Nam nhân nở nụ cười, dáng vẻ thanh nhã lại ôn nhu.
"Em cũng rất thông minh." Hắn nói.
Âm Ca vội vã lắc đầu, uể oải nói: "Không phải, em rất ngốc, nếu không phải vậy em cũng không đến học ở đây, những người thông minh đều đang học ở chỗ khác."
Tuy rằng việc này cũng không có người nào nói cho nàng biết nhưng theo thời gian chuyển dời, dần dần chính nàng kỳ thực cũng hiểu được.
"Em rất thông minh." Nam nhân lặp lại.
Âm Ca ngẩng đầu, nhìn nốt rồi dưới đuôi mắt hắn, giọng nói vui vẻ nhưng vẫn có phần hoài nghi, hiển nhiên còn có sự ngượng ngùng muốn giấu mà không được: "Nhưng anh mới vừa biết em, nói cũng chưa được mấy câu, anh làm sao biết em thông minh?"
Nam nhân mỉm cười nói: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, đã cảm thấy em có tướng mạo của người thông minh."
"Thật.....thật vậy sao?" Âm Ca ngây ngốc đến có chút lắp bắp hỏi.
"Dĩ nhiên là thật."
Nghe xong lời này, trong đôi mắt đen của Âm Ca rốt cục nổi lên ánh sáng, mỹ lệ như ngọc trai đen.
Nàng đứng trước mặt nam nhân, nhìn thấy quần áo nam nhân mặc vô cùng đơn bạc, suy nghĩ một chút liền đưa tay kéo khăn quàng cổ của mình xuống, đưa cho hắn: "Em mặc thật ít, sẽ bị cảm, bị bệnh thì phải tiêm thuốc, rất khó chịu. Nga, cái này cho em, em choàng nó vào sẽ không bị cảm."
Nam nhân kinh ngạc, vươn tay cầm lấy khăn quàng cổ.
"Thế nào." Âm Ca bị gió thổi lạnh, chỉ vào cái che tai màu trăng của mình: "Có phải em còn muốn cái này không?"
Cái che tai bằng lông, hình dạng tai thỏ, đang che hai bên tai nàng.
Nam nhân phủi hoa tuyết rơi trên đùi, đứng lên, dáng người cao gầy cân đối, giống như người mẫu, Âm Ca đứng cùng hắn thực sự giống như một chú thỏ nhỏ.
Âm Ca ngẩng đầu, nam nhân cười đến gập cả lưng cười đến gập cả lưng, đem khăn quàng cổ khoát lên trên vai nàng, một vòng lại một vòng, nhẹ nhàng quấn lại cho nàng.
"Sức khỏe tôi rất tốt, sẽ không bị cảm." Nam nhân nói: "Hơn nữa, tôi phải đi rồi."
"Anh không đón em gái anh sao?"
"Tôi đợi nàng lâu như vậy, nhưng nàng cũng không đến." Đôi mắt nam nhân ôn nhu lại thâm sâu lại thâm sâu buông xuống, nói: "Nhất định là nàng về nhà trước rồi. Tôi đã nói nàng rất thông minh, nếu như nàng không tìm thấy tôi, sẽ tự mình về trước."
"Như vậy a." Âm Ca cái hiểu cái không gật đầu.
"Hẹn gặp lại." Nam nhân trầm thấp nói, nuốt ruồi nơi đuôi mắt như một giọt lệ.
Âm Ca nhẹ giọng hỏi hắn: "Ngày mai anh vẫn lại ở chỗ này sao?"
"Dĩ nhiên, em gái tôi ở chỗ này."
Dừng một chút, nam nhân lại ôn nhu nói tiếp: "Tôi có thể xin em một việc không?"
"Việc gì?"
"Chuyện em đã gặp tôi đừng nói cho người khác biết. Bất luận là người nào cũng không nói, chỉ một mình em biết là tốt rồi."
"Vì sao? Bởi vì anh xấu hổ sao?"
"Đúng vậy." Nam nhân cười nói: "Tôi có chút xấu hổ."
Âm Ca cúi đầu hình như đang suy nghĩ, cuối cùng đồng ý, nhu thuận cùng hắn nói lời từ biệt: "Được, em đáp ứng anh, sẽ không nói sẽ không nói. Gặp lại."
"Gặp lại." Nam nhân nâng tay muốn xoa đầu thiếu nữ nhưng bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó chuyển sang động tác vẫy tay.
Hắn cười lặp lại: "Hẹn gặp lại, tiểu....... em gái ......thông minh."
Nam nhân xoay người bước đi trong tuyết, tóc dài vũ động, giống như mực vẫy trên tuyết.
Âm Ca đứng tại chỗ nhìn hắn rời khỏi, mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng hắn nữa, nàng không đi, vẻ mặt ngơ ngác.
Rõ ràng là vừa quen biết một người bạn thì nên vui vẻ, nên thoải mái mà cười mới đúng.
Nhưng tại sao lại muốn khóc.
Nàng ngốc quá, nghĩ không hiểu, bất quá nếu đổi lại là một người thông minh cũng không cách nào hiểu được.
"Âm Ca!" Đột nhiên có người ở có người ở gọi tên của nàng.
Âm Ca vội vã xoay người lại, thấy Sư Thanh Y bước nhanh đến trước mặt nàng, trên dưới quan sát nàng, nét mặt có vài phần thần sắc khẩn trương chưa rút đi: "Thế nào lại chạy đến chỗ này?"
Lạc Thần lẳng lặng đứng phía sau Sư Thanh Y.
"Xin lỗi, a. Chị." Âm Ca ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ chuyển, ấp úng nói với Sư Thanh Y: "Em..... em ở chỗ đó đợi rất lâu, các người vẫn không đến, em chỉ nghỉ đi xung quanh một chút."
Ánh mắt Sư Thanh Y dịu xuống, nhẹ giọng nói: "Trên đường bị kẹt xe, bọn tôi đã đến muộn, sau này sẽ có gắn đến sớm một chút. Sau này không được đi khỏi chỗ đó, biết không?"
"Ân, em biết." Âm Ca vội vàng gật đầu.
Lạc Thần đi qua, đôi mắt sâu thẳm chớp cùng không chớp mà nhìn Âm Ca, bắt gặp ánh mắt lẫn tránh hiếm thấy của Âm Ca, rất rõ ràng, giống như một tên trộm lén ăn vụn trong nhà bếp.
Một kẻ ngốc tâm tư đơn thuần vĩnh viễn cũng không biết nói dối.
Chân chính lừa gạt trên đời này đều là người thông minh.
"Ở đây lạnh, chúng ta lên xe." Lạc Thần đưa tay xoa nhẹ đầu Âm Ca, Âm Ca không dám nhìn nàng, đầu cúi thấp, bàn tay nhỏ của nàng nắm lấy tay Lạc Thần, theo nàng lên xe.
Sư Thanh Y ở phía trước lái xe, Lạc Thần vốn dĩ ngồi ở ghế phó lái, lúc này liền cùng Âm Ca ngồi ở ghế sau.
"Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, chúng ta đi siêu thị trước." Sư Thanh Y vừa lái xe vừa nói: "Âm Ca buổi tối muốn ăn gì?"
Âm Ca tựa vào người Lạc Thần, nói: "Em muốn ăn món cá lần trước."
"Được." Sư Thanh Y cười nói: "Chị Lạc của em làm cá rất ngon, đêm nay sẽ để chị ấy nấu ăn."
Lạc Thần mặt không chút thay đổi.
Âm Ca lại vui vẻ tin là thật, thỏa mãn nói: "Hảo."
Đến siêu thị mua chút nguyên liêu, thịt tươi đều đã bị những người buổi sáng mua hết, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần hôm nay mới từ bệnh viện, không thể mua được thứ tốt nhất vì vậy chỉ có thể hạ thấp yêu cầu một chút, chọn chút nguyên liệu tạm chấp nhận được. Cũng may cá nuôi ở khi thủy hải sản đều tươi sống, chọn một con cái Quế, công thêm hai khối xương lớn về hầm canh.
Âm Ca ở phòng sách làm bài tập, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần chuẩn bị cơm chiều, canh xương cũng sắp hầm xong, hiện tại Sư Thanh Y đang vội vàng mổ cá.
"Không phải nói để chị làm sao?" Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng.
Sư Thanh Y mang bao tay, cẩn thận mổ bụng cá, lấy hết ruột ra, bên môi dẫn ra nụ cười.
Tay áo Lạc Thần xắn lên vài vòng, đứng bên cạnh nàng rửa rau, Sư Thanh Y một bên làm cá một bên nói: "Có phải chị cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp, em là nói, phản ứng của gia tộc em cùng Tiêu gia."
Lạc Thần như trước cúi đầu rửa rau: "Bình lặng sao?"
"Đúng vậy." Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, nói: "Dường như cùng trước đây không có gì khác biệt. Chị của em cùng tiểu di rất bình tĩnh, rõ ràng tiểu di bị giam cầm, trước đó còn bị uy hϊếp, đây là án hình sự nghiêm trọng, nhưng các nàng thoạt nhìn cũng không giống như muốn truy cứu. Tiêu gia biết rõ bản thân đã làm chuyện gì, tòa nhà bị hủy, nhưng cũng không có phản ứng giống như không liên quan gì đến bọn họ. Nhất là chiều hôm nay, chị của em thậm chí còn cùng Tiêu Mộ Bạch nói chuyện điện thoại."
Lạc Thần thoáng dừng động tác.
Sư Thanh Y nói: "Nói chuyện rất bình thường, không có bất cứ khác thường gì, bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ngoại trừ tiểu di đã trở về, tất cả vẫn như lúc ban đầu, rõ ràng bọn họ hai bên trong lòng đều biết rõ, vì sao còn có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ này?"
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Kỳ thực trước đây, trong lòng mỗi người bọn họ cũng đã biết rõ."
Sư Thanh Y thức tĩnh, cũng dừng lại.
Quả thật trước đây Tiêu gia làm nhiều việc dơ bẩn sau lưng nhà họ Sư, Sư Dạ Nhiên trong lòng rõ ràng, vẫn chịu đựng âm thầm điều tra, đồng thời từng bước một nuốt chững Tiêu gia, như vậy, hai bên đều rõ ràng đối phương, nhưng cũng không phá vỡ mà vẫn duy trì mối quan hệ ngoài mặt như trước đây.
Hiện tại, Sư Khinh Hàn được cứu ra, tuy rằng vẫn giữ bí mật người ngoài không hề biết nhưng Tiêu gia nhất định phải biết rất rõ, nhưng hai bên cũng không có bất luận biểu hiện gì.
Rất nhiều việc bởi vì chuyện của Sư Khinh Hàn mà thay đổi.
Rồi lại dường như không thay đổi.
Nếu ai cũng không nói ra, vậy ai cũng không thừa nhận, liều mạng nhẫn nhịn, hai bên đều là con sói ngủ đông, chỉ còn chờ đối phương hành động trước.
Lấy tịnh chế động, là chiêu khiến người khác cảm thấy khó chịu nhất, đạo hạnh thấp trực tiếp nhấc chân, chỉ có kẻ đạo hạnh cao thâm mới có thể nhận nại đến cùng.
Sư Thanh Y cảm thấy trong lòng hỗn loạn, chỉ đành thở dài một tiếng.
"Thanh Y." Lạc Thần nhẹ giọng gọi nàng.
Sư Thanh Y nghiêng đầu sang nhìn Lạc Thần, tay áo Lạc Thần xắn lên, bàn tay ướt sũng, ngón tay thon dài vẫn dính nước.
"Nếu như em cảm thấy mệt, thì không cần lo nghĩ nữa." Lạc Thần nhìn: "Chị sẽ làm tất cả."
Sư Thanh Y ngừng động tác trong tay, khẽ lắc đầu, giọng nói mềm nhẹ rất nhiều: "Vừa nghĩ những người cũng việc phức tạp này, em quả thật có chút mệt mỏi, em không hiểu được nên mới phải nỗ lực làm rõ. Nhưng cùng chị một chỗ, em cảm thấy không có gì phải lo nghĩ, giống như bây giờ ở trong phòng bếp, em và chị cùng nhau nấu cơm, em cảm thấy rất thỏa mãn, rất thư thái. Cho nên em không nên nói chị sẽ làm tất cả, cái gì cũng gánh trên vai, em cũng muốn gánh vác cùng chị, không muốn chị mệt mỏi như vậy."
Lạc Thần yên lặng nhìn đôi mắt màu hổ phách của nàng, sau một lúc lâu nét mặt mới thả lỏng: "Ân."
"Thanh Y, đêm nay chị có thể không ăn cá sao? Chỉ đêm nay thôi." Nói xong, nàng lại bổ sung, ngữ khí mang theo sự thương lượng cùng khó xử hiếm thấy .
Sư Thanh Y nghẹn cười: "Thế nào đột nhiên nói như vậy?"
"Chị thấy em làm cá chưng, liền tốn hao không ít tâm tư cùng thời gian, lẽ ra chị nên hảo hảo thưởng thức mới phải." Lạc Thần nói: "Chỉ là chị đã..."
"Chị đã bị canh cá chuối không bỏ gừng của Vũ Lâm Hanh làm muốn nôn ra?"
Lạc Thần không nói chuyện, biểu tình trái lại có chút ủ rũ.
Sư Thanh Y hoàn toàn cười ra tiếng: "Không có gì, nhờ phúc của Vũ đại tiểu thư, kỳ thực em cũng muốn nôn. Có lẽ cả tuần cũng không muốn ăn cá, chỉ là hôm nay Âm Ca muốn nên em mới làm thôi."
Vẻ mặt Lạc Thần vẫn tĩnh đạm như trước, nhưng Sư Thanh Y lại nhìn ra hình như nàng lén thở dài, phá lệ đáng yêu.
Ngoại trừ cá Quế hấp, Sư Thanh Y còn làm một món mặn, Lạc Thần xào một đĩa rau, cùng với canh xương, sau đó gọi Âm Ca đến, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm yên bình. Cá đều là Âm Ca ăn, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần căn bản không động đến.
Cho Nguyệt Đồng ăn xong, thu dọn tất cả, chờ Âm Ca làm xong bài tập liền bị Sư Thanh Y gọi tắm sau đó cho nàng lên giường ngủ.
Sau khi Sư Thanh Y cùng Lạc Thần tắm xong, hai người cùng ngồi trên sô pha xem TV
TV kỳ thực không có gì đáng xem, các nàng cũng không có hứng thú, nhưng chính là cảm thấy đã lâu không được thư giản như vậy. Nghỉ ngơi thư giản kỳ thực rất đơn giản, hai người tắm rửa sạch sẽ thoải mái, tựa vào nhau tùy tiện chọn một chương trình, như vậy đã cảm thấy thư thả rồi.
Tuyết rơi nhiều hơn ban ngày một chút, mưa tuyết, tất cả đều yên tĩnh, trong nhà cũng chỉ có thể nghe được tiếng TV trầm thấp.
Sư Thanh Y dỡ xuống gánh nặng trong lòng, giờ khắc này, cảm thấy đến cả xương cốt đều được thả lỏng, rất thư thái. Nàng vốn là dựa vào vai Lạc Thần, sau đó lại cảm thấy hình như có chút không thoải mái thân thể liền trượt xuống, đầu trực tiếp gối lên đùi Lạc Thần.
Gối đầu lên đùi Lạc Thần, tóc dài đỗ xuống như dòng tác xỏa tung trên đùi Lạc Thần, đôi mắt nhắm lại, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng nhu thuận, nhưng bàn tay lại hết lần này tới lần khác vuốt vẻ đôi chân trắng nõn trơn mịn dưới áo tắm của Lạc Thần.
Ngón tay của Sư Thanh lại trượt lên, vuốt ve đùi nàng, sau đó an tĩnh không động nữa.
Vừa mới tắm rửa không lâu, đùi Lạc Thần trơn mềm như nước, mà ngay cả "trong lúc ngủ mơ" cũng yêu thích không muốn buông tay.
Đôi mắt đen kịt đang khép hờ của Lạc Thần buông xuống, lẳng lặng quan sát Sư Thanh Y đang gối đầu lên đùi nàng.
Tay nàng bắt lấy lọn tóc của Sư Thanh Y, thấp giọng nói: "Thanh Y."
Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, Sư Thanh Y không nhúc nhích, dường như ngủ rất thích ý.
"Ngủ sao?" Khóe mắt Lạc Thần khẽ cong.
Sư Thanh Y cuộn người, áo tắm bạch sắc như tuyết trắng phủ lấy cơ thể nàng.
"Ngoan." Lạc Thần cúi đầu, một ít sợi tóc mềm mại rơi xuống trên mặt Sư Thanh Y: "Vào phòng đi."
Sư Thanh Y vẫn bất động, xem ra ngủ rất trầm.
"Vào phòng đi." Lạc Thần nói: "Chị không bế em, em tự mình đi, nghe được sao?"
Sư Thanh Y dường như thực sự ngủ rất sâu, căn băn không nghe thấy được.
Lạc Thần đột nhiên nở nụ cười, vươn tay phủ lên bàn tay Sư Thanh Y đang đặt trên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó lại dẫn dắt tay nàng, từ từ trượt sâu vào trong áo tắm.
Cảm nhận được nhiệt độ cùng sự mềm mại bên trong, Sư Thanh Y đột nhiên giật mình: "!!?!"
"Ân, ngủ thật là "sâu"." Lạc Thần ôm chặt lấy nàng, dán bên tai nàng cười nói.
Sư Thanh Y khuôn mặt đỏ bừng, hồi lâu mới nói: "Phải, vốn dĩ đang ngủ, bị chị đánh thức rồi. Chị thế nào lại như vậy chứ."
"Chị có làm ồn em sao?" Lạc Thần hỏi nàng.
Sư Thanh Y: "........."