Mặt của ta nhất thời đỏ: “Đừng gọi bậy, ai là vợ của ngươi chứ.”
Một cơn lạnh lẽo từ mặt lập tức truyền đến, lan lên mặt của ta, cảm giác là đầu ngón tay trắng mịn nhẹ nhàng trên mặt ta mà vuốt ve. Ta cúi xuống, trong lòng run rẩy tiếp nhận ngón tay kia mang theo ôn nhu mà rung động, qua một lúc, nghe được Lạc Thần bên tai nói:”Ngươi là đang nói dối?”
Ta hàm hồ “Ngô” một tiếng, khuôn mặt bị Lạc Thần nâng lên, nàng đôi mắt trong suốt đen như mực nhìn ta, vừa cười nói: “Là ai ở dưới mộ hướng ta cầu thân đây? Dáng dấp người kia, mỗi câu người kia nói, ta đều nghe rõ ràng, không cho phép ngươi nói dối. Ta nếu đã định thân, ngươi chính là thê tử của ta, chạy cũng không được.”
Ta đỏ mặt hừ một tiếng:”Ai nói ta muốn bỏ chạy. Ngươi không phải là kêu đói sao, ta đi chuẩn bị cháo nóng, ngươi trước tiên nên tắm cái đã.”
Lạc Thần nghiêng đầu, nghiêm trang hỏi: “Ngươi giúp ta tắm sao?”
Ta bị nghẹn một chút, đơn giản không để ý nàng nữa, đứng lên lấy nước nóng, lấy thêm cho Lạc Thần một cốc nước nhỏ súc miệng. Lạc Thần súc miệng xong, chỉ là thằng tắp thân thể ngồi, nhìn ta cũng không nhúc nhích, ta xem quả muốn cười, đem khăn lông nóng vắt khô, một tay kéo cổ của nàng, tay kia nhẹ nhàng giúp nàng lau mặt.
Da thịt của nàng nhẵn nhụi, vô cùng mịn màng, ta không khỏi có chút khẩn trương, động tác trong tay phát ra nhẹ nhàng mà hoảng hốt nghĩ động tác quá lớn, sẽ đem gương mặt nàng chà vỡ mất.
“Cái này không phải rửa mặt, rõ ràng là cù lét.” Lạc Thần mỉm cười ánh mắt ẩn hơi nóng, trắng đen rõ ràng: “Nhột muốn chết.”
Động tác trong tay ta lực đạo tăng thêm, ra vẻ để ý mà dùng sức chà: “Lần này cho ngươi đau chết luôn!”
Mặt của nàng bị nhiệt khí ấm áp làm cho hơi phiếm hồng, ngay cả trên lông mi đều lóng lánh: “Ta mà đau chết luôn, ngươi sẽ trở thành góa phụ, ta không muốn.”
Ta bị nàng nói đến không thể phản bác, xốc lên vạt áσ ɭóŧ của nàng , bắt đầu chà lau bả vai của nàng, trước đã vì nàng lau qua một lần, bất quá sau lại vừa ra mồ hôi, hiện tại da thịt sờ lên vẫn còn có chút dính, buộc lòng phải lau qua một lần, nếu không hẳn nàng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Ta hết sức chăm chú thay nàng lau thân thể, liền đem áσ ɭóŧ nàng bỏ qua một bên, lộ ra bả vai cùng cánh tay, ta cũng không có cái ý nghĩ gì không đúng đắn. Nàng rất ngoan, không nói câu nào, khi ta lau đến ngực nàng, ta nhìn chằm chằm trước ngực nàng một mảnh trong suốt trắng nõn, nhìn chăm chú trong chốc lát, trong đầu óc ầm ầm một tiếng, không khỏi khiến động tác trong tay ngừng lại.
“Thế nào?” Lạc Thần vẫn là mỉm cười.
“Không…Không thế nào cả.”
Gương mặt trở nên nóng hổi, lung tung lau xong, liền muốn giúp nàng mặc lại áσ ɭóŧ, khi tay bắt được chỗ vạt áo nàng, nàng bỗng nhiên đem thân thể ngăn cản ta: “Ôm ta một cái.”
Ta hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
“Ngươi ôm ta một cái, có được hay không?” Lạc Thần nhẹ giọng, lời nói nhỏ nhẹ, đồng thời đem tay của ta để lên ngực của nàng.
Khăn lông nóng trong tay ta rơi xuống, trực tiếp ném tới trên giường, giang hai cánh tay mà đem nàng ôm chặt lấy. Da thịt của nàng mang theo nhiệt độ, cứ như vậy thoải mái ở trong lòng ta, ta một tay cầm chăn mềm bao quanh thân thể nàng, đồng thời tay dán lên đường cong trơn bóng trên lưng nàng, chậm rãi vuốt ve.
Ta đây vậy vuốt ve nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, lại chỉ cảm thấy lòng vô cùng chua xót. Hôm qua mạo hiểm cực khổ ở trước mắt, có lẽ nếu bỏ lỡ một chút, chúng ta sẽ mất rất nhiều, như trước cứ như vậy im lặng, hai người gắn bó thời gian, thật sự là không dễ dàng.
Không biết phải nên như thế nào thương yêu nàng, chỉ cảm thấy yêu thương thế nào đều là không đủ.
Ta dán lên vành tai mềm mại của nàng hôn một cái, hàm hồ nói: “Ngươi không phải là nói đói bụng sao, muốn ăn cái gì không?”
“Ăn ngươi thì sao?” Nàng rúc vào trong lòng ta cười khẽ, ta ngẩn người, lòng bàn tay sờ tới da thịt mát lạnh của nàng, tựa bị phỏng giống nhau. Trong lòng cảm thấy nàng hội cũng thật là đen tối quá nhanh a, mới vừa rồi vẻ điềm đạm đáng yêu đều là giả vờ, ta theo lời ôm nàng, nàng liền muốn được voi đòi tiên.
Mũi ta có chút nghẹn, buồn bực nói:”Ta không thể ăn.”
“Ta chưa ăn, ngươi liền biết không thể? Ngươi lại không biết khẩu vị của ta sao.”
Càng nói càng thái quá. Ta nghĩ muốn đẩy nàng ra, nàng liền nắm lấy tay ta, ngẩng đầu hôn lên môi ta. Miệng ta bị môi nàng che lại, phát ra thanh âm mơ hồ không rã ràng, đầu lưỡi nàng mềm mại ở trên răng ta nhẹ nhàng vuốt ve, ta cả người run rẩy, chỉ một cái chớp mắt liền hoàn toàn bị nàng nắm ở trong tay, hàm răng nhẹ mở dẫn nàng tiến nhập.
Nụ hôn ôn nhu mềm mại làm ta cả người cực nóng, đầu óc choáng váng, trong mê loạn, tay chạm tới trên giường, khăn trải giường bị khăn mặt thấm ướt trước đó làm ướt một mảng lớn, cảm giác mát đến xương, ngón tay của ta sờ đến tựa như băng nên giật mình một cái, đồng thời nghĩ như vậy không thích hợp, chỉ phải đem khăn mặt lạnh như băng nắm chặt trong lòng bàn tay.
Ta ôm Lạc Thần, toàn bộ thân thể hướng ngực nàng dựa sát vào, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, bên ngoài tuyết rơi dày đặc ngập một mau trắng xóa, thế nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp, tràn ngập khao khát tình yêu.
Bàn tay lạnh lẽo của Lạc Thần đưa vào trong quần áo ta, ta giật mình, đúng lúc này, nghe được bên tai truyện tới một tiếng: “Tỷ tỷ?”
Động tác trong tay Lạc thần lập tức dừng lại, thân thể rõ ràng cứng ngắc một chút, ta trong lòng càng hoảng hốt, thân thể ngay lập tức lùi ra, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trường Sinh trong tay mang theo một cái túi thêu nhỏ, đứng ở bên cạnh giường, bả vai co rút lại, ngơ ngác nghiêng đầu nhìn ta và Lạc Thần, dường như trong mắt lộ vẻ khó hiểu cùng với hoang mang.
Ta không chút suy nghĩ, khom lưng đem cặp mắt to đẹp kia của Trường Sinh mà che lại: “Đừng nhìn.”
Thực sự là. . . Thực sự là… Ta muốn chết.
Ta hầu như sắp ngất đi, thừa dịp ấy Lạc Thần đã đem áσ ɭóŧ mặc vào, vững vàng ngồi thẳng người, đem chăn che sát lấy ngực, lại đem vạt áo ta chỉnh lại .
Đợi khi quần áo ta và Lạc Thần chỉnh tề, ta liền buông ra đôi mắt của Trường Sinh.
Trường Sinh nói thật nhỏ: “Tỷ tỷ. . . Vì sao không thể nhìn?”
Lạc Thần ho khan một tiếng, gương mặt trở nên hồng nhuận: “Nhìn, mắt sẽ bị mù.”
Trường Sinh ngẩn người, bỗng nhiên mặt tái đi, trong mắt hàm chứa lệ, từng hạt từng hạt rơi xuống: “Trường Sinh vừa rồi mới nhìn, Trường Sinh sẽ trở thành người mù.”
Ta vừa giận vừa vội quay lại liếc nhìn Lạc Thần một cái:
“Ngươi lại dọa nàng.”
Đem Trường Sinh đặt lên đùi, nhẹ giọng nói:
“Bạch tỷ tỷ là hù dọa ngươi, sẽ không mù mắt, Trường Sinh ngoan.”
Lạc Thần vẻ mặt vô tội, hướng Trường Sinh giang hai cánh tay: “Nào, đến đây.”
Trường Sinh quay lưng lau nước mắt, chân đung đưa, nhìn giống con mèo nhỏ, từ trên chân ta leo qua giường, rồi lao vào trong lòng Lạc Thần.
Lạc Thần đem chăn bao lấy Trường Sinh, nhẹ giọng nói:
“Sau này nếu còn thấy cảnh như vậy, ngươi liền nhanh chân chạy đi, không nên nhìn nữa, như vậy mắt sẽ không bị mù, hiểu không?”
Ta khóe môi có chút giật giật.
Lạc Thần mặt không thay đổi nhìn ta: “Thanh Y, ta nói sai sao?”
Ta chợt sợ hãi, vội vàng nói: “Không sai, không sai. Trường Sinh, lời Bạch tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không có sai, ngươi phải nhớ cho kĩ.”
Trong lòng lại thầm nói, sao mà nếu có lần sau nữa, lần sau nếu không đóng kỹ cửa, ta sẽ không để cho nàng đến gần ta.
Trường Sinh co rút thân thể, suy nghĩ một hồi, nhỏ giọng hỏi Lạc Thần:
“Bạch tỷ tỷ, khi ngươi hôn ta, vì sao quần áo lại ăn mặc thật tốt, khi hôn tỷ tỷ, tại sao muốn cởi bỏ y phục?”
Ngày trước nàng vẫn là một mình sống ở trong rừng, một nơi hoang tàn vắng vẻ, cho nên nàng vô cùng đơn giản , không phân rõ thiện ác, vô cùng đơn thuần. Bình thường tiểu hài tử bằng tuổi nàng, có người bên cạnh chỉ giáo, tinh thần sớm đã được thông suốt, sự việc phát sinh vừa rồi cũng có thể lý giải được, thế nhưng nàng lại không. Nàng cho rằng khi người ta thích nhau đều có thể hôn môi, mặc kệ già trẻ, cũng không kể giới tính, chỉ là một loại biểu đạt đơn thuần của việc yêu thích mà thôi.
Ta thấy Trường Sinh hỏi ra như vậy nhìn như đơn thuần, lại kì thực đặc biệt chọc người mặt đỏ mà xấu hổ, một lúc cũng không biết làm sao mà trả lời nàng. Bất quá cũng ít nhiều hiểu nàng ngây thơ như là giấy trắng vậy, mặc dù bị nàng nhìn thấy, cũng ít đi sự lúng túng.
Lạc Thần sắc mặt đã rồi khôi phục bình tĩnh như trước, nhàn nhạt hồi đáp: “Ta nghĩ nguyên nhân chắc do trong phòng quá nóng.”
Ta nhịn không được oán thầm, nói dối, lại cũng không đỏ mặt, không thở mạnh.
Trường Sinh cái hiểu cái không: “Ta vừa bên ngoài vào, bên ngoài tuyết thật lớn, cảm thấy rất lạnh nha.” Vươn tay nhỏ bé ở trên mặt Lạc Thần sờ soạng một cái, Lạc Thần sắc mặt cứng đờ, Trường Sinh rụt tay về, lúc này mới chăm chú gật đầu nói: “Bạch tỷ tỷ mặt ngươi thật là nóng, trách không được ngươi nghĩ trong phòng quá nóng, mau cởϊ qυầи áo ra.”
Ta thực sự nhịn không được, che miệng lại bật cười. Gương mặt trắng nõn của Lạc Thần một lần nữa hiện lên huyết sắc, nhìn ta chằm chằm, gằn từng chữ một: “Ta đói bụng, muốn ăn cháo.”
Ta cười liên tục gật đầu: “Hảo hảo, ta sẽ đi làm cho ngươi. Trường Sinh, có đói bụng hay không, có muốn tỷ tỷ nấu cho ngươi ăn một chút không?”
Trường sinh vui vẻ nói: “Muốn, muốn.”
Ta đứng dậy đi đến bếp, múc cháo ở trên bếp xuống, đem cháo chia ra, đưa Lạc Thần và Trường Sinh mỗi người một chén. Khi nãy ta không ngờ rằng Trường Sinh sẽ đến nên chỉ mang có hai cái chén đến.
Lạc Thần cũng không nhìn ta, chỉ lo cúi đầu ăn cháo, dường như là vì che dấu sự ngượng ngùng vừa rồi. Trường Sinh lại không biết cầm cái thìa như thế nào, đem năm ngón tay nắm lại thành nắm đấm, tựa như nắm cái chày vậy, vụng về ở trong cái chén đảo qua lại.
Ta xem mà thở dài, có lẽ là chúng ta bình thường quá nuông chiều nàng, rất nhiều chuyện đều giúp nàng nhất nhất làm tốt, nên nàng đến bây giờ đến cầm cái thìa cũng không biết cầm. Nàng dù sao cũng phải lớn lên, chi bằng phải tự đứng lên, không thể cứ như trước đây để chúng ta đút nàng.
“Trường Sinh, nhìn ta này.” Lạc Thần thoáng rướn người, cố ý đem tay nắm cái thìa thế hiện ra ở trước mặt Trường Sinh.
Trường sinh nhìn chằm chằm tay của Lạc Thần một hồi, liền học theo, điều chỉnh tư thái cầm cái thìa.
Ta ở bên nhìn, cảm thấy vô cùng hài lòng. Vào thời khắc này, ngay ở chỗ này, có các nàng bồi ở bên cạnh ta, dù chỉ là cùng chung một chỗ, cùng uống một chén cháo trắng thôi cũng làm ta thấy ấm áp. Các nàng là sinh mệnh xinh đẹp nhất, mềm mại như đóa hoa, vĩnh không héo tàn.
Lạc Thần uống chén cháo cực nhanh, làm ta giật mình. Uống xong, nàng đem chén đưa cho ta, ta cho là nàng đói bụng, nên lấy cho nàng thêm một chén, nhưng nàng lại không nhận, chỉ là nhìn ta: “Ngươi cũng uống.”
Nhìn ta, khóe miệng nàng lại thêm một tia cười nhạt:”Thế nào, ngươi ngại chén này là ta đã sử dụng.”
Ta dùng sức trừng nàng, nàng nhưng chỉ là cười. Lúc Trường Sinh uống xong cháo, bị Lạc Thần ôm vào trong ngực, có lẽ trong phòng quả thực là ấm áp, qua một lúc, mí mắt Trường Sinh liền không chịu nổi, lông mi xinh đẹp thật dài buông xuống, bên trong thoáng mệt mỏi, ta nói chuyện trêu chọc nàng, nàng cũng là im lặng, trả lời cũng không biểu đạt rõ.
Không tốn nhiều thời gian, Trường Sinh nằm ở trong lòng Lạc Thần đã ngủ, Lạc Thần liền đem Trường Sinh ôm vào trong chăn, đắp kín mền. Ta thu thập xong, dự định đem chén muỗng đến trù phòng cọ rửa, đang bưng lên mâm đồ ăn xoay người đi tới, chỉ nhìn thấy Lạc Thần đang đứng phía sau lưng ta.
Ta nhìn lên giường thấy Trường Sinh đang ngủ say, nhẹ giọng nói với nàng:”Đứng đây làm gì, hảo hảo ngủ đi một lúc, đợi đến khi dùng bữa trưa, ta gọi.”
Đôi mắt Lạc Thần buông xuống, lông mi dài lúc này cũng hạ xuống, càng làm nổi bật lên sắc mặt có phần tái nhợt của nàng:”Ta có lời muốn nói với ngươi.”