phòng, là phòng của nàng.

Căn phòng đó lúc đầu là của Lạc Thần, về sau Lạc Thần cùng Sư Thanh Y ngủ chung một phòng, căn phòng này liền dành cho Âm Ca ở lại.

Mắt thấy Âm Ca đi xa, Sư Thanh Y xuống khỏi người Lạc Thần, Lạc Thần thay Sư Thanh Y chỉnh lý áo tắm, hai người lập tức đi theo.

Cửa không đóng, Âm Ca trực tiếp vào phòng, trong phòng tối như mực, Âm Ca nằm trên giường đắp chăn nhìn qua dường như đã ngủ lại.

Sư Thanh Y đứng bên giường, trong lòng run sợ nhìn hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Vừa rồi chuyện gì xảy ra?"

Lạc Thần vặn thấp độ sáng đèn giường, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên thân thể Âm Ca, lộ ra cảm giác đáng thương khó tả.

"Lâm Hanh trước đây đã cùng chúng ta nói qua một việc, còn nhớ không?" Lạc Thần đột nhiên nói.

Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, trong đầu hiện lên cái gì đó, thấp giọng nói: "Chị là nói lần đó?"

Chuyện là trong lúc Vũ Lâm Hanh ba hoa lời vô nghĩa thuận miệng nhắc đến một việc, lúc đó Âm Ca ở trong biệt thự của Vũ Lâm Hanh, hơn nửa đêm Vũ Lâm Hanh còn ở trong phòng uống rượu, kết quả Âm Ca đột nhiên bước vào, Vũ Lâm Hanh bị dọa không ít, tay run lên, đánh vỡ ly rượu ngay tại chỗ.

Ly rượu vỡ vụn, Âm Ca cũng không nói gì, sau đó đột nhiên trở lại phòng ngủ.

Vũ Lâm Hanh lúc đó nói đùa là nha đầu kia càng ngày càng nghịch ngợm, nửa đêm còn đặc biệt đến hù dọa nàng, sau đó không biết đề tài thế nào lại chuyển đến chuyện Vũ Lâm Hanh uống rượu, tuy nói Vũ Lâm Hanh vô cùng thích rượu đỏ nhưng hơn nửa đêm lại một mình trong phòng uống rượu, nói thế nào cũng có chút kỳ lạ.

Vì vậy Sư Thanh Y lúc đó hỏi Vũ Lâm Hanh, nhưng Vũ Lâm Hanh cũng chỉ cười cợt, tùy ý bịa chuyện ứng phó, sau đó chuyện này cũng đã bị mọi người quên lãng.

Lạc Thần gật đầu, khẽ cúi người, sờ lên trán Âm Ca: "Đúng vậy."

Sư Thanh Y nói: "........ Là mộng du sao?"

Lạc Thần không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà chỉ kéo chăn cho Âm Ca, sau đó mới nói: "Em cảm thấy em ấy cao lên sao?"

Sư Thanh Y trong lòng trầm xuống, nhìn Âm Ca, nhớ lại chiều cao ban đầu của Âm Ca, ước đoán một chút lại âm thầm tính toán, trực tiếp dùng ngón cái cùng ngón giữa đo thử, trước sau so sánh, vẻ mặt của nàng lập tức trở nên phức tạp.

",....... Em ấy thực sự lớn rất nhanh." Sư Thanh Y kinh ngạc nói: "Chị không đề cập đến em còn không chú ý."

Tuy nói đây là giai đoạn phát triển nhưng tốc độ này thực sự quá nhanh, huống hồ tốc độ phát dục của nữ nhân so với nam nhân chậm hơn, nhưng Âm Ca ở phương diện này khiến Sư Thanh Y vô cùng lưu ý.

Lạc Thần đưa tay vén sợi tóc trên mặt Âm Ca, Sư Thanh Y thuận thế tiến gần tỉ mỉ quan sát.

Tuy nói Âm Ca trí tuệ có vấn đề nhưng rất nhiều sự tình rõ ràng đứa trẻ vài tuổi cũng biết nàng lại không biết, nhưng vóc dáng của nàng rõ ràng là mười phần thanh xuân thiếu nữ, da trắng nõn, thanh tú mang theo vài phần trẻ con.

Hiện tại, khuôn mặt nàng tựa hồ có chút thay đổi.

Sự thay đổi này người bình thường rất khó phát hiện, Sư Thanh Y tỉ mỉ suy nghĩ, mới phát giác đường nét trên khuôn mặt thiếu nữ đã bắt đầu có vẻ thành thục hơn, nhất là đôi môi cùng hình dạng khuôn mặt, lúc ngủ rõ ràng có vài phần quyến rũ.

Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, Sư Thanh Y cũng ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt giao nhau.

"Về phòng trước đã." Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y hiểu ý của Lạc Thần, nàng liền gật đầu, tắt đèn giường đi, sau đó ra ngoài đóng cửa phòng Âm Ca lại, theo Lạc Thần trở về phòng.

Buổi tối, Sư Thanh Y Sư Thanh Y có suy nghĩ, cả đêm không ngủ ngon, sáng hôm sau còn phải đến trường đại học. Bởi vì bị thương nằm viện nên nàng lại hướng Duẫn Thanh xin vài ngày phép, tính toán lại hình như năm nay nàng xin Duẫn Thanh nghỉ phép đã đạt đến giới hạn đỏ.

Bất quá lúc này đây, Duẫn Thanh lại không nói gì, từ khi nàng biết Sư Thanh Y là em gái của Sư Dạ Nhiên, thái độ của nàng tựa hồ cũng có một chút chuyển biến, rất kỳ lạ, nhưng rốt cục là lạ ở chỗ nào lại không nói ra được.

Bốn giờ chiều, Sư Thanh Y còn đang ở trường, Lạc Thần gọi điện thoại đến nói nàng một mình lái xe ra ngoài đón Âm Ca.

Phương diện lái xe, Lạc Thần vẫn là người mới, nên chạy tương đối chậm, nên phải mất một chút thời gian mới đến trường học của Âm Ca. Lúc nàng đến nơi, vẫn chưa đến giờ tan học, Lạc Thần đỗ xe xong mới đến một chỗ cách vị trí Âm Ca thường đứng chờ không xa, ẩn nấp thân mình, lẳng lặng chờ đợi.

Đối diện chỗ Âm Ca hay đứng chờ chính là một bồn hoa, phía sau bồn hoa có thể mơ hồ nhìn thấy một người đang ngồi.

Lạc Thần kéo khăn choàng, cứ như vậy thẳng tắp đứng trong gió lạnh, lặng lẽ quan sát.

Đến giờ tan học, dòng người kéo ra cửa, Âm Ca cũng sớm xuất hiện trong phạm vi quan sát, nàng đứng tại chỗ nhìn một chút, do dự một hồi mới đi đến chỗ bồn hoa.

Nam nhân tóc dài sau bồn hoa đứng lên, cười chào hỏi cùng Âm Ca.

Nhìn thấy nam nhân kia là lão bản Liễu Sắc Chương Thai Liễu, nét mặt Lạc Thần cũng không có gì gợn sóng, một mình ở xa xa quan sát, thoạt nhìn Âm Ca cùng Chương Thai Liễu trò chuyện rất hợp ý, sau đó, Chương Thai Liễu xoa đầu nàng, nàng nhu thuận cúi đầu, dưới ánh sáng ngày đông có thể mơ hồ nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của nàng.

Biết có người đến đón nàng, nên Âm Ca cũng đứng đó không bao lâu liền cùng Chương Thai Liễu nói vài câu, sau đó vẫy tay hướng hắn tạm biệt, Chương Thai Liễu cũng mỉm cười vẫy tay với nàng, nhìn theo bóng dáng Âm Ca một lúc rồi lại ngồi xuống sau bồn hoa, thoạt nhìn vẫn đang tiếp tục chờ "muội muội" như hắn đã nói.

Qua một lúc, vẻ mặt Lạc Thần bình tĩnh như nước bước ra.

Âm Ca xoay người nhìn thấy nàng, trên mặt lộ vẻ tươi cười, hướng nàng chào hỏi: "Chị Lạc, ở đây! Ở đây!"

"Chờ lâu không?" Lạc Thần đi đến, đạm đạm nhất tiếu, cúi đầu nói chuyện cùng Âm Ca, đôi mắt thâm thúy vô ý mà hữu ý thoáng nhìn hướng bồn hoa.

"Không lâu, em mới vừa ra đến." Âm Ca cũng cười lắc đầu.